Tính Sư

Chương 187 : Tần – 5


1 năm

trướctiếp

Theo tiếng nước suối sau núi đá mỗi lúc một ồn ã, tiếng trò chuyện tiếp sau đó giữa Tần Giao và búp bê bùn cuối cùng cũng hóa thành những giọt mưa li ti tí tách, tràn ngập trong ngọn núi mịt mù hơi sương.

Cơn mưa trên trời dần nặng hạt, sau nửa đêm, mưa tràn đến phía sau thôn Khổng Lồ trên đỉnh núi, thẩm thấu qua lớp ván gỗ và cỏ lau phủ trên nóc chuồng bò, nhỏ xuống đầu chàng trai đang mượn ánh sáng hắt vào từ ngoài tường để nhìn thứ gì đó, và cũng nhỏ xuống quyển bút ký hơi ẩm mà hắn đặt trên đầu gối.

Hầu như mỗi trang giấy đều bị chủ nhân của nó lật nhiều đến mức nhăn nhúm, bên trong có không ít hình vẽ người cổ đại và sơn tinh xa xưa thần bí, với gương mặt phát sáng.

Những sinh linh trong tranh có con thì đầu mọc sừng trâu tai trâu, con thì dưới thân có sáu chân, có vảy cá, bên cạnh còn có hàng chữ nhỏ màu đỏ chuyển động ghi chú về nguồn gốc của tên họ và dòng họ cổ xưa, khiến người ta nhìn vào mà trầm trồ kinh ngạc.

Càng khó tin hơn là, mỗi khi chàng trai trầm lặng này lật về phía trước, những thể chữ dòng họ phát sáng ấy sẽ tự động tràn qua trang sách giống như bầy côn trùng phù du trong suốt, một khi ánh sáng của các dòng họ này hoàn toàn vụt tắt, chúng lại tiếp tục ẩn náu ở sâu trong quyển bút ký này – nơi tập hợp hết thảy mọi sinh lInh diệu kỳ trên thế gian.

Thanh niên ở trong chuồng bò khoá chặt này giữa đêm hôm khuya khoắt, không ngủ mà vẫn đang điều khiển những thứ đồ kỳ quái đó, hắn rốt cuộc là ai, chỉ cần liếc cái là biết ngay.

Dù sao thì trên cõi đời này, người có thể xưng là chủ nhân đích thực của quyển tính thư cổ xưa cũng chỉ có mình Tấn tính sư, người mà đêm qua vừa tráo đổi thân phận của mình với Trần Gia Tường.

Sáng sớm nay, thằng cha họ Trần nào đó thế vai hắn, bị những người khổng lồ đuổi ra khỏi thôn, gã cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục nghiêm trọng nên đã phát khùng chửi rủa hắn suốt nửa ngày trời.

Còn Tấn tính sư thì bây giờ đang mang gương mặt thuộc về Trần Gia Tường, còn phải qua đêm trong chuồng bò vừa bẩn vừa thối này.

Thế nhưng so sánh với gã ta thì hắn lại không có tâm tình đi tính toán mấy cái ân oán cá nhân đó.

Bởi vì hôm nay trước khi màn đêm buông xuống, hắn đã đào được không ít giun đông cứng ở trong chuồng bò, bỏ lũ giun đó vào quỷ truyền thanh đơn sơ mà mình vừa làm tạm rồi dẫn ra ngoài thôn làng cổ xưa, nơi đây không vì sự rời đi của người ngoài mà sinh ra quá nhiều thay đổi.

Một khi chôn xuống đất là ống nghe của quỷ truyền thanh sẽ một lần nữa sống lại, bình thường nó cũng không khiến người khác chú ý, men theo lớp bùn đất bên dưới thôn Khổng Lồ, nó nhanh chóng lan tràn ra khắp thôn làng.

Không chừng vào lúc nào đó trong đêm nay, nó có thể thay hắn tìm ra bí mật và chân tướng mà lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên và thôn Khổng Lồ này đang che giấu.

Bây giờ toàn thân hắn đang lôi thôi lếch thếch, nước mưa xối ướt nhẹp đầu, làm lộ ra mái tóc trắng.

Tấn Tỏa Dương cau mày, đăm chiêu liếc nhìn lỗ thủng trên bầu trời đang không ngừng chảy nước xuống chuồng bò.

Nửa gương mặt hắn khuất trong bóng tối, sau khi xác nhận hầu hết mọi người trong thôn đã ngủ, không còn ai chú ý tới chỗ mình nữa, hắn mới vịn tường di chuyển tới chỗ khô ráo hơn, rồi ngồi khụy xuống kéo cái máng ở góc tường mà mình chưa hề ăn một miếng nào.

Hắn lấy ra một quỷ truyền thanh dự phòng khác mà mình đã giấu sẵn đằng sau máng, tiếp đó hắn quay mặt về phía chuồng bò, ngồi xuống bên cạnh tường rào, mau chóng tìm một chỗ để bắt đầu theo dõi nhất cử nhất động trong thôn.

Sau vài tiếng ồn ào hỗn loạn, hắn nghe thấy những âm thanh lí nhí đứt quãng truyền tới từ khắp mọi ngóc ngách trong thôn Khổng Lồ.

【A…… A ư…… A…… Ôi……】

【Bòòò…… Bòòò…… Bòòò……】

【Chít…… Chít chít…… Chít chít……】

Hàng loạt âm thanh trong thôn chồng chéo lên nhau, tiếng kêu rên đau đớn của bệnh nhân mắc bệnh già, tiếng mẹ Chu Bình đun nước sôi trên bếp lò, tiếng tiêu hoá trong dạ dày lũ bò chuồng bên cạnh, còn có tiếng kêu của bọn côn trùng cầm canh đang trốn trong mặt tường.

Mặc dù Tấn Toả Dương đã áp quỷ truyền thanh vào sát bên tai, nhưng sau một hồi lâu cau mày kiên nhẫn lắng nghe, tạm thời chưa có manh mối rõ ràng nào lộ ra cả.

Mà không biết có phải trùng hợp hay không, ngay lúc Tấn Tỏa Dương đang chăm chú chờ đợi Chu Đỉnh Thiên lộ ra sơ hở, thì giữa những âm thanh kỳ quái hỗn độn ấy, hắn lại nghe loáng thoáng thấy một cuộc trò chuyện có vẻ liên quan đến mình..

Đến khi chàng trai tóc trắng tập trung nghe kỹ nội dung của đoạn đối thoại cách mình chỉ vỏn vẹn mấy bức tường, gương mặt vốn không lộ nhiều cảm xúc liền lập tức trở nên lạnh tanh.

【Haiz…… Từ tiểu thư à…… Cô hãy nghe tôi khuyên nhủ đi…….

Tình huống bây giờ thành ra thế này, chỉ có cô mới cứu được mọi người thôi…… Cô xem, đại thiếu thân thiết với lũ yêu quái như vậy…… Chỉ cần cô cố bấm bụng nhẫn nhịn, chịu khó đi dỗ dành đại thiếu…… Vậy là chúng ta có thể trốn thoát được rồi……】

【……】

【Hơn nữa cô cũng biết mà…… Đại thiếu…… trông thì thông minh đấy, chứ thực ra chỉ là thằng nhóc con chẳng biết gì…… Đối với phụ nữ…… thì càng mù tịt…… Nhưng đàn ông ấy mà, nhất là đàn ông trẻ tuổi, nếu có một người phụ nữ xinh đẹp cao quý, xưa nay chẳng thèm để mắt để cậu ta, vậy mà giờ bỗng nhiên thay đổi, chủ động lấy lòng cậu ta…… Một kẻ quen bị khinh thường lạnh nhạt như đại thiếu thì sao có thể chối từ được chứ…… Đến lúc đó chúng ta cạy miệng cậu ta, nắm được biện pháp trở về…… thì chẳng phải là về được thế giới cũ rồi sao?】

【Nhưng…… Nhưng Gia Tường mà biết thì thể nào cũng nổi giận cho xem, vả lại, vả lại tôi đâu hề thích…… tên Tấn Tỏa Dương kia, hức hức…… Bây giờ hắn ta cùng một giuộc với bọn yêu quái…… Lỡ như…… Lỡ như hắn ép buộc tôi phải…… với hắn…… thì, thì tôi biết làm sao đây…… Hức hức……】

【Cái này, cái này thì phải xem bản lĩnh của cô…… Chúng ta đâu cần cô phải hy sinh đến mức ấy, chỉ cần dỗ cho đại thiếu xuôi xuôi là được rồi…… Bây giờ cô đừng mải lo Gia Tường thiếu gia sẽ nghĩ thế nào…… Cô cũng thấy dáng vẻ cậu ấy những ngày qua mà, bị nhốt trong chuồng bò, đói đến mức chỉ còn da bọc xương…… Bây giờ mọi người đều khó bảo vệ được bản thân mình, không nghĩ cách trốn đi thì chỉ còn đường chết thôi……】

【Nhưng…… Nhưng…… Nhưng sao lúc trước tôi nghe Gia Nhạc bảo là…… hình như lần này Tấn Tỏa Dương không định đi cùng chúng ta…… còn nói là muốn ở lại nơi này…….

vì người hắn ta thích cơ mà?】

【Ầy, lời này nghe giả đến mức không thể giả hơn, chắc cũng chỉ lừa được mỗi Gia Nhạc thiếu gia thôi, cái chốn này khỉ ho cò gáy, đầy rẫy yêu ma quỷ quái, sao sánh được với ngôi nhà trước đây của chúng ta chứ…… Đại thiếu đang nóng giận nên mới lảm nhảm thế thôi…… Với cả giờ đã có cô đích thân ra tay rồi mà…… Gì mà ở lại vì người mình thích chứ, kẻ kia đâu thể quyến rũ bằng cô, chẳng qua là một đứa yêu ma xấu xí gớm ghiếc ở cái chốn thâm sơn cùng cốc…… Cũng chỉ có loại ngu ngốc chưa từng va chạm xã hội như đại thiếu…… thì mới bụng đói ăn quàng……】

Hơn nửa đêm rồi mà Tư Văn Tuệ và thư ký không ngủ đi, còn mải mê bàn tán rì rầm ở cách đó không xa.

Chắc mấy bữa nay luôn bị nhốt trong chuồng bò, không được tiếp xúc với tin tức bên ngoài, nên bọn họ không biết rằng “đại thiếu” ngu ngốc – kẻ mà họ nói là cùng một giuộc với lũ yêu quái, lại còn khù khờ dễ lừa – đã bị người khổng lồ đuổi ra khỏi thôn từ sáng sớm nay rồi.

Thậm chí giờ hắn còn đang nghe thấy hết bọn họ vạch kế hoạch nên làm gì để đi dụ dỗ lừa gạt tên xúi quẩy là mình đây, đối với suy nghĩ tưởng bở của họ, hắn chẳng muốn phát biểu ý kiến gì hết.

Song bỗng dưng hắn rất muốn biết, nếu Trần Gia Tường không bị mình đánh tráo mà giờ vẫn tiếp tục ở chỗ này, nghe bọn họ tự biên tự diễn đến là nực cười như vậy, thì gã ta sẽ phản ứng ra sao nhỉ.

Song chỉ liên tưởng đến hình ảnh ấy một giây thôi rồi hắn lập tức gạt đi ngay, ngoại trừ trả đũa vài kẻ mình không ưa thì suy nghĩ ấy hoàn toàn chẳng có ý nghĩa thực tế gì cả.

Hắn chẳng muốn biết cụ thể hai kẻ mắc chứng rối loạn lo âu này dự định sẽ làm những gì, cũng không hơi đâu phá vỡ ảo tưởng vớ vẩn của bọn họ, mà chỉ ngắt dây quỷ truyền thanh đi.

Hắn cúi đầu nghĩ ngợi một chốc, sau đó bèn giũ ra vài “con vật nhỏ” trong đống cỏ khô hôi hám, từng bám trên người Trần Gia Tường sau đó bị hắn dùng tính thư phong ấn lại, rồi đưa chúng đi qua chân tường để tới chỗ hai kẻ kia.

Làm xong xuôi hết thảy, Tấn Tỏa Dương lại tỉnh bơ tiếp tục công việc lúc này mình chưa hoàn thành, tiện thể lưu ý động tĩnh bên kia tường.

Đúng như dự đoán, sau khi mấy “con vật nhỏ” với hình thể khá to lớn kia chạy sang, chuồng bò bên kia lặng thinh trong vài giây, tiếp đó tiếng la hét hoảng loạn và tiếng kêu cứu đứt quãng của thư ký và Từ Văn Tuệ liền vọng ra.

Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng kêu cứu này không hề nổi bật song vẫn thảm thiết vô cùng.

【Thư…… ký!! Rận!! Dưới đất có rận còn to hơn cả quả dưa hấu nữa kìa!!! Sao chúng nó lại có khuôn mặt của Gia Tường…… Á á á!!! Cứu mạng!! Gớm quá!! Chúng bò từ đâu ra vậy!!! Gia Tường…… Gia Tường…… Anh đừng tới đây…… Cả đời này em sẽ không phản bội anh đâu…… Anh phải tin em á á á á á!!!】

【Đúng…… Đúng vậy!! Gia Tường thiếu gia!! Tôi sai rồi!! Tôi không bao giờ nghĩ kế bậy bạ nữa!! Cậu buông tha cho tôi đi, cậu buông tha cho tôi đi được không!! Á á!!!】

Lũ chấy rận to tổ chảng, bò chi chít trên người, trên chân và trên tóc gã Trần Gia Tường nhiều ngày chưa tắm, giờ chúng bị bỏ lại chuồng bò này, hiển nhiên đã doạ Từ Văn Tuệ và thư ký mất hồn mất vía.

Bọn họ không biết Trần Gia Tường hiện đã không còn ở trong thôn, mà đêm nay người ở ngay sát vách nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ thì lại chính là Tấn Toả Dương – kẻ bọn họ nhắc đến.

Nếu là trước đây, dù có nghe thấy những lời lẽ kiểu vậy thì cũng chưa chắc hắn sẽ chủ động hù dọa họ như đêm nay.

Nhưng vừa rồi bọn họ không chỉ nói hắn mà còn soi mói bình phẩm về Tần Giao, hành vi này khiến Tấn Tỏa Dương ghét cay ghét đắng.

Xưa nay Tấn tính sư đâu có thích chấp nhặt với người khác bao giờ, nhưng hắn vẫn lạnh mặt xuống, quyết định đêm nay phải khiến bọn họ trật tự một chút, đừng có làm ra chuyện dư thừa nữa.

Bởi vì khúc dạo đầu ngắn ngủi này mà sau đó thư ký và Từ Văn Tuệ đã sợ mất mật, không dám tùy tiện ho he lúc nửa đêm nữa.

Cuối cùng lỗ tai của Tấn Tỏa Dương cũng được yên tĩnh triệt để, hắn lại dựa vào quỷ truyền thanh để cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong và ngoài thôn một lát.

Nhưng ngoại trừ đoạn lảm nhảm vô dụng của thư ký và Từ Văn Tuệ, thì sau đó không có bất cứ manh mối khả nghi nào lộ ra nữa, bất kể là Chu Đỉnh Thiên – người nghe đâu đã đi ngủ từ sớm nhưng tự dưng lại chong đèn cả tối, không biết đang làm gì, hay là những thứ khác trên mảnh đất của thôn Khổng Lồ.

Ôm cõi lòng hoang mang nghi ngờ, Tấn Tỏa Dương lặng lẽ nằm trong chuồng bò suy tư cả buổi tối, mãi đến sau nửa đêm, đương lúc hắn gà gật buồn ngủ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Chu Bình.

Bà cụ thắp đèn, khẽ khàng khép cửa nhà mình lại rồi chậm rãi đi về phía một gia đình khác trong thôn.

Phát hiện kỳ lạ này khiến Tấn Tỏa Dương phải lập tức mở bừng đôi mắt nhạt màu của mình ra, mau chóng nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe xem tiếng bước chân của mẹ Chu Bình đang hướng tới nơi nào.

Dạo trước bà cụ khổng lồ này từng tiếp xúc với hắn trong nhiều ngày, Chu Bình cũng từng tiết lộ rằng bà chính là người phụ nữ duy nhất trong thôn am hiểu một chút kiến thức y học căn bản.

Điều làm hắn không ngờ là, bà cụ cẩn thận đẩy cổng một nhà mà bà có vẻ quen thuộc, sau đó ngồi xuống dùng nước nóng đun sẵn để bận bịu làm này làm nọ một hồi, rồi mới thở dài thều thào với người nào đó ở phía đối diện:

【Haiz…… Lại tự dưng biến thành thế này…… vào lúc nửa đêm…… Thật ra ngài đâu cần phải…… xua đuổi tính sư đi chứ, bây giờ người bệnh nặng nhất và khổ sở nhất ở trong thôn…… chính là…… chính là…… ngài, rào chắn mà Chu Bình…… và mấy đứa nhỏ dựng ngoài thôn hình như sắp không chống đỡ nổi nữa rồi…… Một khi nước đen xô đổ rào chắn…… tất cả mọi người đều không tránh thoát……】

【……】

Mặc dù trước đó đã hoài nghi về thôn làng này và cả Chu Đỉnh Thiên, nhưng khi nghe đến đây, vẻ mặt hắn vẫn đờ ra.

Ý thức được mẹ Chu Bình đang nói chuyện với ai, hắn chỉ cau mày, không hề hé răng lên tiếng.

Mẹ Chu Bình không hay biết lúc này Tấn Tỏa Dương đang ở trong chuồng bò cách đó không xa, nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, bà bất đắc dĩ im lặng một chốc rồi lại chầm chậm nói tiếp:

【Nếu vị tính sư…… trẻ tuổi đó vẫn còn ở đây, có lẽ sẽ có…… biện pháp gì đó…….

Dù sao…….

Lúc trước trông có vẻ cậu ta…….

thật sự có cách giải quyết được tất cả những chuyện này…… Hơn nữa ngài biết rõ…… những gì cậu ta nói…… là thật mà, lũ người La Sát…… sắp tới đây rồi…… Tại sao lại làm như vậy chứ…… Chỉ bằng…… Chỉ bằng chút ít kiến thức vụn vặt của tôi…… hoàn toàn không thể giảm bớt…….

đau đớn trên thân thể ngài được……】

【……Bà…… Bà đừng nói nữa, hiện giờ tính sư…….

không nên…… ở lại nơi này…….

Nếu để cậu ta ở lại đây…… và biết được càng nhiều hơn nữa…….

thì không phải chuyện tốt đối với cậu ta, và với cả chúng ta.

Về việc gia cố rào chắn trên đỉnh núi, ngăn ngừa nước đen tràn vào thôn…… Sáng mai tôi sẽ dẫn mấy đứa nhỏ…… đích thân đi xem xét…… và nghĩ biện pháp giải quyết, còn về người La Sát…… Tuyệt đối chớ kể cho những người khác…….

trong thôn……】

【Nhưng…… Nhưng…… Ngài vẫn…… chưa khỏe…… Đầu nguồn nước đen lại…… nguy hiểm như thế…… Ngộ nhỡ……】

【Yên tâm…… Tuy tôi già rồi nhưng vẫn đi được…… Mà bà chớ nói cho…… bất cứ ai trong thôn đấy…… Cứ giữ nguyên như bây giờ là được…… rõ chưa……】

【Vâng, được rồi…… Haiz……】

Người mà mẹ Chu Bình đang ngập ngừng trò chuyện cùng là ai, hiển nhiên nhìn là biết ngay.

Chỉ là, cuộc đối thoại bí ấn diễn ra trong thôn làng yên ắng giữa đêm thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và quái dị.

Dù sao trước đó, Tấn Tỏa Dương và cả những người khác trong thôn Khổng Lồ có lẽ đều không biết Chu Đỉnh Thiên mắc bệnh già, hơn nữa rất có thể lão còn là người bị nặng nhất thôn.

Từ đầu chí cuối, Chu Đỉnh Thiên – lão khổng lồ từng dùng đủ mọi cách ác liệt để xua đuổi Tấn Tỏa Dương – không hề tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai khác, thậm chí cho tới nay lão vẫn luôn giữ thái độ im lặng để che giấu bệnh tình của mình.

Lời nói này khiến Tấn Toả Dương chìm trong dòng suy nghĩ nào đó, hắn lại lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Chu Đỉnh Thiên và mẹ Chu Bình thêm một lát, nhưng rốt cuộc chẳng thu hoạch thêm được manh mối giá trị nào nữa.

Bởi vì chẳng mấy chốc sau, mẹ Chu Bình chỉ ghé qua thăm bệnh cho Chu Đỉnh Thiên một lát xong rồi liền chậm rãi rảo bước rời đi, Chu Đỉnh Thiên già cả lọm khọm lại tiếp tục thức một lúc rồi cũng đi ngủ.

Khi hai con bò sau nhà Chu Đỉnh Thiên lười biếng cất tiếng ngáp, Tấn Toả Dương cũng định ngả giấc nghỉ ngơi nhân lúc trời chưa sáng.

Lúc sắp ngủ rồi, xuyên qua chuồng bò, hắn bỗng nghe thấy hai con bò nọ đang dùng ngôn ngữ đặc biệt của riêng chúng để tán gẫy bâng quơ với nhau, nội dung cuộc trò chuyện của chúng khiến vẻ mặt hắn trở nên lạ lùng phức tạp.

【Ê này, nửa đêm hôm qua hình như tôi nghe thấy cụ trưởng thôn ngâm nga một bài ca.】

【Bài ca gì?】

【Sao tôi biết được.】

【Thế lời bài ca ấy là gì?】

Câu hỏi của con bò nọ hiển nhiên cũng là câu hỏi mà Tấn Tỏa Dương đang thắc mắc.

Con bò bắt chuyện im lặng một chốc như để tăng phần hồi hộp, nó nhai cỏ trong miệng rồi bắt chước theo tiếng ngâm nga của Chu Đỉnh Thiên đêm hôm trước:

【Mười hai năm trước, ánh trăng ngả xuống vách núi,】

【Khắp núi rừng nở rộ những đóa hoa xoay tròn】

【Ngưỡng A Toa hỏi cha】

【Liệu có nguyện dùng nguồn nước đổi lấy thời gian bên cạnh nàng hay chăng】

【Cha đáp, chỉ cần có thể cứu sống nàng,】

【Ánh trăng sẽ sống, nguồn nước sẽ cạn, đóa hoa xoay tròn cũng sẽ héo rũ】

【Cha ơi, cha ơi, giết con đi.】

Đi kèm với bài ca dao có nội dung thần bí quái lạ cất lên từ miệng con bò nọ, đêm ấy mãi đến khi bầu trời ngớt mưa và hé lên sắc bàng bạc, Tấn Toả Dương lặng lẽ nằm trong chuồng bò, tâm trạng cứ lúc lên lúc xuống.

Dường như hắn bỗng nhiên bắt được một điểm kỳ quái trong màn sương dày đặc trước mắt mình, chỉ đợi bóc tách nó ra triệt để là có thể làm sáng tỏ hết thảy mọi chân tướng.

Nhưng trước đó, hắn vẫn cần đích thân kiểm chứng một vài suy đoán trong lòng mình thì mới có thể xác nhận tính chân thực của những manh mối ấy.

Ấy vậy mà thời gian đêm nay trôi qua nhanh quá đỗi, chàng thanh niên cau mày nhắm mắt lại, còn chưa kịp ổn định lại tâm trạng và nghĩ ra một biện pháp ổn thoả hơn, thì tiếng gõ máng của người khổng lồ dậy sớm cho bò ăn đã vang ầm ĩ bên tai hắn.

Vì hiện tại vẫn đang giả mạo Trần Gia Tường, nên dù không hề ăn thức ăn gia súc mà những người khổng lồ này nấu, nhưng Tấn tính sư vẫn cố giả vờ mình là một con bò đang đói bụng cồn cào.

Hắn nghiêm túc đi tới rìa chuồng bò, yên lặng ngồi xổm cạnh hàng rào, làm bộ đang chờ ăn, sau đó nhăn mặt bắt chước lũ bò bên cạnh, chầm chậm gõ vào cái máng ăn của mình.

Tréo ngoe thay, tiếng gõ như hoà thượng gõ mõ này lại thu hút sự chú ý của vị nhân huynh đối diện bên trái hắn – kẻ cũng đang chờ ăn sáng.

Trần Gia Nhạc mệt mỏi nghĩ sao hôm nay tự dưng Trần Gia Tường không phát rồ nữa nhỉ, cậu ta thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn về phía chuồng bò đối diện, bất thình lình trông thấy một gương mặt mà dù có hóa thành tro cậu ta vẫn nhận ra được là ai.

“……Tại sao!! Tại sao anh lại ở đây!! Trần Gia Tường đâu…… đâu đâu đâu rồi!!”

Trần Gia Nhạc sợ đến mức líu cả lưỡi, biểu cảm kinh hồn táng đảm của cậu ta khiến cho Tấn Tỏa Dương ở phía đối diện cũng cau mày im lặng.

Xưa nay Tấn tính sư luôn là một quân tử đáng tin cậy, song có lúc cũng hơi thù dai.

Nghĩ tới việc cậu ta có tiền án từng mách lẻo chuyện của mình và Tần Giao cho nhóm thư ký, hắn liền sầm mặt xuống, mới sáng sớm đã bắt đầu bịa chuyện ma hù dọa người ta:

“Tối qua tự dưng mấy người khổng lồ nói thèm ăn lẩu thịt bò nên đã dắt gã ta đi rồi.”

“……”

“Gã bị bắt đi sau nửa đêm, lúc ấy cậu đang ngủ, chứ không thì chắc gã ta đã có thể trăn trối vài lời cuối cùng với cậu rồi đấy.”

Trần Gia Nhạc: “……”

Suýt thì Trần Gia Nhạc còn tưởng lời tên này nói là thật, cậu ta sợ tái mét cả mặt mày, miệng lưỡi run run, ngồi phịch xuống đất suốt cả buổi không thốt được câu nào, trán thì đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Rồi cậu ta mới nghĩ bụng, nếu nửa đêm hôm qua Trần Gia Tường mà bị người khổng lồ xách đi làm thịt thật thì sao có chuyện Tấn Tỏa Dương ngồi đây nhìn thôi chứ không quản? Trần Gia Nhạc thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngờ ngợ đoán ra được gì đó.

Cậu ta rệu rã nguýt Tấn tính sư một cái, từ khi đến cái chỗ chết tiệt này là hắn cũng trở nên quai quái thế nào ấy, Trần Gia Nhạc thấp giọng nói có vẻ hơi tức giận:

“……Tấn Tỏa Dương…… Anh đừng đùa kiểu nhạt toẹt ấy với em được không…… Rốt cuộc lần này anh lại muốn làm gì?”

“……”

“Này…… Đừng bảo anh vẫn còn ghim em vì lần trước bảo nếu anh không đi theo bọn em thì sau này nhất định sẽ hối hận nhé…… Lần này anh quay về suy nghĩ kỹ càng, chắc là đã thông suốt rồi nhỉ……”

“……”

“Dù sao…… Dù sao em vẫn giữ nguyên câu nói ban đầu của mình…… Anh và người kia sẽ không thể bên nhau lâu dài được đâu…… Bất kể là thời gian, địa điểm hay con người, ngay từ đầu cuộc gặp gỡ của cả hai đã là hoàn toàn sai lầm rồi…… Bởi vì khoảng cách giữa hai người vốn dĩ không thể chỉ đi vài bước là có thể giải quyết được, mà đây chính là hai dòng thời gian không thể nào vượt qua đấy, hồi đi học anh cũng từng xem mấy cái này rồi chứ? Trên đời này thứ khó đuổi kịp nhất chính là thời gian…… Giống như cả đời anh đều ở ngày mười bốn, còn người kia thì mãi mãi ở ngày mười lăm vậy, đây là hai dòng thời gian luôn luôn chảy trôi về phía trước, giống như ngày hôm qua và ngày hôm nay vĩnh viễn không thể gặp nhau, hai người cũng mãi mãi chẳng thể chân chính chạm được tới nhau đâu —— Oái!! Sao tự dưng anh lại đập em!! Tấn Tỏa Dương!”

Trần Gia Nhạc còn chưa nói hết câu thì đã bị Tấn tính sư sầm mặt tấn công bằng cái máng bò bẩn thỉu, cậu ta cuống quýt né sang một bên, lửa giận đè nén nhiều ngày nay cũng bốc lên.

Mà đúng vào lúc hai người chuẩn bị phát sinh tranh chấp cách chuồng bò lần nữa, thì phía trên cây Chu Xương bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội.

Đất rung núi chuyển, một lượng nước ồ ạt tràn vào trong thôn, Trần Gia Nhạc ngây người, Tấn Tỏa Dương cũng cau mày, cả hai cùng nhìn về phía lỗ đen đột nhiên trở nên vẩn đục trên đỉnh đầu.

Tiếp đó, một cơn mưa tanh tưởi màu đen hạ xuống, tiếng kêu cứu của những người khổng lồ trong thôn bắt đầu truyền tới.

“Cứu…… Cứu mạng! Cứu với…… Mọi người mau tránh vào nhà đi…… Rào chắn trên đỉnh núi bị vỡ rồi…… Nước đen trên trời tràn vào trong thôn rồi…… A a……”

“Trời…… Trời ơi…… Chu Phương nhà tôi…… Chu Phương nhà tôi…… sáng nay mới theo nhóm của cụ trưởng thôn…… lên núi sửa rào chắn……”

“Còn có cả…… Chu Bình nhà tôi nữa! Chu Bình…… Chu Bình…… cũng đi cùng…… Phải làm sao đây a a…… Nước đen đã xô đổ rào, tràn vào trong thôn rồi…… Nhưng Chu Bình nhà tôi vẫn ở trên núi mà…… Mọi người có ai nhìn thấy nó không…… A a……”

Câu cuối cùng hình như là tiếng kêu cứu của mẹ Chu Bình, sắc mặt Tấn Tỏa Dương tức khắc chùng xuống, ngay sau đó, Trần Gia Nhạc còn đang bối rối chưa kịp phản ứng gì thì hàng rào khổng lồ quanh chuồng bò đã bị người nào đó đạp mạnh.

Cậu ta há hốc mồm, nhìn Tấn Tỏa Dương trưng bản mặt lạnh tanh, định mang nguyên cái tạo hình chật vật nhếch nhác ấy để nhảy qua hàng rào, đội mưa chạy ra ngoài thôn.

Lúc hiểu ra tên này rốt cuộc định làm gì, Trần Gia Nhạc điên tiết hét to:

“Tấn Tỏa Dương!! Anh bị điên à! Bên ngoài đang đổ mưa đen thế kia…… Anh muốn liều mạng hả? Anh rốt cuộc có nhớ mình là con người hay không! Việc của những người khổng lồ kia chẳng liên quan gì tới anh hết!! Vì cớ gì mà anh muốn đi cứu bọn chúng chứ!! Anh tỉnh táo lại đi được không! Tất cả mọi chuyện ở nơi này hoàn toàn không liên quan gì tới anh cả! Ê!! Này!! Tấn Tỏa Dương!! Anh có nghe em nói không hả!!”

Lúc hét đến đoạn cuối Trần Gia Nhạc thậm chí đã lạc cả giọng, song vẫn không ngăn được Tấn Tỏa Dương nhân lúc hỗn loạn mà lao thẳng về phía cây Chu Xương và lỗ thủng màu đen trên đỉnh núi.

Trên thực tế, khi nghe thấy tiếng khóc thét tuyệt vọng của mẹ Chu Bình, cơ thể hắn đã tự hành động trước não bộ rồi.

Tấn Tỏa Dương chạy nhanh về phía đỉnh núi, nghênh đón cơn mưa đen rơi tầm tã xuống đầu, giữa thôn làng ầm ĩ hỗn loạn, hắn cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ lỗ thủng màu đen kia khi nó trở nên to dần to dần, sắp sửa nuốt chửng cả thôn Khổng Lồ.

Hắn tìm một bó dây thừng dùng để buộc bò ở bên cạnh chuồng, lết theo cơ thể ướt đẫm, kẹp một tờ tính thư giữa ngón tay rồi cau mày ném ra.

Tờ tính sư phát sáng kia mau chóng biến lớn giữa không trung, tựa như một bức màn thiên nhiên che chở cho cây Chu Xương đang nghiêng ngả trong mưa gió, bấy giờ, hắn lại cố gắng tiếp cận rào chắn bị hư hại ở trên đỉnh núi.

Song lỗ thủng màu đen đáng sợ trên đỉnh đầu tựa như một cái miệng quái vật dữ tợn, vẫn điên cuồng tấn công tờ tính thư mỏng manh, cũng định nuốt chửng toàn bộ thôn Khổng Lồ đang ngập ngụa trong nước mưa.

Tấn Tỏa Dương đã bám lấy thân cây, leo lên trên cây Chu Xương.

Ở phía xa xa, bên bờ nước đen mù sương kia, dường như hắn trông thấy cái giỏ trúc Chu Bình hay đeo giờ đang trôi nổi bập bềnh.

Hắn túm chặt lấy một cành cây khác ở sát bên tay mình, buộc chắc sợi dây thừng vào cành cây rồi ném dây về phía cái giỏ kia.

Giây phút cột được dây vào cái chân khổng lồ ở dưới đáy nước sắp bị hút vào lỗ thủng màu đen, Tấn Tỏa Dương bỗng biến sắc.

Thân thể của người khổng lồ đồ sộ quá cỡ, mặt Tấn Tỏa Dương phát lạnh, cả người ướt dầm dề, cố hết sức mà kéo lấy một cái chân của Chu Bình đang hôn mê.

Chu Bình bị nước đen cuốn trôi, chẳng còn một chút sức lực nào, chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ bị nước đen hoàn toàn nhấn chìm.

Tấn Tỏa Dương vẫn luôn giữ chặt lấy anh ta, đồng thời điều khiển tờ tính thư phát sáng giữa bầu trời, song dường như hắn cũng sắp sửa bị cuốn theo ngay tức khắc.

Đúng lúc này, từ sâu trong lỗ thủng màu đen lại tuôn ra một dòng nước đen dữ dội như thể dã thú tàn phá càn quét, Tấn Tỏa Dương bị xô văng ra khỏi thân cây, cũng bị cuốn theo dòng nước đen tuôn trào mãnh liệt về phía thôn làng.

Vào thời khắc hắn rơi vào trong nước đen, cố gắng vươn tay nắm lấy cành cây cuối cùng trước mắt mình, dường như trên tầng mây đen dày đặc bỗng truyền đến tiếng sấm vang rền kèm theo một tiếng rồng ngâm vừa quen thuộc vừa xa lạ.

【Chớp loé, sấm sét, gió dữ, phút chốc rọi sáng tròng mắt màu trắng.】

【Trong không trung, sắc lam của cánh bướm, sắc xanh vàng của lá khô, sắc xám trên lông đuôi chim chóc, tất cả lần lượt xẹt qua đôi mắt nhạt màu của hắn.】

【Chỉ trong thoáng chốc, ánh sáng lung linh, tinh hà lộng lẫy, ngập tràn trong mắt phàm nhân là hình ảnh ánh đom đóm lập loè mông lung, hiển hiện khắp rừng núi và bầu trời.】

【Sâu trong rừng có thật nhiều bà lão cất tiếng hát vang vọng tựa như tiếng ve kêu, hát một bài ca dao không biết tên, êm ái mà u sầu.】

Hắn thẫn thờ, bỗng chốc nhớ lại gì đó.

Trong lúc chao đảo ngửa ra sau, hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây đang phát ra ánh sáng vàng.

Dường như vào một đêm nào đó trước đây khi tính mạng nằm trên bờ vực sinh tử, hắn cũng từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Trong lúc nhất thời, chàng trai tóc trắng hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ bình thường, cứ thế trơ mắt mà nhìn sinh linh cao quý có hình hài mơ hồ mà quen thuộc, toàn thân phủ kín lớp vảy ánh vàng đen, trên trán mọc ra sừng rồng cổ xưa ấy bay về phía mình từ tầng mây xa xăm.

Tấn Toả Dương nhăn mày, cảm nhận rõ ràng rằng nước đen đang ồ ạt tràn vào xoang mũi mình bỗng đồng loạt ngưng tụ về một hướng, đồng thời thứ đang nắm chặt lấy tay hắn dưới nước chính là một……

—— Bàn tay nam giới tái nhợt gầy gò, mang nhiệt độ lạnh lẽo quen thuộc, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng bạc sáng lấp lánh.

“Tấn tính sư…… Lâu rồi không gặp.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì đoạn này quả thực không hợp tách ra, nên tôi đã sửa lại cho xong một lần luôn, ừm, ngả bài rồi ngả bài rồi ha ha.

Số chữ hôm nay ok phết nhỉ, đỏ mặt be be một tiếng cầu khen ngợi hê hê (*^▽^*)

Hôm trước có một thái thái vẽ cảnh mợ khôi phục long thân, ha ha cá nhân tôi cảm thấy rất hợp với hoàn cảnh luôn, ai hứng thú có thể vào weibo của tôi để xem nha ~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp