Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 144


...

trướctiếp

Qua một ngày, Vương thị đem danh sách đưa đến tay Tống Tân Đồng.

“Cô nương, nồ tỳ thấy hậu sinh thỏa đáng trong thôn ở trên đây mấy ngày nay đều đang nói thân trong thôn, những người này đều là chưa định ra.”

Tống Tân Đồng khẽ ừ, bắt đầu lật lên.

Trương Tam, nhà có mười gian nhà xây gạch mộc, tám mẫu đất, người này chiều cao bảy xích có thừa, thân thể cường tráng, làm việc chịu khó, nhã nhặn hữu lễ. Nhà có năm con trai, cha mẹ khỏe mạnh, hai ca ca đã lập gia đình, mỗi người có một con trai.

Lý Tứ, nhà có mười gian phòng gạch mộc, mười mẫu đất, là tiểu nhị trong nhà, được yêu chiều sủng ái, khuôn mặt thanh tú, làm tiểu nhị trong thị trấn, nói ngọt biết nói chuyện.”



Tống Tân Đồng lật từ đầu đến đuôi, cảm thấy có chút khó chịu, sẽ không có người vừa ý.

“Cô nưng có nhìn trúng không?” Vương thị hỏi.

Tống Tân Đồng ném danh sách lên bàn: “Vương thẩm, ngươi nói ta tìm một người giả thành thân, sau đó cùng cách thế nào?”

Vương thị bị ý nghĩ dũng cảm này của Tống Tân Đồng dọa sợ: “Cô nương thận trọng a, cái này sợ rằng có tổn hại với thanh danh của cô nương.”

“Nhưng trong những người này không người ta vừa ý.” Tống Tân Đồng nhìn Đại Nha bên người Vương thị: “Có phải bán mình thì liền không cần đi không?”

Vương thị vừa nghe là biết Tống Tân Đồng đang đánh cái chủ ý gì: “Cô nương, nếu người khác có khế bán thân của ngươi thì càng là muốn làm gì thì làm, người cẩn trọng a.”

“Này cũng không được, kia cũng không được.” Tống Tân Đồng cảm thấy kỳ thực biện pháp giả thành thân này cũng không tồi, chỉ là bên người cũng không có người thích hợp để chọn, Tạ Hào và Hà Tây bọn họ đều đã đính thân, nàng cũng không có khả năng làm phiền những người này.

Vương thị thấy nàng nhíu chặt mày, do dự một chút tiến lên nói: “Cô nương, kỳ thực nô tỳ trái lại cảm thấy có một người thích hợp, chỉ là vì cô nương muốn đẹp mắt một chút cho nên không có đem hắn viết lên.”

Tống Tân Đồng nghe đáy lòng khẽ động, “Ai?”

Vương thị nói: “Lục tú tài.”

Lục Vân Khai? Tống Tân Đồng chỉ cảm thấy mi tâm nhảy lên một cái, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động chén trà, hồi tưởng lại Lục Vân Khai người này. Từ lần đầu bọn họ gặp mặt, bộ dáng người này đều là nhàn nhạt, ấm nhuận có lễ, cho dù ai nhìn qua đều là bộ dáng như vậy, có chút giống như không có thất tình lục dục vậy, nhưng hắn thật sự là bộ dạng mình cho rằng là vậy sao?

Vương thị khẽ ngẩng đầu, thấy cô nương nhà mình hình như đang suy tư, nghĩ nghĩ lại nói: Cô nương, Lục tú tài này không chỉ có tài còn có chút tiền, tuy tướng mạo có tổn hại nhưng dù sao cũng có công danh tú tài.”

Tống Tân Đồng vuốt ve cái chén, Lục tú tài nhìn qua liền có bộ dáng ấm nhuận hữu lễ, thanh phong tế nguyệt, nàng cảm thấy suy nghĩ nhiều một chút đều làm làm bẩn người ta.

Ai ai ai, có điều lại nói, Tống Tân Đồng cử được Lục tú tài thật là một lựa chọn tốt, dù sao hắn cũng không có cưới vợ, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp mắt, vết sẹo kia nhìn lâu cũng không cảm thấy khó coi như vậy.

“Chuyện này ta sẽ suy nghĩ, ngươi đi xem chọn người khác đi.” Tống Tân Đồng phân phó nói.

“Dạ.”

Tống Tân Đồng nằm trên ghế dựa, nhẹ nhàng đong đưa chân, hôm qua Hà nhị thẩm qua đây nói đã nói xong với một nhà cữu cữu Hà Bạch Vân rồi, liền chọn cái ngày lành trong tháng hai, thành thân.

Ai, còn kém ba tháng mới đầy mười lăm đấy, sớm như vậy đã lập gia đình, chẳng qua cũng may là thanh mai trúc mã, lại có cảm tình. Không giống nàng, đi đâu tìm một cái a?”

Tống Tân Đồng lại nghĩ đến Lục Vân Khai, một lần ngắm hoa đào bên dòng suối kia, đáy lòng liền không hiểu sao nhảy lên một cái, còn chưa kịp nghĩ sâu, cặp song sinh liền chạy vào: “Tỷ, bọn đệ không muốn tỷ xuất giá.”

Tống Tân Đồng sờ sờ đầu hai cậu: “Tỷ cũng không muốn xuất giá.”

Vẻ mặt Đại Bảo đau khổ: “Nhưng đệ lại càng không muốn tỷ đi làm cung nữ.”

“Ân, vậy tỷ vẫn là mau tìm người gả một chút đi.” Tiểu Bảo nói: “Ít nhất như vậy còn có thể thấy tỷ thường xuyên.”

Tống Tân Đồng thổi phù một tiếng cười rộ lên, sờ sờ khuôn mặt Tiểu Bảo: “Thế nhưng tỷ không có người trong lòng làm sao bây giờ?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Đại Bảo đau khổ, “Tỷ nghĩ đến người tỷ thích sao?”

Tống Tân Đồng nói: “Tỷ thích bạc.”

“Bạc là ai?” Đại Bảo thoáng cái phản ứng lại, “Tỷ, sao tỷ lại có thể như vậy?”

“Tỷ không nghĩ ra được.” Tống Tân Đồng ôm Đại Bảo: “Tỷ thích bạc nhất.”

“Tỷ, tiền tài là vật ngoài thân, ngươi không được quá để ý.” Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, thu liễm ý cười: “Ai nói cho đệ biết vật ngoài thân?”

Tiểu Bảo bị hoảng sợ, lập tức bật thốt: “Phu tử.”

“Hắn nói cho đệ biết là vật ngoài thân?” Tống Tân Đồng xác nhận nói.

Đại Bảo liếc mắt trừng Tiểu Bảo một cái: “Không phải, phu tử còn nói một câu, không có tiền tài là vạn vạn không thể.”

“Cái này đúng rồi.” Tống Tân Đồng ôm Đại Bảo ngồi lên ghế của mình: “Các đệ có thể đọc sách nhưng đều là bởi vì có bạc, nếu như không có bạc, Lục phu tử mới không cần đệ vào học đường hắn đâu.”

Tiểu Bảo ‘ân’ một tiếng: “Phu tử là một quỷ tham của.”

“…” Tống Tân Đồng ho nhẹ một tiếng: “Không thể thảo luận sau lưng người khác, càng không thể thảo luận phu tử!”

Tiểu Bảo rụt đầu: “Đệ sai rồi tỷ.”

“Biết sai rồi là tốt, các đệ là người đọc sách, không thể giống như mấy người thất đại cô bát đại di cùng nhau tụ lại một chỗ nói người này không tốt, người kia không tốt, cũng không thể đặt biệt hiệu cho người không thích, hiểu không?” Tống Tân Đồng giáo huấn.

“Biết.” Tiểu Bảo nắm nắm tay: “Tỷ, đệ cũng không nói không tốt gì về người khác.”

“Tỷ biết, chính là tỷ nhắc nhở các đệ, đó là chuyện phụ nhân mới thích làm, biết sao? Các đệ là nam tử hán, không thể như vậy.” Tống Tân Đồng luôn mãi dặn dò: “Nếu như nam tử hán giống phụ nhân như vậy sẽ bị người xem thường.”

“Biết.” Tiểu Bảo cũng ngồi dựa vào Tống Tân Đồng: “Vậy tỷ làm sao bây giờ? Dương Viễn nói mệnh những người làm cung nữ ấy rất thảm, đắc tội người cũng sẽ bị đánh chết, đệ không muốn tỷ đi.”

“Tỷ biết, tỷ đang nghĩ biện pháp đây.” Tống Tân Đồng dùng mặt cọ cọ hai má mềm mại của Tiểu Bảo, “Các đệ đừng lo lắng, người trong thị trấn còn chưa tới đâu.”

Đại Bảo ừ một tiếng: “Những người khác trong thôn đều đang nói thân, tỷ nên làm cái gì bây giờ?”

Tống Tân Đồng hiểu được, bởi vì thanh danh của nàng, tuyệt đại bộ phận người trong thôn cũng không nguyện dính lên quan hệ với nàng, cũng không có người nào nguyện ý tới cửa làm mai, có tới cửa đều là đánh chủ ý chiếm nhà hoặc là người què chân chột mắt.

Mấy ngày nay, cặp song sinh cũng nhìn thấy không ít, dưới đáy lòng các cậu cũng dần dần có một cái cân, càng để ý thanh danh, càng bảo vệ đối với nàng người tỷ tỷ này.

Trước đây cũng là bảo vệ, đó chỉ là bởi vì nàng là tỷ tỷ các cậu, các nàng là người một nhà.

Bây giờ bảo vệ, là các cậu hiểu được những lời đồn ấy không tốt với nàng bao nhiêu, các cậu sẽ đi phản bác, sẽ an ủi nàng, cũng sẽ phân tích lợi hại.

Hai cậu trưởng thành rất nhanh, Tống Tân Đồng cảm thấy rất thỏa mãn a, cảm giác mình nuôi lớn hai đứa con trai. (Pen: Đúng là chị nuôi em trai như nuôi con mà.)

“Tỷ, nếu không tỷ đi xem những thôn khác đi?” Đại Bảo dừng một chút, bổ sung: “Nhưng phải tìm một người đối tốt với tỷ.”

Tiểu Bảo nói: “Chọn một người tỷ thích.”

Cặp song sinh biết tỷ chỉ nhìn người trong thôn bởi vì muốn chiếu các cậu, nhưng bọn họ đã lớn lên, tỷ không cần ủy khuất chính mình như vậy, chọn những người không thích.

“Tỷ biết, tỷ đang nhìn mà.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu cặp song sinh: “Hai đứa đừng ở chỗ này bận tâm, nhanh đi học đi.”

“Tỷ, ngày mai hưu mộc, ngày mai làm.”

Tống Tân Đồng xoa xoa mi tâm, ai, quả nhiên mấy ngày nay là tiêu sầu, vậy mà nàng đã quên ngày mai là nghỉ mỗi mười ngày một lần, “Vậy đi chơi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp