Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 134: Đón giao thừa


...

trướctiếp

Sau buổi trưa, trời lại bay bay hoa tuyết.

Cặp song sinh không muốn ngồi chơi trong phòng, kéo Tống Tân Đồng đi ra đình nhỏ sau núi, trong đình đã sớm đốt lửa, nhiệt khí mạnh mẽ tỏa ra trong đình, cho dù bốn phía có mở cửa sổ ra cũng không thấy lạnh.

Tiểu Bảo ghé vào bên cửa sổ, ngửi cành hoa mai ló bên cửa sổ, “Tỷ, thơm quá a.”

Tống Tân Đồng sờ sờ nụ hoa đã hé vàng, thơm dịu tứ phía, đích thực là dễ ngửi vô cùng.

“Tỷ, có màu trắng này, còn có màu đỏ, còn có màu vàng, sao lại nhiều màu như vậy?” Đại Bảo vươn tay hái một nụ hồng mai, mắt đều phát sáng.

“Không vì cái gì cả, ông trời cảm thấy mấy màu này đẹp nên liền cho bọn nó mấy màu này.” Tống Tân Đồng chỉ vào cây mai ở ngoại vi tường vây: “Mấy cây mai ngoài kia đều cây có quả, qua tháng giêng là các đệ có thể thấy trái cây của nó.”

“Oa, còn có thể kết quả.” Tiểu Bảo cảm thán nói.

“Không chỉ vậy đâu, vỏ mấy cây mai này còn có thể lấy để nhuộm vải, nhuộm ra màu rất đẹp mắt, sờ vào cũng đặc biệt thoải mái.” Tống Tân Đồng đã từng tiếp xúc qua việc nhuộm vải cho nên biết loại nhuộm mai này.

Đại Bảo quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, “Tỷ, tỷ thật lợi hại, sao cái gì cũng biết vậy?”

Tống Tân Đồng cười cười, “Tỷ còn có cái lợi hại hơn đấy, có muốn biết hay không?”

“Là cái gì?” Tiểu Bảo cũng quay đầu lại hỏi theo.

“Tỷ, còn có thể dùng mơ làm rất nhiều thức ăn, chờ sang năm sau khi kết quả, tỷ liền làm cho các đệ.”

“Oa, tỷ người thật tốt.” Tiểu Bảo ôm lấy eo Tống Tân Đồng, khen ngợi không chút nào keo kiệt, “Tỷ, tỷ là người tốt nhất.”

“Tỷ tốt nhất? Buổi trưa lúc ăn cơm là ai nói Vương thẩm tốt nhất? Có thể làm nhiều thức ăn ngon như vậy?” Tống Tân Đồng cố ý đùa cậu, Tiểu Bảo ha ha cười rộ lên, “Trong lòng ta tỷ tốt nhất, ai cũng kém tỷ.”

“Ôi, sao miệng ngọt như vậy, ăn mật đường phải không?” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Tiểu Bảo, lại nhìn Đại Bảo, “Lớn như vậy rồi còn làm nũng, nhìn xem ca ca chê cười đệ.”

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về Đại Bảo, “Ca ca, huynh đừng khách khí, mau tới ôm tỷ, trên người tỷ thơm lắm.”

Đại Bảo cười cũng chạy tới ôm Tống Tân Đồng, “Tỷ, tỷ, tỷ,…”

“Tỷ ở đây.” Tống Tân Đồng sờ sờ búi tóc của Đại Bảo, “Được rồi được rồi, qua năm các đệ liền sắp qua sinh nhật sáu tuổi rồi, đến lúc đó chính là người lớn bảy tuổi, sao còn dính tỷ như vậy a.”

Cổ họng Đại Bảo như nghẹn lại, có chút thất lạc nói: “Tỷ, bọn đệ mới năm tuổi, không phải sáu tuổi.”

“Rồi rồi rồi, chỉ có năm tuổi, sang năm chính là bốn tuổi.” Tống Tân Đồng cười nói.

“Ha ha ha, qua năm sau liền ba tuổi.” Tiểu Bảo cười khanh khách vui vẻ, khoa tay múa chân một bận, “Đến lúc đó là có thể mỗi ngày dán tỷ, không cần đi học đường.” 

“Sao lại không muốn đi học đường?” Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi, “Bị khi dễ?”

“Không có.” Tiểu Bảo ngồi sát lại Tống Tân Đồng, “Đệ chỉ là nói một câu, đệ thích đọc sách ở học đường.”

Đại Bảo cũng lão thành gật đầu, “Phu tử nói sang năm là bọn đệ có thể xem tứ thư.”

“Lợi hại như vậy?” Tống Tân Đồng tuy không biết tiến độ trong học đường là thế nào, nhưng tứ thư gì đó cảm giác rất cao xa a.

“Hì hì.” Cặp song sinh xấu hổ cười cười, “Sang năm Đại Nghĩa ca liền không đi, chỉ có Đại Hào ca ca với Cẩu Đản Nhi và bọn đệ đi.”

“Ân, Đại Nghĩa ca là đi mở cửa hàng.”

“Thật là lợi hại, nhà chúng ta không buôn bán a?” Đại Bảo có chút lo lắng trong nhà không có tiền.

Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng Đại Bảo, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói thầm mấy câu, sau đó nói: “Của cải nhà chúng ta nhưng dày, dù các đệ chính là đi kinh thành thi tỷ cũng chu cấp được.”

Đại Bảo cười đến mặt mày sáng lạn, thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều tiền.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong là thủ tuổi (Cứu giúp mình cái này với)

Người nhà nông kỳ thực cũng không có nhiều chuyện nói, nhiều nhất chờ đến nửa đêm phóng vài dây pháo là xong rồi, có mấy nhà mua không nổi pháo thì ngồi trên giường nửa buổi tối, trò chuyện, cũng đến bình minh.

Trong chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, ba tỷ đệ Tống Tân Đồng cùng mấy người Đại Nha liền ngôi vây quanh bên cạnh bàn trong đại sảnh, giữa bàn bày hạt dưa, hoa quả khô, khoai lang khô các loại đồ ăn vặt.

“Tỷ, ngày mai thực sự có hát tuồng đến?” Đại Bảo hỏi.



Lúc chiều, Vạn thôn trưởng qua đây một chuyến, thương lượng mời một gánh hát tuồng qua đây cho náo nhiệt chút, dù sao năm ngoái mọi người dựa vào bán tôm hùm cùng bán rau này nọ coi như là trôi qua một năm giàu có.

Tống Tân Đồng hiểu rõ ý tứ của Vạn thôn trưởng, kỳ thực là muốn nàng đây ra bạc. 

Có điều nàng cũng nguyện ý ra bạc này, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để tẩy trắng thanh danh, hơn nữa từ sau khi mua đất, Vạn thôn trưởng nhìn ra nàng có chút bản lĩnh cho nên thái độ với nàng cũng khá hơn.

Vạn thôn trưởng địa đầu xà này đã ra tay, Tống Tân Đồng tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, tỏ vẻ để hắn trực tiếp mời tới náo nhiệt một phen, đến lúc đó lại mua một chút hạt dưa với hoa quả khô các loại đến cho mọi người, số tiền này đều tính cho nàng.



Tống Tân Đồng tách hạt dưa nói: “Ân, đúng vậy, buổi chiều thôn trưởng đã đi nội thành mời rồi.”

“Vậy sao hôm nay bọn họ không đến a?” Đại Bảo không hiểu hỏi.

“Bởi vì hôm nay bọn họ hát hí khúc ở thôn kế bên đấy, ngày mai rảnh rỗi mới qua đây.” Tống Tân Đồng giải thích một câu sau đó nhìn Dương Thụ: “Ngày mai Vạn thôn trưởng sợ là sẽ đến thương lượng với ngươi, đến lúc đó ngươi đừng quan tâm hắn báo bao nhiêu, chỉ cần không quá phận liền trực tiếp tính tiền.

Dương Thụ gật đầu, “Tiểu nhân hiểu rõ.”

Tống Tân Đồng cảm thấy ngồi không cũng thật sự là buồn chán, liền hỏi: “Lúc trước các ngươi ở trong nhà giàu đón giao thừa trôi qua thế nào?”

“Hồi bẩm cô nương, nhà giàu thích chơi bài hoặc là xem hát gì đó, cứ trong bất giác như vậy canh giờ cũng trôi qua rất nhanh.” Vương thị nói.

Trái lại Tống Tân Đồng nổi lên hứng thú, “Các ngươi có biết chơi bài không?”

“Biết một chút.” Vương thị trả lời.

“Ta nhớ trước đây Tống chưởng quỹ đưa tới không ít thứ, hình như là có bài, Đại Nha ngươi đi lấy đến, chúng ta thử một lần?” Trước đây Tống Tân Đồng biết chơi mạt chược, dù chơi không tốt nhưng cảm thấy thắng thua không ảnh hưởng đến toàn cục, tiêu khiển một chút cũng có thể.

“Ai, ta liền đi lấy.” Đại Nha bước nhanh chạy đến kho.

Vương thị bất đắc dĩ nhìn về hướng Đại Nha chạy đi, “Mỗi lần đều nhắc nhở Đại Nha không thể tự xưng nhưng nói vẫn không nghe.”

“Không có gì.” Tống Tân Đồng không có quan niệm tôn ti gì cả cho nên cảm thấy không sao cả.

“Cô nương, người không thể tập quen cho Đại Nha như vậy, sau này nếu Đại Nha dưỡng thành thói quen thì không dễ dàng sửa lại.” Vương thị khuyên nhủ, “Bọn nô tỳ biết cô nương thiện tâm nhân hậu, nhưng quy củ là cần phải có.”

Tống Tân Đồng ngước mắt liếc nhìn Vương thị khom lưng khuỵu gối, môi mấp máy, “Tính khí Đại Nha hàm hậu, ta cũng không cần phải lo lắng, có điều, đã nói như vậy thì nếu ngươi có thể sửa lại cho nàng thì sửa đi.”

“Dạ.” Vương thị ứng hạ.

Rất nhanh, Đại Nha cầm hộp bài về, đổ xuống bàn vuông.

Tống Tân Đồng nhìn trên mặt bài có khắc hoa văn, phát hiện không khác lắm với mạt chược nha, đáy lòng vui vẻ, sau đó xào bài lên, “Đến đến đến, chúng ta đến đánh bài, một văn thế nào?”

“Được ạ, cô nương đừng ngại quá ít là được ạ.”

“Sẽ không, chính là giết thời gian.” Tống Tân Đồng gọi Đại Nha, Vương thị, Tiểu Nguyệt ngồi xuống, bốn người một bàn, bắt đầu chậm rãi chơi bài.

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, bầu không khí hòa hợp, cuối cùng kết thúc trong trận trận tiếng pháo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp