Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 125: Nó có thể cắn đệ hay không a?


...

trướctiếp

Sau bữa tối, Tống Tân Đồng mang theo cặp song sinh tới chuồng ngựa.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đại Bảo và Tiểu Bảo tiếp xúc gần gũi với ngựa, đều có vẻ dị thường hưng phấn, “Tỷ, đệ có thể sờ sờ bọn nó hay không?”

Tiểu Bảo muốn sờ, nhưng lại không dám tới gần: “Tỷ, nó có thể cắn đệ hay không a?”

“Thử một lần đi, chúng nó rất ôn hòa.” Tống Tân Đồng nói.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đứng ở chỗ cao, dựa vào lan can duỗi người ra, cẩn thận từng li từng tí vươn tay về phía hai con ngựa, lúc sờ được chúng nó, hai cậu đều có biểu tình kinh ngạc không thể tin được, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tống Tân Đồng, “Tỷ, đệ sờ được, đệ được rồi.”

“Cảm giác thế nào?” Tống Tân Đồng đỡ hai cậu bế xuống, thả hai cậu xuống bên cạnh.

Đại Bảo cười híp mắt nói: “Nó không cắn người.”

“Ân, không cắn người.” Tống Tân Đồng bế hai cậu xuống, nắm một nắm đậu hà lan để vào trong tay hai cậu: “Đến, cho tụi nó ăn đi.”

Cặp song sinh nằm sấp trên lan can, đưa hai tay qua khe hở, hai con ngựa cũng rất phối hợp cúi đầu ăn đậu hà lan trong tay các cậu.

Hai cậu hưng phấn dị thường hô lên: “Tỷ, nó liếm tay đệ, thật ướt a.”

“Chúng nó thích hai đứa đấy.” Tống Tân Đồng nói.

Cặp song sinh nói: “Đệ cũng thích chúng nó.”

Dương Thụ vẫn đứng ở một bên không nhịn được nói: “Vân khí cô nương thật tốt, hai con này tuy là đào thải từ chiến trường xuống, nhưng sự chịu đựng cùng tính nết đều được giáo huấn tốt, hơn nữa còn rất thân thiết với cô nương cùng công tử, xem ra thật là có duyên.”

Tống Tân Đồng cười cười, “Đích thực là vận khí tốt.”

“Có điều con ngựa mẹ này mang thai, việc chăm sóc này phải phí một chút tâm tư, còn nhọc ngươi tốn tâm tư nhiều hơn.”

Dương Thụ khom người gật đầu, “Cô nương yên tâm, mấy điều vị đại phu kia nói ta đều ghi nhớ trong lòng, trước đây cũng từng thấy qua người hầu hạ trong chuồng ngựa, sẽ không có vấn đề quá lớn.”

“Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng nắm một nắm đầu hà lan đút đến bên miệng ngựa, phút chốc nghĩ đến trong thôn đã bắt đầu trồng lúa mì vụ đông, thấy nhiều người đều trồng đậu hà lan, trước đây nàng thích ăn đậu hà lan non nấu canh, ngày mai liền đem nửa mẫu đất trống ngoài kia trồng đậu hà lan.

Tiểu Bảo nghe thấy thế, tò mò hỏi: “Tỷ, đại hồng có tiểu hài a?”

Nhất thời Tống Tân Đồng không kịp phản ứng: “Đại hồng?”

“Đúng vậy.” Tiểu Bảo chỉ vào con ngựa mẹ giải thích: “Cả người nó đều là màu đỏ.”

Tống Tân Đồng nhìn da lông con ngựa muốn đỏ không đỏ, muốn vàng không vàng, bĩu môi.

“Đây là đại hắc.” Đại Bảo chỉ vào con ngựa đực màu đen nói.

Mặt mày Tống Tân Đồng co rút, “Vì sao nhất định phải đặt tên là hồng với đen?”

“Trong nhà có tiểu hắc với tiểu hoàng, bọn nó lớn như vậy chính là đại hồng cùng đại hắc.” Tiểu Bảo nói năng lý lẽ hùng hồn.

Tống Tân Đồng bĩu môi, các ngươi cao hứng là tốt rồi.

“Sau này các đệ phải cho đại… hắc.” Tống Tân Đồng lúc nói đến đây liền lắp bắp một chút, “Cho đại hắc, đại hồng ăn, còn phải tắm rửa chà lông cho bọn hắn, biết không?”

“Biết.” Cặp song sinh đồng thời đáp ứng, “Sau này con hai tụi nó ra rồi, đệ sẽ mang nó ra đi dạo sau núi.”

“…” Tống Tân Đồng nhấp môi, “Tùy ý các đệ là được.”

Bế cặp song sinh từ trên xuống, “Được rồi, đã khuya rồi, nên về ngủ, giờ mẹo canh ba sáng mai còn phải dậy luyện công phu đấy.”

“Dạ.” Cặp song sinh đồng thời đáp ứng, chạy về sân.

Lúc chiều, sau khi cặp song sinh nhìn thấy Đại Nha đùa giỡn công phu thì liền để học võ, nói sau này bảo vệ tỷ tỷ thật tốt. Tống Tân Đồng thấy có thể cường thân kiện thể cũng là việc không tệ, cho nên an bài mỗi ngày giờ mẹo canh ba liền thức dậy luyện võ.

“Tỷ, Vương thẩm làm nhu cao* ăn ngon thật.”

[*: Bánh mềm]

“Vậy ngày mai vẫn để nàng làm cho các đệ.” Tống Tân Đồng nói.

Tiểu Bảo hỏi: “Tốt, vậy đệ có thể mang một chút đến học đường sao?”

“Đương nhiên là có thể.”

“Vậy mang nhiều mấy khối, Cẩu Đản Nhi, còn có phu tử bọn họ…”

“Ân.” Tống Tân Đồng đưa hai cậu về nội viện, lại lần nữa vòng về, lúc đi tới hành lang thì nhìn thấy Dương Thụ cùng Vương thị còn cầm đèn lồng đứng ở ngoài cửa nội viện, do dự một chút liền đi tới: “Không có việc gì, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Cô nương, có muốn nhà Tiểu Nguyệt nhà tiểu nhân hầu hạ cô nương rửa chân không?” Dương Thụ nói.

Tống Tân Đồng lắc đầu: “Không cần ta đã nói qua chỗ này của ta là nhà nông, không phải là nhà giàu trong thành, không nhiều quy củ như vậy, cũng không cần người hầu hạ.” Dừng một chút lại nói: “Hiện tại việc trong nhà cũng không nhiều, các ngươi làm xong về phòng nghỉ ngơi đi, không cần quá mức câu nệ.”

Tống Tân Đồng nhìn ra hai người câu nệ, lại nói: “Hơn nữa tiểu hăc cùng tiểu hoàng cũng rất tỉnh ngủ, các ngươi buổi tối hơi chú ý chút là được, an tâm nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, trực tiếp vào sân trong nhị tiến, đem cổng khóa lại.

Tuy mua được sáu người nhìn qua đều là người thành thật nhưng dù sao cũng à ngày đầu tiên, tâm phòng người không thể không có, cho nên sau nhiều lần kiểm tra khóa ở mấy cái cổng rồi Tống Tân Đồng mới về hải đường viện của mình.

Trong một căn phòng bên dãy nhà sáng đèn.

Vương thị đang cùng nữ nhi Dương Tiểu Nguyệt thức đêm làm vỏ gối cùng vỏ chăn, “Cha hắn, ta cảm thấy con người cô nương thật tốt, đối xử với người rất rộng lượng, chúng thật sự đụng phải đại vận, nếu không phải là cô nương thì nói không chừng toàn gia chúng ta thật sự sẽ bị tách ra.”

Bị tách vận mệnh thảm bao nhiêu, ai cũng có thể đoán được, hơn nữa người bị gia chủ phạt rồi đuổi ra như bọn họ, rất dễ bị bán vào mấy loại địa phương đó cuối cùng phí thời gian cả đời.

Dương Thụ đang trải giường khẽ ừ, “Chủ nhà mặc dù thiện tâm, nhưng chúng ta phải nhớ chức trách của mình, không được vượt qua, làm hỏng quy củ.”

“Ta biết, ta cũng chỉ nói như vậy.” Động tác trong tay Vương thị cũng không có dừng lại, “Hai vị công tử nhìn cũng rất anh tuấn, cũng được dạy rất khá, hiểu chuyện hơn hai tiểu tử nhà chúng ta đây.”

Dương Cao, Dương Viễn đang ngồi cạnh bàn dùng nước viết chữ ngẩng đầu lên, ai oán hô: “Nương.”

“Nói một chút còn không được à?” Vương thị cười cười, sau đó nói cùng đại nữ nhi: “Tiểu Nguyệt, chờ làm xong quần áo mùa đông rồi thì ngươi liền đi làm quần áo cho cô nương cùng hai vị công tử, thủ nghệ của ngươi cô nương hẳn sẽ thích.”

Dương Tiểu Nguyệt gật gật đầu, “Biết rồi nương.” Nói xong tăng nhanh động tác trên tay.

Vương thị cắn đứt chỉ, sau đó vỗ vỗ đệm chăn đã làm tốt, “Được rồi, đi đưa cho Đại Nha đi, đừng để người ta đợi lâu.”

“Ân, vậy con liền đi.” Dương Tiểu Nguyệt đứng dậy cầm nệm chăn đã khâu xong tới gian phòng trong góc của Đại Nha, gõ gõ cửa, “Đại Nha tỷ tỷ?”

“Vào đi.”

Lúc Dương Tiểu Nguyệt đi vào thì thấy Đại Nha đang đứng trung bình tấn, “Đại Nha tỷ tỷ đệm chăn đã làm xong rồi.”

“Cảm ơn Tiểu Nguyệt.” Đại Nha nhận lấy đệm chăn cộc lốc cười, “Ta không biết làm việc may vá, cầm kim thêu còn không thoải mái bằng cầm gậy gộc.”

Dương Tiểu Nguyệt cười cười, “Đại Nha tỷ tỷ là người luyện võ, tất nhiên sẽ không cầm kim thêu.”

Đại Nha xấu hổ cười cười, “Hì hì hì.”

“Vậy Đại Nha tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm dạy các tiểu công tử luyện công phu đâu.” Dương Tiểu Nguyệt nói.

Đại Nha vội vã gật đầu: “Biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp