Nợ Âm Khó Thoát

Chương 289: Mượn lực


...

trướctiếp

Ánh mắt tôi ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Vũ Si ở phía đối diện.Lúc này, cơ bắp của Vũ Si cũng bắt đầu nhanh chóng phồng lên, lại một lần nữa giống như khi chiến đấu với Cự Mông. hít sâu một hơi, tôi nhìn thấy cả người Vũ Si đang nhanh chóng bước về phía mình, lòng tôi trùng xuống, bởi vì mỗi khi Vũ Si cất bước là lại có những âm thanh nặng nề vang lên. Thậm chí tôi còn nhìn thấy miếng gạch dưới đất đã bị vỡ nát chỉ trong nháy mắt, nhìn Vũ Si không ngừng tiến tới gần mình, tim tôi cũng khẽ đập nhẹ.

Trong phút chốc, Vũ Si đã đến trước mặt tôi, trong lòng tập trung cao độ, đột nhiên vung ra một nắm đấm, Vũ Si ở phía đối diện cũng giơ ra một nắm đấm hướng về phía tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể né tránh đòn tấn công của Vũ Si để tấn công chỗ hiểm của y, trong tích tắc, tôi dùng nắm đấm của mình để nghênh đón Vũ Si. Hai nắm đấm ngay lập tức va chạm trên võ đài, giây tiếp theo, tôi đột nhiên cảm thấy một lực phản kích dữ dội truyền ngược vào cánh tay mình. Luồng sức mạnh này khiến cơ thể tôi không ngừng bị đẩy về phía sau, đồng thời, tôi cảm thấy cả cánh tay của mình như bị tê liệt, dường như không còn có cảm giác nữa, cái cảm giác này không ngờ lại kéo dài trong vài giây mới biến mất.

Phát hiện này làm cho tôi thấy bàng hoàng, chiêu này của Vũ Si hóa ra kinh người đến như vậy, thế mới nói Cự Mông lúc trước cũng đã chịu chút thiệt thòi dưới tay Vũ Si. Loại sức mạnh đáng sợ này, qủa thực khiến lòng tôi run sợ vô cùng, nếu cứ tiếp tục đối đầu với Vũ Si như thế này, tôi nghi ngờ rằng mình sẽ không trụ được bao lâu. Nhưng thứ gọi là chiến đấu, không chỉ là đối đầu, dù sao đối với tình hình hiện tại của Vũ Si, tôi cũng không có cách nào tốt hơn. Điều này khiến tôi cảm thấy trong lòng có chút bất an, không thể tìm ra cách để chống lại Vũ Si, vì vậy đối với tôi mà nói, trận chiến này rất nguy hiểm.

Nhưng lúc này, Vũ Si ở phía đối diện không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ, một lần nữa bước thẳng về phía tôi, nhìn vẻ mặt của y là biết y đang muốn hạ gục tôi. Phòng ngự đáng sợ của y,e rằng người có thực lực cảnh giới tiên thiên cấp hai, cũng không hẳn phá vỡ được dễ dàng, chứ đừng nói đến cảnh giới Tiên thiên cấp một như tôi.

- Bỏ đi, nếu không nghĩ ra biện pháp, ta cứ đánh trước một phen rồi nói sau.

tôi thầm tự nói trong lòng. Nhìn thấy Vũ Si tới gần, thân hình của tôi nhanh chóng né qua chỗ khác, đồng thời, trong tay tôi cũng xuất hiện mấy lá bùa.

Tuy nhiên, đối diện với đòn tấn công của những lá bùa này,thân hình của Vũ Si dường như không dừng lại,vẫn cứ tiếp tục lao tới.

- bùa Ngũ Lôi, tật!

mặt tôi lạnh tanh, tay tôi lấy ra mấy lá bùa Ngũ Lôi, trực tiếp đả kích về phía Vũ Si ngay trước mặt, năm lá bùa Ngũ Lôi lập tức biến đổi, trực tiếp hóa thành sức mạnh của Năm Đạo Điện Lôi, hướng về Vũ Si ở trước mặt đánh xuống. Phòng ngự của y đáng sợ vô cùng, nhưng tốc độ của y dường như còn chậm, không kịp tránh đã trực tiếp bị sức mạnh của Năm Đạo Điện Lôi đánh trúng. Lực của Năm Đạo Điện Lôi ập xuống Vũ Si, cuối cùng, tôi đã thấy thân hình của y dừng lại, không còn tiến về phía trước nữa.

tôi cũng nhìn thấy trên người Vũ Si, sức mạnh của vài Đạo Điện Lôi liên tục đan xen vào nhau, dường như đang không ngừng phá hủy cơ thể y. nhưng không bao lâu, cơ thể của y run lên, đột nhiên gào lớn, tôi liền nhìn thấy sức mạnh của những Lôi Điện kia bị bật văng ra khỏi cơ thể y, còn thân thể của y cũng chỉ bị cháy xém vài chỗ.

Có lẽ là công kích vừa rồi gây ra, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy ngoài vài vệt cháy đen ra thì Vũ Si chẳng có thương tích nào khác.

Hay nói cách khác, sức mạnh của Năm Đạo Điện Lôi vừa rồi chỉ đơn giản là khiến cho động tác của Vũ Si dừng lại mà thôi. Ngoài ra chẳng có công dụng gì?

Lòng tôi cũng trở nên nặng trĩu, không biết tiếp theo nên đối phó với Vũ Si như thế nào. Mắt nhìn thấy Vũ Si không ngừng tới gần mình, tiếp tục trốn cũng không phải là cách, vì để bảo toàn sức lực, trong lòng tôi thậm chí đã nghĩ tới việc đầu hàng. Sau khi đầu hàng, tôi vẫn giữ được một điểm, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực. Tuy nhiên, ngay sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi cảm nhận thấy có thứ gì đó liên tục cào cấu trong ngực tôi. Tôi nhìn xuống, đó là Hoàng Tiểu Tiên, lúc này trên một bàn chân của Hoàng Tiểu Tiên có một luồng năng lượng màu hồng, nhìn dáng vẻ của Hoàng Tiểu Tiên, chị ta muốn cho tôi mượn năng lượng này sao?

Tuy rằng không biết thứ này là gì, nhưng lúc này không có cách nào khác, đưa tay ra, cầm lấy năng lượng hồng quang. Tôi cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ lạ cố thủ trong lòng bàn tay mình, bây giờ tôi chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng. Nhìn thấy Vũ Si đã đến trước mặt, đột nhiên, một nắm đấm to bằng bao cát hướng về tôi. Nhắm trúng thời cơ, một bàn tay trực tiếp đập vào nắm đấm của Vũ Si, điều động chân nguyên trong người.

Thình!

Một tiếng động lớn, lòng bàn tay của tôi và nắm đấm của Vũ Si va chạm rồi tách ra trên không trung, ngay tức khắc một luồng phản kích cực mạnh ập lại, thân thể của tôi không ngừng lùi về phía sau. Đột nhiên, tôi nhìn thấy vết năng lượng màu hồng đó trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể của Vũ Si, nhưng Vũ Si lại hoàn toàn không nhận ra. Hừ lạnh một tiếng, lại thấy Vũ Si tiến lại gần mình, tên này muốn thừa thắng xông lên giải quyết tôi trong thời gian ngắn nhất sao? Nếu đã như vậy thì tôi sẽ dành một ít thời gian cho y.

Đối với thứ mà Hoàng Tiểu Tiên đã đưa cho tôi, tôi vẫn không biết nó là gì, thậm chí tôi còn hoài nghi không biết thứ đó đi vào cơ thể của Vũ Si thì sẽ có tác dụng gì? Không hiểu, vậy thì từ từ chờ đợi. Vũ Si vẻ mặt hung dữ nhìn tôi, không ngừng đuổi theo tôi, nhưng tôi lại né tránh hết lần này tới lần khác, điều đó khiến tôi có chút xấu hổ.

- Chậc, tên này không đánh được thì thôi đi, sao cứ chạy trốn mãi thế chứ!

- Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Hơn nữa còn mất mặt, đánh không được thì nhận thua đi, chạy mãi để làm cái gì chứ?

Tiếng nghị luận tiếp tục chui vào tai tôi, nhưng tôi đã bỏ tất cả những thứ đó ra sau đầu. Trong lúc trốn tránh, hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào Vũ Si ở trước mặt, hy vọng có thể nhìn thấy thứ gì đó từ trên khuôn mặt của y. nhưng cuối cùng, tôi đã thất vọng, tên này hoàn toàn giống như một người không có chuyện gì. Nói cách khác, năng lượng màu hồng kì lạ mà tôi sử dụng trước đây là vô dụng? Vô ích? Nhìn thấy Vũ Si trước mặt đang tiến lại gần mình, nhưng khiến tôi không ngờ là thân hình của Vũ Si hơi khựng lại.

Tôi tự hỏi, không phải tên này trước đây rất hung dữ sao? Bây giờ sao lại thay đổi rồi, giông như một người phụ nữ, động tác của y trở nên chậm chạp. Giây phút tiếp theo, y lại tự vuốt đùi mình khiến mọi người trên khán đài ngạc nhiên tới mức rớt cả cằm xuống, tuy nhiên tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, bởi vì bây giờ nếu tôi cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc vậy thì mùi vị sẽ biến đổi.

- Cái này? Cái quái gì đang xảy ra vậy?

- Tại sao còn múa nữa thế kia?

- Ông nội nó, đây đúng là đại cô nương bước lên kiệu, ngoảnh đầu liếc nhìn!

Một loạt âm thanh bàn luận sôi nổi vang lên,đột nhiên, tôi nhìn thấy Vũ Si ở trước mặt quả nhiên đang lắc lư cơ bắp cuồn cuộn như đang múa.

Những gì đang diễn ra, quá đỗi khủng khiếp!

Vũ Si trước kia hung dữ, ác độc, nay lại học được dáng vẻ của nữ nhân, không ngừng đung đưa lắc lư cơ thể, Mông,eo,thế là xung quanh Vũ Si đột nhiên vang lên một tràng cười lớn.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy cơ hội, cả người lao lên, mau chóng ra sức, trực tiếp đấm thẳng vào Vũ Si ở trước mặt.

Thình!

một tiếng vang lớn, cơ thể vạm vỡ của Vũ Si cũng bị thổi tung bởi cú đấm của tôi. Nhưng tôi biết lần này năng lượng hồng của Hoàng Tiểu Tiên đã đóng vai trò quan trọng, nếu không có nó, có lẽ bây giờ tôi đã bị Vũ Si ném ra khỏi sàn đấu. Thân hình của Vũ Si đột nhiên ngã xuống đất, cả người lập tức bừng tỉnh, thế nhưng Vũ Si vừa đứng dậy nhìn mọi thứ trước mắt, vẻ mặt sững sờ, sắc mặt ngơ ngác không thể tin nổi. Muốn mắng người, nhưng lại không biết nên mắng cái gì. Vũ Si chán nản nhìn bản thân đang đứng ngoài vạch vàng, hoang mang hỏi vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ai trả lời y.

- Ở vòng thứ hai,Lý Nhất Lượng thắng, tích được hai điểm.

Ngay khi Vũ Si vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, giọng nói của Trúc Tuấn đã trực tiếp truyền đến.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng lại thoải mái như trút được một tảng đá lớn, Sau đó tôi cũng trực tiếp nói, từ bỏ thủ lôi.

trận đấu thứ ba, e rằng tôi không thể chống đỡ được. Vì vậy lựa chọn không tiếp tục thủ lôi là một quyết định đúng đắn.

tôi trực tiếp đi ra khỏi võ đài.

bây giờ, người cuối cùng chưa lên võ đài là Phá Quân, cho nên người tiếp theo chắc chắn là hắn.

Ngay lúc này, Phá Quân gần như không chút chần chừ, tiến thẳng về phía võ đài. Bất kể là lúc nào, trên khóe miệng hắn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, đây là kiểu “bất cần đời”, đến bây giờ trên mặt hắn vẫn mang vẻ kiêu ngạo huênh hoang. Đám người này quả thật đều như vậy, người này ngạo mạn hơn người kia. Nhưng sức mạnh của Phá Quân này thì ai cũng thấy rõ, hắn quả thực là một đối thủ khó chơi, tôi nhìn Phá Quân tiến vào giữa võ đài. đến giữa, Phá Quân liếc nhìn tất cả mọi người phía dưới, nhìn xong, Phá Quân cũng trực tiếp nhàn nhạt nói:

- Người nào phía dưới muốn lên đây dâng tặng cái chết đây nhỉ?

Nghe đến đây, cả khán đài náo động hẳn lên, hắn ngông cuồng hơn mọi người nghĩ, không ngờ lại ngạo mạn đến mức này. Nhưng qua hai trận chiến trước, tôi cũng có thể nhìn ra, tên Phá Quân này quả thực rất mạnh. Trong trận chiến trước với người khác, đầu tiên là dùng võ mồm, sau đó trận đấu mới bắt đầu, cuối cùng hắn cũng thành công hành hạ đối thủ theo ý mình. Vì vậy điều này cũng chứng minh hắn sẽ còn mạnh hơn nữa trong các trận chiến tiếp theo, điều quan trọng nhất là sau khi lời nói của hắn vang ra, vậy mà không có một ai tiếp lời.

Lộc Nguyên Thư chiến đấu với tôi không bao lâu thì bị thương, đương nhiên bây giờ không thể xuất chiến được nữa, như vậy mà nói, cũng chỉ còn lại Cự Mông và tôi. Nhưng tôi vừa từ bỏ Thủ Lôi, bây giờ không thể đi chiến đấu được. Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đang bối rối thì tôi lại thấy Vũ Si xuất hiện trên võ đài.

- Mẹ kiếp, tôi chiến với anh!

Vũ Si trực tiếp chửi thề, y mặt mày không cam lòng, xem ra trước đó bị tôi đánh bại, trong lòng y vẫn oán hận, chủ yếu là y còn không biết mình thất bại như thế nào.

Thậm chí còn không biết bản thân y đã nhảy một vũ điệu “nóng bỏng” trên võ đài. Nhưng tôi tin rằng những điều này, đám tuỳ tùng ở phía dưới của Vũ Si đã nói cho y biết rồi. Trong trận chiến với tôi, Vũ Si cũng không bị thương, y khiêu chiến, tôi cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Hiện tại khi Vũ Si và Phá Quân đang đối mặt với nhau, tôi có thể thấy Phá Quân có sự phòng bị với lớp phòng ngự đặc biệt của Vũ Si.

E rằng trong người Phá Quân cũng có cổ trùng bản mệnh, chỉ là không biết Vũ Si có ép được cổ trùng đó ra khỏi người Phá Quân hay không.

Trên khán đài, mọi người đều dồn ánh mắt vào võ đài, chờ đợi cuộc quyết đấu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp