Nụ hôn của Ôn Ngôn Trăn dọc theo gáy của Phạm Ca đi xuống, men theo bờ
vai vương chút lưu luyến bịn rịn. Sau đó dừng lại trên dây áo ngủ của
cô, hàm răng trắng ngần ngậm cắn dây áo ngủ mảnh nhỏ, rồi lại nhả ra cho đến khi dây áo trượt xuống khỏi cánh tay cô. Ôn Ngôn Trăn làm tất cả
những việc này trong yên lặng, chỉ trừ tiếng thở dốc ngày càng trở nên
nặng nề là đang bán đứng anh ra.
Ôn Ngôn Trăn khều dây áo của cô tụt xuống phía sau lưng, rồi dừng lại.
Khí nóng trên người anh từng luồng rồi lại từng luồng phả lên lưng cô,
những hơi thở kia tràn đầy ma lực, rất mềm mại và thần kỳ mở ra từng lỗ
chân lông trên người cô. Dường như có một giọng hát nho nhỏ văng vẳng từ nơi xa xôi dội lại đáy lòng cô, cổ động cô hãy lắng nghe nó bằng cả con tim.
Song Phạm Ca còn chưa kịp tỉ mỉ lắng nghe thì đã bị Ôn Ngôn Trăn kéo về
với thực tại. Lần này, môi anh trực tiếp in dấu lên đường viền bả vai
cô, từng ngón tay cô nắm chặt vào nhau dấy lên trong lòng một guồng quay hoảng loạn. Cô có nên đẩy anh ra hay không, có nên hay không?
Phải biết rằng bọn họ là vợ chồng! Bất kì một bên đơn phương nào cũng đều có quyền đòi hỏi những nghĩa vụ hợp pháp.
Ôn Ngôn Trăn tựa hồ không cho Phạm Ca bất kỳ cơ hội hoảng hốt nào, rất
nhanh, nụ hôn của anh đã lần tới cổ cô, viền theo đường cổ lên trên đầu
dái tai. Khi môi Ôn Ngôn Trăn ngậm lấy dái tai trái của Phạm Ca, ngón
tay cô dần dần buông lỏng, lông mi đang run lên cũng bắt đầu dừng lại.
Chỉ vậy thôi, cô tùy ý để Ôn Ngôn Trăn ngậm dái tai mình, tỉ mỉ mút mát.
Nhưng lúc này, động tác của Ôn Ngôn Trăn không còn giới hạn ở môi lưỡi
nữa, tay anh vuốt nhẹ bên hông cô, nhẹ nhàng thăm dò, từng chút một,
thận trọng trượt lên trên.
Nhiệt độ trong phòng cùng với mùi hương rượu nồng trên người Ôn Ngôn
Trăn ngày càng bốc cao, tạo ra một khung cảnh vô cùng kiều diễm. Tấm lụa mỏng quấn quanh hai người giờ đây như những áng mây bồng bềnh nâng Phạm Ca lên cao thật cao.
Thân thể cô vô cùng mềm mại, tương phản với sự mềm mại ấy chính là nhịp
tim ngày càng tăng cao dưới những ngón tay như đang khiêu vũ trên người
cô của Ôn Ngôn Trăn.
Bàn tay của anh di chuyển từ bụng cô đi lên, vượt qua cánh tay cô đang
vòng ở trước ngực, rồi dừng lại ở nửa phần ngực lộ ra phía ngoài quần
áo.
Dường như đã ấn vào đâu đó, đầu ngón chân Phạm Ca vì hành động to gan
của Ôn Ngôn Trăn mà căng ra. Theo bản năng Phạm Ca duỗi thẳng chân, song động tác này của cô lại làm tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.
Hai thân thể dưới chăn dính sát vào nhau.
Ba giây sau, Phạm Ca mới hiểu thứ cứng ngắc, nóng rẫy đang dán lên đùi
mình là gì. Chỗ nóng bừng đó như thể muốn đốt quần cô thành tro bụi.
Bàn tay dừng trước ngực cô chợt run rẩy, kể cả tay hay thân thể của chủ nhân nó cũng vậy, hơi thở nóng bỏng rơi bên tai cô.
Hiển nhiên, người phía sau cô đang cực kỳ kìm nén.
Lúc này, ruốt cuộc Phạm Ca đã ý thức được cô và anh chính là vợ chồng.
Đúng rồi, bọn họ là vợ chồng, anh là đàn ông, cô là phụ nữ, bọn họ còn có một đứa con.
Đứa con! Phảng phất như có một sợi dây vô hình thắt lại trong tim cô. Cô đã từng gặp đứa bé ấy một lần vào năm ngoái, thằng bé rất đẹp, thân
hình nho nhỏ đứng ở đó như trêu chọc trái tim cô. Cậu bé được mẹ chồng
ôm từ trong ngực chuyển sang ngực cô. Nom cậu bé rất an tĩnh, lanh lợi,
xinh đẹp như một con búp bê trong suốt tinh xảo bằng gốm sứ.
Ôm đứa bé ấy, Phạm Ca cho rằng mình sẽ mừng đến chảy nước mắt. Thế nhưng không, không hề có, trái tim cô phẳng lặng như hồ nước, yên tĩnh đến
chết lặng.
Không đúng, không phải là như vậy. Khi đó Phạm Ca hết sức sốt ruột, cô
dụ dỗ đứa bé không ngừng nói chuyện với mình. Cậu bé mới ba tuổi nhưng
đã được giáo dục rất tốt, bé rất lễ phép cười nói cảm ơn cô. Dưới sự chỉ dẫn của Ôn Kiều, bé gọi cô một tiếng "mẹ", phát âm vô cùng tròn trịa,
rõ ràng.
Chính tiếng "Mẹ" ấy như một tảng đá lớn rơi vào hồ nước phẳng lặng,
khuấy động lòng cô tạo nên một làn sóng rung động, nhưng rung động chứ
không phải kích động, cũng không phải vui sướng.
Mà là bi thương, sự bi thương từ từ gặm nhấm trái tim cô.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại như vậy?
Chỗ nóng rực đặt phía trên đùi cô càng ngày càng sáp tới, Ôn Ngôn Trăn ở sau lưng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, ngón tay rơi trên ngực Phạm Ca
bắt đầu động đậy, có ý đồ tiến vào trong quần áo ngủ của cô.
Nửa ngón tay đã xuyên vào quần áo ngủ của cô chợt dừng lại, nhưng không
hề rời đi. Động tác này lại càng làm cho bầu không khí mập mờ lởn vởn
bốn xung quanh hai người.
Càng lúc càng đòi hỏi, thân thể Ôn Ngôn Trăn dán sát lên người Phạm Ca.
Không những vậy anh còn cố ý đưa nơi nóng rực của mình cọ sát lên đùi
cô. Phạm Ca càng rụt người vào, anh càng tiến tới, từng bước một, dồn cô đến vùng biên giới không thể lui được nữa, giống như con thú nhỏ bị dồn ép trong tự nhiên.
Phạm Ca hít một hơi thật sâu, nói lại lần thứ hai: "Đủ rồi đấy, Ôn Ngôn Trăn."
Lần này, Phạm Ca bị buộc không còn đường lui nên hết sức tức giận, mà
dưới bầu không khí như vậy lại càng giống như kiểu đùa quá trớn của một
cặp tình nhân.
Tiếng cười của người sau lưng vô cùng trầm thấp thoải mái, không hiểu tại sao lúc này cô lại thấy âm thanh ấy quyến rũ vô cùng.
Ông Ngôn Trăn dùng giọng nói không giống với lúc bình thường trầm khàn
thủ thỉ sau lưng cô: "Phạm Ca à, anh vừa uống rất nhiều rượu. Hiện tại
đầu óc vẫn còn quay cuồng mơ màng, làm sao có thể mượn rượu để đùa bỡn
em được chứ. Bình thường lúc tỉnh táo anh cũng không dám làm thế, chỉ sợ em ghét bỏ anh thôi."
Giọng nói người đàn ông như vậy, trong bầu không khí như vậy,
giống như điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, khiến phụ nữ khó mà cự
tuyệt được. Có một thoáng, Phạm Ca cảm thấy mình như rơi trúng vào mùi
hương mê tình ấy.
Phạm Ca chưa từng thấy một Ôn Ngôn Trăn như vậy. Nhất thời, trong lòng
rung chuông cảnh báo mãnh liệt, một âm thanh đang thúc giục cô, mau mau
thoát khỏi khung cảnh u mê trước mắt này.
Phạm Ca mở mắt ra, đôi mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, đoạn hờ hững nói:
-Nếu anh muốn mượn rượu đùa bỡn gió trăng, tôi có thể giúp anh liên lạc
với cô Hàn được mà. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ phối hợp với anh đấy. Còn tôi thì không được, tôi không muốn.
"Bị em phát hiện rồi, vì vậy nên Phạm Ca ghen tỵ rồi." Giọng nói quen
thuộc ấy của Ôn Ngôn Trăn khiến Phạm Ca hốt hoảng không thôi, đó là đoạn tình cảm đã đi qua bao năm tháng, quen thuộc đến độ giống việc một đứa
trẻ nũng nịu một cách rất tự nhiên trước mặt bạn, và đứa trẻ ấy vẫn mặt
dày cho đến khi bạn chịu thỏa hiệp mới thôi.
"Nếu như anh thích câu trả lời như vậy thì cứ coi là vậy đi." Phạm Ca
hết sức chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Ôn Ngôn Trăn, anh đã nghe được
câu trả lời như ý nguyện rồi đấy, giờ mời anh đi khỏi nơi này dùm cho."
"Còn nữa, tôi thấy lời đề nghị của cô Hàn kia nếu không có gì trở ngại
thì anh vẫn nên cân nhắc một chút, dù sao tôi cũng không để ý."
Trái tim Phạm Ca đã chết lặng, tự động tùy tiện nhả ra từng chữ một. Cô
biết chứ, những lời đó đã mài thành một lưỡi dao sắc nhọn, càng để ý nó
sẽ càng đâm bạn đau đến thấu xương.
Cơ thể đang dán lên người cô rời đi như mong muốn! Trong chăn lần nữa
chỉ còn lại một người, Ôn Ngôn Trăn rời khỏi giường, chậm rãi bước từng
bước ra phía cửa phòng, rồi dừng lại.
Có lẽ anh muốn nói gì đó, song cuối cùng lại chẳng hé một lời, bước
nhanh ra khỏi cửa, sau đó chỉ để lại một tiếng cửa đóng sầm vang dội.
Hàn Ngọc Đình đang lái xe trong đêm tối, cô ta cũng không biết mình đã
đi bao lâu, chỉ biết cô ta càng lái lại càng nhanh, nhanh dần nhanh dần, ánh đèn đường bên ngoài cũng dần vụt qua như cơn gió.
Chuông điện thoại reo lên, Hàn Ngọc Đình liếc nhìn, vô cùng bất ngờ, bởi cái tên đang nhấp nháy trên màn hình là Ôn Ngôn Trăn. Cô ta chộp lấy
điện thoại rồi xoay cửa kính lên, định giơ tay ném ra ngoài.
Thế nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn nằm im lặng trên tay cô ta. Càng kỳ lạ
hơn là Hàn Ngọc Đình cho xe chạy chậm dần rồi dừng lại ở bên đường nhận
điện thoại. Cô ta muốn giọng nói của mình nghe cẩn trọng hơn một chút,
lúc nhận điện thoại còn cố ý sửa sang lại mái tóc.
Có lẽ... sẽ giống vậy đúng không? Nếu là như vậy, cô ta sẽ nói cho anh
biết rằng cô ta thật ra chưa hề kết hôn. Lúc đầu cô ta đeo nhẫn trên
ngón áp út chỉ vì không muốn gây phiền phức, chỉ vì muốn ngăn chặn tận
gốc những "thói xấu" nơi công sở mà thôi. Cô ta muốn nói cho anh biết
rằng hai mươi sáu năm qua cô ta luôn giữ mình rất tốt, tấm thân của cô
ta cho tới giờ vẫn chưa hề thuộc về bất cứ một người đàn ông nào.
Tất cả những lời này cô đã chuẩn bị rất tốt để nói với Ôn Ngôn Trăn. Vậy nên cô ta mới dồn hết trí lực đi làm tài xế cho anh. Bởi đêm tối luôn
tiếp thêm sức mạnh cho ai đó, mà những lời như vậy cô ta đã phải dùng
rất nhiều dũng khí để chuẩn bị.
Hàn Ngọc Đình đã từng gặp vợ của Ôn Ngôn Trăn, cô ta đoan trang xinh
đẹp, là kiểu phụ nữ rất phù hợp với vai trò hoàng hậu ngày nay, là hình
tượng mà mọi người thường nhạo báng. Vị vua sẽ đội lên đầu hoàng hậu của mình một chiếc vương miện, nhưng cũng sẽ cài lên mái tóc một cô gái
khác đóa hoa mà mình vừa hái xuống trong vườn.
Cũng vì nguyên nhân này, Hàn Ngọc Đình mới dám nói ra những lời
đó. Bạn bè của Ôn Ngôn Trăn cũng vậy, mọi người cũng vậy, chẳng qua là
cô ta không giống với những cô gái khác.
Cô ta yêu anh, không phải vì vẻ ngoài hay gia thế của anh. Cô ta cũng không so đo bất cứ thứ gì, cho dù là ở bên anh với một thân phận không thể bước ra ánh sáng!
Chắc hẳn là như vậy... Hàn Ngọc Đình thận trọng nhận điện thoại, nín thở nhẹ nhàng nói: Alo..
"Hàn Ngọc Đình! Tốt nhất là cô nên cầu nguyện với Thượng đế đừng để tôi gặp lại cô lần nữa!"
Giọng Ôn Ngôn Trăn lớn đến mức khiến lỗ tai cô ta kêu ong ong. Còn chưa
chờ cô ta hồi hồn thì điện thoại đã bị ngắt. Nghe khẩu khí của người này trong điện thoại có thể đoán được chắc chắn anh đang vô cùng tức giận.
Cuối cùng cô ta lại bị biến thành người xả giận.
Hàn Ngọc Đình cười khanh khách. Thì ra Ôn Ngôn Trăn cũng có lúc tức giận như vậy? Mọi người đều nói Ôn Ngôn Trăn là người quả cảm cơ trí, Ôn
Ngôn Trăn là người ôn tồn nhã nhặn, Ôn Ngôn Trăn là người lịch sự lễ
phép, Ôn Ngôn Trăn là một danh môn công tử chân chính, Ôn Ngôn Trăn...
Hình tượng của người đàn ông này luôn xuất hiện rất tốt đẹp trong lời
nói của người khác. Lâu dần, mọi người còn cho là Ôn công tử không biết
nổi giận.
Thì ra là anh cũng biết giận, là vì vợ anh sao? Người phụ nữ nhìn xa thì như bức tranh trầm mặc*, còn nhìn gần thì như khúc gỗ ấy sao. Ừm, đúng
rồi, có một lần nào đó Hàn Ngọc Đình từng nhìn thấy vợ của Ôn Ngôn Trăn, nụ cười đoan trang thùy mị đó của Phạm Ca đích thị là nụ cười mà những
bà mẹ chồng đều thích. Lúc cười lên nhìn có hơi ngốc, song những người
già đều nói thế mới là nụ cười tự nhiên nhất.
Là người phụ nữ có nụ cười ngốc đó khiến cho Ôn công tử ăn thuốc súng
sao? Trong tình huống gì nhỉ? Nghe giọng của Ôn công tử cứ giống như là
"chưa được thỏa mãn"* ấy.
(*) Nguyên văn là 求欢不成 (cầu hoan không thành): Hihi, này nghĩa là gì chắc mấy bạn biết rồi nhỉ.
Để cô ta nhớ lại một chút, vóc người của Phạm Ca...
Không có ấn tượng nào, thật sự là không có chút ấn tượng nào hết! Chỉ nhớ lúc đó cô ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Tiếng cười của Hàn Ngọc Đình ngày càng trống rỗng. Cô ta mở cửa sổ ra,
lần này thật sự vứt thẳng chiếc điện thoại xuống đường. Cô ta tin rằng
nếu như ngày mai cô ta không chịu nộp đơn xin nghỉ việc và rời khỏi
thành phố này thì chắc chắn tên cô ta sẽ xuất hiện trong danh sách đen
tuyển dụng của các công ty xí nghiệp ngay lập tức.
Đã từng, mỗi lúc vui vẻ thường nhớ đến người dì của nhiều năm về trước
nói với cô ta rằng, "Ngọc Đình, nếu như con chỉ muốn đơn thuần tìm một
công việc thì ở bên cạnh Ôn Ngôn Trăn chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng
nếu con dám ôm tâm tư nào khác ngoài điều đó thì dì khuyên con hãy tự từ bỏ ý nghĩ ấy đi. Liệu con có biết bao quanh Ôn Ngôn Trăn là một lớp
lông chim đen đẹp đẽ? Dì nhìn ra được tai nạn xe cộ của vợ cậu ta không
hề đơn giản. Cảnh sát Macau đã tuyên bố với bên ngoài nguyên nhân gây
tai nạn xe của Ôn phu nhân là do thắng xe không ăn, nhưng trên thực tế
nhà họ Ôn đã gây áp lực với cảnh sát Macau, phong tỏa tin tức phía bên
ngoài rằng lúc Ôn phu nhân đang lái xe thì bị một chiếc xe khác va chạm
mạnh vào khiến cho xe của cô ấy mất tay lái và lao thẳng vào hàng rào
bên cạnh."
"Ngọc Đình, con cũng chỉ mới quen biết cậu ta khi đi du học ở Nga. Ngay
cả mấy người bạn thân cận của cậu ta hình dung về cậu ta thế nào con còn không biết? Ôn Ngôn Trăn là một con thiên nga đen, luôn có thói quen
bay lượn một mình trong đêm tối."
~~Tác giả có lời muốn nói: Vô cùng "yếu ớt" xin mọi người mấy ngày nghỉ: Ngày mai phải đến nhà cô chơi rồi, mà cô lại gả đến tận Đài Loan lận.
Mùa này ở Đài Loan đang có hoa anh đào, thế nên hí hí, chắc sẽ ở nhà cô
chơi vài ngày nhé. Chừng thứ hai mới có thể về lại.
PS: Xin lỗi nhé, anh đi chơi rồi, mấy đứa phải ở nhà chờ anh nha...
PS: Những bé nào thích xem "thịt", cứ đợi đó, anh sẽ dâng lên một bàn
"thịt" ngon lành cành đào. À mà cái đó, tiếp xúc thân mật giữa Ôn công
tử với một Phạm Ca linh hồn lạc lõng trong thân xác trưởng thành ấy, anh chắc chắn sẽ viết rất cừ đó nha. Che mặt~~
P/s 3: Tác giả là con gái nha các bạn, nhưng chị ấy thích xưng là anh ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT