Bước vào tháng 12, ngành dịch vụ hậu cần và vận tải hàng hải đã vào thời kỳ cao điểm. Do thời tiết tháng này thường rất xấu nên hay gặp phải rủi ro lớn. Thường thì thời gian này là lúc Ôn Ngôn Trăn bận rộn nhất, ngày nào anh cũng phải lặn lội đi sớm về khuya, nhiều lúc còn phải chạy đi
chạy lại giữa Hồng Kông và Thanh Đảo. Mỗi ngày, khi Phạm Ca về đến nhà
đều thấy anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
"Ôn Ngôn Trăn, hay là mình trở lại Hồng Kông đi anh." Cuối cùng, đêm hôm nay cô cũng quyết định nói lên lòng mình.
Rạng sáng nay, Ôn Ngôn Trăn vội vã bắt chuyến bay cuối cùng để về nhà.
Thế nhưng nhà còn chưa về tới thì đã bị Tiêu Bang đưa thẳng đến công ty, nguyên nhân là vì tàu chở hàng của họ đang bị bọn cướp biển Somali bám
gót ở vùng Caribbean. Ôn Ngôn Trăn phải mất rất nhiều thời gian mới liên lạc được với bên bảo hộ biển gần đấy. Cuối cùng, vào lúc mười một giờ
hơn, con tàu chở hàng đã rời khỏi khu vực nguy hiểm dưới sự hộ tống của
đội bảo hộ trên biển.
Bây giờ là khoảng mười hai giờ đêm, Ôn Ngôn Trăn sau khi tắm xong đang nằm gối đầu trên bụng Phạm Ca, nheo mắt nhìn cô.
"Ôn Ngôn Trăn, hay là mình về Hồng Kông sống được không anh?" Phạm Ca
nói lại lần nữa, dường như lúc này anh mới nghe rõ, ngẩng đầu lên nhìn
cô.
À không, có lẽ nên gọi là nhìn chăm chú mới phải, ánh mắt ấy như muốn nhìn sâu vào linh hồn cô vậy.
"Mình có thể về nơi mình từng sống trước đây, ở trong căn nhà mình đã
từng ở." Phạm Ca nắm chặt tay Ôn Ngôn Trăn, muốn truyền đạt với anh
rằng, cô đã sẵn sàng trở thành người vợ chuẩn mực của anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn suốt cuộc đời về sau. Trần gian này có đắng cay ắt sẽ
có ngọt bùi, có gian nan khổ hạnh mới hiểu được hết ý nghĩa của niềm
hạnh phúc ngọt ngào.
Ôn Ngôn Trăn lắc đầu, điều chỉnh lại tư thế, sau đó nghiêng mặt qua, hôn phớt lên môi cô: "Hồng Kông là chốn thị phi. Em sẽ không thích nó đâu,
Phạm Ca à. Anh cũng không muốn em phải đối mặt với môi trường và hoàn
cảnh ở đó."
"Nhưng em sẽ quen thôi." Phạm Ca khẽ kéo quần áo anh.
"Mấy tên chó săn ở Hồng Kông đáng ghét lắm, anh không muốn em giống như
bố anh đâu." Ôn Ngôn Trăn gạt phần tóc trên trán cô, nhìn cô với ánh mắt tha thiết.
"Nhưng...", Phạm Ca há miệng. Bố chồng của cô là Ôn Cảnh Minh nắm chức
vụ Đại sứ Hoà bình, vừa mới bị tờ nhật báo Hồng Kông nói bóng nói gió về việc lăn lộn với nhiều nữ minh tinh trong một bữa tiệc. Nghe nói, trong số đó còn cả những cô gái chưa vị thành niên. Bữa tiệc ấy đúng là làm
người ta sợ hãi không nói lên lời (không biết bình phẩm như thế nào.)
Phạm Ca buồn bã, Ôn Cảnh Minh gây ra chuyện như vậy cũng không phải lần
đầu, mà Ngôn Kiều cũng không phải dạng vừa, thỉnh thoảng còn bị người ta chụp được hình ảnh đến câu lạc bộ hàng đầu với những anh chàng trẻ
tuổi.
Có một người bố người mẹ như vậy, Ôn Ngôn Trăn chắc hẳn rất khổ sở?
"A Trăn..." Cô vùi đầu vào ngực anh: "Em nghe anh, đều nghe anh hết.
Nhất định sẽ không để anh phải bận tâm hay lo lắng một phân nào."
Phạm Ca suy nghĩ kĩ càng, dường như cũng chỉ có thể làm được điều này cho anh thôi.
"Ừ, thế thì cứ ở lại đây, sống vui vẻ bên anh là được. Đừng bao giờ nói
về Hồng Kông nữa, nhịp sống ở nơi đó quá nhanh, không thích hợp với em
đâu." Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Phạm Ca ngoan ngoãn gật đầu.
"Cũng không được tiếp xúc với Cố Tử Kiện nữa, anh không thích."
Phạm Ca lại gật đầu, trong lòng vừa buồn cười mà cũng vừa tràn ắp mật ngọt.
Cố Tử Kiện không rời khỏi Thanh Đảo như dự
kiến, vì anh trai của anh ta phải về nước một chuyến. Năm nay anh ấy
muốn đưa Cố Tử Kiện về Quảng Châu để đón Tết Nguyên đán. Do vậy, Cố Tử
Kiện đành phải ở đây đến khi anh ấy về.
Cố Từ Kiện có thể ở lại Thanh Đảo đều là nhờ sự giúp đỡ của Ôn Ngôn
Trăn. Anh không chỉ giúp Cố Tử Kiện xử lý chuyện thẻ xanh mà còn giúp
anh ta lấy được luôn giấy phép cư trú tạm thời.
Đầu tháng 11, sau khi xảy ra quá nhiều rắc rối, Ôn công tử đã chủ động
mời Cố Tử Kiện về nhà dùng bữa cơm coi như lời xin lỗi vì hành vi vô đạo đức của mình trước đó.
Đêm đó, sau khi ngấm chút rượu, Ôn Ngôn Trăn và Cố Tử Kiện hoà hợp hẳn
ra, cả hai cùng nói toạc móng heo, chả kiêng dè gì cả. Ôn Ngôn Trăn hỏi
mãi Cố Tử Kiện về chuyện ở Bắc Phi, bày tỏ sự quan tâm và hứng thú của
mình đối với lãnh thổ đó. Cũng trong đêm ấy, Phạm Ca mới biết, thì ra Cố Tử Kiện đã nhàn rỗi ở Bắc Phi một năm trời.
Nói đến Bắc Phi, trông Cố Tử Kiện vô cùng hào hứng. Anh ta nói ở đó một
năm không biết đã trải nghiệm biết bao chuyện thú vị, nào là phong tục
tập quán, nào là những người bạn anh ta đã giao du. Anh ta còn kể chuyện mình đi săn thú bị chó sói cắn đến thương tật, sau đó chỉ cho Ôn Ngôn
Trăn xem vết sẹo dữ tợn còn in trên cánh tay.
Vết sẹo đó làm Phạm Ca sợ thật sự, một lớp da lớn bị cắn mất, giờ lưu
lại một vết lõm sâu màu trắng phếu, cho dù thời gian có qua đi, nhưng
vết sẹo ấy trông vẫn rất đáng sợ.
Nói xong, Cố Tử Kiện cầm móc khoá của mình lên, chỉ vào nhúm lông xám
nhỏ trên đó, đắc ý khoe khoang. Con sói cắn anh ta bị thương thì anh ta
cũng không để nó được vui, anh ta cắt luôn cái đuôi của nó lấy lông làm
đồ trang trí móc khoá.
Tối nay, hai người đàn ông trò chuyện vô cùng hoà hợp, không khí ít nhiều có vẻ kỳ dị.
Vài ngày sau, anh trai của Cố Tử Kiện gọi điện tới, Cố Tử Kiện nhờ Phạm
Ca giúp anh ta. Rất tự nhiên, cô liền nhớ ngay tới Ôn Ngôn Trăn. Lần
này, Ôn công tử dễ nói chuyện hơn hẳn, sau vài giờ, Cố Tử Kiện đã được
toại nguyện ở lại Thanh Đảo.
Mấy ngày sau đó, Ôn Ngôn Trăn thỉnh thoảng sẽ ghé đến quán cơm chay, mỗi lần tới cũng rất hoà nhã với Cố Tử Kiện. Hai người giống như hai kiếm
sĩ cầm trong tay cây kiếm liễu vờn nhau qua lại trong một trận tỷ thí đã được sắp đặt sẵn.
Hai anh chàng này dường như có xu hướng kiểu đánh nhau xong mới thành bằng hữu.
"Phạm Ca." Ôn Ngôn Trăn cuộn đầu lưỡi, bắt lấy dái tai cô.
Phạm Ca run rẩy, suy nghĩ lung tung bị Ôn Ngôn Trăn kéo trở lại, câu "Ừ" kia cứ như vậy thốt ra dưới sự trêu chọc của anh.
"Đừng rời xa anh."
"Vâng," Đây là lần thứ hai Phạm Ca nghe thấy những lời này từ miệng của Ôn Ngôn Trăn, và cô vẫn thấy bối rối như lần đầu tiên.
Họ là vợ chồng, có mối quan hệ ràng buộc được pháp luật bảo vệ. Không
những thế, cô còn yêu anh biết chừng nào, chỉ hận một ngày không thể
dính lấy anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ, làm sao có thể rời xa anh được
chứ?
Ôn Ngôn Trăn hình như không hài lòng với câu trả lời qua quýt của cô, anh chống người lên, đe doạ nhìn vào mắt cô .
Phạm Ca ngoan ngoãn giơ hai ngón tay lên, chỉ thiếu điều quẹt nước miếng nữa thôi: "Em thề. Em sẽ không bao giờ rời xa anh."
Ôn Ngôn Trăn mỉm cười, dưới đáy mắt gợn lên một vệt sáng lung linh như ánh trăng soi rọi dưới bóng nước.
Rồi từ từ, đầu anh cúi thấp xuống, cơ thể áp lên người Phạm Ca, đầu lưỡi mô phỏng đường viền dái tai cô, giống như phát đi một tín hiệu, "Phạm
Ca, anh muốn đi vào từ phía sau."
Ôn Ngôn Trăn rất thích đi vào từ phía sau, nhưng
Phạm Ca thì không thích chút nào, vì như vậy cô sẽ không thấy được mặt
anh, điều đó làm cô vô cùng bất an. Sự lo lắng không yên đang quấy nhiễu tâm trí cô, xuất phát từ cơn hoảng loạn nơi đáy lòng, dần dần khiến
trái tim của cô trở nên trống rỗng mờ mit.
"Ôn..." Cô vừa tình mở miệng kháng nghị thì cơ thể đã bị lật lại, những
nụ hôn ào ạt rơi xuống sau lưng, Phạm Ca nhắm chặt hai mắt.
Đề tài liên quan tới Hồng Kông đã bị cắt đứt không thương tiếc.
***
Phạm Ca kéo lê thân thể mệt mỏi xuống lầu. Trước khi xuống cô còn cố ý
trang điểm nhẹ nhàng cho mình trông tươi tắn một chút. Hôm nay là chủ
nhật, là ngày mà Ôn Ngôn Trăn ở nhà sau gần một tháng trời.
Vào khoảng mười giờ sáng, bầu trời bên ngoài âm u ảm đạm. Cả không gian
dường như cũng bị sắc trời bên ngoài lây nhiễm, có gì đó buồn tẻ chán
chường. Dọc xuống cầu thang, nhìn xuyên qua thang lầu hình chữ S, phòng
khách ngày càng mở rộng ra trước mắt, bày trí bố cục theo phong cách
nông thôn, bình dị mà thanh nhã, những chiếc đèn sàn ý vị được bài trí
khắp mặt đất, lô ghế tràng kỷ hình vuông tinh tế, ống điện thoại phục cổ màu ngà, tay vịn ghế màu sữa, đệm gối dựa màu xanh nhạt. Bóng lưng
người phụ nữ mảnh mai thon thả, chặn trước mặt người đàn ông đang ngồi
trên ghế, chỉ lộ đôi chân thon dài ra ngoài.
Người phụ nữ đang đứng, còn người đàn ông thì đang ngồi.
Dường như có một bàn tay vừa xa lạ vừa thân thuộc bóp lấy trái tim Phạm
Ca. Cô đứng ở nấc thang cuối cùng, ngơ ngác nhìn một góc trong phòng
khách.
Trợ lý đời sống và chồng cô đang thấp giọng trò chuyện. Nhìn khoảng cách chân của hai người cũng không xa lắm, không, phải nói là hơi gần mới
đúng. Ngay cả tông giọng nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ và hoà khí, nghe
thôi cũng có thể cảm giác được bầu không khí vô cùng yên bình.
Phạm Ca ngây ngẩn đứng đấy, từ khi nào Ôn Ngôn Trăn và Tần Diểu Diểu trở nên hoà thuận như vậy?
Có lần, lời nói cay độc khắc nghiệt của Ôn Ngôn Trăn đã làm Tần Diểu
Diểu rơi lệ, và ngay sau đó, khi biết mình trách lầm Tần Diểu Diểu, anh
đã đưa cho cô ta một tờ khăn giấy?
Có lần, Tần Diểu Diểu bị bỏng vì đỡ bát súp thay cô, Ôn Ngôn Trăn đã gọi điện thoại sắp xếp cho cô ta một bác sĩ tốt nhất?
Có lần...
Những suy nghĩ trong cô bắt đầu trở lên hỗn loạn. Cô không nhớ nổi, cũng không nhớ rõ từ khi nào hai người trở nên hoà hợp như vậy. Một số hình
ảnh lẫn lộn mơ hồ trong đầu chợt lồng ghép vào nhau.
Bàn chân cô như bị cắm rễ cố định trên cầu thang, cho đến khi dì giúp việc gọi một tiếng, "Phạm Ca, cô dậy rồi à?"
Giọng nói của dì làm tấm lưng mảnh mai kia quay lại, nương theo bóng
người hơi xoay qua một bên của Tần Diểu Diểu, Ôn Ngôn Trăn thò đầu ra,
mỉm cười quyến rũ.
Tần Diểu Diểu cũng đang cười, cười rất tự nhiên. Cô ta nói: "Phạm Ca
này, tôi và Ôn tiên sinh đang bàn chuyện thay đổi một chút về hành trình của cô đấy. Dĩ nhiên, tôi cũng đã trao đổi với Cô giáo Kim rồi, cô ấy
cũng cảm thấy rất tốt."
Phạm Ca khẽ hé miệng, nặn ra một nụ cười!
Hãy nhìn mà xem, cái tật nghi ngờ do chứng mất trí nhớ để lại bắt đầu
càn quấy cô rồi, rõ ràng cô nàng trợ lý đời sống của cô chỉ đang cố gắng hết sức giúp cô mà thôi.
Không thể tiếp tục thế này được, nếu không cô sẽ điên mất.
Theo yêu cầu của Phạm Ca, lần đầu tiên Ôn Ngôn
Trăn mang cô đến bữa tiệc Giáng Sinh của bạn mình. Bữa tiệc được tổ chức trong một ngôi biệt thự trên đỉnh núi. Khung cảnh rất ấm áp, với cây
thông Noel, và sắc đỏ tràn ngập, với những tiết mục vui nhộn như trẻ
con, ngây thơ mà không kém phần thú vị. Ôn Ngôn Trăn và đám bạn của mình đã dành cho Phạm Ca một đêm Giáng Sinh vô cùng đặc biệt.
Trên đường về nhà, chiếc xe của bọn họ chạy bon bon qua những khu phố ồn ào náo nhiệt ở Thanh Đảo. Ánh đèn phát ra trên cây thông Noel lớn ở lối vào cửa hàng như biến con đường dài tăm tắp vào thế giới cổ tích. Xe
của Hứa Quân Diệu luôn đi trước bọn họ, nước sơn trắng tinh ở đuôi xe
như biến thành chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel, dưới ánh sáng nhảy nhót của những ánh đèn nê ông, như thể một giây nữa thôi chiếc xe trượt tuyết đó sẽ bay lên trời cao trong đêm tối.
"Tối nay, em có thích không?" Ôn Ngôn Trăn hỏi cô.
"Em thích!" Phạm Ca trả lời.
Mặc dù anh không nói ra, nhưng Phạm Ca biết bữa tiệc tối nay đã được Ôn
Ngôn Trăn chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dựa theo sở thích của cô. Chồng cô là
một người đàn ông vô cùng tinh tế, lúc nào cũng thế, chỉ cần cô hơi cau
mày một chút anh cũng biết cô đang buồn bã chuyện gì, mặt mũi cô hơi
tươi tỉnh một chút anh cũng biết cô đang vui vẻ chuyện gì.
Lúc chiếc xe đậu trong gara, ỷ vào mình đã uống chút rượu ở bữa tiệc, Phạm Ca làm nũng nói.
"Ôn Ngôn Trăn, em lười đi lắm, em không nhúc nhích nổi nữa rồi."
Người đàn ông nào đó cực kỳ hoan nghênh kiểu làm nũng này của cô, nhìn
nụ cười ngớ ngẩn của anh, Phạm Ca không kìm được mà nhếch khóe môi, cảm
thấy vô cùng tự hào.
Cô trèo lên lưng anh, ôm lấy cổ anh. Con đường từ nhà xe đi ra thông với vườn hoa, dài khoảng năm mươi mét. Lúc anh bước lên bậc thang trong
vườn hoa, Phạm Ca cố ý ép hai khối thịt của mình lên lưng anh, mặc dù
không lớn lắm, nhưng cũng không phải bé đâu nhé, dầu gì thì vẫn có lực
sát thương không hề nhỏ.
Quả nhiên, đến nấc thang thứ bảy, bước chân của Ôn công tử bắt đầu loạn
xạ, anh khàn giọng nhắc nhở cô, "Phạm Ca, em đừng quậy nữa."
Phạm Ca vui vẻ cười khúc khích, đến khi Ôn Ngôn Trăn đi hết nấc thang cuối cùng, cô áp gò má vào tai anh, thì thầm:
"A Trăn, em muốn nghe anh gọi em là Phạm Heo."
Trong buổi tối ngọt ngào này, Phạm Ca rất muốn nghe cái tên "Phạm Heo"
ấy, để biết nó có hương vị gì, có phải cũng thơm nồng như mùi rượu nho
của buổi tiệc tối nay hay không.
Người cõng cô dừng lại.
"A Trăn, em muốn nghe!" Phạm Ca khua khua hai chân, lúc lắc vai anh.
Không gian như đột nhiên ngừng lại, gió sương trong đêm Đông giá lạnh
dường như thổi xuyên thấu qua xương cốt của hai người vì khoảnh khắc ứ
đọng này.
Tiếng gọi "Phạm Heo" đột ngột vang lên.
Giọng nói đó ấm áp đến mức có thể làm tan chảy hết mọi băng tuyết trên
thế gian này. Phạm Ca lắng nghe tiếng gọi đó mà không khỏi rơi lệ, nương theo âm thanh đó, cô nhìn sang phía bên trái.
Ở khoảng cách vài mét, có một thân ảnh cao lớn đứng đó, dưới ánh sáng rự rỡ của ánh đèn, mặt mũi anh mơ hồ không rõ.
Sau nhận thức muộn màng, Phạm Ca mới nghe rõ tiếng gọi "Phạm Heo" vọng lại từ nơi đó.
Ôn Ngôn Trăn không hề gọi "Phạm Heo", tiếng gọi đó đến từ một người khác.
~~~~~
P/s: Dè dé de, chim hải âu đến rồi đây ạ, liệu có một màn đấu súng giữa thiên nga đen và chim hải âu không đây ta ^^
Tiếc là chương sau sẽ là quá khứ. Và các bạn sẽ được gặp cô nữ phụ thật sự ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT