"Ôn tiên sinh, chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng không?" Tiêu Bang chần chừ rất lâu mới dám hỏi câu này.
Sau khi các vị học giả trong giới kỹ thuật được Ôn Ngôn Trăn lần lượt
"thăm hỏi", bỗng chốc quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ dành lời khen hết
mực cho hệ thống thoát hiểm của tàu Apolo trên chuyên mục cá nhân. Chẳng qua những người này chọn đúng thời điểm công bố như vậy, có khác gì làm tổn thương gia đình nạn nhân thêm lần nữa.
Quả nhiên, một lá thư kháng nghị có chữ ký của thân nhân năm nạn nhân
quá cố đã được gửi đến trụ sở chính của tập đoàn Ôn thị tại Hồng Kông.
Không chỉ thế, sáng sớm nay còn có mười mấy người Hồng Kông từ đâu xuất
hiện kéo băng rôn giơ cao khẩu hiệu kháng nghị trước cửa trụ sở chính.
Hôm nay lại là chủ nhật, thành thử càng kéo thêm không ít dân chúng đến
tham gia, từ con số mười mấy người ít ỏi ban đầu đã nhanh chóng tăng lên hàng trăm người. Đám đông đã thành công thu hút sự chú ý của truyền
thông. Chuyện này cư nhiên càng ngày càng có khuynh hướng trở nên ầm ĩ.
Tiêu Bang đang xử lý hậu quả của sự cố đắm tàu Apolo ở trụ sở chính cũng phải rời Hồng Kông để bay đến Thanh Đảo.
Điện thoại từ tổng bộ điện tới báo cáo những người đó không hề có ý định bỏ qua, hơn nữa còn tuyên bố nếu Tập đoàn Ôn thị không đứng ra xin lỗi
công khai, họ sẽ huy động một ngàn người nữa để kháng nghị.
Tiêu Bang tường thuật những lời đó lại cho Ôn Ngôn Trăn. Nghe xong, Ôn
Ngôn Trăn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Một ngàn người? Tụ tập được mười
người thôi còn khó hơn lên trời. Đừng quên ngày mai là thứ hai, với suy
nghĩ của người Hồng Kông, nổi tiếng là kính nghề yêu nghiệp, cậu nghĩ họ sẽ nghỉ học nghỉ làm để đi tìm chính nghĩa à?"
Lời này quả thật không sai, song Tiêu Bang cảm thấy Ôn Ngôn Trăn xử lý
chuyện lần này vẫn có hơi quá đáng: "Ôn tiên sinh, về thân nhân của
những người đã chết kia..."
Tiêu Bang còn chưa nói hết câu đã bị Ôn Ngôn Trăn lạnh lùng cắt đứt:
"Trợ lý Tiêu, ngày mai cậu mang theo mấy người nữa đến Singapore chia
buồn với thân nhân của nạn nhân quá cố, nhớ là dùng danh nghĩa của tôi
để gửi tiền chia buồn. Đã là chuyện liên quan đến người chết thì phải
làm cho thận trọng vào. Đồng thời, phải thuyết phục những người đó tin
rằng mấy lời kết luận của chuyên gia không hề liên quan gì đến Ôn thị."
Tiêu Bang cúi đầu, không khỏi nhớ đến cô bé khóc nức nở ngày đó ở hiện
trường. Trong năm người quá cố ấy có người có một cô con gái, mấy ngày
nữa là tròn bảy tuổi. Cha của cô bé đã hứa đến năm bảy tuổi sẽ dẫn cô bé đến Disneyland chơi, vậy mà còn chưa kịp thực hiện lời hứa thì đã xảy
ra cớ sự này. Chẳng những thế Tiêu Bang còn biết thi thể của mẹ cô bé
khi kiểm tra không hề có bất kỳ thành phần ma túy nào.
"Thế nào? Trợ lý Tiêu cảm thấy những việc tôi làm rất máu lạnh?" Ôn Ngôn Trăn nhíu đầu mày, xoay ghế một cái, đưa lưng về phía Tiêu Bang.
Tiêu Bang khẽ ngẩng đầu, từ vị trí của anh ta, ánh mắt vừa vặn rơi trên
cái gáy tuyệt đẹp của Ôn Ngôn Trăn, kiểu tóc khoan khoái ấy rất hợp với
đường cong ưu nhã trên cổ cậu ta, có một ma lực khiến cho người ta nhìn
cả trăm lần cũng không chán.
"Trợ lý Tiêu, cậu đừng quên tôi là một thương nhân, lại còn là thương
nhân học kinh tế. Kinh tế là gì? Là sáng tạo và lợi ích, là dùng giá vốn thấp nhất để tạo ra lợi ích lớn nhất. Trước mắt, tôi cho đây là thời cơ chín muồi. Nhân lúc mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào sự cố đắm
tàu thì những lời đánh giá của các vị chuyên gia chẳng khác nào liều
thuốc mạnh xoa dịu trái tim họ, và bất cứ ai có hứng thú với chuyện này
sẽ không còn hơi đâu mà quan tâm đến người nhà nạn nhân nữa. Có như thế, trong một đêm chúng ta mới nhận được hơn mười đơn đặt hàng liên tiếp.
Cách này còn hữu dụng hơn bất kỳ ý tưởng quảng cáo nào mà cậu phải bỏ
công ra làm."
"Đừng nghĩ rằng đó là chuyện tàn nhẫn, ở đây tôi chỉ xem nó như một sự
ăn ý mà thôi. Cơ hội đến thì cậu phải biết nắm bắt, giống như những kẻ
buôn bán vũ khí luôn chớp thời cơ khi chiến tranh nổ ra vậy. Bọn họ sẽ
không ngừng kích động hai nước sắp rơi vào cục diện chiến tranh, và rồi
biến cái sắp ấy thành hiện thực để vũ khí của họ có thể bán chạy nhất."
"Trận chiến ở Lybia nổ ra do Pháp đã thả
những quả bom đầu tiên xuống không phận Libya. Máy bay chiến đấu tân
tiến nhất của Pháp khi ấy gầm rú bay qua bầu trời Libya, để lại dưới mặt đất những lỗ hổng lớn, làm nổ tung hàng loạt ngôi nhà. Cậu nghĩ là
người Pháp đang phát huy tinh thần kỵ sĩ của họ ư? Không hề, Nicolas
Sarkozy chỉ đang quảng bá máy bay chiến đấu tân tiến của Pháp ra thế
giới mà thôi, chỉ thế thôi. Hắn mượn sân khấu đó để máy bay của mình
được xuất hiện trong danh sách vũ khí quân đội các nước trên thế giới."
"Đây chính là những gì tôi học được từ kinh tế, sáng tạo, nắm bắt, và tiến hành lợi dụng."
Thời điểm nói những lời ấy Ôn Ngôn Trăn vô cùng ung dung, trông cậu ta
chẳng khác gì những giảng viên trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng, dùng
giọng nói thong thả chậm rãi của mình để chia sẻ với các em sinh viên
ngồi dưới, đàm luận về cái nhìn và cảm nhận của mình sau một bộ phim hài lãng mạn.
Ánh mắt anh ta rơi xuống ngón tay Ôn Ngôn Trăn. Bàn tay cậu ta tùy ý đặt trên tay vịn của chiếc ghế xoay, những ngón tay thon dài trắng trẻo,
làm người ta không khỏi liên tưởng đến mấy nhà ảo thuật luôn xuất hiện
với một bộ suit màu đen trắng. Tiêu Bang cứ mải nhìn chằm chằm vào đôi
tay ấy, vô thức hỏi.
"Ôn tiên sinh, nếu anh là Nicolas Sarkozy, anh có ném phát bom đầu tiên
xuống Libya không? Nếu như phát bom đó khiến một người cha đang lái xe
về nhà vĩnh viễn không thể gặp được cô con gái bé bỏng của mình lần
cuối?"
Máy bay chiến đấu của Pháp ngay trong ngày đầu tiên đã cho ném bom nổ
tung một ngôi trường ở Libya, khiến sáu đứa bé vô tội thiệt mạng trong
lần oanh tạc đó.
Phạm Ca đứng trước cửa nắm tay lại thật chặt, cố dựng thẳng lỗ tai chờ đợi câu trả lời của người bên trong.
Cô gái nào mà không hy vọng chàng trai trong trái tim mình là một anh chàng chính nghĩa, dũng cảm cơ chứ.
"Đứng trên lập trường của Nicolas Sarkozy, tôi vẫn sẽ làm! Đừng quên,
ông ta là một chính trị gia. Cuộc chiến ở Libya sẽ trở thành chiến tích
của ông ta. Mà chiến tích lại chính là tài nguyên thực dụng nhất đối với một chính trị gia. So với việc dùng cả tâm huyết để diễn thuyết cảm
động hàng trăm ngàn người thì chiến tích có giá trị hơn nhiều."
Nói hay lắm, Ôn Ngôn Trăn! Phạm Ca nhếch khóe miệng cứng đờ vì khẩn
trương của mình. Cô cười giễu cợt, cười mỉa mai người con gái đã lầm
tưởng nãy giờ.
Cô cứ tưởng Ôn Ngôn Trăn sẽ trả lời là không, nhưng anh ngược lại nói
vẫn sẽ làm. Giọng nói ấy vô cùng tỉnh táo, trình bày đâu ra đấy, giọng
nói ấy tiết lộ rằng, đó căn bản là một chuyện hiển nhiên đến không thể
hiển nhiên hơn được nữa.
Mỗi tuần Kim tiểu thư sẽ sắp xếp cho cô hai giờ hoạt động công ích.
Trong hai giờ đồng hồ đó, Phạm Ca sẽ đến trại trẻ mồ côi, mang theo đồ
chơi và cả đồ dùng học tập mà bọn trẻ yêu thích. Nếu Ôn Ngôn Trăn không
có việc gì, anh sẽ đi cùng cô đến đó. Mỗi khi ở trước mặt bọn trẻ trông
anh chẳng khác nào anh chàng nhà bên, nào là chơi bóng rổ cùng các bé,
đá cầu cùng các bé, không những thế còn tỉ mỉ cột dây giày cho các bé,
để mặc các bé chét kem lên mặt mình, và còn vui vẻ cười ha ha những lúc
các bé nghịch ngợm hắt đồ uống lên áo sơ mi anh.
Phạm Ca còn tưởng rằng. . .
Giọng nói của Ôn Ngôn Trăn cách cánh cửa truyền
ra lần nữa: "Trợ lý Tiêu, đừng áp đặt Nicolas Sarkozy lên người tôi. Tôi ghét cái tên lùn ấy, và cả khuôn mặt gây cười của ông ta nữa."
Trong giọng nói ẩn chứa sự chán ghét nồng đậm mà từ trước tới giờ Phạm Ca chưa hề nghe.
Phạm Ca yên lặng rời đi, dọc theo sắc đèn lòng đỏ trứng bên ngoài hành
lang, cô quẹo trái, bước chân nhẹ như mèo, mở cửa phòng ngủ, rồi ném
thuốc trong tay lên bàn. Mấy viên kẹo in hình mặt cười ngoài vỏ bọc rớt
ra khỏi túi giấy. Mấy viên kẹo này là Kim tiểu thư cho cô, người phụ nữ
Hàn Quốc ấy lúc nào cũng nhét vào túi cô mấy thứ ngổn ngang như vậy, còn nói là, hy vọng Phạm Ca sẽ mau mau biến thành cô bé con đáng yêu suốt
ngày cười toét miệng như trên vỏ kẹo nữa chứ.
Sao mọi người lúc nào cũng thích dỗ cô như trẻ con hết vậy? Phạm Ca sờ
mặt mình, Ôn Ngôn Trăn cũng vậy, rõ ràng là người có tâm địa sắt đá đến
thế, lại hết lần này đến lần khác làm bộ ở trước mặt cô giống như mình
là một người yêu trẻ con lắm vậy.
Thật là! Phạm Ca đứng trước giường, giang hai tay ra, nhảy ùm một cái, cả người nặng nề ngã lên giường, vùi sâu mặt vào gối.
Rốt cuộc, Ôn Ngôn Trăn ở trước mặt cô là một người giả tạo đến mức nào.
Trong mơ mơ màng màng, Phạm Ca cảm giác được có người đang cởi giày giúp mình. Người đó còn rón rén nhấc tay chân cô bỏ vào trong chăn, hồi sau
lại dịu dàng vuốt tóc cô, cọ mũi lên mái tóc cô, và vẫn dè dặt như
thường lệ, thở dài bên tai cô.
"Sao lại thích Kim tiểu thư đến thế nhỉ."
Trong mơ hồ, Phạm Ca nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay trong thang máy bệnh viện. Thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không gian chật hẹp toàn là hơi thở của Ôn Ngôn Trăn, ép Phạm Ca đến không thở nổi. Lúc thang
máy hơi rung lắc, Ôn Ngôn Trăn khẩn trương ôm cô vào lòng, khoảnh khắc
ấy, trái tim Phạm Ca cũng run đến không còn hình dáng gì.
"Ôn Ngôn Trăn, anh đừng quên những gì mình đã nói. Anh nói sẽ giúp tôi
giữ Kim tiểu thư ở lại". Phạm Ca cứng nhắc nói trong bầu không khí vô
cùng quái dị.
Sáng dậy, Phạm Ca không thấy Ôn Ngôn Trăn đâu hết, nhìn chiếc gối không
có nếp nhăn nào cũng đoán được tối qua Ôn Ngôn Trăn không hề ngủ ở đây.
Bịch thuốc hôm qua Phạm Ca tiện tay vứt lên bàn vẫn còn nằm nguyên đó.
Sáng thứ hai này, vẫn yên tĩnh như thường lệ. Dì giúp việc nhìn Phạm Ca
chằm chằm không mấy thiện cảm, trưng một khuôn mặt khá khó chịu đến
trước mặt cô, giọng dì có hơi hăng: "Bà Ôn không muốn hỏi Ôn tiên sinh
đi đâu sao?"
Phạm Ca dời ánh mắt từ tờ báo sang mặt dì, cô nhíu mày, khuôn mặt dì ấy
nhìn là biết kiểu phụ nữ nhiệt tình niềm nở. Dưới cái nhìn của cô, dì ấy có vẻ ngượng ngùng. Chắc hẳn dì ấy đã phát hiện kiểu hỏi han ban nãy
của mình thật sự chẳng khác gì tra hỏi phạm nhân nên hơi mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, rồi nhanh chóng lủi xuống phòng bếp.
Sáng thứ hai nào Kim tiểu thư cũng dẫn cô đến
phòng tập thể dục. Cả năm nay Phạm Ca đều phải thực hiện bài tập aerobic dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên. Thế mà hôm nay chờ đến hết cả
buổi sáng vẫn không thấy Ôn Ngôn Trăn và Kim tiểu thư đâu cả. Phạm Ca đã gọi cho chị ấy hai cuộc mà không thấy bắt máy.
Buổi trưa, công ty chuyển phát nhanh đến một túi quà lớn, trong đó có
hai tấm vé máy bay tới Brunei, còn đề chữ ký của những thành viên trong
hội đồng quản trị của Ôn thị. Bọn họ còn nói rõ, Vì sự cố đắm tàu
Apolo lần này Ôn Ngôn Trăn đã tổ chức thành công buổi họp báo cứu nguy
hết sức hoàn hảo, không những thế còn biến nguy hiểm thành cơ hội kinh
doanh. Vì vậy, hội đồng quản trị quyết định lấy danh nghĩa của Ôn Ngôn
Trăn tài trợ một chuyến du lịch đến Brunei. Cục du lịch Brunei bày tỏ vô cùng cảm kích, đã gửi tặng miễn phí hai vé ưu tiên.
Đến mãi xế chiều, điện thoại của Kim tiểu thư vẫn không liên lạc được,
tình huống này rất hiếm khi xảy ra ở người phụ nữ có tác phong chuyên
nghiệp ấy. Thế là cả chiều nay, Phạm Ca trải qua trong thấp thỏm và lo
âu.
Buổi tối tầm khoảng tám giờ hơn, Kim tiểu thư cuối cùng cũng xuất hiện.
Lần đầu tiên trong đời cô ấy dùng giọng nói nghiêm khắc chỉ trích cô:
"Phạm Ca, rốt cuộc em còn muốn gây sự tới chừng nào nữa? Em có biết hành động của bản thân bây giờ không khác gì một đứa con nít tùy hứng làm
càn không hả? Chị nghĩ chị đã dốc sạch tâm tư trên người em rồi."
Thì ra cả ngày nay không thấy Ôn Ngôn Trăn đâu là do anh chạy đến Hàn
Quốc. Sau khi Kim tiểu thư tỏ ý sẽ không tiếp tục ở lại nữa, anh đã tức
tốc bay sang Hàn Quốc, hòng có ý đồ thuyết phục đối tượng kết hôn của
chị ấy đến Trung Quốc. Hiềm nỗi chồng tương lai của Kim tiểu thư sinh ra trong một gia đình Hàn Quốc truyền thống, hơn nữa còn là đứa con độc
đinh trong nhà thành thử càng không thể rời xa cha mẹ để đến quốc gia
khác phát triển. Sau khi thuyết phục không có kết quả, Ôn Ngôn Trăn dứt
khoát sử dụng mối quan hệ của mình. Chồng tương lai của Kim tiểu thư sau khi tan làm đã nhận được tờ giấy đuổi việc, càng quá đáng hơn là Ôn
Ngôn Trăn mạnh miệng tuyên bố, nếu như vẫn còn "ngang ngạnh" không đáp
ứng yêu cầu của anh, biết đâu anh lại nảy sinh "hứng thú" với nhà tổ của gia đình chồng tương lai cô ấy cũng không chừng. Phải biết rằng, nhà tổ là đại diện cho cả một gia đình truyền thống ở Hàn Quốc, nó quan trọng
hơn bất cứ mạng sống của thành viên nào trong dòng tộc.
"Phạm Ca này, em dùng đầu mà suy nghĩ chút đi, suy nghĩ thật kỹ cho chị, ngày đó chị đã nói với em thế nào." Kim tiểu thư sắc mặt nặng nề: "Ở
đời này làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn. Người duy nhất có thể cùng
em đi tới cuối đường cũng chỉ có người bạn đời của em mà thôi, trừ người ấy ra, sẽ chẳng có ai quan tâm đến tâm tư hay suy nghĩ của em cả."
Phạm Ca cúi thấp đầu.
"Những gì Ôn Ngôn Trăn đã làm vì em còn chưa đủ sao? Em vừa nói một câu
anh ấy đã một hai vất vả bay tới Hàn Quốc, dù biết rõ hành động của mình bất chấp lý lẽ thế nào, anh ấy vẫn làm."
Kim Tú Viên nhẹ nhàng ôm Phạm Ca vào lòng, cô gái này hiện có chút hoang mang lo lắng.
"Phạm Ca à, em hãy tin chị. Ôn Ngôn Trăn chính là người đàn ông sẽ đi
cùng em đến cuối cuộc đời. Cho dù ngày nào đó em có đâm một nhát dao lên người anh ấy, anh ấy cũng sẽ vui vẻ ôm vết thương ấy mà mỉm cười."
"Phạm Ca, hãy bước ra ngoài đi, đừng núp trong thế giới của mình nữa.
Chị bảo đảm, rồi em sẽ nhận được rất nhiều thứ mà em xứng đáng được
nhận."
***
Ở Hàn Quốc, tại quán rượu Hilton, vào lúc mười một giờ đúng, Ôn Ngôn Trăn nhận được một cuộc điện thoại.
Ôn Ngôn Trăn nhìn chằm chặp chuỗi số Ả Rập mà anh sớm chiều mong ngóng
đó, dường như chúng đang nhảy nhót bằng những vũ điệu mộng ảo nhất.
Tay anh run rẩy, tiếp điện thoại:
"Ôn Ngôn Trăn à, em muốn gặp anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT