Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 263: Đấu La Trò Chơi - Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn


2 năm

trướctiếp

Diệp Phi Linh tính toán một chút, nhờ có thanh địch cốt này, nàng hôm nay liền nghe được tiếng động từ cửa hàng bán đồ cổ.

Bà chủ nhà trọ thấy cô cầm đồ trở về, khuôn mặt tươi cười hỉ hả chào đón, lại liếc thấy không có ai bên ngoài, cẩn thận kéo tay cô.

- Nói cô nghe nhé, hôm nay mua được đồ là tốt rồi, đêm nay ngày âm tháng âm, cứ ở trong phòng đừng có ra ngoài!

Ở cái chợ đen buôn đồ cổ này, nghe tới ma quỷ liền tin là thật, Diệp Phi Linh lĩnh giáo mấy ngày, khắp nơi không chỉ khói hương nghi ngút, thậm chí còn có người thật sự lên đồng.

Dĩ nhiên, lời của bà chủ nhà trọ không thể tin là thật.

Diệp Phi Linh sống ngần ấy năm, chính mình ở một mình trong nhà còn chưa từng thấy ma quỷ bao giờ, sao có thể tin được.

Hơn nữa nằm đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Đừng nói là nhận ra, Diệp Phi Linh tận mắt nhìn kỹ thấy trong hẻm vắng là bóng hai cô gái trẻ đi cùng nhau.

Mà hai cô gái này, chính là hai người vừa rồi báo chí đăng tin mất tích.

Trang điểm đậm là có thể che đi được khuôn mặt?

Không, ở đây họ không thèm che dấu, cánh nhà báo cũng không dám bén mảng, ấy là vì có phi đội gà đen chiếm chỗ bảo kê, kẻ nào lạ mặt liền lập tức bị đuổi thẳng.

Xe cảnh sát hai lần tới nơi này, nhưng không những không tìm ra tung tích người, còn đi qua giống như không hay biết.

******

Hẻm vắng không người.

Bóng đen nữ tử tóc dài bay múa, trong đêm tối chớp lên một cái rồi biến mất.

Ông già bán đồ ở chợ đứng dưới cột đèn sáng, gật gù buồn ngủ.

- Lão Hề, hôm nay không bán được hàng sao mà lại ngồi đây ngủ gật vậy?

Lão Hề nhếch đôi mắt tèm nhèm nhìn tới, thì ra là đám bảo kê.

- Ậy... ngại quá, hôm nay thực không bán được hàng, chờ từ chiều giờ nghe nói mọi người sợ ngày âm, cho nên ở đây ngủ một giấc!

Người được gọi là lão Hề ngước đôi mắt kèm nhèm của lão nhìn lên. Đám bảo kê cũng nhìn thấy lão thật sự không bán được hàng, hôm nay ngày âm không tiện thấy máu, chờ qua ngày liền cho lão một trận.

Diệp Phi Linh đem thanh địch cốt trở về, đối với thứ đồ này tỉ mỉ mua một cái khăn bông cẩn thận lau qua, còn mua cả lá thơm đun nước tẩy đồ vật. Đồ đã cũ, chỉ có thể trân trọng, sợ chính mình làm hư món đầu cổ đầu tiên mua được.

Bà chủ nhà trọ nhìn thấy, tự nhiên bỗng tốt tính hẳn lên, còn hỏi có cần bà ta cho mượn mấy cái chổi cọ bên trong không.

Diệp Phi Linh lắc đầu, ngâm qua một chút là được rồi, nàng sợ thứ này mục ra, lúc đó ba ngàn tiền mặt của nàng liền ném đi đâu?

Còn phải tỉ mỉ phơi khô trong bóng râm nữa, điều kiện quá nóng liền khiến nó nát. Cũng may nhà trọ này còn có máy lạnh, bằng không thật sự là nóng chết mất.

Diệp Phi Linh không chú ý tới, lúc nàng cầm tới thanh địch cốt, cái bóng dưới chân nàng lập tức quay ngược đầu nhìn về hướng khác, còn mọc lên một con mắt đỏ sậm.

Trời càng lúc càng tối dần, ngày âm tháng âm, bóng trăng mù trời không thấy chút ánh sáng, cả buổi thời tiết xám xịt khiến người ta mỏi mệt.

Diệp Phi Linh nằm ở trong phòng nghe ngóng động tĩnh. Bà chủ nhà trọ nói không ra ngoài, hẳn là tối nay bà ta liền sẽ không ra.

Từ cách đấy khoảng sáu căn nhà, có tiếng nữ tử tru tréo kêu khóc. Người khác không nghe được, nhưng Diệp Phi Linh lại nghe đến tiếng kêu cứu rõ ràng.

Tung mình từ cửa sổ tầng ba nhảy xuống, trong đêm tối mù trời, chợ đồ cổ hôm nay không có buôn bán, chỉ có ánh dèn đường mờ mịt hắt lên, thi thoảng lại chợp đến chợp tắt.

Diệp Phi Linh chạy tới, tiếng nữ tử khóc càng lúc càng rõ hơn, còn vọng vào trong tai nàng hức hức hức đến kỳ lạ.

- Dừng lại!

Bóng đen phía trước cản đường.

Diệp Phi Linh nhìn không rõ là ai, nhưng từ giọng nói đối phương có phần nhẹ nhàng, hẳn là nữ.

- Cô không nên vào đấy, trong đó lúc này rất loạn, đừng nói là người mang hung tỵ vận khí như cô, bước nửa bước vào cũng chẳng thể thu thập được thứ đó đâu?

Giọng nữ đó trong đêm tối lại điềm nhiên nói. Cô ta không có ý tứ ngăn cản, chỉ là nhắc nhở một câu.

- Tôi nghe thấy tiếng người khóc, sợ là trong đó có mờ ám!

Diệp Phi Linh cũng không có ý tứ quấy rối, nhưng tiếng khóc nghe đến quá rõ ràng, Trương Thần muốn nàng khuấy tung nơi này lên, trước hết phải tra đến rõ ràng.

- Đúng, trong đó chúng buôn thuốc phiện, còn có cả bơm thuốc phiện vào cơ thể người, cô bây giờ mới đạt tới nhất tầng cảnh giới, trong đó chúng còn có vũ khí nóng, đi vào chỉ có nước chết!

Diệp Phi Linh nháy mắt liền kinh ngạc.

Cô ta... dường như phát hiện ra nội lực trong người nàng?

- Không cần quá tò mò tôi là ai, cô chỉ cần biết, người hôm nay cô cứu không được. Mệnh hai cô gái kia tới đây là hết rồi!

Giọng nữ đó đều đều cất lên, phảng phất giống như hai mạng người không hề quan trọng.

- Không thể nào, phải có cách giải quyết gì chứ? Ít nhất cho dù không cứu được người, tối thiểu tôi cũng đem chuyện này phanh phui ra ánh sáng?!

- Phanh phui? Chợ đen này âm vật thì nhiều, không có mấy tên tởm lợm kia cúng bái chúng, cô muốn phanh phui cái gì? Ngay cả cái bóng của mình còn quản không được, thế nào lại muốn bóc trần quỷ vật?

Diệp Phi Linh nghe tới, lúc này mới nhìn xuống dưới chân. Vốn dĩ trời mù mây không thấy bóng, không biết tại sao dưới chân lại có một đôi mắt đỏ rực nhìn nàng.

Đôi mắt này... không khác gì đôi mắt Ma Thần trong Đấu La Đại Lục trò chơi.

Diệp Phi Linh trái tim lập tức run lên, có ý muốn hét, nhưng không hiểu sao âm thanh lại tắc trong cổ họng, thế nào cũng không phát ra được.

- Người ở đây dựa vào cúng bái quỷ vật làm ăn phi pháp, mấy lần đều bị bắt tại trận vẫn không chừa, không biết vì sao lần này chúng vời được thứ quỷ quái gì đặc biệt tới, tôi còn không nhìn ra, cô không có chút năng lực trừ tà nào, chạy tới liền làm bia thịt à?

Âm thanh cô gái đều đều cất lên, Diệp Phi Lúc này mới cảm thấy chính mình có thể thở được.

Đôi mắt đỏ vẫn còn ở dưới chân, nhìn nàng.

Diệp Phi Linh cả người cứng ngắc, sau lưng toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Cô gái kia lúc này chậm rãi bước tới, trong đêm tối hiện lên một màu đỏ rực, dọa cho đôi mắt khép lại.

- Mục đích của cô không rõ ràng, thứ cô muốn là gì? Người mang Hung Tỵ khí vận, mệnh cách sớm nên kết thúc, vì cái gì vẫn còn muốn tồn tại?

Cô gái nhướn lông mày, đối với Diệp Phi Linh kỳ quái.

- Thật sự không hiểu cô muốn nói gì!

Diệp Phi Linh lắc đầu, cả người có chút run rẩy. Mặc dù nội tâm đã vững vàng hơn một chút, nhưng những thứ kỳ quái này, chính mắt thấy liền khiến người ta chân muốn nhũn ra.

Cô gái kỳ lạ đối với Diệp Phi Linh nắm tay một cái.

Trắng tinh.

Bất quá trong lúc hai người còn đang thăm dò lẫn nhau, từ trong ngôi nhà đó tự nhiên phát ra tiếng nổ.

Bụp bụp mấy tiếng, khói từ trong nhà bốc lên.

- Đến rồi, lúc này cháy, ma vật ùa lên rồi!

Cô gái kỳ lạ liếm môi, đối với Diệp Phi Linh nhìn không hiểu gì cả, trong tay xuất ra năm lá bùa, tiện tay đưa cho Diệp Phi Linh một tấm.

- Cầm lấy, thân thể đừng cho ma vật chiếm đoạt, tốt nhất cô nên trở về bên cạnh người mang thánh khí, đừng để chính mình biến thành quỷ tật!

Nháy mắt một cái, cô gái đó biến mất, Diệp Phi Linh ngây ngốc nhìn theo, cầm lá bùa trong tay trở về xóm trọ.

Quỷ vật...

Thật sự là có thật, hiện tại không muốn tin không được.

Diệp Phi Linh gật đầu, chính mình không hiểu rõ nơi này, cũng không hiểu rõ cách bắt quỷ, trước rời đi báo cáo.

******

Trương Thần nhìn tới Diệp Phi Linh đem tin tức trở về, trong lòng hết sức kinh ngạc.

- Quỷ vật?

Diệp Phi Linh gật đầu. Sau đó nàng đem lá bùa từ trong túi bỏ ra đưa cho hắn, lá bùa vừa lúc rời khỏi tay nàng, đôi mắt đỏ dưới chân lại lần nữa hiện lên.

- Chà!

Trương Thần liền hiểu rõ, có những thứ thật sự là có thật. Bất quá đối với hắn không quan hệ, khối lục giác vẫn còn ở trong tay hắn.

Nắm lấy tay Diệp Phi Linh, đem nặng lượng truyền thẳng vào người nàng. Đôi mắt đỏ kia lập tức trợn to.

.... y... Thiên...

Eo éo vài tiếng không rõ, đôi mắt đó liền biến mất.

- Về sau không cần phải sợ, bây giờ cô chuyển giao về làm cùng Tử Hàm, chuyện còn lại ta sẽ giải quyết!

Trương Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt hướng tới chợ đen nhìn một cái.

Diệp Phi Linh gật đầu, cuối cùng mới đem chuyện mình thực thi nhiệm vụ nói cho bạn tốt.

Nhưng lúc này, Tử Hàm đã phạm phải một sai lầm '' cực lớn ''.

Bởi vì tìm không thấy tung tích Diệp Phi Linh, cho nên nàng đã hack tổng bộ tòa soạn Trịnh thị, phát hiện Trịnh Vi có hành tung quái lạ.

Cô ta cùng.. một người đàn ông khác ở qua đêm. Nhưng đây không phải trọng điểm.

Người đàn ông đó đã chết. Chết trong một cái tình trạng hết sức kỳ lạ.

Thân thể khô quắt, giống như một xác ướp mấy ngàn năm trong các hầm mộ ai cập vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp