Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1651: Thật lòng


2 năm

trướctiếp

Đúng vậy, là ảo giác! Tư Đồ Không đột nhiên sực tỉnh. Giữa hai người quả thực chỉ là ảo giác thôi, không có tình yêu, không thân mật, thậm chí còn có mâu thuẫn. Anh ta thầm nghĩ, nếu Liễu Ảnh ngoan ngoãn hơn thì tốt biết mấy, anh ta sẽ không đau khổ như vậy. Chỉ cần Liễu Ảnh sẵn lòng thì anh ta có thể cho cô một thân phận danh chính ngôn thuận. Bất kể là ai, dù là mẹ anh ta thì cũng không thể ngăn cản. Nhưng Liễu Ảnh không muốn, như vậy thì giữa họ sẽ không thể có được kết quả gì cả. Tư Đồ Không chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới biểu cảm trào phúng của Liễu Ảnh, chỉ cảm thấy tay mình bị đẩy ra.

“Anh mơ đi!” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, Tư Đồ Không đã đến cực hạn rồi, chồng ư? Mối quan hệ giữa họ thân thiết đến vậy sao? Một cuộc giao dịch ngầm mà cũng có thể công khai sao?

Tư Đồ Không không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Ảnh. Không sao, bọn họ còn thời gian. Một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Liễu Ảnh hiểu ra, anh ta thật lòng với cô, không hề có ý tứ gì khác. Dù là ai cũng không thể ngăn cản họ.

Liễu Ảnh cũng không tức giận. Không quan trọng nữa rồi, giữa họ đã không còn bất cứ khả năng gì cả. Sao phải nổi giận với một người không có tương lai với mình chứ? Trong lòng Liễu Ảnh đã có dự định rời đi, lần này cô đón mẹ đến đây không chỉ để bảo vệ bà, mà còn vì muốn cắt đứt hoàn toàn với những chuyện này.

Hai người yên lặng một cách kỳ lạ, không ai lên tiếng. Tư Đồ Không là người phá vỡ sự im lặng trước: “Em về đi, trời nóng lắm, em cứ đi ở ngoài sẽ dễ bị say nắng.”

“Nếu không phải do tổng giám đốc Tư Đồ đi theo thì cớ gì tôi phải đi bộ một mình dưới nắng thế này.” Liễu Ảnh phản bác, tỏ vẻ bất cần.

Tư Đồ Không nhíu mày: “Tên.”

Liễu Ảnh nghi hoặc, Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào cô. Cô sực tỉnh. Hóa ra là vậy, chỉ là gọi tên Tư Đồ Không với gọi tổng giám đốc Tư Đồ thôi mà, có gì khác nhau chứ?

Có điều, cô cũng không muốn chọc tức Tư Đồ Không nữa, càng không muốn khơi dậy sự phòng bị của anh ta, bèn trả lời với vẻ bực bội: “Nếu không phải Tư Đồ Không anh theo dõi tôi thì tôi có đi ngoài đường một mình không?”

Tư Đồ Không hài lòng, ánh mắt nhìn Liễu Ảnh cũng dịu dàng hơn: “Anh biết em không muốn anh đi theo. Anh hứa với em, hôm nay sẽ không đi theo em nữa. Em quay về đi.”

Liễu Ảnh nhíu mày, hôm nay không đi theo thì ngày mai sẽ tiếp tục đi theo sao? Anh ta cũng nhàn rỗi quá đấy.



“Nhưng đừng để anh biết em đang ở cùng người đàn ông khác.” Tư Đồ Không nhắc nhở. Liễu Ảnh cười mỉa mai, không trả lời mà hỏi thẳng anh ta: “Vậy cho hỏi, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tư Đồ Không gật đầu, vẫy tay ra hiệu, lập tức có người lái xe tới. Anh ta mở cửa xe nói: “Vào đi, anh đưa em về trước.”

Liễu Ảnh đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ kháng cự, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra gọi xe. Tư Đồ Không hít sâu hai hơi, thầm nhủ với bản thân, đừng tức giận, đừng tức giận! Anh ta lấy lui làm tiến: “Để anh ta đưa em về, anh sẽ không đi theo đâu.”

Liễu Ảnh nhìn về phía Tư Đồ Không, không ngờ có một ngày anh ta sẽ nhượng bộ cô, lại còn trong tình huống như thế này nữa. Nhưng Liễu Ảnh cũng nhìn ra được, Tư Đồ Không hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối. Cô thầm nghĩ, cũng được thôi, là anh ta tự nguyện muốn phơi nắng mà, cớ gì cô không nhận?

Liễu Ảnh lên thẳng xe, đóng cửa lại, báo địa chỉ cho tài xế đưa cô đến đó.

Tài xế không dám lề mề. Tuy nhìn ra được hai người đang cãi nhau, nhưng anh ta cũng thấy rõ tổng giám đốc rất quan tâm đến người này, sẵn sàng nhượng bộ cô ấy, tình nguyện đi bộ để anh ta đưa cô gái này trở về. Tài xế lại nhớ tới tin đồn về Liễu Ảnh trong công ty khi trước, có lẽ chính là cô gái này rồi. Trong lòng thầm nhủ, người như tổng giám đốc Tư Đồ mà cũng không thể qua được ải mỹ nhân.

Anh ta thầm nghĩ, không biết mình có nên khuyên nhủ đôi câu không? Vậy là liền hỏi với vẻ thăm dò: “Cô Liễu cãi nhau với tổng giám đốc sao?”

Liễu Ảnh không đáp lời, cảm thấy thật ồn ào, không ngờ anh ta lại bắt đầu lải nhải: “Tôi đi theo tổng giám đốc chưa được bao lâu, nhưng cũng nhìn ra được cách anh ấy đối xử với cô Liễu thực sự không giống bình thường. Trước nay, tổng giám đốc chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ, nhưng hôm nay lại cưng chiều cô Liễu như vậy, có lẽ là vì thực sự thích cô đấy.”

Liễu Ảnh cười nhạo, thế này mà gọi là cưng chiều sao? Là vì anh ta chưa nhìn thấy cách cậu ba Dương cưng chiều Nhã Thanh mà thôi, đó mới là cưng chiều thực sự, cưng chiều đến tận xương tủy, không ai có thể sánh được.

Tài xế không nhận ra Liễu Ảnh đang bực bội, tiếp tục nói: “Lần trước cô Liễu đến công ty, mọi người đều bàn tán, cảm thấy cô xinh đẹp dịu dàng, rất xứng đôi với tổng giám đốc. Không biết đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ lạnh giá nữa.”



“Bọn họ mà muốn thì cứ tiến tới đi.” Liễu Ảnh nói rất chân thành. Không cần biết là ai, chỉ cần có thể khiến Tư Đồ Không động lòng, có thể tiếp cận anh ta thì đều là sự giải thoát với cô.

Tài xế lại hiểu lầm ý của Liễu Ảnh, cho rằng cô đang ghen tuông. Anh ta thầm nghĩ, quả nhiên cô Liễu yêu tổng giám đốc thật, không muốn người khác dòm ngó anh ta. Tài xế vội vàng thay đổi đề tài: “Lúc trước tôi có nghe nói là khi cô Liễu hẹn riêng với tổng giám đốc Bùi, ở trong câu lạc bộ Tinh Vân hơn ba tiếng đồng hồ thì tổng giám đốc đã chờ mãi ở bên ngoài. Không ngờ cô Liễu và tổng giám đốc lại có quan hệ tốt như vậy, tổng giám đốc có thể tin tưởng cô đến thế.” Còn không phải là vậy sao, tin tưởng đến mức để người phụ nữ của mình ở cùng phòng với người đàn ông khác suốt ba tiếng đồng hồ mà không nghi ngờ. Anh ta thì không làm được vậy đâu. Bây giờ thấy cô Liễu vẫn được yêu chiều thế này thì chắc hẳn sẽ trở thành vợ ông chủ rồi đây.

Liễu Ảnh sững sờ, anh ta vừa nói cái gì? Lần trước khi cô đi ra ngoài với Bùi Dật Duy, Tư Đồ Không vẫn luôn đi theo sao? Hơn ba tiếng đồng hồ? Đó không phải là khoảng thời gian cô và Bùi Dật Duy ở riêng với nhau ư? Không sai cho lắm. Vậy là… khi cô đi gặp Bùi Dật Duy thì Tư Đồ Không đã đi theo họ sao?

Anh ta đi theo làm gì? Liễu Ảnh không thể nghĩ ra lý do Tư Đồ Không đi theo họ. Bây giờ loại trừ nguyên nhân do Bùi Dật Duy thì cũng chỉ còn lại bản thân cô. Liễu Ảnh theo bản năng không muốn nghĩ theo hướng này. Trong ba tiếng đồng hồ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì chuyện nên làm cũng đã làm xong rồi. Vậy là Tư Đồ Không đi bắt gian sao?

Anh ta dựa vào cái gì! Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh chính là như vậy! Tư Đồ Không có tư cách gì để đi bắt gian? Sợ cô chạy mất sao? Hay sợ cô làm ra việc gì ảnh hưởng đến anh ta? Dù đã hết thời hạn năm năm thì ở trong mắt anh ta, cô vẫn là tài sản riêng phải không? Anh ta đi theo để xem cô có làm chuyện gì có lỗi với anh ta phải không?

Liễu Ảnh cười khẩy, Tư Đồ Không, anh có tâm trạng làm như vậy thì xem ra quá nhàn rỗi rồi! Liễu Ảnh không cảm nhận gì tới việc Tư Đồ Không chờ ở bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ, không có ý định đi vào, chỉ cảm thấy anh ta hành động dư thừa, không dưng đi tìm việc không đâu.

“Haiz, tổng giám đốc đối xử với cô Liễu đặc biệt thật. Trước nay chưa từng có người phụ nữ nào vào được văn phòng tổng giám đốc, cô Liễu là người đầu tiên. Hơn nữa, tổng giám đốc lại còn tự mình xuống đón cô lên, anh ấy thật lòng với cô Liễu đấy.”

Liễu Ảnh chỉ cảm thấy châm biếm vô cùng, Tư Đồ Không đúng là giỏi mua chuộc lòng người. Cũng phải thôi, nếu không thì sao cô lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh ta đến tận năm năm trời chứ? Nếu không phải đã biết chuyện kia thì cô cũng sẽ không dứt khoát rời đi như vậy, càng sẽ không hận Tư Đồ Không. Nói không chừng, cô còn mang ơn anh ta. Nếu anh ta đối xử với cô tốt hơn một chút thì cô sẽ đắm chìm mất. Tưởng tượng đến tình huống đó, Liễu Ảnh lại cảm thấy thật bi ai, coi kẻ thù của mình như ân nhân, thật sự quá mỉa mai.

“Thật ra tổng giám đốc không phải là người hay thể hiện ra ngoài, nhưng anh ấy nhất định là thật lòng với cô.” Tài xế vẫn luôn muốn nói tốt cho Tư Đồ Không. Anh ta rất ít khi được tiếp xúc trực tiếp với Tư Đồ Không, không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên đang cố gắng hết sức để giúp Liễu Ảnh và Tư Đồ Không hòa giải. Như vậy thì có khả năng địa vị của anh ta sẽ thay đổi rất nhiều, nói không chừng lại có thể trực tiếp đi theo Tư Đồ Không. Cơ hội như thế này không nhiều cho lắm, anh ta phải nắm bắt lấy.

“Thật lòng? Tổng giám đốc của các anh đã thật lòng bao giờ chưa? Không phải anh ta vẫn luôn lợi dụng người khác sao?” Liễu Ảnh cười nói, tiếng cười không hề có cảm xúc, thậm chí còn xen lẫn cả sự căm ghét và mỉa mai ấy lọt vào tai tài xế khiến anh ta nổi da gà. Rốt cuộc giữa cô Liễu và tổng giám đốc Tư Đồ có thù hận ghê gớm gì vậy? Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình nói nhiều quá. Nhưng đã nói đến mức này rồi thì dù thế nào vẫn phải gồng mình lên mà ứng phó thôi. Nếu không thì chẳng phải những nỗ lực trước đó đều uổng phí cả sao?

Anh ta khẽ cắn môi, lấy can đảm nói rất nghiêm túc: “Có lẽ cô Liễu không hiểu, đối với một người đàn ông thì việc người phụ nữ của anh ta ở cùng phòng với người đàn ông khác trong ba tiếng đồng hồ là có ý nghĩa gì. Nhưng nếu anh ta có thể nhẫn nhịn lâu như vậy thì nhất định là thật lòng với người kia, hơn nữa còn hy vọng được hồi đáp, hy vọng người phụ nữ đó trung thành với anh ta, cũng yêu anh ta như thế, để đủ sức chống lại những cám dỗ bên ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp