Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 34: Cửa cung


2 năm

trướctiếp

Khi gấp rút chạy về đến Thịnh Kinh thì đã vào chiều ngày mười tám tháng chín, đại đội người ngựa ở thôn Bình Lỗ phía sau vẫn còn một hành trình rất xa, nhưng trong thành cũng đã bùng ra cơn hỗn loạn.

Đa Nhĩ Cổn vừa trở về cổng nhà của mình, chưa kịp ghìm cương ổn định thì đám tướng sĩ canh cổng của Tương Bạch kỳ đã xông lên, lòng như lửa đốt hét lớn: “Cuối cùng Bối lặc gia cũng về! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Vì sao hôm qua Đại Hãn vừa về cung đã ra lệnh đóng cổng cung lại rồi?”.

Đa Nhĩ Cổn nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, tôi mệt cả thể xác lẫn tinh thần, chậm rãi từ trên ngựa trèo xuống, nghe xong lời này, nghe xong lời này, chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, phút chốc ngồi phịch xuống.

Đa Nhĩ Cổn túm lấy vạt áo của một gã phó tướng nào đó, trừng mắt quát: “Ngươi nói gì?”.

“Hôm qua sau khi Đại Hãn về thì cửa cung cũng liền đóng chặt… sáng nay, chư vị Bối lặc đại thần muốn nhân tiện tiến cung lâm triều sẽ hỏi nguyên do, nhưng ai ngờ là cửa cung vẫn cứ đóng chặt như thế, đợi cả ngày trời, trong cung mới có một tiểu thái giám đi ra truyền lời… Đại Hãn từ chối thượng triều, ra lệnh văn võ chúng thần không cần vào cung!”.

Tay chân tôi tê dại, chỉ thấy hai mắt tối sầm, cả người lạnh lẽo không chịu được.

“Lại… nghiêm trọng vậy sao?”. Đa Nhĩ Cổn kinh ngạc lộ vẻ hoài nghi.

“Dù là muốn định tội Đại Thiện đi nữa cũng đâu cần trở nên quyết tuyệt như thế, trái lại thì giống như đang giận dỗi ai đó”. Hắn châm biếm cười, lộ ra vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, “Tạm thời kệ huynh ấy đi, chúng ta chờ xem kịch vui thôi”. Dừng một chút lại quay đầu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi hơi thở dốc, ngực như bị một tảng đá khổng lồ chèn ép đến mức thở không ra hơi.

Đa Nhĩ Cổn tới gần tôi, chìa tay phải ra: “Cửa cung đã đóng rồi kìa! Xem ra một mình nàng không vào được đâu, chỉ có chờ đám người Triết Triết về thôi!”.

Tôi mờ mịt ngẩng đầu, mặt hắn không ngừng chớp lên trước mắt tôi. Tôi khóc không ra nước mắt, mù tịt nói lời vô nghĩa: “Chàng đang giận ta đó…”.

“Xuỳ, coi nàng lại đang nghĩ ngợi linh tinh nữa rồi kìa! Nàng có năng lực lớn bao nhiêu lại có thể khiến huynh ấy vì nàng mà giận dỗi chứ? Nàng không khỏi quá đề cao bản thân mình rồi đấy”. Đa Nhĩ Cổn rút tay về, bỗng vén vạt áo choàng lên rồi khom người ngồi xổm trước mặt tôi, đè thấp giọng cười nhạo vừa ranh mãnh mà lại cổ quái, “Tim của huynh ấy được làm bằng đá đó, sẽ không còn động lòng vì phụ nữ nữa đâu. Trên đời này người phụ nữ có thể khiến huynh ấy mất lý trí… đã sớm không còn nữa rồi!”.

Tôi sửng sốt, sau đó tim như bị bao phủ bởi sự đau đớn mãnh liệt, ngơ ngác chẳng nói nên lời.

“Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy thôi”. Đa Nhĩ Cổn bất chấp tất cả, kiên quyết kéo tôi đứng lên. Tướng sĩ Tương Bạch kỳ sau lưng hắn đã sớm biết điều đồng loạt xoay đi, ra vẻ như chẳng nhìn thấy gì.

Đột nhiên hắn kề môi bên tai tôi, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai đầy nóng rát: “Trái lại thì ta thật lòng hy vọng huynh ấy có thể nhẫm tâm đóng cổng cả đời, còn nàng, đời này cũng đừng mong bước vào đó nữa!”.

Mười chín tháng chín.

Hai mươi tháng chín…

Cửa cung vẫn cứ đóng chặt như trước.

Ngày hai mươi mốt, Bát kỳ Bối lặc cùng đi đến thôn Bình Lỗ đều đã lần lượt chạy về, đám Phúc tấn Triết Triết cùng với các Phúc tấn, nữ quyến của Bối lặc đều ngồi xe ngựa, chậm rãi đi, lúc này cả đại đội người ngựa đều cùng dừng lại trên đường.

Chư vị Bối lặc đại thần tề tụ lại với nhau cùng bàn bạc biện pháp.

Hai mươi hai tháng chín, văn võ đại thần cùng với Bối lặc hoàng thân quốc thích đều nhất tề đến ngoài cửa cung, cách bức tường cung cao cao thành tâm khẩn cầu, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn không thèm quan tâm.

Tờ mờ sáng hôm sau, mọi người lại nhất tề kéo nhau đi đến trước cửa phủ Đại Bối lặc, cùng nhau khuyên bảo Đại Thiện chủ động nhận tội, làm lắng đi cơn tức giận của Đại Hãn, để tránh làm sự tình phát triển thêm mà ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ.

Đại Thiện cũng như vậy, không thèm để ý đến.

Hai mươi ba tháng chín, tiết trời trở lạnh, nửa đêm mưa bụi bắt đầu rơi tí tách. Tôi mở to hai mắt, trở mình suốt cả đêm.

Đã qua giờ Mẹo nhưng sắc trời vẫn tối như mực, tôi giơ hai tay lên mà chẳng thấy ngón tay đâu, cách một bức tường vẫn nghe rõ tiếng đám nô tài cẩn thận hầu hạ Đa Nhĩ Cổn ra ngoài. Lúc Đa Nhĩ Cổn đi, có một giọng nữ chẳng biết là thê hay thiếp có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Gia, nếu Đại Hãn vẫn chưa chịu mở cổng, mà ngài vẫn giữ Phúc tấn ở lại trong nhà cũng không phải cách…”.

Đa Nhĩ Cổn hừ lạnh một tiếng, giọng nữ ấy chợt im bặt.

Tôi trống rỗng trợn mắt nhìn nóc giường, trên cửa sổ đó có chút mờ sáng chíu vào.

Tim đau đến lặng đi.

Chẳng biết qua bao lâu, tôi chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy áo khoác chậm rãi mặc vào. Thức ăn đặt trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, tôi chớp mắt vài cái, đây là bữa sáng? Hay bữa trưa?

Lảo đảo bước, cảm thấy cả người nhẹ như én, cơ hồ lúc nào cũng có thể bay lên. Mấy ngày nay thật chẳng ra làm sao, tôi cũng đã không nhớ rõ mình ăn được bao nhiêu bữa cơm nữa.

Đa Nhĩ Cổn không ở nhà thường xuyên, đang bận rộn họp cùng đám Bối lặc để nghĩ cách, Ô Vân San Đan còn đang trên đường cùng Triết Triết chạy về nhà, trong nhà không có Đại Phúc tấn trông coi nên đám thê thiếp cũng không dám tuỳ ý can thiệp vào chuyện nhà.

Tôi cười khổ một tiếng, lếch ra khỏi phòng, sắc trời hoàn toàn tối đen, đã là buổi tối rồi ư?

Trong viện im ắng, chẳng thấy một nô tào nào, tôi yên lặng bước trên dãy hành lang dài.

Mưa vẫn còn day dẳng, như đang miêu ta nội tâm không ngừng khóc gào của tôi.

Tôi đưa tay hứng lấy những giọt mưa bụi, chậm rãi siết chặt từng ngón. Cuối cùng tôi lại chậm rãi rút tay về, ngẩng cao đầu bước đi trong màn mưa xối…

Hai cánh cửa gỗ đỏ thẫm chặt chẽ đóng kín, sư tử bằng đá trước cổng trừng mắt nhìn tôi đầy dữ tợn trong đêm mưa. Trước khi hai gã thị vệ canh giữ cầm đao lên đuổi đi, tôi đã móc ra tín bài trên người mình: “Ta là Phúc tấn Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp của Hãn vương, ta muốn vào cung!”.

Hai người nhìn mặt nhau, rồi lại nhìn chằm chằm vào tín bài trong tay tôi cẩn thận xem xét, lại hoài nghi đánh giá tôi cả buổi.

“Vậy… Hãn vương Phúc tấn đó đã trở lại rồi hả?”. Trong đó có một thanh niên chừng ba mươi tuổi nhìn về phía sau tôi hoài nghi hỏi, “Sao lại mấy vị Trung cung Phúc tấn đâu?”.

“Ta về trước”. Tôi có chút mất kiên nhẫn, mặc dù mưa không lớn, nhưng mưa bụi li ti đã sớm thấm ướt tóc tai cùng áo khoác, dán sát lên da thịt của tôi, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua thì tôi đã không kìm được run lẩy bẩy.

“Xin lỗi, Phúc tấn”. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khom người cúi chào nói, “Không phải nô tài không cho ngài vào, mà là Đại Hãn đã sớm phân phó, bất cứ kẻ nào đến cửa cung đều không được mở cửa. Xin Phúc tấn tha thứ cho tội bất kính của đám nô tài này”.

Chát… như có ai giáng một cái tát lên mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa cung nghiêm ngặt.

Một năm trước, khi kiệu hoa của tôi bước qua nơi này, cánh cổng này cũng từng đóng chặt nhốt tôi bên ngoài… vận mệnh cứ như đang trêu chọc tôi một điều chẳng hề buồn cười tí nào, hiện tại, tôi thêm một lần nữa bị ngăn cách bên ngoài ngưỡng cửa ấy.

“Xin Phúc tấn hãy quay về”. Hai nô tài quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ cầu xin.

Quay về? Tôi còn có thể về đâu đây? Tôi còn về đâu được đây?

Đời này, người tôi khổ sở đi tìm chính là chàng! Tôi đến nơi này, chỉ vì mỗi mình chàng!

Lạch cạch, tín bài rơi xuống đất, bọn thị vệ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi buồn bã cười, ngón tay siết chặt, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay…

“Phúc tấn!”.

“Phúc…”.

Trong tiếng kêu hốt hoảng của bọn họ, tôi chậm rãi quỳ xuống, hai đầu gối nặng nền đập trên nền gạch cứng ngắc, ẩm ướt.

“Nếu một tiếng Đại Hãn chưa ra khỏi cửa cung, ta sẽ liền quỳ ở đây một tiếng, nếu một ngày chưa ra, ta sẽ quỳ ở đây một ngày, còn nếu mãi mãi không ra, thì ta sẽ quỳ đến chết!”.

Bọn thị vệ hiển nhiên đã bị quyết định của tôi doạ cho kinh sợ, trong chốc lát chẳng biết làm sao.

Mưa bụi li ti xối vào người tôi, mưa tụ lại thành dòng ở hai bên tóc mai, sau đó chảy ngược vào trong áo. Gió dần trở nên dữ dội làm những sợi tóc nhỏ mỏng manh trở nên hỗn loạn, hai mắt tôi mê man, cảm thấy âm than lải nhải liên miên của hai tên thị vệ dần dần, khí lạnh ngấm vào trong xương cốt, tôi rét run đến nỗi răng va vào nhau cành cạch.

Sau đó, thế giới xung quanh như đã tĩnh lại, không còn sự tranh luận ồn ào, không còn dòng nước tí tách, không còn ưu phiền, không còn đau khổ, không còn tuyệt vọng, tất cả… đều không còn nữa!

“Đêm qua sao không có ai vào báo liền hả?”.

“Nô tài đáng chết…”.

“Hai người các ngươi đúng là chết tiệt… lôi xuống đánh chết…”.

Giọng điệu lạnh băng không có chút nhiệt khí, tôi đang hôn mê bị câu nói tàn nhẫn này làm giật mình, mạnh mẽ run lên, hai chân từ gối trở xuống đều đang lẩy bẩy, tôi đau nhức liền rít lên một tiếng, ý thức mơ hồ đã bị kéo lại.

Thoáng mở mắt ra, khuôn mặt đang phát điên của Hoàng Thái Cực đã xuất hiện trước mắt tôi.

“Xin Đại Hãn bớt giận…”.

Tôi nằm trong lòng chàng, trên người đang đắp một chiếc áo choàng da điêu, trên người chàng chỉ mặc độc một chiếc áo dài nửa mới với viền áo thêu mây ti bằng tơ vàng, đứng trong mưa gió có hơi phong phanh.

Cửa cung đã mở, chàng đứng trên bậc thềm ngoài cửa, ngạo nghễ nhìn vào Bối lặc hoàng thân quốc thích, văn võ đại thần cả triều đang quỳ dưới bậc.

“Hôm nay triệu tập các ngươi đến, là muốn chia sẻ tâm sự mấy hôm nay của ta. Nếu Bối lặc đại thần các ngươi cho rằng điều ta nói là xằng bậy không thích đáng thì cứ nói thẳng ra, không cần phải khom người chịu đựng. Những lời này cũng là nói với ông trời, tuyệt đối không nói bừa, trong số các ngươi dĩ nhiên sẽ có người có tài yêu nước thương dân, bên cạnh đó cũng sẽ có người không thể làm được như thế, điều đó các ngươi hiểu rõ trong lòng, không cần ta phải chỉ rõ làm gì. Hiện giờ các bộ Mông Cổ xưng ta là Hãn, van cầu quy thuận. Mà tất cả số nhân khẩu đã đầu hàng đều chia đều cho các ngươi rồi, Bối lặc các ngươi ắt phải có lòng nhân từ mà bồi dưỡng họ. Đây là trời cao ban ơn. Trời cho các ngươi số nhân khẩu đầu hàng đó, nếu các ngươi có lòng bảo vệ, trân trọng, siêng năng quản lý thì nhất định trời sẽ phù hộ. Nhưng nếu không đủ nhân đạo, thiếu công bằng khiến bọn họ không được sống tốt, vất vả bần cùng, tất nhiên sẽ phải chịu báo ứng từ trời. Đến khi ấy trời cao giáng tội xuống, chẳng phải là Đại Hãn ta gánh chịu hết sao? Loại hành vi này của các ngươi bảo ta làm sao có thể trị quốc yên dân được đây? Phàm là một đất nước, có kẻ mạnh lên làm vua, có người trẻ tuổi lên làm vua, và cũng có người được quần chúng ủng hộ lên làm vua. Làm vua há lại chia ra mức độ nặng nhẹ chứ?”.

Từng câu từng chữ trong lời Hoàng Thái Cực nói đều ám chỉ người khác, mà mũi nhọn đó là chỉ thẳng vào Đại Thiện.

Lòng tôi run rẩy, muốn động đậy thân mình, nhưng trên chân chợt bị chuột rút, đau đớn vô cùng, chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút.

Quả nhiên, bên dưới lặng như tờ, Hoàng Thái Cực lạnh lùng nhìn quét, một lát sau mới đột nhiên quát lớn: “Đám Bối lặc Chính Hồng kỳ đó đã lừa ta quá nhiều! Xem thường ý chỉ của ta…”.

Tôi suýt nữa đã bất tỉnh nhân sự, chóng mặt ù tai, cả người rét run.

Mà câu kế tiếp đã chỉ đích danh: “Xưa kia Đại Bối lặc xuất quân đến Bắc Kinh lại cứ khăng khăng muốn về; sau đó tiến binh đến Sát Cáp Nhĩ lại vẫn nhất quyết muốn về. Mỗi lần ta muốn dũng cảm tiến về phía trước, hắn ta y như rằng sẽ lùi về sau…”.

Trong đầu tôi như có xe lu mạnh mẽ lăn qua, chốc lát liền mất đi cảm giác.

Cũng không biết qua bao lâu, đầu óc tôi khi thì tỉnh táo, khi thì mơ hồ, chỉ nghe thấy âm thanh như sóng cao vạn trượng của Hoàng Thái Cực, lời nói hung hãn và sắc bén, không chút lưu tình quở trách đủ loại “tội trạng” của Đại Thiện.

“…Đám A ca của Đại Bối lặc lấy cớ thả chim ưng, vơ vét tài sản của dân chúng bằng cách lấy ngỗng, vịt, heo, gà, điều này làm sao dân nghèo khổ sống nổi đây… Đại Bối lặc biết rõ ta đã để Đa La Phúc tấn cho Tế Nhĩ Cáp Lãng Bối lặc mà vẫn cứ nằng nặc muốn đoạt đi điều tốt của người khác… ta ra lệnh cho hắn cưới Nang Nang Phúc tấn của Sát Cáp Nhĩ, thế mà Đại Bối lặc chê cô ấy nghèo nàng, không muốn cưới là không muốn cưới. Người thường khi cưới vợ đều phải dùng tiền làm sính lễ, há có trường hợp nào muốn có tiền mới cưới vợ chứ… Mãng Cổ Tế Cách cách từ khi Hãn A mã còn tại thế đã có hành vi tàn ác, nịnh bợ, Đại Bối lặc vốn không lui tới với chị ta, nhưng lần này vì oán giận ta mà cố ý mời chị ta đến nhà mở tiệc chiêu đãi… Đức Cách Loại, Nhạc Thác, Hào Cách Ba Bối lặc vẫn cứ nghe theo lời ly gián của Mãng Cổ Tế Cách cách mà muốn giết Thác Cổ, đây là đạo lý gì hả? Thác Cổ nào dám xúi anh rể mình giết Cách cách… người xưa có câu, ỷ mạnh hiếp yếu chính là kẻ bỉ ổi! Nếu ta không nghiêm minh tra xét thì làm sao có thể làm nổi vua một nước? Ta không phải vì muốn bản thân phú quý mà khiến huynh đệ mình nghèo nàn, mà chính vì để kế thừa sự nghiệp mà tiên Hãn để lại, đó là sự thịnh vượng của đất nước, lưu giữ tiếng thơm cho đời sau! Nếu như các ngươi vẫn tiếp tục hỗn loạn như thế, vậy ta sẽ tiếp tục đóng cổng, còn nếu các ngươi ủng hộ người anh minh làm Hãn, ta nhất định sẽ biết thân biết phận, tuyệt đối không giống như Đại Bối lặc…”.

Tôi chỉ mơ hồ nghe thấy đại khái mà thôi, nhưng càng nghe lòng tôi càng lạnh giá.

Bên dưới tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt trong đất trời trắng xoá.

Hoàng Thái Cực ôm chặt tôi, xoay người bước vào cổng.

Kẽo kẹt… Rầm!

Tiếng đóng cửa nặng nề khép lại, lần nữa ngăn cách đám người ấy lại bên ngoài tường cung.

Sau khi Hoàng Thái Cực trực tiếp bế tôi về nơi ở sau Hãn cung, tôi rút trong lòng chàng, nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ. Trong lúc vô tri vô giác, tôi cảm giác chàng đang bế tôi vào phòng, đặt lên giường, tự mình thay ra quần áo đã ẩm ướt lạnh lẽo cho tôi, sau đó kéo cái chăn gấm đắp lên người tôi.

Ngón tay thô ráp mà ấm áp xoa nhẹ khoé mắt tôi, dịu dàng giúp tôi lau nước mắt, tôi nhắm mắt run rẩy, không dám đối diện với chàng.

“Nàng tội gì… phải lãng phí thời gian của mình, chẳng qua là muốn ta đau lòng đây mà”.

Nước mắt tôi càng chảy ra mãnh liệt.

Chàng bất đắc dĩ thở dài, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, lòng tôi chốc lát liền chùng xuống, tựa như đang rơi vào một vực sâu không thấy đáy, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.

Sáng sớm hôm sau, chư Bối lặc, đại thần, tám Cố sơn Ngạch Chân cùng với sáu bộ Thừa chính đã thẩm định xong tình hình này. Sau đó chư Bối lặc, đại thần đều tề tụ đông đủ quỳ trước cửa cung: “Đại Hãn đức hạnh khoan dung, chư bộ đều phục, quốc thái dân an. Vua một nước đóng cổng không quan tâm chính vụ, thật là có lỗi với quốc gia đại sự. Thần xin mời Đại Hãn ra ngoài cung xử lý chính vụ của đất nước!”.

Mấy chục người tập trung trước cửa cung, lớn tiếng liên tục hô lại mấy lời này, ước chừng qua một tiếng sau, cuối cùng Hoàng THái Cực cũng sai người mở cửa cung thêm lần nữa, mọi người tiến vào trong điện Kim loan họp chính sự”.

Người tôi như đã bị đào khoét không còn gì, chân mềm oặt chẳng chạm nổi đất, nhưng khi nghĩ đường sống của Đại Thiện, nếu lúc này tôi không ra sức giành lấy một cơ hội sống cho chàng ta, e là tương lai về sau tôi sẽ luôn oán hận bản thân mình bất lực.

Ngọ nguậy bò xuống giường rửa mặt chải đầu, hai mắt choáng váng, huyện thái dương trên trán cứ giật giật, như có người đang dùng búa gõ đầu tôi, đau đến mức tôi chỉ biết hít thở sâu.

Lảo đảo rời khỏi cửa, một đám cung nữ thái giám hét gào “chủ tử” ầm ĩ đến trời long đất lở. Tôi ngại bọn họ kêu gào inh ỏi, đành nghiêm mặt ra lệnh bọn họ không được phép đi cùng tôi ra khỏi lầu Tường Phượng. Lúc này, chủ lớn chủ nhỏ đều không ở trong Hậu cung cho nên mọi việc đều do tôi định đoạt, cả đám nô tài ai ai cũng đỏ mặt nhưng không dám có gan làm trái lời tôi nữa.

Tôi hầu như đang rê từng bước rời khỏi lầu Tường Phượng, khoảng cách mấy trăm thước ngắn ngủi, tôi cũng hao tận sức lực chừng một tiếng đồng hồ mới tới được sau điện Kim Loan.

Tựa vào gốc tùng thở phì phò, bầu trời u ám, có lẽ chốc lát nữa sẽ mưa ngay, cảm giác mê muội ngày càng tăng, thậm chí tôi cảm giác nếu mình lại bước về phía trước thì có lẽ sẽ gục xuống bất tỉnh nhân sự lúc nào chẳng hay.

Tầm mắt có chút nhoè đi, tôi ra sức gượng dậy chuẩn bị tiến về trước thì ngoài điện Kim Loan đã truyền đến tiếng người nhốn nháo, giống như… tôi đến chậm rồi, đã hạ triều mất rồi.

Mắt tôi nổ đom đóm, tôi cắn chặt răng, buộc bản thân không được gục xuống. Trong mất phương hướng như lại có một bóng người mờ nhạt thoáng qua trước mặt tôi, tôi theo bản năng vươn tay ra, nhưng chẳng túm được thứ gì.

“Rốt cuộc quan hệ giữa nàng với Đại Thiện là thế nào?”. Một âm thanh khàn khàn đã đè thấp vang lên hỏi.

Tôi còn ngơ ngác chưa nghe rõ, suy tư bị đình trệ.

“Nếu…”. Âm thanh đó lại vang lên. Lúc này tôi mới nhận ra người trước mặt mình lại là Đa Nhĩ Cổn. “Đổi thành ta, nàng có liều chết cầu xin giống như vậy không?”.

Tôi ngơ ngác tựa người vào cột, lẳng lặng nghĩ ngợi một lúc. Nếu đổi thành Đa Nhĩ Cổn liệu tôi vẫn sẽ không bất chấp điều gì mà liều mạng bảo vệ chứ?

Tầm mắt mơ hồ đối diện khuôn mặt hắn, khuôn mặt quá giống Nỗ Nhĩ Cáp Xích ấy, đôi mắt lại đặc biệt giống y như Chử Anh, tạo hoá thật thần kỳ, gen di truyền của cha con anh em họ lại có thể giống đến như vậy…

Tôi chậm rãi hít thở, há mồm.

Cơn hoa mắt chợt ập đến, một chữ “không” của tôi vẫn chưa thốt lên nhưng Đa Nhĩ Cổn đã xoay người lại, nhanh chóng bước đi xa.

Tôi sửng sốt, rất muốn gọi hắn lại mà hỏi về kết quả bàn bạc vừa rồi, nhưng khi trông thấy bóng dáng cứng đờ và yếu ớt của hắn, lời đến bên miệng cũng đành nuốt xuống.

Tim chợt đập hỗn loạn, tôi ấn ngực mình, thở từng hơi một, nhưng… dần dần trước mắt hiện ra những bóng người lắc lư chồng lên nhau, tôi kêu lên một tiếng đau đớn rồi dựa vào thân cây chậm rãi trượt chân.

Trong vô thức, thỉnh thoảng lại nghe thấy có người đang lớn tiếng quở trách, có người đang khóc thút thít, cũng có người yếu ớt thở dài…

Khi tỉnh dậy đã thấy Ô Ương đang quỳ bên mép giường ngủ gật. Người tôi bủn rủn, nhẹ nhàng đẩy cô bé làm nó giật mình tức giấc.

“Chủ tử tỉnh rồi sao?”. Cô bé vừa mừng vừa sợ, mở tôi đôi mắt đỏ bừng ngây ngốc nhìn tôi, “Trời cao phù hộ!”.

“Em… trở về lúc nào thế?”.

“Chiều hôm qua ạ…”. Ô Ương hít mũi, buồn bã rơi nước mắt, “Chỉ mới có mấy hôm không gặp chủ tử mà ngài đã tiều tuỵ như vậy rồi…”.

“Thật không?”. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, mờ mịt cười khổ.

Thoáng lấy lại bình tĩnh, tôi đột nhiên nhớ ra liền đưa tay túm lấy cô bé, sốt ruột hỏi: “Đại Bối lặc hiện giờ sao rồi?”.

Ô Ương thoáng ngỡ ngàng, kế tiếp lại giật mình, sau đó cô bé cúi thấp đầu đi nhằm né tránh tầm mắt của tôi: “Chuyện của Đại Bối lặc, nô tài sao biết được đây?”.

“Đừng giấu ta, ta biết trước giờ em là một người thông minh”.

Ô Ương thoáng run lên, xấu hổ cười: “Có thông minh cũng chẳng thể gạt được đôi mắt sắc bén của chủ tử”. Lại ngó trước ngó sau, xác định xung quanh không có khác đi theo mới cẩn thận lén nói bên tai tôi, “Vụ án của Đại Bối lặc liên quan quá nhiều người, cuối cùng bên phía triều đình cũng đã bàn xong, kết quả đó là, đình danh hiệu ‘Đại Bối lặc’, tước bỏ chức ‘Hoà Thạc Bối lặc’, đoạt mười nhân khẩu Ngưu lục, phạt mười bảy con ngựa quý có yên khắc hoa, mười bộ khôi giáp cùng vạn lượng bạc trắng, ngoài ra còn phạt chín con ngựa thưởng cho Cửu Bối lặc… Tam A ca của Đại Bối lặc bị đoạt nhân khẩu của hai Ngưu Lục; Nhạc Thác Bối lặc thì phạt một ngàn lượng bạc; Đức Cách Loại Bối lặc và Hào Cách Bối lặc đều phạt năm trăm lượng; tước chức của Tam Ngạch phụ Toả Nặc Mộc Đỗ Lăng, tước bỏ phong hiệu Cách cách của Tam Cách cách, giáng làm thứ dân, ra lệnh cưỡng chế nghiêm cấm, không được lui tới với bất cứ ai…”.

Mỗi một câu của Ô Ương đều khiến tim tôi như bị cây kim tàn nhẫn đâm vào.

Thật là một cô nhóc xinh đẹp lanh lợi, có thể hỏi kỹ chuyện này như thế. Ai cũng nói Hậu cung không được can thiệp vào chính sự, nhưng nhìn một a hoàn nhỏ bé đã hiểu được thế, huống chi là mấy người Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái bọn họ?

Có điều… cũng may cuối cùng không ra lệnh giam cầm hay giết chết!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Ô ương đỡ tôi đứng dậy, tấn một chiếc gối mềm để tôi dựa vào, xoay người bình tĩnh giúp tôi rót nước.

Lòng tôi chấn động, nhìn bóng dáng bận rộn của cô bé tôi có chút ngộ ra: “Ô Ương, phiền em giúp ta bẩm lại với Đại Hãn nhé, tạ ơn chàng đã hạ thủ lưu tình”.

Tách trà trong tay Ô Ương đột nhiên vang rơi xuống làm vang lên tiếng động nhỏ, nước trà bắn tung toé lên mu bàn tay cô bé, cơn nóng khiến cô bé rụt mạnh tay về, còn tách trà thì đã đập mạnh trên đất.

“Nô tài đáng chết! Chủ tử thứ tội!”. Cô bé lạnh run quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

“Em có tội gì?”. Tôi buồn bã cười khẩy: “Em vốn là nô tài của Đại Hãn, chàng bảo em làm gì thì em cứ làm theo là được…”. Dừng một chút, thấy cô bé vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, quả nhiên là đã sợ thật rồi, tôi không đành lòng, vì thế bảo nó đứng lên, “Vì sao Đại Hãn không tự mình nói?”.

“Nô… nô tài không biết ạ”.

Cô bé không biết nhưng lòng tôi rõ ràng. Yếu ớt thở dài, tôi mệt mỏi khép mí mắt.

Mệt mỏi quá!

Tranh cãi nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng đã tạm thời lắng xuống. Chỉ là lúc này, Đại Thiện tuy đã may mắn thoát được một kiếp, nhưng về sau khó bảo đảm…

Đại Thiện ơi, sao lại đột nhiên trở nên cố chấp như thế? Vì sao phải nhất quyết chống đối Hoàng Thái Cực? Phải biết rõ là dù chàng ta có liên hợp được thế lực ba kỳ cũng chẳng lay động nổi địa vị của Hoàng Thái Cực đâu.

Hiện giờ, Hoàng Thái Cực đã nắm được ưu thế là binh lực dũng mãnh, sớm đã không còn như xưa, đặc biệt trong giai đoạn Sát Cáp Nhĩ bộ đầu hàng, hiến dâng Ngọc tỷ truyền quốc này, dù là thiên thời, địa lợi hay nhân hoà, Hoàng Thái Cực đều đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, hoàn hảo rồi.

Lúc này lại tranh giành khí thế, quả nhiên theo như Đa Nhĩ Cổn nói, là tự đào hố chôn minh!

Tự đào hố chôn mình…

Tôi bỗng chốc mở mắt ra.

Lẽ nào… Đại Thiện, chàng ta…

“A!”. Tôi hốt hoảng, chẳng biết từ lúc nào mà Hoàng Thái Cực đã im lặng ngồi trước đầu giường, đang ngây người quan sát tôi. Thấy tôi đột nhiên trợn mắt, chàng cũng sửng sốt theo, bốn mắt chạm nhau, hai chúng tôi đều cảm thấy ngượng ngùng.

Qua một hồi lâu, Hoàng Thái Cực thở dài thườn thượt: “Du Nhiên à, nàng thắng nữa rồi”.

Mũi tôi cay xoè, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chàng. Ta biết, nếu không phải chàng từ bỏ, thì Đại Thiện chắc chắn không thoát khỏi đường chết. Chàng ta… thật ra chàng ta…”.

“Huynh ấy không muốn sống nữa”. Hoàng Thái Cực nhàn nhạt tiếp lời, “Huynh ấy muốn đẩy bản thân mình vào cửa chết! Thật ra, huynh ấy căn bản không muốn sống nữa!”.

“A…”.

“Du Nhiên… ta may mắn hơn huynh ấy nhiều lắm”. Hoàng Thái Cực dịu dàng vuốt ve gò má tôi, ánh mắt đầy cảm khái và si mê, “Nàng lại trở về bên ta, ban cho ta hy vọng sống… Tô Thái chẳng qua chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, là một ảo ảnh mà thôi… cô ta không thể thay thế được vị trí của Đông Ca. Đại Thiện, huynh ấy có lẽ đã hiểu ra điều này, cho nên mới cảm thấy tuyệt vọng”.

“Hoàng Thái Cực…”.

“Sống, đối khi còn khổ sở hơn cả chết!”. Hoàng Thái Cực thoáng dùng sức, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng.

Sống, có đôi khi còn khổ hơn chết!

Cảm giác đó… là sống không bằng chết sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp