Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 32: Chỉ hôn


2 năm

trướctiếp

Hôm sau, điều không ai ngờ được đó là, Triết Triết lại dẫn chúng Phúc tấn của Hậu cung và nữ quyến Phúc tấn của các Bối lặc cùng chạy tới thôn Bình Lỗ. Loại tình huống này làm tôi không khỏi nhớ đến năm Thiên Mệnh thứ bảy, A Ba Hợi cũng từng huy động nhiều người lấy thân phận một Đại Phúc tấn đứng đầu cả nước dẫn theo đám nữ quyến đông đúc kéo đến thành Quảng Ninh* trợ cấp cho tướng sĩ Bát kỳ.

*Đây là một quận thuộc miền Tây Quảng Đông của Trung Quốc, dưới sự quản lý của thành phố cấp tỉnh – Triệu Khánh. Khác hẳn với Quảng Ninh nước ta.

Triết Triết… mục đích của hành động này là sao?

Sau khi Triết Triết đến quân doanh, vị trí nữ chủ nhân đương nhiên phải trả lại cho cô nàng đảm nhận như trước, tui lui về tuyến sau. Vốn dĩ dù gì tôi cũng chẳng đảm nhiệm nổi chức trách đón tiếp Tô Thái, mỗi lần Tô Thái thấy tôi đều nhìn chằm chằm tôi như đang gặp quỷ, muốn nói lại thôi, tôi biết thật ra cô nàng muốn hỏi chuyện tôi, nhưng sợ gặp phải phiền phức không cần thiết.

Giữa tôi với cô nàng dù gì cũng tồn tại quan hệ chủ tớ hai năm trời, có lẽ cô nàng không đủ hiểu được tôi, nhưng tôi rất rõ cách đối nhân xử thế của cô nàng. Hiện giờ nhìn thấy người phụ nữ lẽ ra là nô tài của mình nhưng bây giờ lại trở thành chủ nhân của mình, trong lòng cô nàng tất nhiên không được tự nhiên, mà cả người tôi cũng không được thoải mái.

Triết Triết đã đến rồi, vừa đúng lúc giúp tôi giải quyết vấn đề này.

Vì thế trước lều Hãn dựng thêm nhà bạt màu vàng, hai bên cạnh dựng thêm nhà bạt màu xanh, ở phía xa bên trái dựng thêm một nhà bạt màu vàng để đám Phúc tấn ở, hai bên nhà bạt màu vàng lại dựng thêm nhà bạc màu trắng.

Số nữ quyến từ phía Thịnh Kinh đến đây có bao nhiêu người thì tạm thời tôi vẫn chưa rõ, vào buổi chiều cùng ngày, Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái lại chủ động đến tìm tôi.

“Không đủ người rồi, Cáp Nhật Châu Lạp có muốn giúp bác một tay không?”. Triết Triết có chút bận rộn, trên trán toàn mồ hôi nhễ nhại.

“Sao vậy bác?”.

“Con không biết à?”. Triết Triết trợn to mắt, có chút ngỡ ngàng.

“Chị à, chị đi cùng với Đại Hãn sao vẫn còn hồn nhiên chưa biết vậy nè!”. Bố Mộc Bố Thái mồm mép lanh lẹ, bắt lấy cánh tay tôi, vừa bực vừa buồn cười nhìn tôi, “Mấy vị Bối lặc liên tục tấu xin được cưới Sát Cáp Nhĩ Phúc tấn, Đại Hãn cũng đã ân chuẩn rồi, lúc này trong doanh đang bận lo tiệc cưới đó. Ta với bác đều mệt muốn xĩu, còn chị thì lại thật nhàn rỗi…”.

Tôi mỉm cười, tám Đại Phúc tấn của Sát Cáp Nhĩ Lâm Đan, đó chính là những món hàng mà ai cũng tranh nhau giành lấy, đám Bối lặc giành nhau muốn cưới họ, vốn là chuyện đương nhiên.

Chỉ là không biết Đại Thiện…

“Không biết là Đại Hãn đã chỉ ai rồi?”. Tôi mỉm cười hỏi, bày ra dáng vẻ vô tri đơn thuần.

“Con không biết thật đấy à?”. Triết Triết thở dài, đi qua ghế ngồi xuống, hoàn toàn bó tay với tôi.

“Chị!”. Bố Mộc Bố Thái cũng lắc đầu, “Thật chẳng biết chị hầu hạ bên cạnh Đại Hãn kiểu gì nữa. Đại Hãn chỉ Thái Tùng Cách cách cho Đại Bối lặc, ngày mai sẽ lập tức cử hành hôn lễ… ngoài ra Bá Kì Phúc tấn được chỉ cho Đại A ca, Đa La Phúc tấn chỉ cho Tế Nhĩ Cáp Lãng, Nga Nhĩ Triết Đồ Phúc tấn chỉ cho Thất Bối lặc, Cao Nhĩ Thổ Môn Phúc tấn thì chỉ cho Tha Đặc Xa Nhĩ Kiến của Sát Cáp Nhĩ… ngày cưới cũng đều được định hết cả rồi”.

Thái Tùng Cách cách và Đại Thiện… thôi thì, đó cũng là một cách thoả hiệp vậy.

Nhưng mà…

“Vậy Nang Nang Phúc tấn thì sao? Cô nàng đó được chỉ cho ai thế?”.

Những lời này vừa nói ra, Triết Triết và Bố Mộc Bố Thái đồng thời nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.

“Nang Nang Phúc tấn đó thì…”. Bố Mộc Bố Thái hả hê cười mỉa.

Triết Triết liếc tôi một cái, rồi chỉ vào Bố Mộc Bố Thái nói: “Giống hệt em gái con năm đó, cũng là một người có chủ kiến riêng. Nang Nang Phúc tấn không muốn bị người sắp đặt, nói rằng đời mình chỉ yêu Ba Đồ Lỗ, muốn gả thì phải gả cho người lợi hại nhất”.

Lòng tôi bỗng chốc chùn xuống.

Triết Triết chăm chú nhìn tôi, chậm rãi cười nói: “Sau này chúng ta lại có thêm một người chị em bầu bạn rồi”.

Mồng tám tháng chín, phụng theo chỉ dụ của Hãn, Đại Thiện cưới người em gái của Lâm Đan là Thái Tùng Cách cách làm vợ, dựa theo lễ nghi mà đãi tiệc, giết một con ngựa, hai mươi con bò, sáu mươi con dê cùng trăm bầu rượu mang ra mở tiệc lớn tiếp đãi khách khứa.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực có chút u ám, trong tiệc Đại Thiện sai người đem bốn con tuấn mã có chuẩn bị yên ngựa chạm khắc hoa văn cùng dây cương, bốn con tuấn mã trang bị sẵn yên thường, hai con ngựa trang bị yên đá, mười con ngựa bình thường, tổng cộng hai mươi con tặng lên Đại Hãn.

Sau khi Hoàng Thái Cực lạnh mắt đảo qua đống lễ vật được dâng tặng liền lập tức sai lệnh cho người đuổi hết mấy con ngựa về, từ chối không nhận.

Quả nhiên là quan hệ giữa hai anh em họ đã dần trở nên cứng nhắc, đứng ở lập trường của tôi cũng khó mở miệng.

Như Hoàng Thái Cực đã oán giận hồi tối qua, nếu trước đó Đại Thiện đồng ý nhận Nang Nang Phúc tấn thì trận phong ba này sẽ không diễn biến thành cục diện như hôm nay.

Tính tình của Na Mộc Chung tôi rõ hơn bọn họ nhiều lắm, cô nàng rớt xuống làm bề tôi, tuy rằng đã sớm đoán được chắc chắn ai đó sẽ bị uy hiếp để cưới cô nàng cùng với tài sản của cô nàng, nhưng mà đã hơn một tháng nay, Đại Thiện liên tục từ chối cũng đã khơi lên sự quật cường cùng tức giận trong lòng cô nàng.

Hiện nay cô nàng ấy đã chỉ rõ muốn gả cho Hoàng Thái Cực, nhất quyết liều chết cũng phải bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

Ôi, có thể nào trách cô nàng đã sai được sao?

Mâu thuẫn đang càng trở nên gay gắt, vết rạn nứt đang dần sâu thêm.

Tôi không nên làm gì vào lúc này cả! Dưới sự chống đối có mục đích của Đại Thiện, tính nhẫn nại của Hoàng Thái Cực dành cho chàng đã tan biến hầu như không còn gì.

Mồng mười tháng chín, Hoàng Thái Cực hạ chỉ gả Nhị Cách cách, con gái lớn của Triết Triết – Mã Khách Tháp cho Ngạch Triết. Chuyện đột nhiên diễn ra, không chỉ mỗi tôi thấy giật mình mà ngay cả Triết Triết cũng không khỏi kinh hãi… năm nay Mã Khách Tháp chỉ mới mười tuổi, tuổi này lấy chồng không khỏi có chút quá nhỏ.

“Có thể chọn người khác không?”. Tôi nhíu mày hỏi.

Tôi biết Hoàng Thái Cực vì để vỗ vê lòng người cho nên lúc này rất cần liên hôn với Sát Cáp Nhĩ, chỉ là để một Mã Khách Tháp còn nhỏ tuổi như thế trở thành cô dâu, dù tôi không phải mẹ ruột của cô bé, nhưng trong lòng cũng như ăn trúng ruồi bọ, khó mà chấp nhận nổi.

“Đổi ai đây?”. Chàng híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía tôi, mặt mày ủ rũ.

Tôi không thể giúp được chàng.

Mỗi ngày chàng đều xử lý việc nước, việc quân rồi việc nhà, công việc nặng như vậy, mọi lao tâm lao lực của chàng tôi đều lọt vào mắt tôi, nhưng tôi lại chẳng giúp được gì cho chàng.

Quả thực thì hiện tại ngoài Mã Khách Tháp là con vợ cả ra, chàng còn có thể tìm nước nữ tử nào thích hợp có thân phận đủ cao quý để xứng đôi với hậu duệ dòng chính thống của Thành Cát Tư Hãn đây?

“Vậy… đợi từ từ nhé”. Tôi xoa vầng trán chàng, cầu xin, “Nếu con chúng mình là con gái thì sao, chàng cũng nhẫn tâm để nó…”.

Hoàng Thái Cực xoay người cắt lời, tay trái thuận thế đưa vào trong vạt áo tôi, triền miên hôn.

Một lúc sau, chàng thở dốc buông tôi ra, nói mê mang: “Du Nhiên… sinh cho ta một đứa con đi. Ta muốn tụi mình có con… con… của ta…”.

Hồn vía tôi kịch liệt run rẩy.

Con của chúng tôi… một mong ước xa xỉ mà tôi cầu nguyện cả đời!

Gả cho Hoàng Thái Cực cũng đã hơn một năm, nhưng bụng của tôi vẫn chưa có chút phản ứng nào. Chức năng của cơ thể tôi vẫn hoàn toàn bình thường, ngự y xem bệnh cũng nói tôi không có hề hấng chi, nhưng… giống như kiếp trước, càng chờ mong điều gì thì lại càng không thể có được.

Dường như ông trời mãi vẫn còn thích đùa cợt tôi.

Lẽ nào… như câu nói đó, có được ắt sẽ mất đi ư?

Không qua lâu sau đã đến ngày Hào Cách cưới Bá Kì Phúc tấn, trong quân doanh liên tục lo liệu đãi tiệc, đám Triết Triết trong ngoài cùng phối hợp chặt chẽ với nhau, ai nấy đều bận rộn nhốn nháo cả lên. Không còn cách nào khác, tôi bị gọi đến giúp đỡ, thật ra với cái tính lười biếng của tôi cũng không nhờ giúp được việc gì lớn lao, chẳng qua chỉ là trông coi mấy chuyện như bếp núc, ăn uống…

“Mỗi ngày đều ăn với ăn, sớm béo ra rồi”. Âm thanh lười biếng từ sau lưng tôi truyền đến, tôi bỗng đờ người ra.

Đa Nhĩ Cổn mỉm cười tiến về phía tôi: “Chị dâu, hôm nay đã chuẩn bị món ngon gì thế…”.

Tôi lập tức xoay người nghiêm nghị đối diện với hắn, hắn có chút sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng tôi lại dùng vẻ mặt nghiêm trang như vậy nhìn hắn.

“Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh có phần rất kén ăn đó”. Tôi lạnh giọng châm chọc.

Đa Nhĩ Cổn nhíu mày: “Cũng không phải hành quân đánh giặc, hiếm khi thấy Hào Cách cưới vợ, ta muốn ăn chút gì đó ngon miệng, có gì không được nhỉ?”.

Lời hắn nói trái lại cũng có lý, nhưng địa vị của hắn đường đường là một bối lặc, còn có thứ gì chưa được nếm qua sao? Tôi ngẩng đầu nhìn trời, cơ hồ muốn trợn trắng mắt.

“Đồ ăn vặt ở Giang Nam…”.

“Cái gì?”.

“Thức ăn ở phương Bắc không như phương Nam, đệ có thể đến Giang Nam để nếm thử mỹ thực của nơi đó”.

“Giang Nam…”. Hắn kéo dài giọng khẽ ngâm, “Ở quan nội à? Chỗ đó ở Đại Minh phải không?”.

Tôi sửng sốt. Đáng chết, tôi lại nói bậy bạ với hắn ta nữa rồi!

Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn trở nên mơ màng, thân trên chợt cong xuống, áp sát vào tôi: “Thật sự… rất ngon à?”.

Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến hô hấp tôi đông lại, hoảng loạn vội vã lùi về sau, lại nghe hắn chợt cất tiếng cười to khiến cho nô tài trong nhà bếp đều đồng loạt quay đầu nhìn sang.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”. Hắn đột nhiên quát to.

Tôi không ngờ hắn lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lúc hồi hộp, gót chân vấp phải một con bê con vừa bị mổ xong.

“Cẩn thận!”. Hắn đưa tay túm chặt, thuận thế ôm tôi vào trong lòng.

Tim tôi điên cuồng đập thình thịch, hoảng hốt giãy khỏi vòng ôm của hắn.

Ánh mắt hắn trở nên buồn bã: “Bộ ta là lũ lụt với thú dữ à?”. Nhếch môi như đang tự giễu, “Phải rồi, hiện tại Bát ca mới là…”.

Hắn đột nhiên dừng lại, đáy mắt nổi lên cuồng phong bão táp, bỗng đưa tay túm lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ kéo tôi qua: “Hiện giờ ta mới hiểu được, trước kia vì sao lúc nào nàng cũng luôn hỏi thăm về Hãn của Đại Kim, hoá ra là có lòng dạ này…”. Hắn dùng tay kia nắm lấy cằm tôi, sức lực mạnh mẽ đến mức làm tôi đau thiếu điều cắn trúng đầu lưỡi.

“Đa… Đa Nhĩ Cổn, bỏ tay ra…”.

“Nàng dám đùa ta như đùa khỉ! Nàng dám coi ta như… một thằng ngốc!”. Tôi có thể trông thấy gân xanh trên trán hắn hằn lên, “Buồn cười chính là, ta đã hoàn toàn biến thành kẻ ngốc trong mắt nàng mất rồi!”.

Trong cơn giận dữ hắn siết chặt tay, tôi có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, vì không chịu được đau đớn nên tôi liền cúi đầu há mồm cắn hắn. Hắn kêu ra một tiếng đau đớn, nhưng vẫn không rút tay về mà để mặc cho tôi cắn đến chảy máu.

Máu tươi lan đầy miệng doạ tôi rút lui, tôi bất an lo sợ lùi về sau, hắn phất tay, chỗ gan bàn tay đã có máu tươi chảy ra. Tôi choáng váng mặt mày, tôi vậy mà lại cắn hắn mất rồi…

Khuôn mặt Đa Nhĩ Cổn trước mặt tôi đã biến thành ba bốn hình ảnh trùng điệp nhau, trong một thoáng hốt hoảng, tôi như đã trông thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang nhíu mày nhìn tôi đầy phiền muộn, lại như trông thấy Chử Anh đang trừng đôi mắt ngang ngược của mình, không ngừng hỏi tôi: “Vì sao? Vì sao? Vì sao…”.

“Á…”. Tôi đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống.

Đừng quấy rầy tôi nữa, cầu xin đấy… cầu xin các người đừng tới quấy rầy tôi nữa!

“Chủ tử!”.

Một bàn tay nhè nhẹ vỗ lên vai tôi, tôi bị doạ liền bật người dậy thét chói tai: “Tránh ra!”.

“Chủ… tử!”. Ô Ương khiếp đảm lùi về sau, “Ngài không sao chứ?”.

Tôi mờ mịt nhìn xung quanh, đám nô tài trong nhà bếp đã không thấy đâu nữa, ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng chả biết đã đi đâu rồi.

Lẽ nào, hết thẩy những thứ vừa nãy đều là ảo giác của tôi sao?

“Chủ tử! Đại Hãn gọi ngài về kìa”. Ô Ương vô cùng dè dặt giải thích, “Đại Hãn giờ đang rất tức giận…”.

“Vì sao?”.

“Tiệc cưới cũng sắp bắt đầu rồi mà Đại Hãn không thấy ngài đâu cả, vì thế liền không vui. Sau khi nghe thấy Trung cung Phúc tấn nói là để ngài đến trông coi đồ ăn, thế là Đại Hãn liền nổi giận, đang yên lành đã hất đổ tách trà xuống đất”.

Tôi vừa nghe đã không dám ở lại lâu, Hoàng Thái Cực của mấy ngày nay hệt như một thùng thuốc nổ, hơi vô ý chút thôi sẽ lại giận cá chém thớt với người khác.

Lập tức dẫn theo Ô Ương vội đi về phía nhà bạt màu vàng của Tương Hoàng kỳ, bên trong đang đãi ba bàn tiệc, Hoàng Thái Cực cùng với Triết Triết ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ nhân, ngoài ra còn có mấy người đang ngồi như Đại Thiện, A Ba Thái, Ba Bố Thái, Đức Cách Loại, A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc… thật hiếm khi được thấy anh em bọn họ tề tụ đông đủ như thế.

Hoàng Thái Cực ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, tôi mỉm cười rồi nhẹ nhõm thở phào, đang chuẩn bị cất bước tiến vào thì đột nhiên tấm màn sau lưng bị lay động, một cơn gió mạnh cuốn theo bóng người yểu điệu vọt vào bên trong.

Bóng người ấy trực tiếp lao đến trước bàn chính, lúc này Hào Cách đang bưng chung rượu kính dâng Hãn A mã đã bị người nọ thẳng thừng va vào, hất đổ chung rượu trong tay cậu ta.

“Đại Hãn!”. Âm thanh du dương mà lại kiêu ngạo, trước mắt tôi sáng ngời thiếu điều thốt ra tiếng. “Con gái ta vẫn còn sống, thế mà ngươi lại để Hào Cách cưới nữ nhân Mông Cổ, đến tột cùng thì ngươi định để con gái ta ở đâu? Lẽ nào muốn ép nó chắp tay dâng vị trí Đại Phúc tấn đó cho kẻ khác à?”.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực trầm xuống, tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

Triết Triết thấy tình hình không ổn, vội vã đứng lên mềm mỏng khuyên nhủ: “Tam tỷ chớ nóng giận, có chuyện gì hẵng từ từ nói”.

“Muốn ta nói từ từ là nói thế nào? Mắt thấy gái Mông Cổ vào cửa còn con gái ta chỉ biết đau lòng khóc suốt ngày… ta mặc kệ đấy, Đại Hãn dù thế nào cũng phải cho ta một lời ổn thoả!”.

Hoàng Thái Cực đập mặt lên mặt bàn, chung rượu trên bàn bị bật lên, một vẻ nghiêm nghị và rét lạnh tự nhiên phát ra từ người chàng.

Dáng vẻ kiêu ngạo của Mãng Cổ Tế thoáng dừng lại, sắt mặt trắng bệch.

Hoàng Thái Cực lạnh lùng trừng mắt với cô ta, không nói lời nào.

Mãng Cổ Tế giận đến cả người run rẩy, cô ta vốn bí mật đến đây cùng với cơn tức giận, nhưng lúc này đây, Hoàng Thái Cực không hề nói lời nào cũng đã áp đi hoàn toàn khí thế của cô ta.

“Hừ!”. Cô ta ra sức giậm chân, cuối cùng căm phẫn phẩy tay áo bỏ đi.

Khoảnh khắc khi Mãng Cổ Tế rời đi, người bên cạnh Hoàng Thái Cực đột nhiên đứng dậy, xoay người đuổi theo.

“Đại Thiện!”. Hoàng Thái Cực đứng bật dậy, trừng mắt nhìn.

Đại Thiện thoáng dừng, nhưng cước bộ vẫn chạy hướng ra ngoài.

“Huynh đừng hối hận!”. Hoàng Thái Cực hung hăng đập cái chén trên bàn xuống đất.

“Phật phật!”. Màn trướng lay động, bóng dáng Đại Thiện đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Tôi kinh ngạc đứng ở lối vào, mới vừa rồi khi Đại Thiện lướt qua người tôi, tôi có thể thấy rõ sự quyết tuyệt trên khuôn mặt chàng, dường như… tất cả đều đã không thể vãn hồi mất rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp