Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 29: Bắt cá


2 năm

trướctiếp

Lời hứa đưa tôi đi chơi của Hoàng Thái Cực vẫn chưa thể thực hiện, thực tế là vào lúc chàng vừa xử lý xong đống tấu chương ấy, đang chuẩn bị khởi giá thì đột nhiên có tin Đa Đạc thắng trận trở về.

Mồng bảy tháng sáu, Hoàng Thái Cực đưa Đại Thiện, A Ba Thái, Đức Cách Loại và A Tế Cách ra phía Tây cách Thịnh Kinh năm dặm nghênh đón Đa Đạc khải hoàn trở về. Kế hoạch đi chơi được dự định trước đó bị hoãn lại, sau khi Hoàng Thái Cực chuẩn bị đón tiếp Đa Đạc xong, liền đưa tôi đến Phủ Thuận săn bắn.

Dựng trại đóng quân ngoài thành năm dặm, Hoàng Thái Cực không sợ tôi bị hiềm nghi, ngược lại kéo tôi lên xe ngồi cùng. Tuy nói tiến cung sắp được một năm, ai cũng đều biết Phúc tấn Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Cáp Nhật Châu Lạp được sủng ái tận trời, nhưng chẳng kiêng nể lấy danh Phúc tấn của Hãn vương ngang nhiên xuất hiện bên cạnh Hoàng Thái Cực, đây là lần đầu tiên có việc như thế.

Vị trí này… vốn là chỗ ngồi của Triết Triết. Phần vinh hiển được sánh ngang với Hãn này, vốn cũng là của cô nàng.

Bên trong lều ngoại trừ Đại Thiện vẫn luôn cúi đầu im lặng ra, thì đám Bối lặc A Ba Thái đều trợn to mắt nhìn tôi đầy tò mò, thỉnh thoảng còn đánh giá.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt, thoải mái đối diện với ánh mắt của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, Đa Đạc người khoác giáp trụ trắng, tinh thần hăng hái tiến vào ngự trướng: “Ngạch Nhĩ Khắc Sở Hỗ Nhĩ thỉnh an Đại Hãn! Đại Hãn vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”. Nói xong thì cung kính tiến hành đại lễ ba quỳ chín khấu.

Làm lễ xong xuôi, hắn mới nâng mí mắt lên, không khỏi liền sửng sốt. Chắc là bởi vì không nghĩ tới ngồi bên cạnh Hoàng Thái Cực còn có thêm người khác, và tôi cũng đã được hưởng ké đại lễ mới vừa rồi của hắn.

Tôi mím môi khẽ cười, Hoàng Thái Cực tiến lên: “Thập ngũ! Giỏi lắm!”. Đoạn vòng tay lại, hai anh em làm lễ ôm nhau*.

*Nguyên văn là lễ Bảo kiến: một nghi lễ sang trọng thời nhà Thanh (Trung Quốc) dành cho các Hoàng tử và đại công thần khi đến thăm Hoàng đế. Dịch ra tiếng Việt là: ôm eo, gặp mặt.

Đa Đạc đang nghiêng người ôm lấy Hoàng Thái Cực, ánh mắt bỗng híp lại, đôi mắt hẹp dài bắn ra tia sắc bén, lạnh lẽo. Tôi khẽ rùng mình, biết rõ cậu ta hẳn là đã nhận ra tôi là ai, bèn không sợ hãi mỉm cười, bóng ma tâm lý đè nặng trong lòng bấy lâu nay đã tan thành mây khói.

Hiện tại, Hoàng Thái Cực đang ở bên cạnh, sao tôi lại phải sợ?

Đa Đạc à, tôi chính là con cá sa lưới của cậu, nhưng đáng tiếc đã không còn nằm trên thớt của cậu nữa, dù cậu có chán nản và căm ghét đến giậm chân thì có thể làm gì tôi đây?

Nghĩ đến đây, bất giác trong lòng mừng rỡ, tôi thật giống như một tên bỉ ổi mượn oai hùm, trông thấy ánh mắt hung ác của Đa Đạc, ngược lại càng cười tươi với cậu ta, khẽ hất hàm, ra sức khiêu khích.

Tốt nhất là chọc cho cậu ta tức đến điên luôn đi!

Quả nhiên đôi mắt Đa Đạc tối sầm đi, như có vạn tấn thuốc nổ đặt trong đó, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế ngự, tuy có chỗ dựa không phải sợ, nhưng bị ánh mắt tàn ác nham hiểm của cậu ta doạ đến cả tim gan đều co rúm lại.

Cái người này, lẽ nào cậu ta có mối thù hằn gì đó vô cùng ghê ghớm với tôi hả? Nhìn cái dáng vẻ đó kìa, như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Đa Đạc mặt mày đen thùi, thần thái lúc vừa vào trướng đã hoàn toàn biến mất, tựa như trong giây lát đã biến thành người khác. Sau khi làm lễ gặp mặt với Hoàng Thái Cực, dựa theo quy củ thì tiếp theo cậu ta sẽ hành lễ với Đại Thiện.

Trên mặt Đại Thiện vẫn duy trì vẻ cười nhàn nhạt, đưa tay ra đỡ cậu ta dậy. Trong chốc lát mấy anh em đều nói chuyện liên miên, đầy thân thiết khắng khít, nhưng tôi cảm thấy Đại Thiện tựa như hồn vía lên mây, dáng vẻ có hơi bất an. Đa Đạc thì thỉnh thoải lại trộm lườm tôi tràn đầy lạnh lẽo và oán hận làm cho tôi không khỏi nhíu mày.

Tôi tự hỏi lần này xuyên về, tôi chưa từng lộ quá nhiều sơ hở trước mặt Đa Đạc mà, thế thì rốt cuộc tôi đã bất cẩn gây ra tội ác tày trời gì mà khiến cậu ta hận tôi như thế?

Sau đó, Hoàng Thái Cực đã nhổ trại dẫn tội đến ải Phủ Thuận trước. Năm người là Đại Thiện, A Ba Thái, Đức Cách Loại, A Tế Cách và Đa Đạc cùng với chư đại thần cùng đồng hành.

Giữa tháng sáu, ngự giá dừng tại phía Đông Hách Triết Hách, phía Tây Tát Nhĩ Hử của Phủ Thuận, sau đó giăng một mẻ lớn thật lớn bắt cá. Tôi vô cùng thích thú, quét bỏ cơn buồn bực và ngột ngạt, dạt dào hăng hái, thậm chí còn thay áo khoác ngắn cùng quần dài rồi nhảy thẳng xuống nước tìm cá.

Lưới cá được giăng trong hai ngày, đến rạng sáng ngày thứ ba, tôi mới cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mũi tắc nghẽn, biết ngay là do hai ngày nay mãi ham vui, sợ là đã bị cảm rồi.

Sau khi Hoàng Thái Cực biết được, không còn cho phép tôi xuống nước nữa, tôi vô cùng buồn chán, bèn dứt khoát thay đồ cưỡi ngựa luyện bắn. Đang chơi rất hăng hái, bỗng có một con tuấn mã từ sâu trong rừng vọt ra, tôi vừa phát chán thì con tuấn mã đó đã lao đến trước mặt tôi.

Người trên ngựa là một thiếu niên anh tuấn, nhưng mặt mày người ấy xanh lè, toàn thân tràn ngập sát khí.

Lòng tôi chợt căng thẳng, may mà bên cạnh tôi có mười thị vị Chính Hoàng kỳ đi theo, bọn họ đều là thân tín của Hoàng Thái Cực. Ỷ vào người đông, tôi chưa hẳn đến nỗi sợ cái người dữ tợn này.

Đa Đạc ghìm ngựa đứng trước mặt tôi, hai cứ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu. Cậu ta vừa không xuống ngựa hành lễ, vừa không mở miệng nói chuyện, cứ dùng cái ánh mắt lạnh lùng đó lườm tôi, khiến lòng tôi chùng xuống.

“Khụ!”. Mũi tắc nghẽn khó chịu vô cùng, tôi lấy khăn che miệng ho ra tiếng, đang suy nghĩ nên làm sao để phá vỡ tình thế căng thẳng này thì đột nhiên Đa Đạc đã lạnh lùng cười: “Phúc tấn cưỡi ngựa thật giỏi! Chỉ không biết là tại sao trộm ngựa giỏi như thế, cớ gì lại vứt nó một mình ở Sát Cáp Nhĩ”.

Tôi giả ngu, làm như nghe không hiểu đáp: “Thập ngũ đệ đã từng đi tới Sát Cáp Nhĩ hả? Đáng tiếc ta vẫn đợi ở Khoa Nhĩ Thấm…”.

Đôi mắt Đa Đạc trở nên sắc bén, âm điệu dần nâng cao, có chút kích động: “Đúng vậy, Phúc tấn vẫn đợi ở Khoa Nhĩ Thấm, chưa bao giờ đi tới Sát Cáp Nhĩ, càng không thể vứt thú cưỡi, không thể bị Sát Cáp Nhĩ bắt làm nô lệ được. Ta đã sớm nói mấy điều đó đều là giả cả, phụ nữ, có thể sủng nhưng không được tin, nhưng có người vẫn cứ khăng khăng chẳng tin tà, muốn đi tới cái thảo nguyên mênh mông đó tìm một người vốn chẳng còn sống, Phúc tấn cô nói xem có buồn cười không?”.

“Ngạch Nhĩ Khắc Sở Hỗ Nhĩ Bối lặc!”. Tôi không muốn nghe tiếp, lớn tiếng quát ngăn lại những lời thuật lại đầy oán hờn của Đa Đạc, quay ngựa đi chạy trối chết, chỉ ném lại một câu, “Đã biết không còn, vậy sau này đừng tìm nữa!”.

Những lời nói của Đa Đạc vẫn cứ hiện ra trong đầu tôi, khiêu khích tôi phải nghĩ về nó, thỉnh thoảng lại tra tấn tinh thần yếu ớt của tôi.

Chịu đựng được đến lúc xế chiều, bệnh cảm quả thực đã càng nặng thêm, tôi yếu ớt nằm trên giường, lúc thì run cầm cập, lúc thì vô cùng oi bức.

Hoàng Thái Cực gọi ngự y đi theo đoàn đến khám bệnh, chỉ nói nhiệt độ có hơi nóng, bèn kê phương thuốc, sau khi thuốc được sắc xong, Hoàng Thái Cực tự mình bưng đến cho tôi. Tôi vốn trưng ra vẻ mặt đau khổ, sợ vị thuốc khó uống, nhưng thấy Hoàng Thái Cực im lặng nhìn tôi chằm chằm, tôi liền chột dạ, nhưng đột nhiên Hoàng Thái Cực đã đưa chén thuốc lên môi mình hớp một miếng.

Tôi kinh ngạc nhìn chàng: “Đắng… không?”.

Chàng để chén thuốc xuống, nhếch miệng cười, cái điệu cười quỷ dị đó làm tôi sởn gai óc.

“Ôi”. Hoàng Thái Cực không hề báo trước kéo mạnh tôi vào trong lòng, hôn tôi thấm thiết. Trong lúc quấn quýt lại dâng lên một mùi vị đắng chát, chàng ép nước thuốc vào trong miệng tôi, tôi đỏ mặt giãy giụa, nhưng chẳng thoát được.

“Ta biết thật ra nàng muốn ta ép nàng giống thế này”. Chàng híp mắt cười trêu.

Tôi vừa thẹn vừa cuống cả lên, đưa tay cướp lấy chén thuốc trong tay chàng, hờn giọng: “Nói bậy bạ!”. Vừa nói vừa nhắm mắt, ngửa đầu uống sạch boong nước thuốc đen sì.

Đắng quá!

Trong chốc lát đã uống sạch thuốc, mi mắt bắt đầu không kìm được cụp xuống, lời nói của Đa Đạc, bóng dáng gầy gò của Đa Nhĩ Cổn như vỡ tan, vụn vặt và hỗn độn cứ hiện ra trong đầu tôi hết lần này đến lần khác.

Người ướt nhẹp mồ hôi, tôi khó chịu rên rỉ, trong lúc mờ mịt như đang rơi vào trong nước, tôi bắt lấy tay Hoàng Thái Cực.

“Du Nhiên…”. Giọng của Hoàng Thái Cực dường như đang ở tít xa, nghe vào như đang phiêu dao ở nơi nao và không rõ ràng, “Ngày mai chúng ta về cung… đừng sợ… mọi chuyện đều có ta đây…”.

“Dạ”. Tôi lầm bầm, đầu óc không còn tỉnh táo, khuôn mặt u sầu của Đa Nhĩ Cổn đung đưa trước mặt tôi, tôi lắc đầu, thở dốc.

Tôi không nợ cậu… không có nợ…

Trong chốc lát, bóng hình Đa Nhĩ Cổn biến mất, thay vào đó là Chử Anh tóc tai rối bù vọt về phía tôi, túm lấy hai bả vai tôi, lớn tiếng hỏi: “Thế con ta? Nàng không nợ nó, vậy còn thứ nàng nợ ta thì sao? Thứ mà kiếp sau nàng nợ ta thì sao? Nàng đồng ý với ta rồi mà… nàng đồng ý với ta rồi mà…”.

“Á…”. Tôi thét chói tai, “Không! Không…”.

“Du Nhiên!”. Trong đêm tối có người nắm chặt lấy tay tôi, cứu tôi thoát khỏi ảo cảnh đáng sợ đó.

Tôi mở trừng mắt, thở hổn hển, cả người chảy mồ hôi nhễ nhại.

“Không sao rồi, ta ở đây…”. Hoàng Thái Cực dịu dàng nói bên tai tôi, “Đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi…”.

“Bẩm Đại Hãn, Phúc tấn đã khỏi sốt rồi, không còn gì trở ngại nữa”.

“Ông làm tốt lắm, mệt cả đêm rồi, tạm thời lui xuống nghỉ ngơi đi”.

Nhìn thấy ngự y khom người lui đi, tôi thoáng lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, nhưng cảm giác choáng váng, cả người mềm nhũn yếu ớt đã không còn nữa. Hoàng Thái Cực vòng tay ôm tôi, tôi lại trở về với cảm giác thân quen.

“Đây… là đâu vậy?”. Cách bài trí trước mặt có chút quen thuộc, tôi lúng túng hỏi.

“Bị sốt đến hồ đồ luôn rồi?”. Hoàng Thái Cực mỉm cười lau mồ hôi cho tôi, “Sao lại không nhận ra nhỉ, đây là phòng nàng mà”.

“Đây là Thịnh Kinh?”. Tôi do dự mở miệng, “Về từ khi nào vậy? Sao em chẳng biết gì cả?”.

“Hôm qua đã về tới rồi, nàng cũng không biết hôm nay đã là mười sáu tháng chín…”. Chàng cúi đầu thở dài, “Nàng mê man ngủ suốt mấy hôm liền, tuy ngự ý nói bệnh tình của nàng không nghiêm trọng, nhưng mà ta vẫn bị nàng doạ sợ mất mật”.

Tôi ôm ngực, tim đập thình thịch, trí nhớ còn sót lại trong mơ đang nhè nhẹ lay động tôi từng cơn.

Cánh cửa ký ức xa xôi như bị mở thêm lần nữa, đủ loại hồi ước đã qua đồng loạt tuôn ra.

“Du Nhiên…”. Hoàng Thái Cực thấp giọng, lộ ra vẻ nghiêm túc cùng dè dặt, “Ta nói với nàng chuyện này, nàng khoan vội đau buồn…”.

“Sao vậy?”. Mơ hồ dấy lên dự cảm không tốt.

“Hôm qua, Đại Phúc tấn của Tế Nhĩ Cáp Lãng qua đời rồi…”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp