Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 3 - Chương 26: Lễ hợp cẩn


2 năm

trướctiếp

*Lễ Hợp cẩn hay Lễ Giao bôi: Trước khi vào động phòng, cô dâu và chú rể mỗi người sẽ uống nửa ly rượu, ly rượu này được gọi là ly rượu hợp cẩn. Điều này tượng trưng cho việc họ sẽ cùng nhau nếm trải đắng cay trong cuộc sống, không rời xa nhau.

Sắp đến giữa trưa, bụng tôi đã kêu réo inh ỏi, bước chân trở nên hư ảo, tôi được phù dâu và Ô Ương đỡ hai bên hông, đồng thời đỡ lấy hai khuỷu tay rời khỏi lều, dưới khăn cưới chỉ hở ra một khoảng chừng hai thước để nhìn, tôi thầm vẽ ra phương hướng, giờ phút này nơi tôi đang bước hẳn là sân đình chính của Hậu cung.

Đi được mười bước, chẳng biết vì sao phù dâu và Ô Ương lại đột ngột buông tay ra. Tôi lập tức trở nên lúng túng, một mình đứng ngây ra chẳng biết làm sao.

“Du Nhiên…”. Bên tai chợt có một âm thanh dịu dàng vang lên, lòng đầy vui mừng, tôi theo bản năng đưa tay ra bắt lấy chàng.

Hoàng Thái Cực đưa tay sang nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan xen vào nhau, tôi bỗng chốc thấy vô cùng yên tâm, mọi sự ất an cùng bàng hoàng đã tan biến ngay một khắc mà chàng nắm tay tôi.

“A Tra Bố Mật*!”. Có người cất giọng hô to, sau đó chung quanh có rất nhiều người vỗ tay, tiếng cười réo inh ỏi, “A Tra Bố Mật! A Tra Bố Mật! A Tra Bố Mật…”.

*A Tra Bố Mật: bài ca chúc mừng được hát trong các đám cưới của người Mãn Châu.

Lúc này tôi mới ý thức được xung quanh có rất nhiều người đang vây xem, tiếng cười đùa vang dội khiến mặt tôi đỏ bừng.

Hoàng Thái Cực nắm tay tôi, dẫn tôi đến trước một cái bàn, xuyên qua những sợi tua rua, tôi mơ hồ trong thấy trên chiếc bàn ấy có đặt món đồ cúng và… bài vị?!

Tôi không tự chủ liền rùng mình, tuy không thấy rõ tên của từng vị tổ tiên viết trên những tấm bài vị được xếp thành hàng dài ấy, nhưng trên tấm bài vị dễ trông thấy nhất ở trước mặt, tôi liếc mắt cũng đã hiểu được mấy chữ tiếng Mãn quen thuộc – Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích!

Hoàng Thái Cực siết chặt tay tôi, tôi thuận theo chàng chậm rãi quỳ xuống trước bàn.

“Liệt tổ liệt tông ở trên trời, hôm nay Hoàng Thái Cực ta muốn tại trước mặt các người, danh chính ngôn thuận cưới cô gái này!”. Hoàng Thái Cực thấp giọng hết mức có thể, nhưng tôi lại nghe rõ được từng chữ, tôi biết mấy lời này chàng không phải đang thề với tôi, mà là đang thề với A mã của mình, với Thanh Thái Tổ dùng thủ đoạn cương quyết của bản thân trói buộc nửa cuộc đời của tôi. “Ta sẽ dùng tâm huyết cả một đời yêu nàng, thương nàng, đến chết không thôi… nếu như vi phạm lời thề, ắt trời đất không dung!”.

Lệ nóng từng chút dâng tràn trong hốc mắt tôi. Người Nữ Chân thờ phụng thần linh, rất trọng lời thề, cho nên khi không quá cần thiết sẽ không dễ dàng thốt ra lời thề, sợ bị trời phạt.

“Cách cách!”. Vào lúc nước mắt sắp rơi lã chã, phù dâu đã nhét vào tay tôi một vật.

Tôi cúi đầu nhìn, là một chung rượu.

“Nhớ là chỉ cần hớp một nửa thôi, chớ uống hết nhé”. Phù dâu đã hoàn toàn không còn tin tôi, nên quyết định không ngại phiền hà đi theo tôi, nói mãi hết lần này đến lần khác những việc không kể lớn nhỏ.

Tôi mỉm cười, nâng chung rượu lên môi, nhẹ nhàng hớp một miếng.

Cay quá! Là rượu đế, cảm giác cay xè từ cổ họng chạy xuống bụng, như có một ngón lửa đang bốc lên. Bụng vốn đang đói meo, nhưng khi rượu này vừa xuống, đốt cháy khiến tôi quên cả cái đói.

Phù dâu nhanh chóng cướp lấy chung rượu trong tay tôi, sau đó lại đưa thêm một chung rượu khác, tôi rũ mắt nhìn, nước trong suốt vẫn còn nửa chung, hiểu ra đây chính là nửa chung rượu mà Hoàng Thái Cực vừa uống lúc nãy.

Tôi mới uống cạn chung rượu này, mặt nóng bừng, cả người có chút oi bức.

“Ngày lành tổ chức đám cưới, ngày lành cưới hỏi. Tế heo đãi tiệc, hiến tế thần linh, thần chúc phúc chở che, giai ngẫu nên duyên. Vợ chồng bên nhau dài lâu, càng thêm thấm thiết hạnh phúc. Sáu mươi không bệnh tật, bảy mươi chưa già yếu, tám mươi con cháu quây quần, chín mươi mọc tóc bạc, một trăm trường thọ vô tai, hưởng thụ vô tận. Gia đình thuận hoà, êm ấm, vinh quang phú quý. Con cháu hiếu thảo, anh em thương yêu lẫn nhau, cha khoan dung, con lương thiện, cả nhà cát tường, cảm tạ thần linh…”.

Tôi run lên, ngẩng đầu lên trong giây lát, chỉ tiếc khăn đỏ che mặt, tôi không nhìn rõ được mọi việc, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ôn hoà thân quen đang nhẹ nhàng xướng lên lời chúc A Tra Bố Mật.

“Không phải do Tát mãn hát chúc à? Sao lại thành Đại Bối lặc rồi…”.

Trong đám đông vang lên tiếng bàn tán khe khẽ.

“Là do hôm qua Đại Hãn đặc biệt mời đấy, Đại Bối lặc là bề trên có uy tín nhất trong tộc, A Tra Bố Mật do ngài ấy chủ trì là ổn thoả nhất rồi…”.

“Rốt cuộc Phúc tấn mới cưới là ai thế? Lại có thể làm phiền đến Đại Bối lặc tự mình…”.

“Là Khoa Nhĩ Thấm…”.

“Nghe nói người đón dâu tối qua cũng là Đại Bối lặc…”.

“Thật ghê gớm, chưa vào cửa mà đã cao quý như thế, vậy sau này Tam cung Phúc tấn…”.

Tôi cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, có chút đau thương, lại có chút vui mừng… tất cả mọi loại cảm xúc phức tạp đều xen lẫn vào nhau, nước mắt kiềm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống, lọt tõm vào trong chung rượu do người phù dâu truyền cho.

“Cách… Cách cách”. Giọng người phù dâu có chút run rẩy, “Xin uống chung thứ hai, cũng uống một nửa thôi nhé”.

Tôi nén nước mắt hớp nửa chung rượu, Đại Thiện cũng sắp xướng lên lời khấn chúc thứ hai, có người đang cắt thịt trên bàn, mỗi lần Đại Thiện xướng xong một đoạn, người nọ đã cắt một miếng thịt ném vào không trung, sau đó rắc rượu lên mặt đất.

Tôi cảm thấy tiếng rắc rượu ấy như đang rắc đi nước mắt tôi.

Đau, nhưng lại vui sướng!

“Cáp Nhật Châu Lạp!”. Cuối cùng Hoàng Thái Cực ở phía đối diện cũng lên tiếng. Tôi đã sớm đoán chàng sẽ không nhịn được, không khỏi mỉm cười, một màn rơi nước mắt vừa rồi nhất định đã lọt vào mắt chàng không sót chút nào, chỉ sợ lúc này chàng lại hẹp hòi hiểu lầm.

“Đại Hãn!”. Cách lớp khăn cưới, tôi dịu dàng quyến rũ chàng, “Chàng có biết ở chỗ của em, người ta uống rượu giao bôi thế nào không?”. Nhìn vào chén rượu thứ ba đang cầm trong tay, bỗng nhiên tôi muốn trêu chọc một chút.

“Thế nào?”. Quả nhiên chàng đã tò mò bị mắc mưu.

“Chàng lại đây!”. Tôi nghiêng người ra trước, tầm nhìn hạn hẹp nhắm vào cánh tay phải chàng. Tôi vòng tay mình qua, nhẹ nhàng đưa chung rượu lên miệng.

Bên tai vang lên từng tiếng hô nhỏ, tiếng hít thở tỏ vẻ kinh ngạc.

Cánh tay Hoàng Thái Cực thoáng dừng lại, giây lát chỉ nghe chàng dùng âm thanh không ai nghe thấy cười nhạo một câu: “Thú vị!”. Cuối cùng phối hợp với tôi đưa rượu giao bôi lên.

Buông tay ra, tôi đang ra vẻ đắc ý, bỗng nhiên một roi ngựa đen nhánh, nhẵn bóng len vào khăn cưới, khi tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, chiếc khăn cưới đã bị roi ngựa cuốn bay khỏi đầu. Tôi khẽ kêu lên, ánh mắt không tự giác trông về chiếc khăn cưới đã bay lên nóc nhà kia.

Hoàng Thái Cực tươi cười nhìn tôi, khoé mắt, đuôi mày đều lộ vẻ vui sướng vô bờ.

Trong sân đình đầy người đang đứng, tôi có chút không thoải mái chớp mắt nhìn Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực kéo tay tôi, thân mật không chút e dè kéo tôi đứng khỏi tấm đệm.

Phù dâu và Ô Ương đều đứng bên cạnh, Đại Thiện chẳng biết đã đi đâu. Lòng tôi bình tĩnh hơn chút, vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phải xấu hổ.

Phù dâu nhanh nhẹn nhét vào lòng tôi hai cái hũ thiếc, hũ thiếc nặng trĩu, tôi ngó vào trông xem thấy toàn là gạo sống. Một tay tôi ôm một hũ, thầm kêu chịu không nổi, phù dâu không phải nhân cơ hội này chỉnh tôi chứ?

Tôi nhìn lại, suýt nữa đã ngã lăn ra cười, Hoàng Thái Cực người vận lễ phục đã ôm một nắm củi. Tuy củi đó đã được bổ từ trước, thế nhưng dùng lụa đỏ chỉnh tề bó lại, tôi vừa trông thấy đã nhịn cười muốn nội thương.

Đang lúc không nhịn được cười, tim bỗng chốc chợt rung động. Hoàng Thái Cực ôm củi, vẻ mặt đầy chân thành và nghiêm túc, chẳng hề qua loa xem thường. Giống như vào lúc này, chàng đang làm một chuyện vô cùng thiêng liêng, tôi không khỏi bị chàng làm xúc động, dần dần thu lại nô đùa, không dám lười biếng cùng đi bên cạnh chàng.

Lúc này Đô Đài ma ma dẫn chúng tôi đến một gian phòng, tôi trông thấy ngoài cửa sổ đang dựng lều, nghĩ đến lúc nãy vừa mới ngồi lều, chắc hẳn là đã ngồi trong căn lều đó. Tôi quay đầu nhìn cửa nhà rộng mở, ngưỡng cánh cửa chỉ đặt mỗi một chiếc yên ngựa. Hoàng Thái Cực mỉm cười liếc mắt nhìn tôi, tôi hiểu ý chàng, tay bê hũ thiếc, chậm rãi cùng chàng bước qua yên ngựa.

Xuyên qua gian giữa, tôi mang theo sự hiểu biết về bố cục các gian mà rẽ vào phòng ngủ. Trên giường trải nệm mới toanh, lồng hương nhàn nhạt mùi hoa cỏ, Đô Đài ma ma hầu hạ hai chúng tôi ngồi ở hai đầu giường trái phải, lúc này phù dâu đến, sai người lấy đi món đồ trong tay hai chúng tôi.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Phù dâu bưng tới một mâm bánh trái, bụng tôi réo inh ỏi, thèm nhỏ dãi. Đô Đài ma ma dùng đũa gặp một cái bánh đưa đến bên miệng tôi, tôi do dự nhìn bà ta.

Có thể ăn thật sao? Tôi có chút hoài nghi. Giương mắt lên thấy Đô Đài ma ma gật đầu ý bảo tôi há mồm, phút chốc tôi mừng rỡ, há ra cắn một ngụm bánh, thật là đói đến cuống cả lên, bất chấp cả việc duy trì dáng vẻ. Nhưng tôi chưa nhai được hai miếng đã lập tức sững sờ, cảm thấy hương vị trong miệng không đúng lắm.

Đô Đài ma ma tràn đầy ý cười hỏi tôi: “Có sống (sinh) không?”.

“Đương nhiên là còn sống rồi”. Tôi thẳng cổ gắng nuốt xuống, “Sao đồ sống như vậy mà cũng gắp…”.

*Nguyên văn là Sinh ngoài nghĩa “sinh sôi” ra thì còn có thêm nghĩa là “sống” (thức ăn chưa chín).

Chưa nói hết nửa câu, người trong phòng đã cười ồ lên. Có người cười ngả nghiêng, nước mắt chảy cả ra. Tôi vốn còn ngơ ngác quay đầu hỏi ý Hoàng Thái Cực, nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt muốn cười mà lại cố nhịn đến mức đỏ bừng của chàng, tôi bỗng giật mình ngộ ra.

“Mấy… mấy người…”. Tôi xấu hổ, cả người nóng bừng.

Hoàng Thái Cực cầm lấy tay tôi, lấy đôi đũa từ tay Đô Đài ma ma, gắp bánh con cháu đưa lên miệng cho tôi, khẽ nói: “Vậy sinh thêm vài đứa nhé”.

Ầm! Đầu tôi ứ máu, hận không thể chui xuống gầm bàn.

“Chàng…”. Miệng hơi hé, cái bánh đã thuận thế tiến vào miệng tôi. Tôi kinh hoàng trợn trừng mắt, thấy chàng lại gắp thêm một cái, liên tục lắc đầu. Trời ạ, tuy là lấy ra hiệu, nhưng nếu cứ ăn đồ sống như thế cũng không ổn, đúng không? Tôi không muốn lát nữa bị Tào Tháo rượt đâu. Mặc đồ cưới rườm rà đi vệ sinh còn khổ hơn cả đánh giặc.

Đũa thu lại, cái bánh sống đó cũng không đến miệng tôi, mà do Hoàng Thái Cực tự mình ăn. Chàng hồn nhiên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người đang vây xem, có lòng nuốt xuống hai miếng lót dạ, mỉm cười: “Chúng mình cùng nhau sinh nhé”.

Hai má tôi vẫn còn nóng bừng, tôi cúi gầm mặt, đầu óc lâng lâng. Hoàng Thái Cực này, thật sự không biết ngượng ngùng, xấu hổ sao, lẽ nào chàng đã quên mất bản thân là vua một nước sao? Lại có thể không biến sắc nói ra mấy lời nổi da gà trước mặt mọi người như thế.

Đang khó xử không thôi, Đô Đài ma ma và đám phù dâu, vú già đã bưng mâm trái cây xuất hiện, tôi không khỏi căng thẳng, không đoán được bọn họ lại muốn chơi đùa thêm cái gì.

Đô Đài ma ma lấy một nắm to trên đĩa trái cây, sau đó rải lên tấm đệm phía sau tôi và Hoàng Thái Cực, vừa rải vừa nói: “Một nắm vinh hoa phú quý, hai nắm tiền bạc như nước, ba nắm tam nguyên yên ổn, bốn nắm long phượng thành tường, năm nắm năm con làm quan, sáu nắm tươi trẻ như trời đất, bảy nắm vợ chồng cùng chí, tám nắm tám ngựa hồi hương, chín nắm trường thọ cửu cửu, mười nắm mười cân vàng may mắn!”.

Vô số táo đỏ, hạt dẻ, hoa tươi rải xuống trước mặt tôi, rơi đầy cả vạt áo.

Đô Đài ma ma quỳ gối trên bục, cầm lấy một góc áo bào của tôi và Hoàng Thái Cực buộc lại: “Vĩnh viễn kết chung một lòng!”.

Rầm! A hoàn và vú già cả phòng nhất tề quỳ xuống, cùng kêu to: “Cung chúc Đại Hãn và Phúc tấn vĩnh viễn kết chung một lòng!”.

“Thưởng!”. Hoàng Thái Cực vô cùng vui sướng.

“Tạ ơn Đại Hãn, tạ hơn Phúc tấn!”.

Không bao lâu sau mọi người đã lặng lẽ có trật tự lui ra ngoài, tôi trông thấy bọn họ đã rời đi hết, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, khiến Hoàng Thái Cực bị doạ giật mình.

“Sao vậy?”.

“Nhanh lên!”. Tôi hít một hơi, “Có gì để ăn không? Mau lấy chút gì đó cho em ăn với, đói muốn chết, em sắp không chịu nổi…”. Vừa nói vừa lao nhanh về cái bàn phía đối diện, không đề phòng vạt áo đã bị siết chặt, quay đầu lại trông thấy vẻ mặt Hoàng Thái Cực nhìn tôi đầy buồn cười và bất lực.

Tôi “A” lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra, vội tháo nút góc áo ra. Vừa mới vừa tháo dở đã bị Hoàng Thái Cực từ phía sau ôm trở lại.

“Không được nhắc đến chữ chết…”. Hô hấp chàng nóng hổi phả vào sau tai tôi, người tôi liền mềm nhũn. Môi chàng từ sau gáy chậm rãi hôn, đến khi che lấp đi miệng tôi.

Ý câu triền miên, tôi mê muội không thở nổi, vô lực bám trụ bờ vai chàng.

“Du Nhiên, cuối cùng nàng cũng đã trở thành vợ ta”. Chàng nhìn tôi đầy nồng nàn, chóp mũi cưng chìu cọ vào tôi.

“Hoàng Thái Cực”. Không thể nói rằng mình không xúc động, lúc này tôi không nên phá hoại cảnh đẹp, nhưng mà… tôi đáng thương mở miệng, “Em đói quá à”.

“Phì”. Chàng bật cười, “Nàng đó, nàng đó…”. Ôm eo bế tôi đến bên bàn, nhẹ nhàng đặt tôi ngồi trên gối thêu, sau đó lựa thức ăn được đặt đầy trên bàn. “Ăn Sa kỳ mã không?”.

Tôi gật đầu, căng thẳng nhận lấy.

“Chậm chút! Chậm chút!”. Chàng nhíu mày, “Giữa trưa nàng ăn gì rồi?”.

“Em… giữa trưa chưa có ăn”. Chàng đưa sữa nóng đến, tôi nhẹ hớp một ngụm, cảm thấy không thích mùi vị này lắm, vì thế lắc đầu, ý bảo chàng đưa nước lọc cho tôi.

“Chưa ăn gì?”. Tay đưa nước thoáng dừng, đôi mày đẹp của chàng nhíu lại, ẩn chứa cơn tức giận, “Đám nô tài đó hầu hạ kiểu gì thế? Nha đầu Ô Ương đó…”.

“Không liên quan đến bọn họ!”. Tôi thành công nuốt xong hai khối bánh sa kì mã, ngửa cổ ra sức vỗ ngực. Chết rồi, ăn nhanh quá nghẹn chết tôi.

Hoàng Thái Cực quýnh quáng đưa nước tới, tôi lập tức cầm lấy cái ly trên tay chàng, uống cạn nước trong đó.

“Phù!”. Có ăn, có uống, thật giống như được lên thiên đường. Tôi thoả mãn trong lòng liền cười khúc khích, bị dày vò suốt một ngày trời, thật sự không có lúc nào mà tôi cảm thấy thư thái cùng sung sướng như lúc này.

“Nàng đói đến như thế, sao lại không liên quan tới bọn họ?”. Hoàng Thái Cực đau lòng nhìn tôi, đưa tay lau đi vụn bánh trên khoé miệng tôi.

“Cô dâu không tiện… ha ha. Hơn nữa, bình thường mọi ngày không phải chỉ ăn có hai bữa thôi sao?”. Tôi ngây ngô cười, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã gần đến giờ Dậu, không nhịn được hỏi, “Có phải bên ngoài đã sắp mở tiệc rồi đúng không? Chàng không cần ra ngoài đó tiếp khách à?”.

“Không đi đâu!”. Chàng ngả người đến, chen cằm vào cổ tôi, ngón tay nhanh chóng cở cúc vạt áo phải của tôi. “Ngoài đó ta để Đại Bối lặc giúp mình trông…”.

“Chàng…”. Vừa mới mở miệng, chàng đã bất ngờ mạnh mẽ hôn xuống, không để cho tôi có cơ hội thở dốc.

Trong phút chốc tôi liền mê mang.

“Lúc này nàng ăn no rồi nhỉ?”. Chàng cười ranh ma, khoé mắt lộ vẻ dịu dàng nói, “Thế thì tới lượt ta…”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp