Bóng đêm như lụa. Đúng lúc bồn hoa tường vi của tiêu khu nở rộ, hương
hoa ngào ngạt lan tỏa trong không khí. Một chút gió đêm thổi đến, tiếng
xào xạc vang lên từ đám cây cối.
Chúc Yểu buông thõng cánh tay
yên lặng ngồi ven bồn hoa, tóc xoăn mềm mại xõa ra, ngọn tóc rũ xuống
đong đưa theo gió… Ánh sáng đèn đường mờ nhạt mềm mại chiếu xuống trên
mặt đất tạo ra một cái bóng nhỏ.
Nhìn qua thật lẻ loi.
Cúi đầu nhìn chằm chằm giày xăng-đan còn chưa kịp thắt xong dưới chân, Chúc Yểu gần như nghĩ không ra, vừa rồi tư thái cô xuống lầu như thế nào. Cô duỗi tay, thắt xong giày ở chân trái, lúc muốn thắt bên chân phải, làn
da nơi đầu gối chợt nóng lên, tựa như có thứ gì rơi xuống… Chúc Yểu sửng sốt, theo bản năng sờ sờ mặt, ướt đẫm.
Chúc Yểu yên lặng hít hít cái mũi, nhanh chóng tìm trong túi xách…
Lục lọi túi xách nửa ngày, không mang theo khăn giấy.
Chúc Yểu nhẹ nhàng nức nở, nước mắt "Tí tách tí tách" rơi càng ngày càng nhiều.
Trong túi xách phát ra tiếng di động rung "Ong ong", vô cùng rõ ràng. Chúc
Yểu khóc nhìn vào di động, màn hình không ngừng lập lòe, là Nguyên Trạch gọi đến. Tầm mắt bị nước mặt làm nhòe đi có chút mơ hồ, Chúc Yểu dùng
mu bàn tay qua qua lau mặt, nhìn chằm chằm màn hình di động___ Lần đầu
tiên, cô không nhận điện thoại của Nguyên Trạch.
Cô không biết nên nói như thế nào.
Cô không phải loại người không biết xấu hổ… Cô cũng là con gái, cũng sẽ
thẹn thùng. Nhưng mà thẹn thùng này còn lâu mới bằng yêu thích cô dành
cho Nguyên Trạch. Có một số việc, Nguyên Trạch không nghĩ tới, cô có thể nói trước. Dù sao anh cũng thích cô, dù ai chỉ động thì kết quả cũng sẽ giống nhau. Nhưng mà bây giờ, cô bỗng nhiên liên tưởng tới một số
chuyện khác…
Cô bắt đầu hoài nghi: Nguyên Trạch có thật sự thích cô hay không?
Tựa như em họ của Trương Giai Giai và nam thần của em ấy. Khi còn ở Đại
Ngụy, cô là công chúa, Nguyên Trạch là trung thần, anh kính trọng cô.
Tới nơi này, khó tránh khỏi anh sẽ nghĩ tới tình cảm ngày xưa.
… Nếu không có thân phận ở Đại Ngụy, chắc là Nguyên Trạch sẽ không ở bên cô đâu.
Nghĩ đến đây, Chúc Yểu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có một đôi vợ chồng lớn tuổi đang tập luyện đi ngang qua, nhìn thấy Chúc
Yểu ở trong góc, họ dừng bước chân, nói gì đó với người lớn tuổi bên
cạnh, sau đó tiến lên, quan tâm hỏi: "Cô bé, cháu sao vậy? Đã trễ thế
này rồi đừng ở bên ngoài một mình."
Bà lão đầu tóc hoa râm, tươi cười thật hòa ái.
Chúc Yểu hít hít mũi, giọng nghẹn ngào: "Cháu không sao, bây giờ sẽ lập tức về nhà ạ"
"... Tại sao lại khóc." Mặt bà lão lộ vẻ lo lắng, tiếng nói thả nhẹ hơn một ít, "Bị kẻ xấu ức hiếp sao?"
Chúc Yểu không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạn già bên cạnh bà lão nhìn di động không ngừng lập lòe trong tay Chúc Yểu, nói: "Cái nhau với bạn trai phải không?"
Chúc Yểu không phủ nhận.
Bà lão như bừng tỉnh, nhẹ nhàng "À" một tiếng, bắt đầu an ủi: "Người trẻ
tuổi ấy mà, cãi lộn ầm ĩ là chuyện rất bình thường, có chuyện gì cứ nói
rõ ra là được rồi…" Bà còn nói thêm, "Cho dù có tức giận nhưng điện
thoại thì vẫn nên nghe, cháu cứ chạy ra như vậy, nhìn xem bạn trai cháu
lo lắng bao nhiêu kìa."
Bà lão lại tiếp tục an ủi vài câu, trước khi rời đi còn không yên lòng mà khuyên nhủ, "Đừng ngồi lâu, trở về sớm chút đi."
"... Vâng ạ." Chúc Yểu nức nở đáp lại.
Khi Nguyên Trạch tìm được Chúc Yểu, từ xa đã thấy cô ngồi ven bồn hoa.
Làn váy rũ xuống lộ ra đầu gối trắng như tuyết, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng dáng kia thon gầy đơn bạc, yếu ớt mà bàng hoàng… Trong nháy mắt
kia, nội tâm Nguyên Trạch mất kiểm soát, hoảng loạn hiếm thấy, không
biết nên lấy tư thế ra sao để đến ôm cô.
Dường như cảm ứng được,
đầu đang rũ xuống của Chúc Yểu chậm rãi nâng lên, trong nháy mắt nhìn
thấy Nguyên Trạch bước như sau băng về phía cô…
Hốc mắt Chúc Yểu
đỏ bừng, há miệng thở dốc, không biết nên mở miệng thế nào, chỉ lung
tung xoa đôi mắt. Trong lòng không ổn, thấp thỏm lại bất an.
Nguyên Trạch nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt cô, run rẩy duỗi tay, cẩn thận xoa
xoa mặt cô, tiếng nói nhẹ như lông chim: “Ngoan, không khóc…” Lòng bàn
tay chậm rãi xẹt qua đôi mắt sưng đỏ của cô. Có lẽ đã khóc thật lâu,
khuôn mặt cô đỏ bừng giống như thỏ.
Chúc Yểu nhìn không được nức nở, bả vai nho nhỏ cũng rung động theo. Công không nói gì nhìn Nguyên Trạch.
Anh mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, có lẽ chỉ tùy tiện mặc vào một cái áo
thun rồi vội vàng ra ngoài, nước nhỏ giọt từ ngọn tóc làm ướt cổ áo anh, áo thun màu trắng có mấy chỗ loang lổ vệt nước. Rất chật vật. Nhìn mặt
anh, Chúc Yểu gắt gao cắn môi, nước mắt vẫn không thể kiềm chế được mà
dâng lên…
“Tí tách” một giọt. Nước mắt nóng bỏng dừng lại nơi kẽ
tay, tay thay cô lau nước mắt của Nguyên Trạch ngăn không được run lên,
tiếng nói rất khàn: “... Đừng khóc, được không?” Anh tự xưng là trấn
định, nhưng chỉ duy nhất đối với cô là không có biện pháp nào, đầu trống rỗng trong nháy mắt… Chỉ muốn xin cô, đừng khóc.
Đôi tay Nguyên
Trạch ôm lấy mặt cô, bụng ngón tay cái một chút lại một chút xẹt qua đôi mắt kia, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, cúi người, hôn hôn đôi mắt cô,
lại hôn hôn chóp mũi phiếm hồng bên dưới.
Chúc Yểu khóc đến nỗi cả người đều phát run, đôi mắt đối diện anh, ngập ngừng mở miệng: “Nguyên Trạch…”
“Tôi ở đây.”
Cô nhịn không được hỏi: “... Cậu có nghĩ đến tương lai không?” Cô nhìn
chằm chằm đôi mắt anh, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình gì trên đó,
“Cậu là người có kế hoạch như vậy, nhất định đã dự tính tương lai xong
rồi… Tương lai của cậu, có tớ không?” Giọng cô run run, mang theo nghẹn
ngào. Trong màn đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ linh hoạt kì ảo lại bất lực.
Cô nấc nghẹn, hô hấp cũng không thông thuận, lại bất an hỏi: “Nguyên Trạch… Chúng ta sẽ chia tay à?”
Anh sẽ chia tay cô à?
Tưởng tưởng đến cảnh đó, Chúc Yểu khóc đến nỗi thở hổn hển: “Tớ không muốn
chia tay cậu, nhưng nếu ở bên tớ, làm cậu cảm thấy không vui, thì tớ
nguyện ý chia tay…”
Tay Nguyên Trạch khựng lại, đáy mắt hoảng
loạn, trái tim như bị người khác gõ vào thật mạnh… Anh không dự đoán
được cô sẽ bất an như vậy.
Nguyên Trạch thuận thế kéo cô vào
trong lòng ngực, ôm cô thật chặt, chậm rãi nói: “Không chia tay, chúng
ta vĩnh viễn sẽ không chia tay.”
Chúc Yểu dựa vào lòng ngực anh: “...Thật sao?”
“Ừ.” Nguyên Trạch gật gật đầu, bàn tay xoa đầu cô, “Cho dù là tương lai___”
Nguyên Trạch cong môi, hôn hôn đỉnh đầu cô, nói: “... Yểu Yểu, chờ tới khi cậu đủ tuổi luật pháp cho phép, chúng ta sẽ kết hôn, được không?”
Chuyện có liên quan đến cô anh luôn suy đi tính lại, thật thận trọng. Mà ngay
lúc này đây, anh không muốn băn khoăn những thứ khác nữa.
Chúc
Yểu còn chưa bình ổn lại từ trong cảm xúc bi thương, nghe thấy lời
Nguyên Trạch nói, chợt ngơ ngẩn. Lông mi ẩm ướt, dính nước mắt… Một lát
sau, cô nắm lấy góc áo anh, rầu rĩ nói một câu: “Tớ… tớ không có ý bức
hôn.”
Hình như hết khóc rồi… Trái tim Nguyên Trạch thoáng hòa
hoãn lại, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đỏ au của tiểu công chúa trong
lòng ngực, chống trán với cô, trịnh trọng nói ra từng câu từng chữ: “Là
thần cầu hôn công chúa.”
Thật sự quá hấp tấp, anh đã từng nghĩ
đến vô số cảnh tượng nhưng lại chưa từng nghĩ tới, sẽ trong loại hoàn
cảnh này… Nhìn cô ngốc như vậy, khóe môi Nguyên Trạch nhẹ cong lên, chóp mũi khẽ cọ cô, “Thần muốn chăm sóc công chúa một đời một kiếp… Sống
chung chăn, chết chung huyệt.”
Trong gió đêm, tiếng nói của anh nhẹ nhàng triền miên, thâm tình không thể giấu nổi.
Đến được đây, là trời cao thiên vị anh. Anh đã từng cảm kích vô số lần…
Nhưng mà nơi này, chỗ nào cũng tốt, chỉ có một chỗ không tốt, đó chính
là___ Không thể lập tức cưới cô.
Đôi mắt Chúc Yểu chớp chớp, lông mi nhẹ nhàng cọ qua mặt anh. Hô hấp cô run lên, căng thẳng nhấm môi:
“Tớ…” Mới vừa khóc xong nên giọng cô có hơi khàn, ngay sau đó hoảng loạn liếm liếm môi, “Cậu... thật sự thích tớ sao?”
Ánh mắt Nguyên Trạch bất đắc dĩ.
Đây là lần đầu tiên anh làm bạn trai người khác, hình như làm một chút cũng không tốt… Vậy mà lại làm bạn gái mình cảm thấy anh không thích cô. Quá không xứng chức. Nguyên Trạch thở dài, sau đó coi gương mặt cô như trân bảo mà vỗ về, nhìn mắt cô, trả lời: “Thích khủng khiếp.”
Chúc
Yểu lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Vừa khóc vừa cười, cuối cùng giống như một đứa nhóc đòi đường… Cô nhịn không được ôm chặt
eo anh, nâng mặt nhìn, tiếp theo giọng điệu sung sướng nói, “Không cần
cầu…”
“Cái gì?” Nguyên Trạch nhẹ nhàng cườ.
Giọng cô mang theo ngọt ngào, nói ra một câu: “Tớ muốn gả cho cậu.”
Nguyên Trạch nở nụ cười, bàn tay đặt trên da thịt trơn nhẵn sau cổ cô, nói: “Đồng ý rồi, đời này, không thể chọn người khác.”
Ở đây, tuy anh bằng tuổi cô, nhưng nếu so về tâm trí, anh nghiễm nhiên sẽ coi mình như trưởng bối của cô. Anh đã thành thục, mà tuổi cô vẫn còn
nhỏ, sự mê luyến với mình có lẽ sẽ thay đổi trong tương lai. Đây cũng là vấn đề anh luôn lo lắng… Anh không cách nào tưởng tượng cảnh sau này cô thích người khác, nhưng nếu thật sự như vậy, cô thật sự không thích
anh…
Anh muốn chiếm hữu cô, thế nhưng vẫn mềm lòng để lại đường lui cho cô.
Bây giờ, đường lui đã không còn.
___ Đồng ý đi hết quãng đời còn lại với anh, cô không thể chọn người khác nữa.
Chúc Yểu nói: “Tớ mới không cần chọn người khác…” Cho dù là kiếp trước hay
là kiếp này, lựa chọn của cô, cũng chỉ có một người là anh.
“Ừ”
Nguyên Trạch mỉm cười, chậm rãi buông cô ra, kéo lên một góc áo thun cẩn thận xoa xoa khuôn mặt cô. Cuối cùng anh cúi người hôn xuống môi cô,
“Chúng ta trở về đi.”
Chúc Yểu gật đầu.
Nguyên Trạch đỡ bả vai cho cô đứng lên, lại ngồi xổm xuống, thắt lại nút thắt giày xăng-đan cho cô.
Chúc Yểu lẳng lặng nhìn bóng dáng rộng lớn kia, chú ý tới đầu tóc anh còn
ướt… Vừa rồi, anh vậy mà lại thế này ra ngoài. Cô cũng không biết sao
lại vậy, có lẽ là do thấy Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy đã dự tính xong tương lai, mà Nguyên Trạch cứ mãi không nói, cũng hoặc do chuyện của em họ Trương Giai Giai làm cô có liên tưởng, còn có… Cô đã ám chỉ đủ rõ
ràng, vậy mà anh vẫn muốn ngủ sô pha, trong nháy mắt kia, thẹn thùng và
tủi thân đạn xen trong lòng cô, làm cô càng thêm bất an. Vài cảm xúc
không thể khống chế được.
Bây giờ nhớ lại, Nguyên Trạch đối với
cô tốt như vậy, chuyện anh có thích cô hay không, chẳng lẽ cô còn không
cảm nhận được sao? Tại sao bỗng nhiên lại… miên man suy nghĩ.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Chúc Yểu nhớ tới hành vi lúc trước của mình, mặt càng đỏ hơn.
Khi vào thang máy, Chúc Yểu nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch, vẻ mặt thẹn thùng: “Hôm nay có phải tớ… quá mất mặt hay không?”
Nguyên Trạch ấn số tầng xong, nắm lấy tay cô, nói: “Không phải, là tôi không tốt, luôn băn khoăn quá nhiều.”
Chúc Yểu nhấp môi mỉm cười, trong lòng mới thoáng được an ủi đôi chút.
Lúc trở lại chung cư lần nữa, tâm tình đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau khi Chúc Yểu vào nhà, việc thứ nhất cô làm chính là vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đến khi Chúc Yểu nhìn thấy dáng vẻ chính mình trong gương, đột nhiên hoảng
sợ… Tuy hôm nay cô có trang điểm nhẹ nhưng vẫn đánh màu và kẻ mắt như
thường ngày, bây giờ khóc bù lu bù loa, vành mắt đen sì, đôi mắt vừa
hồng vừa sưng… Quá xấu.
Đối mặt với gương mặt này, sao Nguyên Trạch còn có thể hôn xuống được, còn… cầu hôn?
Khóe miệng Chúc Yểu nhếch lên, mặt bắt đầu nóng, hít sâu vài cái, sờ soạng
mặt, sau đó dùng đồ tẩy trang cẩn thận lau mặt. Lúc sắp rửa mặt, Chúc
Yểu phát hiện mình không mang dây chun, vội chạy đi tìm Nguyên Trạch…
Trong phòng khách không có ai. chúc Yểu nhìn quanh, cửa phòng ngủ đang mở.
Chúc Yểu dẫm dép lê đi vào, gọi anh: “Nguyên Trạch, cậu___”
Nguyên Trạch đứng cạnh tủ quần áo, xoay người.
Tiếng Chúc Yểu chợt dừng lại, ánh mắt ngơ ngác dừng tại nửa người trên trần
trụi của anh… Trong tay anh cầm áo thun, đang chuẩn bị thay quần áo.
Trong nháy mắt kia, máu toàn thân Chúc Yểu dường như đều nhào về phía đầu…
Tầm mắt cô dừng lại ở cơ bụng và cơ ngực cường tráng của anh một lát mới nhấp nhấp môi khô khốc, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vào trở nên tự nhiên một chút: “Tớ muốn hỏi… nhà cậu có dây chun không, tớ muốn buộc tóc.”
Hiển nhiên Nguyên Trạch cũng không đoán được cô sẽ
đột nhiên xông vào, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẻ mặt nhìn
qua vẫn bình tĩnh như thường: “Có.”
Sau khi mặc áo thun xong, Nguyên Trạch đi đến mép giường, kéo tủ đầu giường ra, lấy một sợi dây cột tóc đến đưa cho Chúc Yểu.
Là dây cột tóc hình dâu tây, Chúc Yểu khựng lại. Nguyên Trạch nói một câu: “Vẫn luôn quên cho cậu.”
Mặt Chúc Yểu còn rất đỏ, duỗi tay nhận lấy dây cột, đôi mắt nhìn mặt Nguyên Trạch, lộ ra ý cười, nói chuyện có hơi không trôi chảy: “Vậy, tớ đi tắm trước.”
“Ừ, đi đi.” Nguyên Trạch nhàn nhạt cười, nhìn cô vào phòng vệ sinh.
Chờ đến khi cửa khép lại, Nguyên Trạch đứng tại chỗ trong chốc lát, như suy tư điều gì, sau đó chậm rãi tới trước kính thử quần áo, ngón tay trắng
nõn đáp trên vạt áo thun, chậm rãi nhấc lên, lộ ra bụng rắn chắc… Nghĩ
đến vẻ mặt vừa rồi của tiểu công chúa, Nguyên Trạch lại cười một cái.
Lúc Chúc Yểu chậm rì rì tắm rửa xong thì sắc trời đã khuya rồi. Bước ra từ
phòng vệ sinh, trên người mặc áo thun rộng thùng thình của Nguyên Trạch. Làn da bị hơi nóng hun đến trắng hồng hết cả lên.
Nguyên Trạch
chuẩn bị đá lạnh, dùng khăn lông sạch sẽ bao lại rồi đắp lên đôi mắt
sưng đỏ của cô. Sau khi đắp xong, Chúc Yểu mới vào phòng ngủ ngủ.
Chờ đến khi cô xoay người muốn đóng cửa, nhìn thấy Nguyên Trạch đi theo phía sau mình, trong tay còn cầm một cái gối đầu…
Là… chiếc gối vừa rồi đặt trên sô pha.
Còn chuẩn bị thảm.
Chúc Yểu há miệng thở dốc, tầm mắt hai người yên lặng giao nhau. Người yêu ở chung hòa hợp, trong nháy mắt này, bỗng nhiên sinh ra chút xấu hổ. Cuối cùng Nguyên Trạch bước lên, tiến về phía trước mặt cô.
Mùi hương sữa tắm trên người anh giống với của cô, ngửi vào thơm mát lại thoải mái. Chúc Yểu nói: “Cậu… không ngủ sô pha à?”
Nhớ tới lúc trước mình ám chỉ với Nguyên Trạch rõ ràng như vậy, cô nhịn không được lại cảm thấy ngượng.
Nguyên Trạch thành thật nói: “... Không muốn ngủ.”
Chúc Yểu nghẹn lời, không biết nên phản ứng như thế nào, trái tim đập loạn.
Đến khi Chúc Yểu yên lặng nằm lên giường, nhìn Nguyên Trạch chậm rãi nằm
xuống, bên người rõ ràng bị lún xuống, trong lòng căng thẳng, nhịn không được nhéo nhéo ga giường. Tuy rằng… tiến hành theo ý định tối qua của
cô, nhưng khi thật sự trải qua, trong lòng cô lại hoảng đến chết đi
được. Trong lúc cô hoảng loạn hết sức, tay bị bàn tay ấm áp khác cầm
lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Thân thể Chúc Yểu run lên, quay đầu.
Nguyên Trạch nằm nghiêng, một bàn tay nắm tay cô, một tay khác một chút lại
một chút tùy ý xoa xoa sợi tóc của cô. Mềm mại, thơm, bên người là hơi
thở thơm ngọt chỉ thuộc về cô gái này. Đó là hơi thở mà đàn ông không
thể kháng cự…
Cổ họng Nguyên Trạch khẽ nhúc nhích, tiếp tục kiềm chế, giọng hơi khàn: “Hôm nay chưa kịp chuẩn bị, đi ngủ sớm một chút đi.”
Chuẩn bị? Chúc Yểu lập tức phản ứng lại, ý Nguyên Trạch chính là áo mưa. Lúc
trước cô sốt ruột là bởi vì trong lòng cô bất an, nhưng bây giờ đã xác
định anh thích cô rồi, loại chuyện này, dĩ nhiên là thuận theo tự nhiên. Gương mặt mềm mại lại ngoan ngoãn vùi trong gối đầu, Chúc Yểu thẹn
thùng “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt Nguyên Trạch dịu dàng nhìn cô chăm
chú, Chúc Yểu cũng nhìn lại anh, hai người lẳng lặng đối diện nhau, cái
gì cũng không nói. Nhìn trong chốc lát, Nguyên Trạch thoáng ngồi dậy.
Một loạt tiếng sột soạt sột soạt của đệm chăn, nửa người anh đè lên, một tay cố định mặt cô, cúi người bắt đầu hôn.
Quen nhau gần ba năm, Nguyên Trạch thường xuyên hôn cô. Hoặc nhẹ hoặc nặng,
hoặc nông hoặc sâu. Mà cảm giác ở trên giường, hoàn toàn khác biệt… Bị
anh ấn hôn trong chốc lát, Chúc Yểu cảm thấy điều hòa trong phòng mở
nhiệt độ hình như không đủ thấp.
Hôn sâu trong chốc lát Nguyên
Trạch mới buông cô ra. Khuôn mắt cô gái dưới thân hồng nhuận mà đẹp đẽ,
hai mắt thấm ướt, mặt mày có một tầng quyến rũ nhàn nhạt… Nguyên Trạch
chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Chúc Yểu ngoan ngoãn nằm, giật giật chân, đụng phải thứ gì đó, rất cứng.
Cô bỗng nhiên đỏ lên, há miệng thở dốc: “Cậu…” Dường như rất tò mò lại kinh ngạc, phát hiện ra chuyện gì đó thật sốc.
Nguyên Trạch cười nhẹ, trước ngực khẽ rung, giọng nói khàn đến cực độ, ánh mắt thật tối, nghiêm túc nói: “Tôi là đàn ông.”
Anh là đàn ông, không khác gì so với những gã đàn ông khác, cũng có dục
vọng. Mà cô dường như lại biến anh thành thánh nhân, mỗi lần luôn cố ý
trêu trọc…
“Ừ…” Cô không biết nói lời nào hơn.
Nguyên Trạch thở thật mạnh, buông tay, nằm xuống bên cạnh cô.
Hô hấp của Chúc Yểu bắt đầu trở nên đều đặn và nhẹ nhàng… Rũ lông mi cười
khẽ. Đúng rồi, Nguyên Trạch cũng là đàn ông bình thường. Có lẽ do anh ở
trong lòng cô quá đỗi cao thượng cho nên rất khó để tưởng tượng dáng vẻ
anh động tình trên giường. Suy nghĩ của Chúc Yểu trở nên sinh động.
Nguyên Trạch không tiếp tục hôn cô, cũng không nói chuyện.
Chúc
Yểu ở lâu trong phòng ngủ kí túc xá rồi cho nên cô trở nên thích nói
chuyện trước khi ngủ, nhớ tới chuyện gì, mở miệng: “Nguyên Trạch, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói thật nha.”
Bên người
quanh quẩn hơi thở thơm ngọt của bạn gái, Nguyên Trạch điều chỉnh lại hô hấp, nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, cũng nghiêm trang đáp lại:
“Được, cậu hỏi đi.”
Vì thế Chúc Yểu nâng mặt lên, chớp đôi mắt, thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự… chưa từng xem loại phim đó à?”
Đàn ông bình thường đều sẽ xem.
Tiểu công chúa vừa dứt lời, Nguyên Trạch đần ra một lát, giống như dây cung
căng chặt, “Phựt” một phát đứt luôn… Ấn đường nhảy lên loạn xạ, Nguyên
Trạch nhìn chằm chằm mặt cô, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
Chờ đến khi cô tò mò quay đầu lại nhìn, Nguyên Trạch chợt tới gần, lập tức khóa môi cô lại.
…. Không cho cô nói nữa.
Bằng không thật sự không cần ngủ.
Lại ôm hôn thật lâu, lại bình phục thật lâu… Chúc Yểu dựa vào trong lòng ngực anh, trong lòng ổn định lại mới thấy hơi buồn ngủ.
Nguyên Trạch từng chút lại từng chút vuốt tóc cô, đôi mắt Chúc Yểu chuyển
động, lại mở miệng: “Nguyên Trạch… Tớ kể cho cậu một chuyện cười nha,
lúc trước tớ có xem qua trên mạng.”
Tay Nguyên Trạch khẽ run, rũ mắt nhìn cô.
Chúc Yểu hì hì nở nụ cười: “Chỉ đơn giản là chuyện cười thôi.”
“... Được.”
Gương mặt Chúc Yểu cọ cọ trong lòng ngực anh, tìm vị trí thoải mái dựa vào,
ngửi hơi thở trên người anh, tiếng nói mang theo lười nhác mỏi mệt, bắt
đầu kể: “Trước kia, có một mảnh thủy tinh, không cẩn thận rớt xuống từ
trên tòa nhà cao tầng, rơi xuống đất rồi vỡ ra, cậu đoán xem___ trước
khi tiếp đất, thủy tinh nói câu gì?”
Nguyên Trạch nghĩ nghĩ, ánh mắt mê mang.
Đôi mắt Chúc Yểu sáng ngời nhìn anh, ý cười lộ rõ, sau đó nói ra đáp án: “... Ngủ ngon, tôi phải hỏng rồi.”
Ánh mắt Nguyên Trạch hơi ngưng lại, khi phản ứng lại, cúi đầu cười, ôm sát thân thể của cô.
Anh nói: “... Tôi cũng hỏng rồi.”
……
Ánh mặt trời sáng sớm đánh vào trên bức màn dày nặng, ánh sáng trong phòng ngủ lại tối tăm.
Khi Chúc Yểu tỉnh lại, phòng ngủ im ắng. Cô duỗi tay xoa xoa đôi mắt, nhìn
sang bên canh, Nguyên Trạch không biết đã rời giường từ bao giờ. Xốc
chăn xuống giường, Chúc Yểu mở cửa phòng ngủ, từ rất xa đã ngửi thấy
hương thơm.
Là bay đến từ phòng bếp.
Đôi mắt Chúc Yểu ngậm cười, rón ra rón rén bước vào phòng bếp, ánh vào mi mắt chính là bóng
dáng cao lớn của Nguyên Trạch đang cầm nồi nấu cơm… Dáng vẻ ở nhà, yên
lặng mà ấm áp.
Chúc Yểu ở phía sau nhìn anh trong chốc lát mới chậm rì rì tới gần, vươn hai cánh tay mảnh khảnh, ôm lấy eo anh từ phía sau.
Dường như anh đã biết cô tới gần nên quay đầu nhìn cô: “Dậy rồi?”
“Ừ.” Chúc Yểu gật gật đầu, cọ mặt lên lưng anh vài cái. Giống như chú mèo con lười biếng.
“Cơm sáng lập tức sẽ làm xong, đi rửa mặt trước đi.”
Chúc Yểu ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Chờ đến khi Chúc Yểu vào phòng vệ sinh, bước chân hơi dừng lại.
Trên giá khăn mặt có treo ngay ngắn hay chiếc khăn mặt, một cái màu xanh,
một cái màu hồng nhạt. Tầm mắt rời xuống, có một đôi cốc đánh răng cũng
một xanh một đỏ, đến ngay cả bàn chải đặt bên trong cũng cùng một kiểu.
Chúc Yểu nhìn hai cốc đánh răng thân mật rúc vào nhau, cười tỏa nắng.
Sau đó bắt đầu rửa mặt.
- ----------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Bắt đầu hình thức sống chung ngọt ngào và kết thúc hình thức ngược!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT