- Tiểu thư, người không sao rồi, người làm cho nô tỳ sợ quá.
Nhìn người con gái khóc như " hoa lê đái vũ" này, Chu Cẩm mới hơi
suy nghĩ 1 chút, liền tìm ra tên cô ấy là Lệ Anh- là nô tỳ đi
theo cô từ nhỏ đến lớn, cũng là người yêu thương và thân cận
với cô nhất trong ngôi nhà này.
Chu Cẩm
có chút thương tiếc và biết ơn nhìn cô gái nhỏ này, cô đã
thành ra như vậy, vậy mà cô ấy vẫn lo lắng cho cô, 1 tỳ nữ lại có phẩm chất đáng quý như vậy, không giống 1 số người- thân
phận cao sang mà bên trong thối rửa mục nát..
- Được rồi, ta có sao đâu, chỉ hơi đau 1 chút thôi. Ta đã chết đâu mà khóc vậy!
- Huhu. Chưa chết nhưng cũng suýt chết rồi, hôm qua nô tỳ thấy
người bị đánh 200 roi, thấy người ngất đi mấy lần mà dội nước mãi không tỉnh, người bên Nhị tiểu thư mới cho người về đây, nô tỳ tưởng người chết thật rồi, huhu, chết nửa cái mạng chứ
chẳng chơi huhuhu - Lệ Anh càng khóc càng thảm, như cô chết thật rồi vậy.
"..."
Nửa cái mạng?
Chết hết cái mạng rồi được không?
Haizzz, quả thật là không biết thương người mà, 200 roi thời này nam
nhân còn chưa chịu được, huống gì 1 nữ nhân mong manh yếu đuối
như ta lại bị hẳn 200 roi chứ? Mà khoan đã? Lệ Anh nói ai đánh
nhỉ? Nhị tiểu thư? Hàn Mạc Na?