Thế nhưng, dù cô có dùng sức thế nào, cũng không thể mở cánh cửa đó ra được. Chu Cẩm há miệng, hô lớn:
- Thả ta ra, Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, thả ta ra, mau cho ta ra ngoài!!
Lúc này, trong không gian đột nhiên vang lên tiếng nói:
- Tiểu thư, chị không ra ngoài được đâu, bọn em đã thu hẹp ảo
cảnh, chỉ còn lại căn phòng này thôi. Chị đừng gắng sức mở
cửa nữa. Không có sức mạnh, chị không thoát được ảo cảnh của
chúng em được đâu.
Chu Cẩm thả tay cầm cửa, cô lùi về sau, ngước mặt lên nhìn trần nhà, nói:
- Các ngươi thật sự muốn nhốt ta trong này? Rốt cuộc trong mắt
các ngươi có còn coi ta là chủ nhân nữa hay không? Mau thả ta ra
ngoài!
- Tiểu thư, xin lỗi. Là bọn em có lỗi với chị. Nhưng mong chị
có thể hiểu sự ích kỉ cho bọn em. Bọn em chỉ muốn chị an
toàn.
Chu Cẩm nhíu mày, cô lắc đầu, lên tiếng:
- Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ biết, nếu như ta
không ra khỏi đây, Diệp Mặc sẽ có chuyện, ta không thể để anh
ấy có chuyện. Nếu như các ngươi còn xem ta là chủ nhân, thì
hãy mau thả ta ra ngoài. Ta ra lệnh cho các ngươi.
Thế nhưng, mặc cho cô có nói thế nào, Hướng Hàm, Triết Như, thậm
chí là Tử Hân, đều không có ý định làm theo lời cô. Bọn họ
thực sự... không muốn cô dấn thân vào chỗ chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT