-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - 1 tiếng hét long trời lỡ đất.
Cái quái gì vậy? Mặt cô mọc đầy ghẻ, mụn nhọt, đây là mặt của
cô sao??? Chu Cẩm cố gắng chịu đựng sự ghê tởm của chính mình, nhìn thẳng vào gương. Sau 1 hồi liền rút ra kết luận: Đây chắc chắn không phải mình. Cô có 1 đôi mắt nâu, trong này mắt lại
màu đen láy trong suốt như lưu ly, mũi cô cũng không cao như này,
điều quan trọng là, cô không hề có ghẻ!!!!!! Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ mọc mụn, nổi ghẻ thế nào được? Đây hoàn
toàn là 1 khuôn mặt khác!
Nhận ra được điều ấy, Chu Cẩm hơi ngẩn ngơ??? Mình đây mà mặt không phải của mình??
"...."
"....."
Im lặng vài giây, lại 1 tiếng hét nữa:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Không phải chứ? Cô nhớ rất rõ ràng. Cô đang đi giao hồ sơ thì đụng
trúng người, đúng lúc đi ngang qua cầu thang, không với được ai
nên ngã thẳng xuống, cùng lắm chỉ 20 bậc, bầm tím vài chỗ,
hoặc gãy xương vài chỗ, nhiều nhất cũng chỉ chấn thương đầu,
làm gì mà biến thành người khác được chứ?
Rồi 1 ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Chu Cẩm, cô quay phắt đầu
sang 2 bên, ngó nghiêng căn phòng: 1 nơi rách nát, cũ kĩ, xập
xệ, trong phòng chỉ có 1 bàn trà và 1 chiếc giường cô nằm,
đầu giường có 1 cái tủ nhỏ, trên tường treo 2 bức tranh. Căn
phòng không có cửa sổ, chỉ có 1 lối ra, nhỏ như cái lỗ mũi
-.-!!!
Chu Cẩm nén cơn đau trên cơ thể,
bước chân xuống giường, người cô mặc 1 y phục rách nát màu xanh nhạt, tóc bù xù quan trong là bộ y phục này không hề giống
trang phục cô mặc mà giống trang phục...... thời cổ đại.
Chu Cẩm ngẩn người, ngột bệt xuống giường, Không lẽ... không lẽ.... Xuyên không rồi???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT