- Hàn gia không phải nơi người ngoài có thể ra ra vào vào, càng không phải nơi chỉ
nghe chuyện từ gia nhân mà cho là sự thật. Con nói điều này,
gia nương hiểu chứ? - Cũng không để Lâm Cúc Vân đáp lại, Mạc
Tĩnh nói tiếp:
- 2 chữ Tĩnh nhi này, con thật sự không nhận nổi, sau này, gia nương cứ gọi con là Mạc Tĩnh được rồi.
Nói xong, Mạc Tĩnh liền quay người rời đi! Không phí thêm 1s nào để mắt đến họ. Hàn Mạc Na dậm chân bình bịch, ương bướng lên
tiếng:
- Mẫu thân, nàng ta khi dễ người, khi dễ chúng con!
- Mạc Na, sau này cứ như Mạc
Tĩnh, gọi ta 1 tiếng nương đi. Còn nữa, đừng có đụng vào Hàn
Mạc Tĩnh, nó đã không còn đơn giản như xưa nữa đâu! - Nói ra
những lời khí thế 10 phần như vậy, còn có thể đơn giản như
lúc trước ư? Bà tuyệt đối không thể xem nhẹ Hàn Mạc Tĩnh.
Hàn Mạc Châu cùng Hàn Mạc Na dù không phục cũng đồng thanh lên tiếng:
- Dạ, nương!
Hàn Mạc Châu đánh mắt nhìn theo bóng lưng của Hàn Mạc Tĩnh, bóng
lưng thẳng, đầu ngước cao, khí thế kiêu ngạo, giống hệt phong
thái của Hàn gia, chỉ riêng bóng lưng của nàng ta cũng đủ làm
cho bao người say mê. Không biết vì sao, từ trong nội tâm của
Hàn Mạc Châu báo lên một hồi chuông lớn!
------..------...------..---------..----
Sau khi ra khỏi phủ Châm Tước, Mạc Tĩnh cũng không biết đi đâu,
liền đi dạo 1 vòng. Thấy chủ của mình đi đi lại lại xung quanh
như thế, Lệ Anh liền lên tiếng hỏi:
- Đại tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?
- Ta cũng không biết, cứ đi là có chỗ tới thôi!
"...."
Người cũng đừng tùy hứng như vậy được không? Tại sao lại có cảm
giác, người lúc nãy trong phủ và người đang đi này không giống
nhau nhỉ !
Đang suy nghĩ, Lệ Anh bỗng nghe tiếng Mạc Tĩnh. Cô đang vân vê 1 cánh hoa hồng đỏ.:
- Tại sao em không hỏi, ta vì sao lại thành ra thế này? Em không tò mò sao?