Hôm Qua Vui Vẻ

CHƯƠNG 64


2 năm

trướctiếp

HAI VẠCH

Edit: Dương

***

Chưa tới thứ Hai tuần sau, Diêu Diêu liền nhận được thông báo đi làm, người thông báo cho cô là quản lý nhân sự của tập đoàn Tôn thị, ông ấy trịnh trọng gửi offer cho Diêu Diêu, hoàn thành toàn bộ quá trình giống như người bình thường.

Diêu Diêu rất phấn chấn, gọi điện thoại hỏi Đinh Tam Tam: ở nơi làm việc phải chú ý cái gì?

Đinh Tam Tam đang chỉnh lý bệnh án, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Cẩn thận cấp trên quy tắc ngầm?"

Diêu Diêu: "Thế sao thế sao?"

"Hình như em rất mong đợi?"

"Bình thường em thấy tiểu thuyết và phim truyền hình đều diễn như thế, không biết trong cuộc sống thực tế có thật sự phát sinh chuyện như vậy không." Diêu Diêu nghiêm túc suy xét.

"Tốt nhất là ngay từ đầu em nên nói rõ là mình đã có gia đình, tránh khỏi phiền toái không cần thiết."

"À..." Học được rồi, Diêu Diêu gật đầu.

"Kinh nghiệm ở nơi làm việc của chị không đủ tính chất tham khảo, nếu như em muốn biết nhiều tin tức hơn tốt nhất là hỏi Đới Quân, việc này đối với em không phải dễ dàng hơn sao?"

Diêu Diêu bĩu môi, "Em không muốn hỏi anh ấy, công là công tư là tư, em không muốn bị anh ấy quấy rối công việc."

Đinh Tam Tam nói: "Nhưng cậu ấy là boss, sao em có thể coi nhẹ cậu ấy?"

"Một phiên dịch nhỏ nhoi sao có thể tiếp xúc với boss, em cứ quy củ đi làm là tốt rồi."

Đinh Tam Tam luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra, "Được rồi, em vui là được."

"Em không nói với chị nữa, em đi dạo phố đây, nghe nói phụ nữ công sở tốt nhất là già dặn một chút, em phải mua thêm vài bộ đồ!" Diêu Diêu vui vẻ cúp điện thoại, cầm ví da lên, đi ra ngoài.

Đinh Tam Tam: Cho nên, mọi thứ lại trở về đi dạo phố sao?

Cô nghĩ nghĩ, cúi đầu mỉm cười.

Thứ Sáu, Đinh Tam Tam tan làm đang đi đến gara, tìm được xe của mình, cô khom lưng nghiêng đầu nhìn sang ghế tài xế, hình như có người?

Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt anh tuấn quen thuộc lộ ra ở phía sau, anh cười tủm tỉm nói: "Còn không lên xe?"

Trong mắt Đinh Tam Tam thoáng hiện lên kinh ngạc, vòng qua đầu xe, cô ngồi trên ghế phó lái: "Sao anh về sớm thế?"

Đới Hiến duỗi tay vòng qua bả vai của cô, hôn lên môi cô, "Không có cách nào, ai kêu tối qua nhận được mệnh lệnh của bà xã đại nhân, nói rằng cô ấy nhớ anh rồi."

Đinh Tam Tam bật cười, "Phải không? Cô ấy không dè dặt như vậy à?"

Tay của anh, trượt từ bả vai của cô xuống đến thắt lưng, khẽ véo một cái, "Đúng vậy, lòng anh như lửa đốt, là người đầu tiên lao ra khỏi doanh trại."

Trong lòng Đinh Tam Tam vô cùng ngọt ngào, nhìn anh ở bên cạnh, thế giới trong mắt cô dường như sáng lên thêm một mức.

"Về nhà đi."

Đới Hiến ngày đầu tiên về nhà, nhất định phải về đại viện báo cáo với ba mẹ, cho nên hai người họ tối nay ở chỗ này.

Ăn cơm tối xong, Tôn Cẩn gọi hai người vào thư phòng.

"Bây giờ mắt mẹ không nhìn thấy, cho nên nếu như hai đứa lừa gạt mẹ thì mẹ cũng không biết." Tôn Cẩn ngồi ở trên ghế sofa nói.

"Mẹ, bọn con lừa mẹ lúc nào, mẹ đừng nghĩ nhiều." Đới Hiến cầm tay của Đinh Tam Tam, ngồi ở một bên.

Tôn Cẩn khẽ cười một tiếng, nói: "Bác sĩ ở nước ngoài mẹ đã liên hệ giúp hai đứa rồi, trong tay người ta có rất nhiều ca thành công, cho nên hai đứa không cần lo lắng."

Đới Hiến nhíu mày: "Gấp như vậy sao?"

"Con nhìn mẹ đi, còn có thể sống bao lâu?" Tôn Cẩn trầm giọng xuống.

Đinh Tam Tam đi tới, ngồi ở bên cạnh Tôn Cẩn, nói: "Mẹ, mẹ nói như vậy khiến trong lòng bọn con rất khó chịu. Thân thể của mẹ con hiểu rõ nhất, mẹ có thể sống lâu trăm tuổi."

"Tam Tam, con nói cho mẹ biết, con thật sự bằng lòng sinh đứa nhỏ sao? Mẹ không ép con, lần này con phải nói thật." Tôn Cẩn cầm tay của cô nói.

Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua Đới Hiến, cúi đầu: "Vâng."

"Thật sao?" Âm điệu của Tôn Cẩn nâng cao thêm vài độ, "Con đừng gạt mẹ!"

Đinh Tam Tam nói: "Chỉ là mẹ phải cho con chút thời gian, mặc dù con và Đới Hiến quyết định có con, nhưng cũng không gấp như vậy."

"Đúng, đúng, đầu tiên phải sắp xếp ổn thỏa những chuyện khác, công việc bên bệnh viện của con còn có tính chất công việc của Đới Hiến, đều phải suy xét kỹ càng." Tôn Cẩn hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, hình như bà nhìn thấy tia sáng của sinh mệnh, cả người đều hoạt bát lên.

Đới Hiến nói: "Mẹ, chuyện này con và Tam Tam sẽ có kế hoạch, cho nên mẹ không cần quan tâm nữa, mẹ chỉ cần chú ý dưỡng thân thể là được."

Tôn Cẩn gật đầu, cầm chặt tay của Tam Tam, bà nói: "Đúng, mẹ phải dưỡng tốt đôi mắt để nhìn cháu của mẹ chứ."

Đinh Tam Tam: "..."

Đới Hiến bất đắc dĩ nhìn bà, thật sự không nghĩ tới, biện pháp khiến mẹ anh phấn chấn lại là biện pháp này.

Buổi tối, hai người tắm rửa xong nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau.

"Vợ à, cho dù em làm quyết định gì, anh chỉ có một câu..." Đới Hiến ôm eo cô, nói nghiêm túc, "Đừng cưỡng ép bản thân làm chuyện mình không thích."

Đinh Tam Tam khẽ cười, xoay người đè ở trên người anh, "Phải không? Vậy cưỡng ép anh có được không?"

Đới Hiến nuốt nước bọt, nhìn theo góc áo ngủ bị lộ ra của cô, "Anh, đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng chờ em sai khiến."

Đinh Tam Tam duỗi tay, lần mò ở tủ đầu giường bên cạnh, quả nhiên, một hộp bao cao su rơi ra.

"Cảm giác dạng hạt? Đây là cái gì?" Đinh Tam Tam nghiêm túc nhìn lời giải thích trên vỏ bao bì.

Đới Hiến nhanh chóng xé lấy một cái, "Thử cái thì biết ngay."

"Này, em còn chưa..." Lời cô còn chưa nói hết, đôi môi đã bị anh chặn lại, cả người rơi vào lửa nóng.

Vợ chồng Đới Đinh ở bên này làm chút vận động nồng nhiệt, vợ chồng Đới Diêu ở bên kia cũng giống vậy.

"Đều nói cho anh rồi, là hiểu lầm hiểu lầm." Diêu Diêu chống nạnh, đứng ở trên giường, cả người đều sắp phát điên rồi.

Đới Quân lạnh nhạt ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cô nhảy lên nhảy xuống.

"Làm sao em biết anh ta có ý với em, một người bình thường đều sẽ không có cảm tình với người phụ nữ mới gặp mặt hai ngày chứ!" Diêu Diêu gãi tóc.

Đới Quân: "Vậy làm sao em giải thích đoạn tin nhắn wechat vừa rồi."

"Anh ta bị bệnh tâm thần!" Diêu Diêu cũng không hiểu, mới đi làm hai ngày, vì sao đồng nghiệp lại coi trọng cô, cho dù cô dùng đủ mọi cách nhấn mạnh mình đã kết hôn rồi, lại không một ai tin tưởng!

Công lý ở đâu!

Đới Quân nhìn cô bực bội, lửa giận trong lòng rốt cuộc hạ xuống không ít. Người nhảy nhót trước mắt mặc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, tóc rối tung, rất giống nữ ma đầu luyện công bị tẩu hỏa nhập ma trong phim võ hiệp, điểm bất đồng duy nhất là cô môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu, ngay cả vẻ mặt phẫn nộ lúc đấm cái gối cũng xinh đẹp khiến người ta mê say.

Đới Quân không muốn có con, đối với anh mà nói, anh đã nuôi một đứa bé rồi, cô ấy đáng yêu, linh động, yêu kiều, xinh đẹp... Cho tới bây giờ anh chưa từng gặp qua người phụ nữ khiến anh không ngừng nhớ mong như cô.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Rốt cuộc anh mở miệng.

"Anh tin em rồi?" Diêu Diêu dừng động tác đấm cái gối, nhảy xuống giường.

"Ừ."

Cô giống như thở phào nhẹ nhõm, chạy qua một bên rót hai cốc nước, sau khi bản thân uống ừng ực một cốc liền bưng cốc còn lại đưa cho anh.

"Em thật sự không phải đi quấy rối." Cô mở to mắt, hết sức nghiêm túc.

"Anh biết." Đới Quân thở dài, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.

"Em chỉ muốn sinh con cho anh, làm sao có thể coi trọng người đàn ông khác được..." Cô lẩm bẩm. Thanh niên tài giỏi đẹp trai trong công ty đúng là không ít, nhưng làm sao có thể so sánh với Đới Quân.

"Đừng nhắc đến chuyện sinh con." Đới Quân nói.

"Tại sao?" Cô ngẩng đầu, vành mắt đều ửng đỏ.

"Anh có mình em là đủ rồi, không cần người khác đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

"Con không phải người khác, con là..." Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, cô nói một nửa liền dừng lại.

Đới Quân ôm cô ném lên giường, anh nói: "Không mang thai được cũng tốt, tiết kiệm một khoản lớn tiền biện pháp tránh thai."

Diêu Diêu: "..."

Anh cởi áo ngủ của cô ra, cúi đầu hôn xuống.

Ngày hôm sau, một mình Tôn Cẩn ngồi ở bàn ăn bữa sáng, bốn đứa con, không một đứa nào đi xuống.

"Phu nhân, có cần gọi mọi người xuống không ạ?" Người giúp việc nói.

"Không cần, vừa lúc thanh tịnh một chút." Tôn Cẩn xua tay, khóe miệng chứa ý cười.

Trong phòng ngủ trên tầng, Đinh Tam Tam từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt không tốt lắm.

"Làm sao vậy?" Đới Hiến hỏi cô.

"Bụng không thoải mái." Luôn cảm thấy bụng dưới đang đau thắt lại, hơi giống triệu chứng kinh nguyệt đến thăm.

Đới Hiến tính lại ngày tháng, kỳ kinh nguyệt của cô hình như đang ở mấy ngày nay, "Anh đi rót cho em cốc nước nóng, em ngồi xuống trước đi."

Đinh Tam Tam gật đầu, yếu ớt dựa lưng vào ghế sofa.

Ăn xong bữa sáng, Đinh Tam Tam ngồi đọc sách ở bên cửa sổ sát đất tầng một, Diêu Diêu ngồi ở bên cạnh cô chơi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, bên ngoài là hai anh em Đới Hiến đang đánh cầu lông.

"Chị dâu, trước đây em không cảm thấy Đới Quân thích ghen tuông, bây giờ em mới phát hiện anh ấy thay đổi rồi." Diêu Diêu kéo cái ghế ngồi sát bên người Đinh Tam Tam, liếc mắt nhìn sách của cô, sau đó choáng váng, lập tức nhìn đi chỗ khác.

"Ừ? Thay đổi thế nào?" Đinh Tam Tam tùy ý hỏi.

"Là hai ngày trước, một đồng nghiệp nam trong công ty tặng quà cho em còn mua đồ ăn vặt giúp em, mặc dù em từ chối rồi, nhưng không biết ai truyền ra ngoài, khiến Đới Quân cũng biết. Hôm qua anh ấy dụng hình bức cung em cả đêm, suýt nữa thì điều em đến chỗ thư ký của giám đốc!" Diêu Diêu nói ra mà trong lòng còn sợ hãi.

"Chứng minh cậu ấy quan tâm em."

Diêu Diêu nhìn ra hai người ở phía ngoài đang "chém giết", hỏi: "Vậy anh cả cũng giống thế ạ? Dục vọng chiếm hữu rất mạnh?"

Cuối cùng Đinh Tam Tam không đọc sách nữa, nhìn ra bóng dáng ở bên ngoài, "Anh ấy? Hận không thể tiêu diệt toàn bộ sinh vật giống đực ở xung quanh chị."

"Ha ha, thật không ạ? Khoa trương như thế á?" Diêu Diêu nở nụ cười, giống như tìm được người thê thảm hơn cả mình.

"Trước đây yêu đương là như vậy, càng khoa trương hơn là còn mua chuộc người khác tới giám sát chị, triển khai chiến lược gián điệp." Đinh Tam Tam cười bất đắc dĩ.

Diêu Diêu cười ha ha, tiếng cười ban đầu rất sang sảng, sau đó trở nên cười ngượng ngập, sau đó là ánh mắt cổ quái.

"Em sao thế?"

"Tại sao em làm ra phong ba ở một phòng phiên dịch nho nhỏ mà ông chủ như anh ấy lại biết rõ ràng như vậy?" Diêu Diêu nhíu mày.

Đinh Tam Tam yên lặng, hai anh em này, chiến lược giống nhau?

Người bên cạnh giống như cơn gió lao ra ngoài, sau đó Đinh Tam Tam nhìn thấy Đới Quân bị Diêu Diêu đuổi chạy quanh sân cỏ. Xem ra không đánh cầu lông được nữa rồi, Đới Hiến dùng khăn lau mồ hôi, đi vào cùng Đinh Tam Tam đọc sách.

"Em tốt hơn chưa?" Anh khom lưng chống ở trên ghế dựa của cô.

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi."

"Diêu Diêu làm sao thế, bỗng nhiên tức giận như vậy." Đới Hiến ngồi ở vị trí vừa nãy Diêu Diêu ngồi, cười nhìn hai người đang truy đuổi trên sân cỏ.

Đinh Tam Tam liếc nhìn anh, nói: "Anh còn nhớ lúc trước anh mua chuộc đồng nghiệp của em giám sát em không?"

Đới Hiến: "..."

"Diêu Diêu đang trải qua cơn tức giận của em khi đó."

Đới Hiến đứng dậy: "Nhìn sắc mặt của em chưa tốt lắm, anh đi nấu canh cho em uống, bồi bổ một chút."

Nói xong, nhanh chóng biến mất trước mặt Đinh Tam Tam, chỉ sợ cô nói tiếp lời gì đó bất lợi với anh.

Đinh Tam Tam mỉm cười, sau đó giống như là nhớ tới gì đó, ánh mắt ảm đạm, đi lên tầng.

Cô cầm que thử thai lấy từ chỗ Diêu Diêu đứng ở nhà vệ sinh, không biết tâm tình của mình bây giờ nên như thế nào. Thông thường mà nói, trước khi kinh nguyệt tới estrogen [1] sẽ tăng vọt, sai số khi que thử thai hiện ra hai vạch cũng có tồn tại.

[1] Estrogen: là một nhóm gồm các hợp chất steroid đóng vai trò là hormon sinh dục nữ. Chúng chịu trách nhiệm phát triển và quy định hệ thống sinh sản nữ và các đặc điểm giới tính nữ thứ cấp.

Cô hít sâu một hơi, đem que thử thai hiện ra hai vạch cất vào trong hộp giấy, sau đó đem cả cái hộp giấy bỏ vào trong túi xách của mình.

Nếu như đã định trước phải nhận một kết quả đau đớn, cô hi vọng một người đến nhận.

Lời tác giả: nói cái gì đâu? Ngửa đầu nhìn trời...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp