Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 263


...

trướctiếp

Giang Nhan cười nhạt " Không có chuyện gì, ta chỉ là tò mò, con trai ta sẽ thích phụ nữ như thế nào." Nói xong, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, phong tình vô lượng, "Ta gọi cháu là Bạc Hâm được không? Như vậy có vẻ thân thiết hơn, nếu không cứ gọi Diệp tiểu thư Diệp tiểu thư, cảm giác quá xa cách rồi."

Diệp Bạc Hâm có chút lúng túng, cô nhìn không thấu Giang Nhan, không biết cô có phải thật sự vô hại như biểu hiện bên ngoài không.

“Có thể.”

Giang Nhan mỉm cười lên tiếng, cô gái này có lẽ không phát hiện, trên mặt cô mặc dù cười nhạt, nhưng rất gượng ép, Giang Nhan cô nhìn dọa người vậy sao? Ở trước mặt người lạ, cô lạnh lùng cao ngạo quen rồi, nếu như không phải lo lắng dọa hỏng cô, cô bây giờ ở đâu trên mặt cũng cười sắp rớt ra rồi.

Diệp Bạc Hâm khó xử, cắn môi dưới, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Được rồi, được rồi, đừng quá căng thẳng, ta không có ác ý gì với cháu, không cần lo lắng ta giống mấy mẹ chồng ác độc trên phim ảnh, vừa gặp đã ép cháu rời khỏi con trai ta, con trai ta là bảo vật vô giá." Giang Nhan càng nhìn càng thích, cô gái có thể đỏ mặt, tâm tư đoan chính, không có mạnh mẽ như vậy không cần lo láng sau này dạy hư von trai mình.

Trong ngữ điệu dường như có vài phần ý cười, nhưng thỏa mái hài hước cuối cùng khiến Diệp Bạc Hâm như trút đi gánh nặng không còn cản thấy nguy hiểm nữa, ngồi xuống, chỉ là có chút không quá ngại ngùng giơ tay lên vén tóc lên sau tai.

Giang Nhan cân nhắc: "Con trai này của ta, mười lăm tuổi đã rời khỏi nhà, những năm nay vẫn luôn ở trong quân đội, tính cách hờ hững, bình thường mặt lạnh lùng, ngay cả làm mẹ như ta nhìn, trong lòng cũng rụt rè. Nó có lẽ không quá trêu chọc người khác, nếu như có chỗ nào làm không tốt, hy vọng cháu có thể tha thứ. Nếu như cháu quen biết con người vốn dĩ của nó, biết nó trải qua chuyện gì, có lẽ cháu sẽ tha thứ cho nó bây giờ."

Giang Nhan lời có tình ý, nhắc đến con trai, giữa lông mày ẩn hiện nỗi lo âu, trong ngữ khí lại chứa hối hận.

" Dì, cháu hiểu." Diệp Bạc Hâm gật đầu? Giang Nhan là tới làm thuyết khách cho anh? Chỉ là... bọn họ chiến tranh lạnh, anh sẽ nói cho mẹ anh biết sao? Với tính cách của anh, sẽ không nói, vậy chính là Giang Nhan tự mình cảm nhận ra? Bà sẽ nghĩ như thế nào? Cho rằng Diệp Bạc Hâm đang trêu đùa sao?

“Lúc trước ở tiệm thời trang cao cấp Tia gặp được cháu, ta vẫn cảm thấy cô gái cháu nhìn rất quen mắt, cho tới tối qua, ta nhìn thấy tấm ảnh của cháu trong ví tiền của A Nam..."

Giang Nhan hờ hững nhìn cô một cái, không biết từ đâu lấy ra một bức ảnh, kẹp giữa ngón tay, đẩy đến trước mặt cô.

Kia là tấm ảnh rất cũ, các góc ảnh đã ma sát đi, dường như có người thường lấy ra vuốt nhẹ.

Người trong ảnh bất ngờ lại là Diệp Bạc Hâm năm mười tám mười chín tuổi, hai má trắng xinh, mái tóc ngắn gọn gàng, mặc một chiếc váy trắng đang ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, đang quay đầu, mỉm cười tự nhiên, cười đến yên tĩnh xinh đẹp, rõ ràng tấm ảnh này là chụp lén, có lẽ có người sau lưng gọi cô một tiếng, cô quay đầu lại, thời gian bỗng im bặt.

Mí mắt Diệp Bạc Hâm hơi run, ngón tay có chút khựng lại, cô rủ mắt xuống nhìn tấm ảnh Giang Nhan đẩy tới, trong lòng co rút đau nhói, đẹp đẽ đã từng lưu lại trong ký ức, nhưng mà cô... Ngay cả hồi ức bọn cô ở bên nhau cũng không có.

“Cháu có lẽ không biết, năm năm trước ta đã nhìn thấy A Nam cầm bức ảnh này của cháu, lúc đó nó..." Giang Nhan hơi dừng lại, sự việc qua lâu như vậy rồi, hôm nay đột nhiên nhắc lại trái tim vẫn còn nỗi sợ hãi, "Lúc đó nó xảy ra chuyện, sau vài trục trặc mới cứu lại được, nó nằm trong bệnh viện một tháng mới chuyển biến tốt, trong những ngày đó, nó không mảy may một chút tức giận, mỗi ngày đều ngẩn ngơ với tấm ảnh của cháu, ta máy lần nhìn xem người trong ảnh rốt cuộc là ai, nhưng bị nó thu lại, giấu trên người, ai cũng không cho xem. Có một lần nó ngủ say, tấm ảnh rơi xuống đất, ta nhặt lên..."

"Lúc đó ta nghĩ cô gái trong ảnh có lẽ là người trong lòng nó, nhưng mà... Nó suýt nữa... suýt nữa mất mạng, cô gái kia vì sao không tới bệnh viện thăm nó một lần cho dù một lần, nó có lẽ không đau khổ như vậy..."

"Nửa năm sau, sức khỏe nó hồi phục, ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao nó nằm viện nửa năm, rất nhiều lần suýt chết trên bà phẫu thuật cô gái kia vẫn không xuất hiện, chỉ là... Ta không ngờ rằng..." Giang Nhan thở dài một hơi, nâng mắt lên nhìn Diệp Bạc Hâm, trong mắt không có tức giận, cũng không có ghét bỏ, chỉ là bao phủ tò mò rất sâu, "Bạc Hâm, cháu có thể nói cho ta biết, lúc đó cháu ở đâu không? A Nam từng nói với ta, các cháu đã quen biết nhau sáu năm rồi lúc nó xảy ra chuyện, hai đứa đã ở cùng nhau tồi, là vì sao cháu một lần cũng không xuất hiện?"

Những chuyện đó không có ai nói với cô. Năm đó cô nằm viện rồi, cách cái chết rất gần, nhưng cô không biết, thì ra anh cũng nằm viện nửa năm. Vì sao? Chẳng lẽ lúc đó bọn họ cùng xảy ra chuyện sao? Sau đó anh tỉnh lại, vì sao vẫn luôn không đi tìm cô?

" Cháu..." Diệp Bạc Hâm cảm thấy tim của mình giống như bị người khác móc rỗng rồi, cô liên tục lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng loạn, "Cháu... xin lỗi, cháu không biết..."

Tâm trạng của Diệp Bạc Hâm dần dần có chút mất khống chế, cô hoảng loạn hai tay ôm đầu, đầu đau như nổ tung, "Cháu thật sự không biết... cháu cái gì cũng không biết..."

Giang Nhan không ngờ tới cô sẽ có loại phản ứng này, cô hôm nay tới không phải để hỏi tội, bắt bẻ cô, cô chỉ là không muốn để con trai mình chịu đựng tổn thương.

"Bạc Hâm, cháu không sao chứ?" Giang Nhan phát hiện tay cô rất lạnh, sắc mặt đại biến.

" Cháu không sao... "Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trắng bệch ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc lúc nãy, đầu cô muốn nổ tung lên.

Giang Nhan vỗ vỗ tay cô, "Dì sẽ không ngăn cản hai đứa yêu nhau, ta tin vào ánh mắt của A Nam, năm đó nó mười lăm tuổi, ta không bảo vệ được nó, mấy năm nay ta không có một ngày sống tốt, ta hiểu rõ tính cách của nó, nếu như giữa hai đứa ta cản chân, chỉ sợ cả đời này nó không tha thứ cho ta..."

"Bạc Hâm, làm một người mẹ, ta chỉ muốn con trai ta sống một đời bình an, vui vẻ hạnh phúc, ta không cần nó có bao nhiêu thành công, chỉ cần nó có thể trải nghiệm được vui vẻ của người bình thường, vậy là đủ rồi." Giang Nhan nắm chặt tay Diệp Bạc Hâm, "Dì biết cháu đối với nó rất quan trọng, cháu có thể đáp ứng dì vĩnh viễn đừng làm tổn thương nó?"

Không thể không nói, Giang Nhan là một người kiềm chế rất giỏi lại ẩn giấu rất sâu, một lời này, vừa sử dụng nuông chiều vừa uy nghi, không phải vì Giang Nhan cô hài lòng với Diệp Bạc Hâm, mà là vì con trai thích cô.

Khuôn mặt nhỏ trắng sạch của Diệp Bạc Hâm, lộ ra sắc máu. Không tổn thương anh? Nhưng mà anh...

Vì sao có thể cho rằng cô có thể làm tổn thương anh?

Cô lại làm sao đành lòng đi làm tổn thương anh?

" Dì, cháu sẽ không đâu.” Diệp Bạc Hâm cứng rắn gật đầu.

Nói tới cuối cùng, tức giận cũng tức giận đủ rồi, lời cũng đã nói rồi, cô vẫn là mềm lòng.

Cho dù anh làm ra chuyện gì, cô cũng không khá lên như vậy, quay mắt liền tha thứ cho anh.

Cũng giống Giang Nhan nói, nếu như cô quen biết anh trước kia, biết anh trải qua chuyện gì, cô sẽ tha thứ cho anh của bây giờ.

Cô đáng chết chính là biết anh từng trải qua nhiều khổ sở như vậy, mười lăm tuổi bị người nhà rời bỏ, đuổi ra khỏi nhà, bản thân ở quân đội xông xáo làm nên danh tiếng, mỗi lần thăng chức, đều lấy tính mạng đi làm nhiệm vụ, anh như vậy, cô lấy cái gì ra thuyết phục bản thân buông tay?

...

" Mẹ cháu bị bệnh rồi sao?" Nửa tiếng sau, Diệp Bạc Hâm và Giang Nhan ra khỏi tiệm cà phê, Giang Nhan quàng lại khăn quàng cổ, ngẩng đầu nhìn khu bệnh viện phức hợp phía trước.

"Vâng, xuất huyết dạ dày. Đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhất thời không có trở ngại gì lớn. Nghỉ ngơi vài này có thể xuất viện rồi." sắc mặt Diệp Bạc Hâm bình thản.

"Không có gì đáng ngại là tốt rồi, nếu có gì cần, lúc nào cũng có thể nói với ta, bố của A Nam là nghiên cứu sinh học thừa kế, biết một số giáo sư giới y học, nếu như cháu không yên tâm, ta nói với bố nó hẹn một vài giáo sư về dạ dày tới xem cho mẹ cháu..."

Lúc nói lời này, hai người đã đi tới bãi đỗ xe dưới bệnh viện.

Diệp Bạc Hâm kéo khóe miệng, ánh mắt nhìn thẳng Giang Nhan, "Cảm ơn dì quan tâm, lúc này không cần đâu..."

Cô biết rõ Giang Nhan không phải nói lời khách sáo, nhưng không đến bước vạn bất đắc dĩ, cô không muốn làm phiền người khác, càng không muốn để người nhà anh cho rằng cô muốn lợi dụng anh.

Giang Nhan gật đầu, nhàn nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt bỗng nhiên không gợn sóng.

"Ta cùng cháu lên trên? Thuận tiện thăm mẹ con một chút."

Nụ cười trên mặt Diệp Bạc Hâm bỗng chốc cứng lại, với thái độ kia của Tô Uyển, một lúc không làm khó người khác, cô làm sao dám để Giang Nhan lên trên, hai người chạm mặt, sẽ nói ra chuyện gì.

Thây cô khó xử, Giang Nhan cũng không ép, "ồ, là ta đường đột rồi, bố mẹ hai bên gặp mặt, thế nào cũng không thể chọn nơi bệnh viện này được, quá không hợp lễ rồi, sau này tìm thời gian, hai nhà hẹn đi ra ngoài ăn bữa cơm, chính thức gặp mặt, đến lúc đó tiểu bối bọn cháu cùng vui vẻ."

Diệp Bạc Hâm mới thở phào một hơi, lại nghe Giang Nhan hỏi, "Đúng rồi, A Nam gặp qua mẹ cháu chưa?"

Tô Uyển không cho Tập Vị Nam sắc mặt tốt, còn Giang Nhan nói hợp lẽ, quan tâm tới mặt mũi cô, thái độ của mẹ hai nhà trái ngược, Diệp Bạc Hâm nhất thời cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Dù sao cũng để Tập Vị Nam chịu oan ức rồi, vốn dĩ với con người cao ngạo của anh, không nên có người vứt mặt mũi của anh, vậy mà Tô Uyển cho anh nhìn sắc mẹt xấu rồi.

"Gặp qua"

"Vậy thì tốt, tiểu tử này cũng không nói với ta, có bạn gái không nói với ta, đi gặp mẹ phía nhà nữ cũng không nói với ta, với ta càng ngày càng xa cách rồi." Giang Nhan cảm thán, trong lời nói để lộ ra một tin tức, Giang Nhan điều tra gia thế nhà cô, biết bố mẹ cô ly hôn rồi, cô sống cùng mẹ, trái tim Diệp Bạc Hâm kinh ngạc không ít.

Giang Nhan dường như không nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của cô, từ mình nói tiếp: "Cũng không biết nó lần đầu gặp mẹ con, lễ vật có chu đáo không, thứ cần tặng có tặng không?"

Diệp Bạc Hâm không nói được gì, chỉ có thể cười khô, cô cảm thấy bản thân như một con ngốc, lần đầu tiên luống cuống như vậy, xương bị gãy lúc đầu đi đâu rồi?

Giang Nhan mở cốp xe ra, lúc quay người lại, trên tay cầm vài hộp quà màu đỏ, "Đây là quà gặp mặt ta gửi mẹ cháu, nếu ta đã không lên trên, cháu thay ta giao cho cô ấy, nói là ta mong được gặp mặt cô ấy."

Giang Nhan cười rất dịu dàng, Diệp Bạc Hâm lại da đầu tê tê, cô lo lắng Tô Uyển biết đồ của mẹ Tập Vị Nam tặng, xoay mắt liền vứt đi rồi.

Tiễn Giang Nhan đi Diệp Bạc Hâm buồn phiền nhìn hộp quà trên tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp