Dị Thế Lưu Đày

Chương 224: Tiến vào chợ giao dịch của Ma Nhĩ Càn


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

84bea0d518bb8c32439e4b939d3ee71c

“Cửu Nguyên mấy người nên cẩn thận một chút, ăn bận đẹp như vậy, lại là lần đầu tiên tới Ma Nhĩ Càn, chắc chắn sẽ bị bọn họ theo dõi!”

“Cửu Nguyên mấy người nên cẩn thận một chút, ăn bận đẹp như vậy, lại là lần đầu tiên tới Ma Nhĩ Càn, chắc chắn sẽ bị bọn họ theo dõi!”

“Chiến, cậu không nhìn lầm đâu, ở sơn động kia quả thật có rất nhiều chiến sĩ ra vào, hình như là nơi mà bọn họ dùng để huấn luyện chiến sĩ, không có cách nào tới gần, không biết bên trong rộng cỡ nào. Lũ thú được nuôi trên đồng cỏ bên ngoài sơn động không phải thú dùng để giết thịt, mà là thú cưỡi, thân thể rất to, trên trán có hoa văn kỳ quái.” Đại Hà thấp giọng nói.

Nguyên Chiến gật gật đầu, lúc bọn họ bay trên không trung đã quan sát được tình hình phân bố đại khái của Ma Nhĩ Càn, bộ lạc này nằm ở trung du con sông lớn ngay bên cạnh con sông, gần đó có núi có rừng, nhưng núi không cao, chỉ là cây cối khá rậm rạp, địa hình chỉnh thể theo như cách Mặc nói thì là khu đồng bằng.

Tòa thành mà Ma Nhĩ Càn đang xây cách con sông lớn hơi xa, địa thế cao hơn khu lều trại, Mặc đoán là vì phòng ngừa nước sông dâng lên vào mùa mưa.

Gần tòa thành đang xây dở có một dãy núi lùn, Nguyên Chiến tinh mắt, thấy có không ít người trông như chiến sĩ đang ra ra vào vào một sơn động, còn thấy không ít dã thú. Không biết xuất phát từ dã tính khi chiến đấu hay trực giác của động vật, theo bản năng hắn cảm thấy nơi đó là nơi rất quan trọng, nhưng vì không thể bay thấp để xem, nên lúc đáp xuống hắn mới bảo Đại Hà đi qua thăm dò một phen.

“Mặt khác, tòa thành đang xây của bọn họ không cho người khác tới gần.” Đại Hà cũng nhìn ra tòa thành kia bắt chước theo Cửu Nguyên, khó chịu trong lòng: “Vừa nãy tôi đi thăm dò một vòng, phía trước khu lều ở bờ sông có một hàng tường gỗ, phía sau được rộng mở, hình như dùng để tổ chức phiên chợ, mà nơi ở của bộ lạc Ma Nhĩ Càn nằm ở phía sau, bốn phía ở nơi đó đều có bức tường gỗ cao cao.”

Trong khi nói chuyện, bọn hắn đã đi tới cửa trại duy nhất của bức tường gỗ, nhưng không thể lập tức đi vào, còn phải xếp hàng, thủ vệ gác ở cửa đang dò hỏi và kiểm tra người của các bộ lạc khác tới buôn bán.

Ngoại trừ Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến và những người còn lại đều là lần đầu tiên phải xếp hàng, hoặc nhiều hoặc ít đều thấy có chút mới lạ, nên không cảm thấy phí thời gian.

Đại Hà nghe theo lời Nghiêm Mặc đứng ở sau cùng của nhóm người mình, vừa xếp hàng vừa hỏi thăm mấy người đi bán dạo cũng xếp ngay đằng sau.

Mà mấy người bán dạo xếp hàng đằng trước cũng rất tò mò với đám Nghiêm Mặc, cậu thiếu niên đi sau cùng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lén Nghiêm Mặc một cái, cậu thiếu niên kia thoạt nhìn cũng bằng tuổi với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc bị cậu ta nhìn lén mà có chút mất kiên nhẫn.

Nguyên Chiến buồn cười, nhưng lại không hăm dọa câu thiếu niên dám nhìn lén Nghiêm Mặc kia.

“Ê, cậu tên gì? Từ bộ lạc nào tới?” Cậu thiếu niên nhịn không được bắt chuyện với Nghiêm Mặc, ánh mắt cậu ta ngó Nghiêm Mặc từ đầu tới chân, cuối cùng lại trở về đỉnh đầu hắn: “Đó là chim nhỏ mà câu nuôi hả? Sao nó lại ngồi trên đầu cậu không bay đi? Có phải cậu biết huấn luyện chim không? Cậu có mấy con chim nhỏ giống vậy? Có bán không? Đồ mấy cậu mặc trông không tồi, nhất là cái da thú bọc chân của mấy cậu, có bán không?”

“Kiệt! Mi mới là chim nhỏ! Cả nhà mi đều là chim nhỏ!” Cửu Phong há mỏ phun một lưỡi dao gió về phía cậu thiếu niên.

Lưỡi dao gió xẹt qua đỉnh đầu cậu ta cắt đứt một sợi tóc, nhưng cậu ta hoàn toàn không hay biết gì.

“Cửu Phong, đừng tức giận lung tung.” Nghiêm Mặc vội vàng dỗ ngài chim đang ngồi trên đầu mình, hắn không muốn để ý tới mấy vấn đề như con nít này, chọt chọt Nguyên Chiến, bảo Nguyên Chiến đáp lời.

Nguyên Chiến cố gắng thu liễm hơi thở tàn bạo trên người mình, hỏi ngược lại cậu thiếu niên: “Nhóc con, cậu tên gì? Đến từ bộ lạc nào?”

Cậu thiếu niên hơi sợ Nguyên Chiến, nhưng thấy hắn nói chuyện ôn hòa, gan liền to ra một chút: “Tôi tên Thố Khâu, tụi tôi đến từ bộ lạc Thổ Nhai ở bên kia núi Sói. Mấy anh thì sao?”

“Bọn tôi đến từ bộ lạc Cửu Nguyên ở thượng du sông lớn, Thố Khâu, các cậu có thứ gì hữu dùng để trao đổi với bọn tôi không?”

“Tụi tôi có rất nhiều thứ tốt!” Thố Khâu ưỡn ngực: “Đúng rồi, sao tôi không thấy hàng hóa của mấy anh đâu hết vậy?”

Nguyên Chiến cười, đây là một tên nhãi con lanh lợi: “Hàng hóa của bọn tôi được chuyển tới từng đợt, bọn tôi ít người nên đi nhanh.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Thố Khâu thích Nghiêm Mặc thoạt nhìn bằng tuổi với mình hơn, không có hứng thú nói chuyện với Nguyên Chiến lắm, nên chỉ nói hai câu, rồi lại bắt chuyện với Nghiêm Mặc: “Nè, cậu tên gì? Có muốn tới Thổ Nhai tụi tôi chơi không? Tôi có thể mời cậu ăn thức ăn ngon nha!”

“Kiệt?” Cửu Phong nghe tới đồ ăn ngon, liền nảy sinh chút hứng thú.

Nghiêm Mặc không bài xích việc thăm thú các bộ lạc khác, thấy thằng nhóc này nhiệt tình như vậy, hắn cũng không thể nín thin: “Tôi tên Mặc Đại, bộ lạc các cậu có gì ngon?”

“Nhiều lắm, tụi tôi có... Ô ô!”

Một bàn tay to bỗng dưng thò ra bịt miệng Thố Khâu lại, sau đó là một giọng nam khàn khàn vang lên đầy vẻ bất đắc dĩ: “Thằng nhãi ranh em lại đi quấy rầy người khác, coi chừng lại bị đánh như lần trước đấy!”

Người nói chuyện là một thanh niên trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, hai bên mặt có hoa văn kéo dài tới gần thái dương. Diện mạo hơi hung dữ, nhưng khi cười rộ lên thì bên má trái có một cái lúm đồng tiền rất sâu, làm vẻ hung dữ của anh ta có thêm vài phần đáng yêu.

Người nọ buông Thố Khâu ra, nhìn về phía Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến: “Chào, tôi là anh trai của thằng nhãi hay gây chuyện này, Thố Hống. Vừa rồi tôi nghe các cậu nói mình đến từ thượng du sông lớn?”

Nguyên Chiến trả lời: “Ừ.”

Nghiêm Mặc đánh giá Thố Hống một phen. Người này có cái tên thật thú vị, Thố Hống là một loài thú biết rống, có bề ngoài giống như thỏ*, thân thể chỉ dài chừng một phần ba mét, ngay cả sư tử và hổ còn phải sợ nó, bởi vì chất thải của Thố Hống khi dính lên thân thể sẽ khiến da thịt hư thối.

(*Thố Hống: Thố = thỏ, hống = rống, => thỏ rống.)

Vẻ mặt Thố Hống hơi thay đổi: “Các cậu đến từ nơi hoang dã?”

“Ồ? Thì ra chỗ của chúng tôi được gọi là nơi hoang dã?” Nghiêm Mặc cười, làm bộ như đây là lần đầu tiên mình nghe thấy cách nói đó.

Thố Hống cười gượng: “Chúng tôi không biết nhiều về nơi đó, có rất ít người đi tới đó. Cơ mà...”

Thố Hống đảo mắt nhìn hai người từ trên xuống dưới một lượt, cất giọng nói khàn khàn của mình, vừa nói vừa cười: “Sau khi thấy các cậu, tôi nghĩ chỉ sợ các bộ lạc gần đây sẽ không có ai nói vùng đất ở thượng du sông lớn là nơi hoang dã nữa. Đây là lần đầu tiên các cậu tới Ma Nhĩ Càn đúng không?”

“Ừ.” Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười: “Nếu anh mà làm ca sĩ, nhất định sẽ có rất nhiều fan đó.”

“Sao?” Thố Hống sửng sốt, những người khác cũng không hiểu lắm. Ca sĩ là cái gì, fan là cái gì?

“Tôi đang khen giọng nói của anh rất êm tai.”

Thố Hống: “...Cảm ơn.”

Giọng tôi cũng rất êm tai, Nguyên Chiến kéo kéo tai Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc gạt tay hắn ra: “Thố Hống, có thể nói cho chúng tôi biết về phiên chợ của Ma Nhĩ Càn không? Có chỗ nào cần đặc biệt chú ý không? Chúng tôi muốn vào có phải nộp phí Ma Nhĩ Càn không?”

Thố Hống không biết thực lực của những người này, cũng không muốn đắc tội ai, tuy vừa rồi không hiểu cậu thiếu niên nói gì, nhưng thấy tướng mạo cậu ta hàm hậu không có ác ý, nên hào phóng cười, nói: “Đương nhiên phải nộp phí cho họ, bình thường thì trước khi rời đi, phải đưa cho họ ba phần mười số hàng hóa trao đổi.”

“Nhiều vậy?”

“Hết cách rồi, gần đây chỉ có Ma Nhĩ Càn mới dám mở phiên chợ lớn, cũng chỉ có Ma Nhĩ Càn mới áp chế được các bộ lạc khác, cho dù có thù hằn với nhau thì cũng không được quậy trong phiên chợ của Ma Nhĩ Càn. Trong lúc phiên chợ diễn ra, Ma Nhĩ Càn sẽ phụ trách bảo vệ người và hàng hóa của tất cả các bộ lạc đến để trao đổi, sau khi rời đi, bọn họ sẽ phái người hộ tống các bộ lạc ra khỏi lãnh địa của Ma Nhĩ Càn, cũng sẽ cam đoan không sai người tới cướp đoạt và không để các bộ lạc khác ra tay.”

“Việc rời khỏi Ma Nhĩ Càn phải dựa vào bản thân?”

“Ừ. Nhưng chỉ như vậy cũng đáng giá rồi, các bộ lạc đều phái một lượng lớn nhân thủ tiếp ứng mình ở bên ngoài lãnh địa Ma Nhĩ Càn, chỉ cần cẩn thận là có thể an toàn trở về.”

“Đội ngũ của các bộ lạc khác cũng chỉ có thể dựng lều ở sau bức tường gỗ đó?”

“Ừ, Ma Nhĩ Càn không cho phép bộ lạc tới giao dịch săn thú ở gần đây, thức ăn đều phải tự mang, nước trong sông thì có thể tùy tiện dùng, nhưng không được chạy loạn, càng không được tiến vào chỗ ở của Ma Nhĩ Càn. Nếu chạy loạn mà để tóm được, thì sẽ bị giết chết, Ma Nhĩ Càn sẽ không cho bồi thường bất luận thứ gì, muốn cứu người bị bắt thì phải giao dịch nô lệ.” Thố Hống muốn kết giao với đám người Nghiêm Mặc nên không giấu diếm mấy chuyện này, nói cho bọn hắn nghe một vài thường thức tất yếu ở chợ Ma Nhĩ Càn.

Cậu thiếu niên Thố Khâu chen vào: “Phiên chợ Ma Nhĩ Càn cũng là nơi giao dịch nô lệ lớn nhất quanh đây, bọn họ có thuyền mũi nhọn, được kéo bởi lũ Toàn Quy, bọn họ thích xuống hạ du sông lớn bắt nô lệ, rồi lại vận chuyển lên. Nghe nói thuyền của họ còn có thể tới tận Tam Thành. Nhưng mà thuyền của họ bắt người quanh đây không ít, Thổ Nhai tụi tôi có không ít người bị họ chộp được!”

“Thố Khâu!” Thố Hống thấp giọng quát.

Thố Khâu lè lưỡi, không đợi anh mình mở miệng, lại nói thêm một câu: “Cửu Nguyên mấy người nên cẩn thận một chút, ăn bận đẹp như vậy, lại là lần đầu tiên tới Ma Nhĩ Càn, chắc chắn sẽ bị bọn họ theo dõi!”

Thố Hống tức giận đến mức tát đầu Thố Khâu một cái.

Thố Khâu kêu ui da, đội ngũ của Thố Hống liền truyền
đến tiếng cười.

Thố Hống rất đau đầu khi có một thằng em như thế này.

Nghiêm Mặc chân thành cảm ơn hai anh em bọn họ, mấy tin tức này đối với bọn họ mà nói có thể chỉ là bình thường, nhưng đối với người mới tới Ma Nhĩ Càn lần đầu tiên mà nói, thật sự rất quý giá.

Thố Hống cũng là người tốt, đưa ra lời mời: “Nếu các cậu muốn, chút nữa đi vào chợ, các cậu có thể đi cùng bọn tôi, chiếm một chỗ bên cạnh bọn tôi, đỡ phải mất công tìm chỗ. Đội ngũ tới đây giao dịch lần đầu tiên nếu không cho người sắp xếp vài thứ tốt thì sẽ bị xếp cho một chỗ rất tệ hại. Đến lúc đó nếu có người hỏi các cậu, các cậu cứ nói là đã được xếp chỗ rồi.”

Nguyên Chiến dùng nắm đấm khẽ chạm lên ngực trái, gật đầu với Thố Hống: “Cảm ơn.”

“Không có gì, lúc các cậu giao dịch, đổi cho bọn tôi vài thứ tốt là được. Đội của các cậu chừng nào tới? Hàng hóa nhiều không?”

“Không ít, chúng tôi vào trước sắp xếp, tới khi nhận được tin thì sẽ trở ra đón bọn họ.” Nghiêm Mặc đã sớm chuẩn bị lý do, lúc đầu hắn sẽ không lấy hàng hóa ra, chỉ muốn vào Ma Nhĩ Càn xem thử một chút, nếu có thứ gì hay ho muốn trao đổi, thì lấy hàng mẫu ra thăm dò ý của bọn họ sau.

Nếu thật sự cần đến một lượng lớn hàng hóa để giả vờ, bọn họ sẽ trở ra, cho Cửu Phong biến lớn, rồi vận chuyển hàng hóa vào chợ.

Tới cửa trại, thủ vệ chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề sau đó để bọn họ vào.

Đinh Ninh và Đinh Phi rất ngạc nhiên, Đinh Phi nhịn không được thấp giọng hỏi: “Mặc đại, chẳng lẽ Ma Nhĩ Càn không sợ có kẻ địch trà trộn vào?”

Nghiêm Mặc không trả lời, mà người trả lời là Đại Hà: “Nếu bọn họ dám mở phiên chợ này, thì sẽ không sợ kẻ
địch lẫn vào. Huống chỉ chúng ta đâu được tiến vào chỗ ở thật sự của họ, chỉ ở khu đất trống bên ngoài mà thôi. Hai người các cậu đừng có xem thường Ma Nhĩ Càn!”

“Vâng!”

Phía sau bức tường gỗ còn náo nhiệt hơn, khắp nơi trên bãi đất trống đều để hàng hóa, thú chở và người, thú kêu chim hót, người kêu người khóc, rất ồn ã.

Nghiêm Mặc để ý tới cách phân chia địa điểm của chợ, bởi vì nhiều người nhiều hàng, nên không xếp hai quầy
hàng đối mặt nhau như Cửu Nguyên, nơi này giống như bãi đỗ xe, chia làm nhiều bãi, mỗi bãi đều được đánh dấu một khu đất, mỗi đội ngũ buôn bán sẽ chiếm một khu đất, cũng có vài đội nhiều người nhiều hàng nên chiếm cả một dãy, tỷ như quầy hàng của Ma Nhĩ Càn.

Phần lớn đội ngũ của các bộ lạc đều tự mang theo lều trại, hiện tại có rất nhiều đội ngũ đã dựng lều xong.

Có vài đội đang nhóm lửa nấu ăn ngay trước địa bàn của mình, không ít nô lệ nam nữ đi tới đi lui vận chuyển nước và gỗ, có nô lệ đang chăm sóc thú cưỡi, có nô lệ đang tháo dỡ hàng hóa.

“Những đội đã tới nhiều lần đều có vị trí cố định của mình, đội nào mới tới lần đầu tiên hoặc muốn đổi vị trí thì phải đi tìm người trách của phiên chợ, nhìn thấy không, chính là cái người cắm sợi lông chim màu đỏ trên đầu ấy. Có điều tên đó không dễ nói chuyện, nếu không cần thì tốt nhất là đừng đi tìm hắn.” Thố Hống bảo những người khác chiếm vị trí trước, mình thì dẫn đám người Nghiêm Mặc vừa đi vừa thấp giọng giải thích.

“Bên kia, nhóm người chiếm cứ một dãy đất trống là quầy hàng của Ma Nhĩ Càn. Bọn họ chủ yếu bán nô lệ, nếu các cậu muốn có nô lệ tốt thì có thể tới tìm bọn họ, có điều giá trao đổi sẽ cao hơn các bộ lạc khác. Các bộ
lạc khác cũng có mang nô lệ tới trao đổi, các cậu muốn cũng có thể chọn lựa thử xem.”

“Còn bên kia, là bộ lạc Biên Khê, bộ lạc mạnh thứ hai xếp sau Ma Nhĩ Càn ở mảnh đất quanh đây, bộ lạc bọn họ có thể sai sử một loài mãnh thú tên là Biên Khê. Lũ Biên Khê có ngoại hình giống sói, nhưng giảo hoạt và hung ác hơn sói nhiều, truyền thuyết nói bản thân bọn họ chính là Biên Khê, có thể biến đổi hình dạng từ người thành thú và từ thú thành người.”

Nghiêm Mặc đang ngó dáo dác vừa nghe thấy liền dựng lỗ tai: “Thật hả?”

“Chắc phân nửa, cha tôi từng tận mắt thấy một bộ tộc dã nhân biến thân thành dã thú khi đánh nhau với Ma Nhĩ Càn ở hạ du sông lớn.”

Nghiêm Mặc kích động tới mức tim đập bùm bùm, ánh mắt nhìn người Biên Khê tức khắc trở nên vô cùng nồng nhiệt. Tư liệu sống, tư liệu sống chất lượng tốt!

Nguyên Chiến kéo mặt hắn quay về phía mình, quẹt ngón tay lên khóe miệng hắn, ghét bỏ nói: “Chùi nước miếng coi.”

Nghiêm Mặc vứt cho Nguyên Chiến một ánh mắt: Không thể nói chuyện với thứ phàm nhân như anh.

Thố Hống không biết vì cớ gì mà cậu thiếu niên tên Mặc Đại này lại kích động, chỉ cho rằng hắn cảm thấy thích thú với mấy cái truyền thuyết hiếm lạ cổ quái đó, anh lại bảo Nghiêm Mặc nhìn sang một quầy hàng khác: “Chỗ kia, thấy không, là bộ lạc Người Rắn! Nam giới khôi ngô tuấn tú, nữ giới yêu kiều xinh đẹp, nửa người dưới của bọn họ là đuôi rắn. Bọn họ là bộ lạc thần bí nhất và cũng khó chọc nhất trên mảnh đất này, ngay cả Ma Nhĩ Càn cũng không dám đắc tội bọn họ, có người nói bọn họ đến từ thành Bạch Hi của Tam Thành.”

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, Bạch Hi, truyền thuyết nói Nữ Oa tạo ra sinh mệnh dựa theo hình hài của mình.

Bộ lạc Người Rắn hình như không thích lộ mặt, bọn họ rúc trong túp lều tối u ám của mình, chỉ có nô lệ là bận rộn ở bên ngoài.

Thố Hống vừa đi vừa giới thiệu, Nghiêm Mặc xem đến hoa cả mắt.

“Phía trước là vị trí của Thổ Nhai bọn tôi, vừa lúc ở bên cạnh không có ai chiếm, các cậu tới chiếm trước đi. Năm ngoái ở bên phải của bọn tôi là tộc Dã Khâu, lũ khốn toàn một đám lòng tham không đáy, rất vô lại, bọn tôi từng đánh một trận với chúng, chắc năm nay chúng sẽ không bày quán bên cạnh bọn tôi nữa đâu.”

“A?” Nghiêm Mặc dừng bước chân.

“Gì vậy?” Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.

“Cây trúc!?” Nghiêm Mặc thiếu chút nữa xông tới.

Tiếc là bộ lạc kia hình như không coi trúc là hàng hóa, mà dùng nó để dựng lều.

“Cây trúc gì?” Thố Hống cũng hỏi.

Nghiêm Mặc cố nén ham muốn lập tức tiến lên hỏi chuyện, thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là một loại thực vật, cây non ăn rất ngon, tiếc là gần bộ lạc bọn tôi không nhiều lắm.”

Thố Hống vẫn chưa thành lập khái niệm nuôi trồng và chăm bón thực vật, nghe Nghiêm Mặc nói vậy cũng
không phát hiện ra gì lạ, thực vật ở chỗ bọn họ cũng do tự nhiên sinh ra, có ít thì ăn ít, nếu không rất có thể sẽ ăn tới tuyệt chủng.

“Nếu cậu thích thứ đó, vậy chút nữa đi qua đấy nói chuyện với bọn họ đi. Đó là tộc Ngư Phụ, tính tình hiền lành, dễ nói chuyện.”

Nghiêm Mặc túm lấy tay Nguyên Chiến, ra sức cầm chặt, tới phiên chợ này là đúng! Cho dù chỉ phát hiện cây trúc thì cũng đã là thu hoạch lớn rồi, huống chi nơi này còn có nhiều thứ mà hắn chưa khám phá hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp