Dị Thế Lưu Đày

Chương 222: Nguyên Chiến dễ nổi nóng


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

90579e011aa11bb4146a4b7f28c2fcd7

“Hắn thích chạm vào Mặc, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái và vui sướng.”

Nghiêm Mặc đứng ở bờ sông nhìn nhóm người cá bận việc, nhìn được một chốc, hắn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhiều cá lớn tụ tập ở đây như vậy, mà Cửu Phong lại không bay qua chảy nước miếng?

Có phải đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy Cửu Phong không?

Một đoạn thời gian không thấy, bỗng rất nhớ cái mặt người lanh ma khôn khéo kia, con chim ngốc đó lại ngủ đông nữa rồi chăng?

Chậc, tiếc ghê, hắn còn muốn nhân lúc tuyết tan nhờ Cửu Phong chở hắn đến bộ lạc Ma Nhĩ Càn tham quan, vì thức ăn ở Cửu Nguyên quá đơn điệu, hắn muốn ra ngoài tìm xem có loại ngũ cốc nào thích hợp trồng ở đây hay không.

Nguyên Chiến bóp bóp sau cổ hắn: “Tôi muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện đá Thần Huyết.”

Đi gặp Ngu Vu một chuyến, tên đó nói cho hắn biết nơi lịch luyện chiến sĩ cấp cao, hắn cảm thấy việc tu luyện của mình đã gặp phải chút vấn đề.

Nghiêm Mặc hoàn hồn lại: “Tôi biết, anh đừng sốt ruột, tên Ngu Vu kia không thấy thỏ sẽ không chịu thả ưng, nếu tôi không thể giúp anh ta giải quyết một chút vấn đề sinh sản của tộc bọn họ, thì anh ta nhất định sẽ không nói cho chúng ta biết viên đá Thần Huyết thuộc tính thổ kia nằm ở nơi nào.”

“Vậy cậu làm ra cốt bảo chưa? Con cá lớn đó từng nói có thể dùng bảo để đối phương pháp hấp thu đá Thần Huyết.”

“Tôi chỉ mới học tới cấp năm, trước mất chỉ có thể làm ra loại cốt khí đơn giản nhất.”

“Cậu không nhận được phần thưởng nào từ chỗ truyền thừa của tộc Luyện Cốt à?” Nguyên Chiến nhìn nhìn cái dây chuyền xương ngón tay Nghiêm Mặc treo trước ngực, trực giác nói cho hắn biết, đó là một cái cốt bảo.

Nghiêm Mặc chú ý tới tầm mắt của hắn, theo bản năng cầm lấy xương ngón tay trước ngực, có chút khó xử nói: “Cái này đối với tôi rất quan trọng, có thể gia tăng tinh thần lực cho tôi, còn có thể giúp tôi phòng ngự tinh thần lực. Lần trước có nó tôi mới đối phó được với Thu Thực giả.”

“Ồ, vậy con Cốt Chuột kia còn hữu dụng với cậu không?”

“Còn!”

Nguyên Chiến buông gáy Nghiêm Mặc ra, sợ mình không cẩn thận lỡ tay bóp gãy cái cần cổ mảnh khảnh yếu ớt kia.

Cốt Chuột cậu cũng không muốn lấy ra, xương ngón tay cậu cũng không muốn lấy ra, thế trong mắt cậu, rốt cuộc tôi là cái thá gì?

Nghiêm Mặc ho khan một tiếng: “Bây giờ chẳng phải anh vẫn còn tốt sao? Ngu Vu cũng đã nói anh hấp thu viên thủy nguyên tinh cấp bảy kia rồi thì ít nhất cũng cầm cự được một năm mà.”

“Hoá ra đá Thần Huyết không nằm trong cơ thể cậu, là cậu không sốt ruột đúng không?” Nguyên Chiến liếc xéo hắn.

“Cũng đâu phải tôi bảo anh nuốt nó chứ.”

Nguyên Chiến nghẹn họng. Hắn tự nuốt viên đá, không sai, nhưng vì sao hắn lại làm thế? Sao người này nói mà không thèm suy nghĩ cho tâm tình của hắn gì hết vậy? Thật sự còn chẳng bằng cái hồi hắn vừa nhặt được, lúc làm nô lệ, ít nhất ngoài miệng còn biết dỗ hắn, lấy lòng hắn.

Nếu hắn không mạnh như bây giờ, nếu không phải bên cạnh người này không có ai đáng tin hơn hắn, thì có phải người này sẽ giết hắn giống như những gì cậu ta đã nói trước kia không?

Không, làm sao cậu ta nỡ lòng giết hắn được, tốt xấu gì thì hắn cũng là người mà cậu ta phải róc thịt ra cứu về, không lợi dụng hết những gì có thể lợi dụng, thì làm sao cậu ta cam tâm chứ?

Tuy hắn biết rõ giữa người với người chắc chắn có chỗ lợi dụng lẫn nhau, Mặc đang lợi dụng hắn, hắn cũng đang lợi dụng Mặc. Nhưng hắn thích Mặc, so với cái khi vừa nhặt được còn thích hơn, cho dù bây giờ Mặc có trở nên vô dụng, hắn vẫn sẽ thích Mặc, hắn sẽ không để Mặc làm nô lệ của mình nữa, hắn sẽ nuôi Mặc, mỗi ngày cho Mặc ăn no, không để Mặc chịu đói hay chịu lạnh. Hắn đã hạ quyết định, đời này chỉ có một mình Mặc, Mặc sẽ là bạn đời của hắn, hai người là bạn đời của nhau, cho dù không có con cũng chẳng sao.

Vì thế, hắn hy vọng Mặc cũng thích hắn, chứ không phải xem hắn như kẻ địch hoặc đối tượng chỉ có thể lợi dụng.

Trong cái mùa đông này, có vẻ như Mặc cũng có một chút ham muốn với hắn, điều này làm hắn rất vui và đắc ý, nhưng cũng chỉ có thế, nếu hắn không chủ động đi tìm người này, người này tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm hắn, càng không chủ động ôm hắn ngủ vào buổi tối, bắt mạch cũng chỉ là vài ngày một lần, đối xử với hắn như đối xử với người bệnh trong bộ lạc, không có gì đặc biệt, cũng không có gì quá sốt ruột hay lo lắng.

Nguyên Chiến đấm vào ngực, ở vị trí trái tim mình, hắn cảm thấy nơi đó thật khó chịu.

Mặc bảo hắn chờ đến khi Mặc mười tám tuổi, có lẽ sau hai năm nữa, Mặc sẽ đồng ý ở bên hắn.

Có thật vậy không?

Lửa giận đột nhiên dâng lên, lúc này hắn rất rất rất muốn đè cậu thiếu niên đó xuống, hung hăng chiếm lấy cậu ta.

Không, hắn không thể làm thế!

Nguyên Chiến điều chỉnh lại nhịp thở, áp lửa giận đang dâng lên xuống, hình như hắn dễ nổi nóng hơn trước kia, điều này không tốt, một thủ lĩnh bộp chộp dễ nóng giận sẽ không khiến bộ lạc cường đại hơn được.

Nghiêm Mặc nhìn về phía con sông, nên không nhận ra vẻ khác thường của người thanh niên bên cạnh, suy nghĩ của hắn lại bay tới chỗ Cửu Phong, hắn phải tìm thời gian tới cái sào huyệt trên vách đá thăm Cửu Phong mới được.

Nguyên Chiến dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bỏ qua cảm giác khó chịu khác thường dưới đáy lòng, hắn không biết đó là gì, chỉ cho rằng đó là ảnh hưởng của đá Thần Huyết.

“Mặc, quả Vu Vận cũng không biết đá Thần Huyết thuộc tính thủy và thổ ở đâu sao? Cậu hay dùng nó tìm đồ mà.”

Nghiêm Mặc bị hắn kéo lực chú ý về: “A, nhắc đến quả Vu Vận, vừa lúc tôi muốn hỏi anh, khi anh cho nó hút năng lượng, anh có nói chuyện với nó không?”

“Không có, bây giờ mỗi khi tôi sờ bụng cậu, nó sẽ tự động hút năng lượng dư thừa của tôi, đến một mức nhất định thì sẽ tự ngưng lại.”

“Lạ thật, có phải vì nó hấp thu quá nhiều năng lượng của anh, nên bắt đầu chìm vào giấc ngủ đông trước khi thăng cấp rồi không? Đã rất lâu rồi nó không chủ động nói chuyện với tôi, tôi gọi nó, nó cũng làm lơ.” Chủ yếu là, đã lâu rồi hắn không ‘nghe thấy’ tiếng con mình.

“Cậu có hỏi Ngu Vu chưa? Tôi cảm thấy tên đó biết được nhiều thứ lắm.”

“Khoảng thời gian này tôi không có gặp anh ta. Chờ sau khi đào xong hồ nước, tôi nghĩ anh ta sẽ tới một chuyến, đến lúc đó hỏi kỹ hơn cũng được.”

Thế vì sao bây giờ không đi tìm mà hỏi? Sợ tên đó đòi cốt bảo của cậu à? Cậu muốn thấy tôi cứ mãi thống khổ có đúng không?

Không, hắn không thể tiếp tục nghĩ như vậy, đó không phải hắn. Hắn phải học được cách khống chế cơn giận của mình, tất cả đều do đá Thần Huyết tác động đến hắn.

Hắn phải bình tĩnh lại.

Nguyên Chiến lại đặt tay lên sau cổ Nghiêm Mặc, hắn thích chạm vào Mặc, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái và vui sướng. Quả nhiên, Mặc không kháng cự sự đụng chạm của hắn, tâm tình hắn lập tức tốt lên.

“Mặc.”

“Ừ?”

“Phép huấn luyện trung cấp, lúc tôi luyện, hình như...”

“Đại nhân, Nga Anh tìm ngài.” Đại Hà bước nhanh tới bẩm báo.

... Gặp phải chút vấn đề. Nguyên Chiến nói thầm trong lòng nốt nửa câu còn lại. Hắn đổi ý rồi, hắn là thủ lĩnh, là người mạnh nhất của bộ lạc này, hắn không nên để lộ vẻ mềm yếu cho tư tế của hắn thấy, nếu người nọ cứ cách vài ngày bắt mạch cho mình mà không phát hiện ra vấn đề gì, thì có lẽ đó chỉ là ảnh hưởng mà đá Thần Huyết mang đến thôi, chứ không phải việc tu luyện của hắn gặp sự cố, hắn có thể tự mình khắc phục.

Nghiêm Mặc xoay người: “Chị ta tìm tôi có chuyện gì?”

Nga Anh là cái người phụ nữ ngày hôm đó đại diện cho đám người mới tới đứng ra nói chuyện với hắn.

“Cô ta nói phải gặp ngài rồi mới nói, bảo là chuyện rất quan trọng. Tiếng Cửu Nguyên cô ta vẫn chưa học nhiều, nên có vài lời bọn tôi nghe không hiểu.”

“Bảo chị ta qua đây.”

“Vâng.”

Nghiêm Mặc quay đầu lại hỏi Nguyên Chiến: “Vừa rồi anh muốn nói gì với tôi? Phép huấn luyện trung cấp làm sao?”

“Không có gì, có lẽ chỉ là ảnh hưởng của đá Thần Huyết thôi, trong khoảng thời gian này tôi chẳng những dễ nổi nóng, mà còn đặc biệt muốn giết người.”

Cuối cùng Nguyên Chiến vẫn nói ra.

Nghiêm Mặc xem câu sau của hắn như nói giỡn, cầm lấy tay Nguyên Chiến bắt mạch một lát, không phát hiện ra vấn đề gì lớn: “Có cần tôi phối cho anh vài đơn thuốc thanh nhiệt hạ hỏa không?”

“Không cần.” Vừa nói xong, Nguyên Chiến lại đổi ý: “Được rồi, cậu cứ phối cho tôi đi.”

Rốt cuộc Nghiêm Mặc cũng cảm thấy có gì đó bất thường, hắn lại cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, lần này vẻ mặt rất nghiêm túc: “Khoảng thời gian trước có tới gần hai tháng anh không ở bộ lạc, đi đâu vậy?”

“Đi rèn luyện.”

“Ở đâu?”

“Ngu Vu nói cho tôi biết một nơi có thể giúp chiến sĩ cấp cao rèn luyện, ở giữa khu rừng đen và hồ Thanh Uyên.”

Nghiêm Mặc đang định hỏi kỹ hơn, thì Đại Hà đã đưa Nga Anh đến.

“Tư tế đại nhân, thủ lĩnh đại nhân.” Nga Anh cúi đầu hành lễ.

“Chị nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi? Chuyện gì? Có phải trong bộ lạc lại có thằng ngu nào đó bị sắc dục làm mờ mắt gây phiền toái cho các chị?”

“Không phải.” Nga Anh vội vàng lắc đầu, đổi sang nói ngôn ngữ quen thuộc của bộ tộc mình: “Đại nhân, thời tiết ấm lên, có phải ngài cần thêm nhiều người để làm việc không?”

“Phải.”

“Vậy đại nhân ngài có tiếp tục trao đổi với bộ lạc Ma Nhĩ Càn không? Đổi nô lệ của bọn họ sang đây?” Vẻ mặt Nga Anh có chút khẩn thiết.

“Trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ không.”

“A!” Nga Anh thất vọng: “Đại nhân, ngài thật sự không cần thêm một nhóm nô lệ nữa sao? Bộ lạc bây giờ là nữ nhiều nam ít, ngài không cần đổi một ít đàn ông ư?”

“Nga Anh, nói thật cho tôi biết, có phải tộc nhân của chị vẫn còn ở Ma Nhĩ Càn không?”

Nga Anh quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng nói: “Đại nhân, xin ngài cứu hai người anh của tôi, cứu tộc nhân của tôi! Rất có thể bọn họ sẽ bị trao đổi cho bộ lạc khác trong chợ giao dịch vào mùa xuân, nếu bọn họ không nghe lời, sẽ bị thiến, đại nhân, xin ngài cứu bọn họ với!”

Nghiêm Mặc nhíu mày, Nguyên Chiến thì ôm trán, cố khống chế cảm xúc của mình.

“Vì sao cô không nói sớm một chút, lại chờ tới tận khi qua một mùa đông?” Giọng nói của Nguyên Chiến có chút lạnh lẽo và mất kiên nhẫn.

Nga Anh không hiểu lắm, Nghiêm Mặc lặp lại lời của Nguyên Chiến.

Nga Anh quỳ rạp trên mặt đất: “Rất ít khi Ma Nhĩ Càn bán nô lệ vào mùa đông, trừ phi bọn họ có thể đổi được những thứ tốt.”

Nghiêm Mặc biết cô vẫn còn một câu chưa nói, cô chỉ vừa mới đến Cửu Nguyên, làm sao dám nói chuyện tộc nhân của mình cho tư tế biết. Cũng nhờ trải qua một mùa đông, cô mới biết Cửu Nguyên tốt, mới phát hiện tư tế đại nhân ở nơi này không cao cao tại thượng như những nơi khác, cô mới dám lấy hết can đảm tới tìm hắn.

“Nói kỹ càng một chút xem, đứng lên mà nói.”

Nga Anh vội vàng bò dậy, bây giờ tất cả mọi người trong bộ lạc đều biết tư tế đại nhân không thích có người quỳ dưới chân mình: “Đại nhân, bộ tộc bọn tôi tên là Anh Lạc, sống ở hạ du của bộ lạc Ma Nhĩ Càn, cách bọn họ chừng hai mươi ngày đường, vào lúc tuyết tan năm ngoái không có thức ăn, Ma Nhĩ Càn tấn công bộ tộc bọn tôi, bắt hết một nửa số tộc nhân.”

“Tôi và tộc nhân của mình bị mang về Ma Nhĩ Càn, bọn họ huấn luyện chúng tôi, nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh, còn không cho chúng tôi ăn no, chúng tôi thường xuyên bị bỏ đói, ngay cả một mảnh cỏ khô để bọc thân cũng không cho chúng tôi. Tộc nhân của tôi đều bị tách ra, nam và nữ không ở cùng nhau, tôi với các anh trai chỉ thấy nhau từ xa. Bắt đầu từ mùa đông khi tôi bị đưa tới nơi này, tôi nghĩ các anh tôi cũng sẽ nhanh chóng bị trao đổi, mùa xuân và mùa thu hằng năm, Ma Nhĩ Càn đều tổ chức một cuộc giao dịch giữa các bộ lạc.”

Nga Anh hai mắt rưng rưng, khẩn cầu: “Đại nhân, nếu bộ lạc còn cần nô lệ, xin ngài đổi các anh tôi và tộc nhân của tôi về đi. Tôi cam đoan bọn họ sẽ không bỏ trốn, bọn họ nhất định sẽ thích bộ lạc Cửu Nguyên giống như tôi, dốc sức phục vụ bộ lạc. Đại nhân, cho dù để bọn họ ở ngoại thành, để bọn họ làm việc cho bộ lạc cũng được. Đại nhân...”

Nghiêm Mặc nâng tay lên: “Tôi phải biết Ma Nhĩ Càn là bộ lạc như thế nào, nói hết những gì chị biết ra cho tôi đi.”

“Vâng, đại nhân.” Nga Anh cảm thấy tộc nhân của mình đã có hi vọng, cuống quít lau nước mắt, cố gắng nhớ lại.

Một tiếng sau, Nga Anh rời đi, Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến: “Anh nghĩ sao?”

“Cậu hẳn là đã quyết định rồi.”

Nghiêm Mặc nhún vai, cũng đã tới cửa cầu xin, hắn mà làm lơ là sẽ bị sách hướng dẫn phạt ngay. Vừa lúc hắn cũng tính tới Ma Nhĩ Càn một chuyến, có điều nếu không có Cửu Phong hỗ trợ, thì sẽ phí thời gian đi đường, Mãnh đi đến tận bây giờ vẫn chưa trở về nữa mà.

“Nga Anh biết quá ít thông tin, vì là nô lệ nên chị ta không thể tự do đi lại. Nếu Mãnh trở về trong mấy ngày tới thì tốt rồi, chúng ta có thể biết nhiều hơn từ miệng anh ta một chút.”

“Cậu muốn tự mình đi Ma Nhĩ Càn?”

“Ừ. Thứ tôi muốn tìm có rất nhiều, chỉ dặn bằng miệng thì sẽ không rõ ràng, tự đi một chuyến là tốt nhất, Nga Anh cũng vừa nói mùa xuân hằng năm của Ma Nhĩ Càn có mở chợ giao dịch quy mô lớn, nói không chừng chúng ta có thể tìm được không ít thứ hữu dụng.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Nếu may mắn, nhiều khi còn có thể phát hiện nơi có đá Thần Huyết thuộc tính thủy hoặc thổ, cho dù không thể phát hiện, thì cũng có thể hốt vài viên thổ nguyên tinh về cho anh dùng cũng tốt.”

Nguyên Chiến bỗng cảm thấy thoải mái hơn không ít, cảm giác khó chịu quái dị trước đó biến mất tăm.

“Vậy thì đi một chuyến, tôi và cậu cùng đi, nhờ Cửu Phong chở chúng ta. Có Tranh giữ nhà, chúng ta rời đi một đoạn thời gian cũng không sao.”

“Được, trước khi đi tôi sẽ sắp xếp những công việc cần làm trong mùa xuân cho người khác phụ trách, trồng cây thổ nguyên và cây bông, lúa cũng phải trồng một ít. Việc chăn nuôi gia súc cũng không khó, phái chiến sĩ thanh lý các nguy hiểm trong khu chăn nuôi, rồi giao cho bọn trẻ chăn dắt là được.”

“Vậy chúng ta sẽ khởi hành sau khi đợt săn thú đầu xuân kết thúc.” Hai người vừa đi về vừa sắp xếp lại các kế hoạch sau đó.

“Bây giờ chỉ thiếu Cửu Phong, hy vọng nó ở gần đây chứ không chạy xa quá.”

“Ngày mai tôi qua sào huyệt của nó xem thử, coi nó có ngủ đông không.”

“Ừ. Đúng rồi, lúc nãy anh nói cái chỗ rèn luyện gì gì đó, rốt cuộc là sao? Nơi đó có cái gì?”

Nguyên Chiến không muốn nói về chuyện rèn luyện kia cho lắm, cứng ngắc dời đề tài: “Ngoại trừ muối đỏ, lần này chúng ta tới Ma Nhĩ Càn cần mang theo thứ gì? Có nên mang theo một ít than đá không?”

“Không mang than đá, mang theo giày, ủng da và bông đã được xử lý.” Thấy Nguyên Chiến không muốn nói, Nghiêm Mặc cũng không cưỡng ép.

“Ngoại trừ hai chúng ta, có cần mang thêm một ít nhân thủ không? Nếu dẫn người về, vậy cũng phải có người trông coi bọn họ.”

“Nếu Cửu Phong chịu chở.”

(Zombie: Chương sau chúng ta lại qua phó bản mới, phó bản này Mặc và Chiến sẽ thu được vài thủ hạ đắc lực nữa, rồi kết bạn với nhiều thế lực hơn, đương nhiên là kẻ địch cũng nhiều hơn rồi. )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp