Dị Thế Lưu Đày

Chương 221: Mùa đông qua


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

8d1173f28db2989f8abc114af5ac3626

“Qua chuyện đuổi người đi lần này, nhân tâm chẳng những không loạn, mà ngược lại còn được củng cố thêm.”

Khi Nghiêm Mặc nói câu ‘cứ thế đi’, Liệp với Điêu cùng lui về sau một bước, tự cởi áo ra, đưa lưng về phía Băng, ra hiệu cho hắn có thể thi hành hình phạt bất cứ lúc nào.

Băng nhìn về phía chủ vị, Nguyên Chiến nói thẳng: “Hai mươi roi.”

Nghiêm Mặc đứng ở đó xem quá trình Liệp và Điêu bị trừng phạt.

Những người khác thấy ngay cả Liệp và Điêu thân với thủ lĩnh như anh em ruột mà còn phải chịu trừng phạt, cả đám đã không còn ôm tâm lý may mắn nữa.

Việc trừng phạt số người còn lại, Nghiêm Mặc không định xem, kéo áo khoác lại rồi rời đi, Nguyên Chiến cũng không giữ hắn ở đây.

Nghiêm Mặc trước khi đi dặn Tranh hai câu, Nguyên Chiến nghe thấy nhưng không phản đối, giao việc giám sát cho Tranh và Bộ Nga phụ trách, Băng thì chấp hành hình phạt.

Trong mắt Tranh cất chứa sự cảm kích, anh nhìn theo bóng dáng Nghiêm Mặc, dùng nắm tay phải đặt lên ngực, trịnh trọng hành lễ, thẳng đến khi không thấy bóng dáng Nghiêm Mặc đâu nữa.

Tranh quay đầu nhìn đám người đang đứng, câu đầu tiên khi mở miệng nói là: “Tư tế đại nhân thấy trong số các người có không ít người nhỏ tuổi, nên không đành lòng, cũng không muốn các người vừa bị đuổi ra liền chết cóng, chết đói.”

Hai mắt mọi người sáng lên, cho rằng tư tế đại nhân sẽ không đuổi bọn hắn ra khỏi bộ lạc nữa.

Nhưng câu thứ hai của Tranh đã đánh vỡ ảo tưởng của bọn hắn ngay lập tức: “Trừ Liệp và Điêu, các thủ lĩnh khác và người có chức trách sẽ bị phạt mỗi người mười roi, không phạt những người còn lại, quần áo, vũ khí và tài sản riêng đều mang đi hết đi.”

Tuy đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, nhưng nội dung trừng phạt này so với lời của thủ lĩnh đại nhân vừa rồi khoan dung hơn nhiều.

Con người rất kỳ lạ, ban đầu khi Nghiêm Mặc nói bọn
họ có thể mang tài sản riêng đi, bọn họ còn thấy uất ức.
Chờ khi Nguyên Chiến nói chẳng những không được mang đi bất cứ thứ gì, mà còn phải ăn roi rồi bị lột sạch
quần áo, lúc này Nghiêm Mặc nói như vậy, bọn họ lại cảm thấy tư tế đại nhân tốt hơn nhiều.

Sự tình cứ thế được quyết định, mà người vốn cảm tư tế với thủ lĩnh ác, ngoại trừ con số cực ít, đại đa số còn lại đều bắt đầu nghĩ tư tế tốt như vậy, bọn hắn cũng không thể mặt dày ăn vạ trong nội thành không chịu ra ngoài.

Người nào chính trực và sống một mình thì không cần về nhà, chỉ mang theo quần áo trên người và vũ khí trong tay mà đi, ngay cả đồ ăn cũng không mang theo, trước khi đi còn nói mình giao hết những thứ trong nhà cho bộ lạc.

Cũng có người không nỡ để người nhà chịu khổ như mình, nên chỉ mang theo số thức ăn đủ cho hai ba ngày, những thứ khác đều để lại cho người nhà.

Có người cảm thấy mình làm sai, xin lỗi bộ lạc và người nhà, cũng có kẻ dày mặt, đào sạch sẽ những thứ có thể mang đi, thậm chí còn chạy qua nhà nào mình quen biết để xin thêm chút đồ ăn.

Có điều, dù những người này làm ra chuyện gì, cũng không ai người nhất quyết đòi đem theo người nhà mình, có người nhà muốn đi theo nhưng lại được khuyên bảo, để bọn họ ở lại nội thành.

Không cần biết những người này thật sự không nỡ để người nhà cùng mình ra ngoài chịu khổ, hay muốn có người ở lại Cửu Nguyên để ít ra mình không đến mức hoàn toàn không có đường lui, điều này khiến Nghiêm
Mặc có chút ấn tượng tốt với họ.

Qua chuyện đuổi người đi lần này, nhân tâm chẳng những không loạn, mà ngược lại còn được củng cố thêm, Nghiêm Mặc vốn cho rằng chắc phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đả động được thái độ chết lặng và bị động của số dân cư mới tới, khó mà khiến họ tích cực và chủ động hòa nhập vào cuộc sống của bộ lạc.

Tuy rằng trong rất nhiều thời điểm, phụ nữ là một phiền phức lớn, nhưng khi phụ nữ với nhân số đông đảo cùng đồng tâm hiệp lực muốn làm tốt một chuyện nào đó, thì bầu không khí trong bộ lạc sẽ khác hẳn đi.

Đây cũng là lý do mà bất luận một bộ lạc nào cũng không thể thiếu phụ nữ, không chỉ vì bọn họ có thể sinh con, mà còn vì phụ nữ tựa hồ như có một khả năng bẩm sinh, làm cuộc sống sinh hoạt trở nên tốt đẹp hơn, và điều hòa bầu không khí. Các cô đã có thể khiến tâm tình người xung quanh cùng cuộc sống trở nên tệ hại, nhưng cũng có thể khiến người ta như sống trên thiên đường.

Tiếng cười tràn khắp bộ lạc, bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy bóng dáng bận rộn của các cô gái, bọn họ đang cố gắng học ngôn ngữ thông dụng, cố gắng tạo mối quan hệ tốt với người trong thành Cửu Nguyên, cố gắng làm những chuyện mà mình có thể làm được.

Nguyên Chiến cho Sa Lang và thủ hạ của cô phụ trách huấn luyện những người phụ nữ đó, để bọn họ học được cách tự bảo vệ mình trong một thời gian ngắn, rồi bắt đầu dạy họ học cách sử dụng cung tên.

Có lẽ bọn họ không ngờ tới việc mình chẳng những có thể rèn luyện giống như đàn ông, mà còn được tiếp xúc với những vũ khí có uy lực cường đại, cả đám đều nghiêm túc học, chỉ có số ít người lâu lâu than mệt.

Nghiêm Mặc cảm thấy điều này có quan hệ rất lớn với việc bọn họ chưa bị nhồi nhét những quan niệm cặn bã của thời phong kiến ở thế giới cũ, cho dù bọn họ cảm thấy mình yếu hơn đàn ông, nhưng không cảm thấy trời sinh mình nên ở nhà chăm con, nấu cơm, quét dọn, may vá, càng không yếu ớt, mấy người phụ nữ đến từ các bộ lạc dã nhân phần lớn đều biết đi săn thú, có khi còn là một thợ săn cừ khôi.

Những người phụ nữ đó đều đến từ các bộ tộc theo chế độ mẫu hệ, trong chế độ mẫu hệ, rất nhiều phụ nữ sống hệt như đàn ông, đương nhiên sẽ không cảm thấy việc huấn luyện chiến sĩ có gì mà khổ.

Trong tình trạng thức ăn sung túc, bọn họ và lũ trẻ thay đổi ngày một rõ ràng.

Một số người Cửu Nguyên còn lo không nuôi bọn họ tốt lên được, nhưng Nghiêm Mặc lại cảm thấy đây không phải vấn đề.

Những người phụ nữ đó có lẽ bởi vì hoàn cảnh sống, mà phần lớn đều rất đơn thuần, nhưng không phải là không biết suy nghĩ. Trước đó Ma Nhĩ Càn đối xử với các cô thế nào, bây giờ Cửu Nguyên đối xử với các cô ra sao, các cô có thể phân biệt được.

Cửu Nguyên cũng không quản các cô nghiêm khắc, các cô muốn bỏ trốn đều có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào, nhưng không có ai đòi rời khỏi Cửu Nguyên, càng không có người muốn bỏ trốn.

Các cô không muốn về nhà sao? Có vài người cũng muốn về nhà đó, nhưng bọn họ hiểu rõ rằng cả đời này mình đã không còn cơ hội về nhà nữa.

Quãng đường, thời tiết, và đủ loại nguy hiểm rình rập bên ngoài, những thứ đó đều làm ý niệm muốn được về nhà trong họ trở thành hy vọng xa vời, thậm chí rất nhiều người trong số họ đã không còn nhớ rõ nhà mình nằm ở đâu, phải đi như thế nào.

Nếu đã không thể về nhà, vậy còn chẳng bằng sống tốt như hiện tại.

Huống chi, bộ lạc Cửu Nguyên đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của các cô, dù là quy mô hay điều kiện của tòa thành, đừng nói tới bộ tộc cũ của các cô, mà ngay cả bộ lạc lớn như Ma Nhĩ Càn cũng không có cách nào so với nó.

Bộ lạc giàu có như vậy, dù là làm nô lệ ở chỗ này, cuộc sống cũng tốt hơn ở bộ tộc cũ của các cô rất nhiều.

Huống chi, Cửu Nguyên không có nô lệ, càng thần kỳ hơn nữa là nó không có chế độ mẫu hệ, nhưng vẫn tôn trọng nữ giới, địa vị của nữ giới và nam giới ngang nhau. Phụ nữ ở đây không phải là những vật phẩm tiêu hao, các cô không cần phải làm nô lệ tình dục, công cụ sinh đẻ, thức ăn hay vật trao đổi.

Điều càng khiến các cô an tâm là, bộ lạc này có một vị tư tế thiện lương nhân hậu được Tổ Thần thương yêu!

Cậu ta biến Cửu Nguyên thành một bộ lạc đầy sức sống mà các cô chưa bao giờ thấy.

Hơn tám trăm người phụ nữ đã an tâm sinh sống, giải quyết được không ít nguy cơ về mặt nhân công lao động khi đuổi hơn một trăm người ra khỏi thành.

Đầu tiên, hơn năm trăm đứa trẻ mới tới và những đứa cô nhi trong bộ lạc không cần phải lo sau này không có ai chăm, những người phụ nữ đó chủ động chia ra một bộ phận đến mang bọn trẻ đi, mỗi ngày đều chăm sóc tốt cho tụi nó.

Tiếp theo, lũ gia súc dê bò được nuôi trong bộ lạc cũng có người cho ăn, quét dọn chuồng và chăm sóc, tốt xấu gì cũng không để lũ gia súc chết cóng vì thời tiết rét lạnh nữa.

Còn có, cây đay, cây bông và những nguyên vật liệu tồn kho dần biến thành bán thành phẩm hoặc thành phẩm.

Nghiêm Mặc giao máy dệt mà người Ma Nhĩ Càn đưa tới cho đám người Tát Vân, để bọn họ so sánh với máy dệt hiện có của Cửu Nguyên, rồi kết hợp ưu điểm hai bên, tạo ra máy dệt mới, hiện giờ mấy người phụ nữ bọn họ đang sử dụng guồng quay tơ và máy dệt kiểu mới, các cô không cần thầy dạy cũng học được cách xử lý bông.

Quả nhiên, phụ nữ rất nhạy bén trên phương diện về đời sống sinh hoạt, nhưng điều đó còn phải xem người cầm quyền có chịu tìm tòi hay không.

May vá, dệt vải, nấu cơm, thậm chí là làm giấy, kỳ thật phần lớn những thứ đó đều do phụ nữ sáng chế ra, chỉ là các cô cứ trốn trong nhà mãi nên không có cơ hội thể hiện, làm ra thứ gì rồi cũng không có ai nhớ kỹ tên các cô, nó chỉ chậm rãi lan truyền, sau một thời gian liền trở thành vật phẩm phổ biến trong nhận thức mọi người.

Nghiêm Mặc còn nghĩ chắc hắn phải đi áp bức mấy người nguyên thủy này để nâng cao kỹ năng sáng tạo và làm việc của bọn họ.

Làm giấy, nung gốm, thợ mộc và lò sưởi, hắn mặc kệ mấy người nguyên thủy đó có hiểu hay không, trước tiên cứ quăng ra hết, ai có hứng thú thì đi nghiên cứu.

Cũng không phải kiến thức gì khó tiếp thu, chỉ cần gợi ý một chút, thử nghiệm vài lần, vẫn có thể tìm ra bí quyết.

Mà trong mùa đông này, rốt cuộc Nghiêm Mặc cũng làm ra được chỉ ruột dê mà hắn tâm tâm niệm niệm đã lâu. Đồng thời cho người Cửu Nguyên và người lùn biết, cơ thịt cùng nội tạng của động vật chẳng những có thể ăn, mà còn có thể làm ra những thứ hữu dụng khác.

Một mùa đông trôi qua, Nghiêm Mặc từ chiến sĩ thần huyết cấp bốn thăng lên cấp năm, truyền thừa của tộc Luyện Cốt cũng đã học tới nửa sau của cấp năm.

Nguyên Chiến vẫn như cũ, vì tránh cho năng lượng trong cơ thể bùng nổ, hắn rất ít khi sử dụng năng lực, nên dồn hết thời giờ vào việc rèn luyện tinh thần lực.

Hơn hai trăm đã nhân, ngoại trừ con nít, cả bọn cũng miễn cưỡng ra dáng chiến sĩ hơn rồi, một vài câu ngôn ngữ thông dụng đơn giản đã có thể nghe hiểu và giao tiếp.

Khi tuyết tan, bộ lạc xuất hiện mười hộ gia đình mới thành lập, điều này làm đám Nguyên Tế lưu manh ở ngoại thành và bọn người bị đuổi ra phải hâm mộ đố kỵ hận.

Tới đây, có một vài việc không thể không nói, ngoại thành hiện giờ có bốn thế lực lớn, người lùn, người Nguyên Tế, người bị đuổi khỏi Cửu Nguyên, và người
Cách Lan Mã, vào thời điểm tiết trời lạnh nhất trong mùa đông, người Cách Lan Mã đến xin sự giúp đỡ của Cửu Nguyên và được Nguyên Chiến cùng Nghiêm Mặc đồng ý cho dọn vào ngoại thành.

Bốn thế lực này rất thú vị, bọn họ đều tập trung ở ngoại thành tây, nhưng không biết là có ai đã bày mưu đặt kế
từ trước hay chỉ do vô tình, người bị đuổi ra khỏi Cửu Nguyên chiếm mảnh đất gần phía nam nhất, người lùn ở giữa, nhưng Nguyên Tế lại chen chân vào hai bộ lạc người lùn, tộc Cách Lan Mã và các người lùn không phải trong tộc Lạc Lạc và tộc Mạc Mạc thì ở lẫn với nhau.

Vì thế, ở ngoại thành tây, từ nam đến bắc được phân chia thế lực như sau: Liệp và Điêu dẫn đầu người Cửu Nguyên cũ, tộc Mạc Mạc, người Nguyên Tế, tộc Lạc Lạc, tộc Cách Lan Mã và các tộc người lùn khác.

Những người này ở ngoại thành, nhưng không phải ở không, bọn họ tự xây nhà cũng được, hay nhờ Cửu Nguyên hoặc người lùn giúp đỡ cũng được, đều phải trả phí thuê đất và thuế đầu người cho Cửu Nguyên, không có nguyên tinh thì dùng lao động hoặc các vật phẩm có giá trị tương đương để trả.

Phí thuê đất, bọn họ có thể hiểu. Nhưng thuế đầu người thì bọn họ không hiểu lắm, thẳng đến khi Nghiêm Mặc đứng ra giải thích.

“Đất là cho các anh mướn để xây nhà, cho các anh mướn để ở, các anh đương nhiên phải trả phí. Nhưng các anh không chỉ ở nơi này, các anh còn đi săn ở phụ cận Cửu Nguyên, dùng nước, củi gỗ và các loại tài nguyên khác, những thứ đó chẳng lẽ không cần trả phí? Đó gọi là thuế đầu người, không riêng gì các anh, ngay cả người được Cửu Nguyên xem là người một nhà cũng phải nộp thuế.”

Điêu nhịn không được hỏi: “Người một nhà phải giao bao nhiêu? Mà người ngoài phải giao bao nhiêu?”

Nghiêm Mặc thành thật trả lời: “Người một nhà thì trong ba năm đầu không cần nộp thuế, ba năm sau thì người trưởng thành đều phải nộp thuế, đến lúc đó sẽ căn cứ theo tình hình thực tế mà ra giá, thuế suất không giống nhau. Còn người ngoài ở nhờ thì không được miễn thuế, mỗi người không cần biết là già trẻ gái trai, mỗi năm đều phải giao đủ nguyên tinh tệ, không có nguyên tinh tệ thì mang thức ăn hoặc vật phẩm có giá trị tương đương tới trả, giúp Cửu Nguyên làm việc cũng được. Mặt khác, nếu các anh muốn tự mình làm ruộng trồng lúa gì gì đó, thì đồng ruộng cũng phải trả phí thuê.”

Nhóm người ngoài nghe được: “...”

Nghiêm Mặc mỉm cười: “Các anh cũng có thể rời khỏi phạm vi thế lực của Cửu Nguyên, trước mắt thì từ con sông lớn đi về phía nam, cho đến sào huyệt của Cửu Phong đều là địa bàn của Cửu Nguyên, chỉ cần sống trong mảnh đất này thì phải dựa theo quy củ của Cửu Nguyên.”

“Từ khi nào mà các người chiếm diện tích lớn tới vậy?” Người lùn nhảy dựng lên.

“Các chiến sĩ chúng tôi có thể đi đến đâu, thì phạm vi thế lực của chúng tôi sẽ tới đó.” Dù là được thừa nhận hay không được thừa nhận, trước tiên cứ chiếm đi rồi nói sau, như vậy cũng chính là thành lập cột mốc biên giới.

Vậy mà coi được à? Các người không cảm thấy mình quá vô liêm sỉ hả? Đại diện của các thế lực ở nhờ cạn lời cả nửa ngày. Nguyên Tế và người bị đuổi ra khỏi Cửu Nguyên còn chưa kịp phản ứng lại với ba cái phí này phí kia, thì người lùn với người Cách Lan Mã có muốn làm loạn cũng không làm được.

Vào ngày thứ năm khi tuyết bắt đầu tan, Lạp Mông dẫn hơn hai trăm chiến sĩ tộc Người Cá bơi tới theo con sông, nói muốn giúp tư tế Cửu Nguyên mở rộng đường sông phía sau, biến nó thành hồ nước.

Nghiêm Mặc đồng ý, nghĩ thầm tên Ngu Vu kia thật là cẩn thận, tốn cả mùa đông để suy nghĩ mới hạ quyết tâm muốn cho hắn thử giải quyết vấn đề sinh sản của tộc Người Cá.

Ngu Vu không có ở đây, chứ không thì y sẽ nói với Nghiêm Mặc, không phải y quá cẩn thận, mà là tộc trưởng Hải Sâm của bọn họ suy xét quá nhiều điều.

Kỳ thật, chuyện đào một cái hồ nước đối với Nguyên Chiến mà nói chỉ đơn giản như nhấc một ngón tay, nhưng hắn không thèm quan tâm, mặc kệ nhóm người cá mang theo công cụ hự hự đào đất. Đất bùn được đào ra cũng không lãng phí, đều bị chiến sĩ Cửu Nguyên chở đi bón cho ruộng đồng.

Lạp Mông cũng không dám sai sử Nguyên Chiến làm việc, thấy người Cửu Nguyên không chịu hỗ trợ, anh đành phải tăng thêm ba trăm chiến sĩ người cá, lúc này mới nhanh chóng mở rộng mặt hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp