Dị Thế Lưu Đày

Chương 220: Thủ lĩnh đại nhân còn tàn nhẫn hơn nữa


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Without Reservations Ch 5 - 101

“Cả hai kiếp cộng lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mình được người ta kính yêu như thế.”

Nghiêm Mặc cười lạnh: “Sao? Không muốn đi? Hay là để tôi đi? Nhường tòa thành này cho các người?”

Đám người quỳ xuống liều mạng lắc đầu.

Ánh mắt Nguyên Chiến trầm xuống.

“Một tiếng đồng hồ! Nếu các người không đi... Ha hả, được thôi, tôi không thể giết các người, nếu các người vẫn cứ ăn vạ trong thành, tôi có muốn đuổi cũng khó, chỉ sợ người ở lại cũng sẽ không nghe lệnh, đến lúc đó các người không đi, thì tôi đi!”

Nghiêm Mặc không đợi những người khác lên tiếng, đã hỏi Băng: “Mấy người phụ nữ đó bị thương ra sao? Có nghiêm trọng không?”

Băng trả lời đúng sự thật: “Bọn tôi tới kịp, họ bị thương không nặng lắm.”

Nghiêm Mặc không hỏi những người đó là ai, chỉ là vẻ mặt có chút uể oải, chỉ chỉ vào mấy cái áo khoác da
trên mặt đất, nói: “Vậy là tốt rồi, lấy quần áo của năm tên đó đưa cho bọn họ coi như bồi thường, còn tài sản cá nhân của chúng thì vẫn là của chúng.”

Hắn ra lệnh lột sạch năm tên kia, không phải vì để trừng phạt, mà là sợ lúc năm tên đó ăn roi, mấy cái áo da này cũng sẽ hư mất. Có hơn một ngàn người mới tới, số da thú dự trữ vốn rất nhiều ngay lập tức trở thành trứng chọi đá, bông thì càng không đủ, thay vì lãng phí mấy tấm da thú chất lượng tốt đó, còn không bằng chia cho những người mới tới.

“Vâng.”

“Đại nhân!” Bên dưới đột nhiên có người hô to, là Ô Thần: “Sư phụ, nếu ngài đi, con cũng đi! Ngài đi đâu con sẽ theo cùng ngài đến đó!”

“Sư phụ, con cũng đi cùng ngài!”

“Sư phụ! Con cũng vậy.” Diệp Tinh với Tát Vũ cùng hô to.

“Đại nhân, xin dẫn tôi theo cùng, tôi cũng muốn đi theo ngài, cả nhà tôi đều đi theo ngài!” Tiếng ba đứa nhỏ vừa dứt, liền có tiếng hô vang dội xin tư tế dẫn mình theo, kêu loạn cào cào.

“Đại nhân, ngài đi tới đâu, chúng ta sẽ theo tới đó!”

“Đại nhân, không có ngài thì không có Cửu Nguyên,
ngài không ở Cửu Nguyên nữa, nơi này cũng sẽ không
còn là Cửu Nguyên!”

“Tổ Thần sẽ trừng phạt những kẻ phản bội ngài!”

“Đại nhân, mang tôi theo cùng đi!”

“Tôi nữa...”

“Tôi nữa...”

Tiếng kêu muốn được đi theo Nghiêm Mặc vang lên làm lòng người kích động, không ngừng có người chạy ra khỏi hàng, tách rõ ranh giới với đám người còn lại.

Mà những người này cũng không ít, hơn nữa còn càng
ngày càng nhiều.

Nghiêm Mặc đột nhiên siết chặt nắm tay thành quyền, giờ khắc này, trái tim đã sớm nguội lạnh, cứng như tảng đá của hắn lại lần nữa run lên.

Thì ra hắn cũng có một đám người tử trung với mình, thì ra đây không chỉ là một vai diễn mà hắn sắm, thì ra những chuyện hắn từng làm không hề uổng phí.

Cả hai kiếp cộng lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mình được người ta kính yêu như thế.

Hắn đưa tay quệt mũi, cố đè cái cảm giác xót xa trong
lòng lại, chỉ có Nguyên Chiến đang kề gần bên hắn mới phát hiện hốc mắt hắn đã đỏ lên.

Hắn nói nếu đám người kia không đi thì hắn sẽ rời đi không phải là lời tức quá mà tuôn ra, cũng không phải lấy lui làm tiến, lúc đó hắn đã thật sự nghĩ nếu đám người phản đối quy tắc của bộ lạc không chịu rời khỏi Cửu Nguyên, vậy hắn sẽ thật sự rời khỏi nơi này. Đương nhiên, nếu hắn đi, thì những người đó cũng đừng hòng tiếp tục ở, Cửu Phong tuyệt đối sẽ không cho phép, mà tộc Người Cá với mối quan hệ dựa trên lợi ích đối với Cửu Nguyên cũng sẽ không cho phép.

Hắn muốn cho bọn họ biết, không có hắn, bọn họ vẫn
có thể sống sót, nhưng phải trả giá đắt!

Mà hắn, không có bọn họ, ở bất cứ đâu hắn đều có thể
sống tốt. Bây giờ hắn đã không còn là tên nô lệ yếu ớt trước kia, có Cửu Phong, có một nhà Thiết Bối Long, có đàn ong vệ, dù không tính tới những nhân tố bên ngoài đó, thì chỉ với khả năng phóng gai tấn công và khống chế cốt khí của hắn, cùng với quả Vu Vận như tuyệt chiêu hộ mệnh cuối cùng, mà với vốn hiểu biết về y thuật của hắn, dù có tới Tam Thành, hắn cũng có thể lập ra một thế giới riêng cho mình.

“Đại nhân...” Có một người phụ nữ bước ra từ trong đám người mới tới, người phụ nữ này nếu nhìn từ vẻ bề ngoài thì ước chừng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng Nghiêm Mặc đoán tuổi thực tế của cô chắc phải nhỏ hơn không ít.

“Chị có chuyện gì muốn nói?” Nghiêm Mặc ôn hòa hỏi.

Người phụ nữ nọ hơi khẩn trương, cô dùng mái tóc dài của mình che đi đôi mắt theo bản năng, có chút thấp thỏm, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Đại nhân, nếu ngài đi, có thể mang chúng tôi đi cùng không? Chúng tôi... chúng tôi biết làm rất nhiều việc! Chúng tôi còn biết săn thú!”

Người phụ nữ nọ có mái tóc rối bù, không biết là do không quan tâm tới mấy chuyện sạch sẽ hay cố ý khiến mình dơ thành như vậy.

Kỳ thật Nghiêm Mặc đã sớm phát hiện, người phụ nữ
này đã dạy những người còn lại làm cách nào để che
giấu bản thân, từ con sông lớn đi đến đây tốn chừng
mười lăm ngày, sau khi đến Cửu Nguyên hai ngày, chỉ
cần bọn họ muốn, bọn họ hoàn toàn có thể tắm rửa sạch sẽ, bên ngoài có nhiều tuyết như vậy, không hề thiếu nước rửa mặt.

Nhưng những người phụ nữ này đến tận bây giờ vẫn không có mấy ai sạch sẽ, chỉ có một số ít vì muốn kiếm nhiều thức ăn hoặc muốn nhanh chóng tìm đàn ông, nên mới tự sửa soạn bản thân cho chỉn chu một chút.

“Các chị có chắc là muốn đi cùng tôi không?” Nghiêm Mặc chậm rãi buông lỏng nắm tay: “Nếu ở lại đây, các chị sẽ có nhà cửa ấm áp và thức ăn đầy đủ, còn có đàn ông bảo vệ các chị, nếu đi theo tôi, rất có thể sẽ phải chịu đói chịu rét trong khoảng thời gian dài, còn phải làm rất nhiều việc vất vả, mà bên ngoài bây giờ, dưới thời tiết như vậy, bất cứ lúc nào các chị cũng có thể chết cóng hoặc bị dã thú đói khát giết chết.”

Người phụ nữ nọ hơi do dự một chút, cô quay đầu lại nhìn các bạn của mình, không biết nhìn thấy cái gì, cô lại quay đầu ưỡn ngực, nói: “Đại nhân, chúng tôi không sợ, chúng tôi có thể chịu khổ, chỉ cần đừng bắt chúng tôi làm nô lệ!”

“Được, tôi hứa với các chị.”

Ở khóe miệng người phụ nữ nọ hiện lên nét cười, rồi vội vàng thu lại, cô lui vào giữa những người phụ nữ đó, những người phụ nữ đó cũng nhanh chóng bao cô lại, tuy các cô vẫn còn rất căng thẳng, nhưng vẻ chết lặng trước kia đã tản đi đôi chút, ngay cả động tác cũng linh hoạt hơn không ít.

Người nói muốn đi theo Nghiêm Mặc càng lúc càng
nhiều, trong đám người bị chậu than ngăn cách có một tên lặng lẽ bò dậy, muốn lẫn vào bên phía Nghiêm Mặc, nhưng bị người nào đó với cặp mắt ‘hoả nhãn kim tinh’ phát hiện, tóm cổ quẳng ra ngoài.

Tên chiến sĩ đó còn nhỏ tuổi, hắn ta thật muốn khóc, hắn chỉ nghe mấy tên chiến sĩ lớn tuổi hơn nói đàn ông là phải có vài người phụ nữ và nô lệ, nhất thời động tâm, chứ hắn thề hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn phản bội tư tế đại nhân.

Thằng nhóc đen thùi lùi bò ra từ nhóm dã nhân, tốc độ cực nhanh, lạch bạch bò đến bên chân Nghiêm Mặc, ôm lấy chân hắn rồi ngồi bệt trên mặt đất, sau đó bắt đầu gặm ngón tay.

Nguyên Chiến nhìn thằng nhóc đen thùi lùi, có chút buồn cười, đừng xem thường thằng nhóc này chỉ mới tí tuổi, nhưng gian tặc lắm đấy!

“Cậu có đi, thì nhớ dẫn tôi theo đó, tôi là người nhà của cậu mà.”

Nghiêm Mặc cong môi cười, hắn biết thể nào người này cũng sẽ nói như vậy. Mà cũng đúng, gia súc này không ở với hắn, thì ai giải quyết chuyện đá Thần Huyết cho đây?

“Trước khi đi, nhớ đập nát tòa thành này.”

“Đương nhiên rồi, tôi xây nên, thì sao lại để cho kẻ khác!”

Hai vị lão đại nói chuyện mà cứ như nói việc quét dọn nhà cửa, đám người quỳ bên dưới còn đang trông mong thủ lĩnh đại nhân có thể nói giúp một câu, ai ngờ lại... cả bọn đều sợ tới mức mặt từ màu xanh biến thành màu xám.

Tiêu rồi! Thì ra thủ lĩnh cũng đứng về phía tư tế đại nhân.

Thủ lĩnh đại nhân không nói gì, thì ra không phải ủng hộ bọn họ, mà là định giao toàn bộ chuyện này cho tư tế xử lý.

Liệp nôn nóng nhìn về phía Nguyên Chiến, anh vì không đồng ý chế độ một vợ một chồng mà cũng bị ngăn cách.

Trời biết anh căn bản không định tìm thêm phụ nữ nữa, anh có Hạ Phì là đủ rồi! Nếu không phải vì trấn an đám chiến sĩ thủ hạ của anh, thì sao anh lại ngang nhiên phản đối quy tắc mà tư tế đưa ra?

Bây giờ tứ đại thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn, chỉ có một mình anh là người xui xẻo nhất. Cũng may còn có Điêu đi theo anh.

Điêu khóc không ra nước mắt! Không ai biết vừa rồi hắn giơ tay phản đối chế độ một vợ một chồng chỉ là vì cố ý muốn chọc giận Thảo Đinh.

Tại Thảo Đinh đột nhiên chạy về nói muốn chia tay với hắn! Còn cho hắn một cái tát!

Hắn không nỡ đánh lại, mới giải thích với Thảo Đinh thật ra mình không muốn tìm thêm ai khác, nhưng Thảo Đinh sống chết không tin, còn bỏ chạy mất hút.

Hắn giận dỗi một hồi liền... Ông trời chứng giám! Có ai xui hơn hắn chứ?

Bộ Nga đồng cảm nhìn về phía Liệp với Điêu, lúc tư tế đại nhân hỏi đến chế độ một vợ một chồng và nuôi dưỡng nô lệ, lúc ấy anh tính giơ tay rồi, nhưng anh khá giỏi trong việc quan sát vẻ mặt người khác, mới nhạy bén hơn những người còn lại, phát hiện ra nguy hiểm tiềm ẩn, anh có thể cảm giác được lựa chọn nào là tốt cho mình trong rất nhiều trường hợp, mà sau khi thức tỉnh năng lực huyết mạch, loại trực giác tìm cái may tránh cái xui này cũng càng thêm rõ ràng.

Lần trước, anh chọn đi theo Tranh tiến vào khu rừng đen, chọn đi theo Nguyên Chiến cùng đến Cửu Nguyên, kết quả, anh đã chọn đúng.

Lần này, anh lại lần nữa lựa chọn chính xác, có thể bảo vệ được mình.

Tranh nhìn bốn phía, ít đi phân nửa chiến sĩ, bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiêm mặt cất bước đi đến trước mặt hai người ngồi ở chủ vị.

Nếu muốn giải quyết chuyện này, cũng không thể thật sự đuổi bọn họ ra.

Mà những người này không đi vậy thì để tư tế đại nhân rời đi? Giỡn à? Tư tế đại nhân đi rồi, Cửu Nguyên sẽ còn là Cửu Nguyên ư? Huống chi tư tế đại nhân vừa rời đi, chỉ sợ Cửu Nguyên sẽ lập tức biến thành phế tích. Với tính tình của Đại Chiến, sao có thể để lợi ích mình làm ra cho kẻ khác hưởng sái, không chôn sống bọn họ đã là may lắm rồi.

Dù tư tế đại nhân và Đại Chiến có để thành Cửu Nguyên lại, thì khi không còn thủ lĩnh và tư tế, với hơn một trăm người bọn họ mà dám vọng tưởng có thể bảo vệ được tòa thành này? Người cá, người lùn, người Nguyên Tế, cả tộc Cách Lan Mã bên ngoài, ai sẽ bỏ qua cục thịt béo bở này?

Nhập vào Nguyên Tế? Vậy thì, người cá và người lùn sẽ tha cho bọn họ sao?

Nghe nói nơi này vốn là địa bàn của Sơn Thần Cửu Phong, không có Mặc đại nhân ở giữa dàn xếp, có tin Cửu Phong đại gia quạt một cánh là đám người còn lại văng hết xuống hồ chết đuối không? Thậm chí còn chẳng cần Cửu Phong ra tay, chỉ với một nhà Thiết Bối Long thôi đã có thể giẫm chết bọn họ rồi!

Trong lòng Tranh có chút khó chịu đối với đám người bị ngăn cách, anh rõ ràng đã dặn bọn họ trong khoảng thời gian này phải thành thật một chút, đừng có chọc giận tư tế đại nhân, kết quả thì sao? Thấy tư tế đại nhân dễ nói chuyện, gan liền phình to!

Đó mà là người dễ nói chuyện à?

Tranh không sợ người khác cười, thật ra anh rất sợ cậu tư tế nhỏ hơn anh nhiều tuổi đang ngồi trên chủ vị kia, chỉ là anh ngại nói với người khác thôi.

Lúc trước vì ‘được’ tiếp xúc trực tiếp với cơn thịnh nộ của tư tế đại nhân, khi đối phương dò hỏi những vấn đề đó, anh đã sớm hạ quyết định, phải làm theo ý tư tế đại nhân.

Bản thân anh đã mang lòng cảm kích đối với Nghiêm Mặc, còn vì y thuật và những phương pháp thần kỳ của hắn thuyết phục, lúc sau lại bởi vì sự nhân từ của hắn và nảy sinh tâm lý kính yêu, rồi sau khi được đối phương kích phát năng lực thần huyết, kính yêu liền hoàn toàn biến thành kính sợ.

Nếu cho anh nói một câu đại bất kính, thì anh sẽ nói tuổi tác thực tế của cậu tư tế nhỏ chắc phải già hơn nhiều, và cậu đáng sợ hơn vẻ ngoài nhiều, ít nhất thì ánh mắt cậu không giống một thiếu niên trẻ tuổi.

Lại nói, những quy tắc mà tư tế đại nhân đặt ra không có tổn hại gì đối với anh, lúc anh ở Nguyên Tế vốn đã không muốn có nô lệ, chờ khi tới Cửu Nguyên, anh cũng không cảm thấy mình cần có nô lệ.

Còn về phần phụ nữ, từ khi người phụ nữ của anh vứt bỏ anh trước khi vào khu rừng đen, anh không định tìm người khác nhanh như vậy, dù sao nếu anh muốn phát tiết, cũng sẽ tìm được người đồng ý lên giường với anh một đêm.

Tranh đứng trước mặt hai người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, gạt đủ loại suy nghĩ trong đầu qua một bên.

Nguyên Chiến nói đùa: “Tranh, anh tới xin tha cho bọn họ hả?”

Tranh cười khổ: “Có thể tha cho bọn họ một lần không? Tôi có thể cam đoan, lần sau bọn họ tuyệt đối sẽ không dám cãi lại bất kỳ mệnh lệnh nào của tư tế đại nhân nữa.”

“Vậy hả? Không dám?” Nghiêm Mặc nhếch miệng: “Nếu bọn họ thật sự không dám cãi lại mệnh lệnh của tôi, thì tại sao vốn đã biết rõ tôi không thích người Cửu Nguyên quỳ xuống mà lại đi quỳ, tới giờ vẫn còn quỳ kìa! Đầu gối người Cửu Nguyên không có mềm như vậy!”

Liệp sửng sốt, vẻ mặt đầy kích động vội vàng đứng lên.

Những người khác nhìn nhau một cái, cũng nhanh chóng đứng dậy.

Tranh cảm kích nói: “Cảm ơn Mặc đại nhân!”

Cảm ơn tôi? Vì cái gì? Nghiêm Mặc không thèm phản ứng lại.

Nguyên Chiến hơi cao giọng: “Cho bọn họ quỳ thì có làm sao? Dù gì cũng đâu phải người Cửu Nguyên, dù trời có lạnh tới mức đầu gối lẫn chân đều hỏng hết, thì có liên quan gì đến Cửu Nguyên chúng ta. Mặc, cậu mềm lòng quá!”

Nghiêm Mặc: “...” Tôi thật sự hổ thẹn, thiệt đó. Vừa rồi tôi cho bọn họ đứng lên chỉ là vì không quen nhìn người ta cứ hở một chút liền quỳ xuống, nếu tôi không thương xót cho cái chân của bọn họ, tôi sẽ rất có lỗi với nghề nghiệp của mình!

“Khụ, trước hết bảo những người khác về nhà đi, không còn sớm, nhiệt độ càng lúc càng thấp, mấy người phụ nữ với bọn nhỏ chắc đã chịu hết nổi rồi, cho bọn họ về nhà hố trước, thức ăn còn lại trong đêm nay cũng đưa vào cho họ đi. Ô Thần, Thảo Đinh, Sa Lang, phụ trách sắp xếp cho họ!” Nghiêm Mặc không muốn nói về chuyện của đám người kia, cố ý chuyển đề tài.

“Vâng!” Ba người tiếp nhận mệnh lệnh lập tức dẫn người đi.

“Mọi người yên tâm, nếu tôi có rời đi, thì nhất định sẽ dẫn mọi người theo.” Nhìn ra vẻ chần chờ của mấy người phụ nữ, Nghiêm Mặc nói thêm một câu.

Lúc này những người đó mới yên tâm, không cần ba người Ô Thần tốn nhiều nước miếng, tất cả đều trật tự đi theo phía sau bọn họ trở về nhà hố.

“Mọi người cũng về nhà đi!” Nghiêm Mặc nói với số người còn lại ủng hộ quy tắc của hắn.

“Đại nhân...” Người có người nhà nằm trong số bị ngăn cách muốn cầu xin Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thấy phiền, liền trở giọng quát khẽ: “Còn không đi thì tôi sẽ xem như các người cũng muốn rời khỏi Cửu Nguyên!”

Vừa nói thế, mấy người muốn cầu xin lập tức sợ tới mức không dám nói gì nữa. Bọn họ ở lại Cửu Nguyên thì có thể chi viện một chút cho người thân bên ngoài, nếu bọn họ cũng đi, vậy cả nhà cứ việc chờ chết!

Bộ Nga bảo những người khác trở về hết, anh thì đi đến phía sau Tranh, lúc này anh phải ở lại. Nhưng anh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.

Cuối cùng, ngoại trừ đám người Nghiêm Mặc, trên bãi đất trống chỉ còn lại hơn một trăm người bị ngăn cách và năm tên bị trừng phạt xong nằm trên đất.

Những người này không dám quỳ xuống cầu xin nữa, tất cả đều ngây ngốc đứng yên một chỗ, chờ tư tế đại nhân mềm lòng.

Linh Cẩu và bốn tên kia không hổ là dân bản xứ, khiến Nghiêm Mặc phải tán thưởng vì sức sống ngoan cường của mình, ăn năm mươi roi, chặt một ngón tay út, mình trần nằm giữa trời đông nửa ngày, vậy mà vẫn có thể nhúc nhích.

Năm tên này sau khi được thả ra, chuyện đầu tiên làm là vọt tới bên đống lửa sưởi ấm, xoa bóp tứ chi của mình, chờ đám phụ nữ rời đi, bọn hắn lại bổ nhào lên đám cỏ khô trải trên mặt đất, lấy cỏ bọc người lại. Trời lạnh, không cần cầm máu, ngón tay bị chặt chỉ sau một lát đã ngừng chảy máu rồi.

Năm người rất muốn xin mấy người ở đây chia cho mình vài tấm da thú, nhưng tính tình Linh Cẩu vốn đã khiến nhiều người chán ghét, hơn nữa, những người khác đều cảm thấy năm tên này là đầu sỏ chọc giận tư tế đại nhân, làm liên lụy đến bọn họ, khiến cả đám cùng bị đuổi ra khỏi bộ lạc, hận bọn hắn còn không kịp, thì sao lại chịu trợ giúp bọn hắn?

“Băng, chờ thêm nửa tiếng nữa, nếu những người này còn chưa chịu đi, anh liền dẫn người đi giúp bọn họ thu dọn hành lý, đuổi đám người không phải con dân Cửu Nguyên ra khỏi nội thành!”

“Vâng.”

“Đại nhân!” Tranh còn muốn xin tha.

Nghiêm Mặc nâng tay lên ngăn lại lời Tranh, hắn mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương: “Anh cảm thấy bọn họ làm đúng? Hửm?”

“Không.”

“Vậy anh cảm thấy tôi làm sai? Không nên đuổi bọn họ đi?”

“Không.” Tranh khó khăn nuốt nước miếng, nhìn sang Nguyên Chiến cầu cứu.

“Hay là anh cảm thấy không có họ, Cửu Nguyên sẽ không thể tiếp tục phát triển?”

“Cũng không phải, cái này, tôi có hơi nghĩ như vậy.” Lúc Tranh nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc, anh quyết định nói thật: “Tuy bọn họ đáng giận, nhưng đa số bọn họ đều là những chiến sĩ ưu tú, Liệp và Điêu cũng ở trong đó. Nếu bộ lạc mất đi nhiều chiến sĩ đắc lực như vậy, lực phòng thủ của chúng ta chắc chắn sẽ giảm xuống không ít. Mà nhân thủ cho đợt săn thú đầu xuân, công việc chăn nuôi, trồng trọt cũng sẽ không đủ.”

“Chuyện năm sau anh không cần phải lo. Không có bọn họ thì vẫn còn có người lùn, Nguyên Tế và tộc Cách Lan Mã, bộ lạc có thể dùng muối đỏ để thuê. Về chuyện phòng thủ? A! Anh cảm thấy chỉ với hơn ba trăm người là có thể bảo vệ được tòa thành Cửu Nguyên lớn như vậy?”

Tranh thành thật lắc đầu.

“Nếu hơn ba trăm người đã không thủ được, thì ít đi một trăm người cũng có khác gì đâu?”

“Không hề ít người.” Nguyên Chiến đột nhiên mở miệng: “Tuy những người phụ nữ đó gầy yếu, nhưng cho bọn họ ăn no, huấn luyện tốt, dạy bọn họ xài cung tên, thì bọn họ cũng có thể đảm nhiệm nhiệm vụ tuần tra. Còn nhóm dã nhân, lũ trẻ của bọn họ, cộng lại không nhiều lắm, nhưng hơn hai trăm người, có hai trăm người trưởng thành với sức khỏe không tệ, những người này chỉ cần rèn luyện và dạy dỗ một phen, thì sẽ không thua kém gì chiến sĩ cấp một, cấp hai.”

Nghiêm Mặc vỗ tay một cái: “Có nghe thấy chưa? Thủ lĩnh đã nói rồi đó, bọn tôi không thiếu người đâu!”

Vẻ mặt của Điêu và những người đó đầy tuyệt vọng, Liệp đã lớn tuổi, tính tình trầm ổn nên đỡ hơn một chút.

“Đại nhân!” Điêu cắn răng bước lên trước một bước, hành lễ nói: “Chúng tôi rời đi còn có cơ hội trở về không?”

“Anh nói xem?” Nghiêm Mặc thấy dấu bàn tay năm ngón trên mặt Điêu, tâm tình tốt lên một chút. Dấu tay này, nhìn kích thước thì có tám chín phần là kiệt tác của Thảo Đinh, không tồi, có can đảm! Rất đáng khen.

Điêu không phải người ngu ngốc, nghe ra lời Nghiêm Mặc không có ý muốn dồn bọn họ vào đường cùng, hai mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng nói: “Tư tế đại nhân, thủ lĩnh đại nhân, chúng tôi nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm một lần nữa! Dù có khổ, có khó cách mấy, chúng tôi cũng không sợ!”

Những người khác vừa nghe thế, liền phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng vậy, chúng tôi nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm một lần nữa! Chỉ cần không đuổi chúng tôi đi, cái gì chúng tôi cũng sẽ làm!”

Nhưng trong lòng vài người còn sinh ra chút căm thù oán hận đối với tư tế và thủ lĩnh, bọn họ rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng lại... không nỡ, trong lòng vẫn cứ ôm một ít tâm lý may mắn.

Nghiêm Mặc quét mắt nhìn những người đó một vòng, thầm trào phúng, nhưng vẻ mặt vẫn bất biến, có người yêu vậy chắc chắn cũng sẽ có người ghét, hắn không
mong gì tất cả người trong bộ lạc đều thích hắn, quý
mến hắn, tôn kính hắn, chỉ là, nghĩ đến việc hắn từng
cứu những người này, hắn liền cảm thấy phiền lòng!

Cứ chờ xem, chiếm được lợi ích từ hắn, một ngày nào
đó hắn sẽ đòi lại gấp bội từ những người này.

Nghiêm Mặc ngáp một cái, không muốn đùa nữa, hắn
chọt chọt Nguyên Chiến: “Tôi mệt, chuyện còn lại anh
giải quyết đi, nói chung, tôi không muốn thấy bọn họ ở
trong thành.”

“Biết rồi, cậu về nghỉ ngơi đi. Đám người kia quả thật phải dạy cho một bài học, cậu dễ mềm lòng, không xuống tay được, chẳng bằng giao cho tôi.”

“Giao cho anh, anh muốn xử như thế nào?”

“Tôi? Quất cho mỗi thằng một trận, rồi lột sạch bọn chúng ném ra khỏi thành! Còn muốn mang theo tài sản riêng ư? Một cọng lông cũng không cho mang!”

Thủ lĩnh đại nhân! Anh đừng có tàn nhẫn như vậy được không? Tốt xấu gì trước kia chúng ta cũng là anh em mà! Điêu đã trợn muốn lồi mắt ra rồi, Liệp cũng nhịn không được mà cơ mặt co giật, biểu tình của những người khác thì càng thảm hại hơn.

Nguyên Chiến trừng lại một cái. Là anh em mà mày ủng hộ tao kiểu đó? Thân là chiến sĩ thủ lĩnh, lại đi cầm đầu bọn thủ hạ ngang nhiên phản đối quy tắc do tao với Mặc định ra? Quất mày một trận đã là hên cho mày rồi.

Nghiêm Mặc cười ha hả: “Được, cứ thế đi!” Sau đó đứng dậy: “Có phạt cũng phải có thưởng, tôi sẽ cải thiện thân thể cho tất cả những người được ở lại lần này, còn việc có thức tỉnh được năng lực thần huyết hay không là việc của bọn họ, nhưng dù không thể, tôi cũng có biện pháp nâng cao tố chất thân thể của bọn họ lên, để bọn họ trở thành chiến sĩ lợi hại hơn bây giờ!”

Việc bị đuổi ra khỏi bộ lạc cũng không đả kích bằng những lời này của tư tế đại nhân.

Nghe nói người được ở lại đều có cơ hội trở thành chiến sĩ thần huyết, hoặc ít nhất cũng sẽ lợi hại hơn bây giờ, đám người bị đuổi đi hiện tại không chỉ lo âu thấp thỏm, mà hối hận và đố kỵ còn dâng lên mãnh liệt như thủy triều, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm bọn họ!

Mà những người vốn chỉ sinh ra chút căm thù với Nghiêm Mặc, thì hiện giờ càng thêm căm thù hắn, vừa căm thù, vừa hối hận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp