Dị Thế Lưu Đày

Chương 219: Nghiêm Mặc ra uy (2)


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

38eea927fcaf79facf75dfc5b622273b

“Cưỡng hiếp và cố ý đả thương người thì phải trừng phạt như thế nào?”

“Ăn năm mươi roi, chặt một ngón tay!”


Nghiêm Mặc nghĩ đến rượu, không phải là muốn uống rượu, mà là hắn cần có cồn, cứ mỗi lần hắn xử lý vết thương cho bệnh nhân là sẽ muốn khử trùng vết thương theo thói quen, nhưng cồn sát trùng vốn chẳng có gì đáng quý ở thế giới cũ nay là vật chỉ có trong vọng tưởng ở thế giới này.

Hiện giờ bộ lạc đã có bông, hắn liền nghĩ đến việc ủ rượu, nhưng nếu muốn cồn có độ tinh khiết cao, không nói tới phương pháp ủ, chỉ gánh nặng về nguyên vật liệu thôi cũng đủ đè chết hắn rồi.

Hắn chưa từng ủ rượu, chỉ có chút ấn tượng mà thôi, trái cây và nguyên liệu dùng để ủ rượu cơ bản không thể tạo ra cồn có độ tinh khiết cao, mà lương thực thì... trời biết quả thổ nguyên có thể ủ rượu được hay không.

Cho dù quả thổ nguyên có thể ủ rượu, nhưng bây giờ không đủ cái ăn, đem đi ủ rượu thì tiếc lắm. Hơn nữa, sau khi ủ ra, muốn biến nó thành cồn có độ tinh khiết cao khi không có dụng cụ thích hợp, hắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian suy nghĩ tìm cách.

Không biết Tam Thành và mấy bộ lạc lớn khác có xuất hiện rượu hay chưa.

Lương thực, trà, đồ được đan bằng tre nứa, kim loại... Hắn rất muốn đến các bộ lạc lớn khác tham quan thử, nguyên vật liệu và thợ thủ công là những gì mà hắn rất cần hiện giờ.

Nhưng mà, bộ lạc vẫn chưa ổn định, làm sao đi được?

Hắn còn ở bộ lạc mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy rồi, hắn mà rời đi một đoạn thời gian, nói không chừng Cửu Nguyên sẽ biến về hình thức phát triển ban đầu của Nguyên Tế mất.

Chế độ chiếm hữu nô lệ cho dù là trong xã hội hiện đại thì cũng không có biện pháp nào triệt để xóa bỏ được, bởi vì động vật có bản năng cá lớn nuốt cá bé, đa số con người đều muốn áp đảo kẻ yếu như một loại bản năng, tuy sau khi được giáo dục, đa số người có thể áp chế bản năng đó, nhưng không phải ai cũng thỏa mãn với tình trạng hiện tại, luôn có kẻ thích giẫm đạp lên tôn nghiêm người khác, đè người khác dưới lòng bàn chân để thỏa mãn thứ ham muốn vặn vẹo khi được là kẻ bề trên của mình.

Huống chi, nơi hắn sống bây giờ là xã hội nguyên thuỷ, cường giả vi tôn.

Việc bắt giữ nô lệ, nuôi dưỡng nô lệ là hình thái xã hội của bọn họ, bọn họ đã tập thành thói quen rồi, cũng coi đây là vinh để sống.

Muốn dẫn dắt một nhóm nô lệ khởi nghĩa hoặc làm cách mạng giải phóng rất dễ, nhưng muốn khiến đám chủ nô thay đổi cách nhận thức, để bọn họ không nuôi nô lệ nữa, vậy cũng giống như việc bắt mãnh thú không được ăn thịt.

Hắn cần gì phải làm loại chuyện tốn công vô ích này chứ?

Nếu không có sách hướng dẫn!

Nhưng cho dù không có sách hướng dẫn, hắn thật sự có thể thờ ơ nhìn những hành động ngược đãi, cưỡng hiếp, ăn thịt người ấy diễn ra trước mặt sao?

Không muốn hai mắt mình bị giày vò, không muốn khảo nghiệm mức độ cặn bã của mình, vậy chẳng bằng ngăn chặn những việc đó từ gốc rễ.

Khó? Rất khó.

Nhưng hắn là tư tế Cửu Nguyên, là lão đại của bộ lạc này, ai dám cãi lời hắn, vậy thì chết đi!

“Không cần chờ tới ngày mai, tập trung tất cả mọi người lại, đêm nay tôi giải quyết một lần luôn!”

“Vâng. Đại nhân, mọi người là bao gồm cả những người mới đến?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng bọn họ không có quần áo...”

“Vậy kêu bọn Tát Vân đem số da lông tồn trữ của bộ lạc ra, tạm thời cho bọn họ bọc người lại, để bọn họ ở cùng nhau, trải thêm cỏ khô trên mặt đất, xung quanh nhóm vài đống lửa, nên nhóm bao nhiêu thì cứ nhóm bấy nhiêu, bộ lạc không thiếu số củi ấy!”

“Vâng.”

“Đại Hà, tôi nói là ‘mọi người’, đêm nay người ở trong nhà, đang tuần tra, hay đang gác cửa thành và tháp vọng, đều gọi tới hết cho tôi!” Vừa lúc bọn Lam Điệp đến bờ sông đón nhóm người đi đào than đá cũng đã trở về, bộ lạc bây giờ rất đông đủ, chỉ thiếu một mình Mãnh.

“A, nhưng mà...”

“Đại Hà, đi gọi người đi.” Nguyên Chiến đi theo bên cạnh mở miệng, không tính số người vừa tới trong khoảng thời gian này, thành viên chính thức của bộ lạc cũng chỉ hơn ba trăm người, chiến sĩ tuần tra, canh gác và trông coi cửa thành cũng chỉ có tác dụng uy hiếp và khiến kẻ địch cảnh giác, chứ nếu thực sự có người đánh tới cửa, bọn họ cũng không có bao nhiêu hiệu quả.

Ở ngoại thành có sông đào và tường thành đã xây được một phần ba, không cần lo việc dã thú tập kích vào ban đêm.

Nguyên Tế cũng sẽ không ngu tới mức đột nhiên tấn công bọn họ.

Đám người lùn càng không có khả năng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã tổ chức được một trận tiến công, hơn nữa, tấn công Cửu Nguyên đối với bọn họ cũng chẳng được lợi lộc gì.

Nghiêm Mặc nghĩ như vậy mới dám gọi tất cả mọi người tập trung lại. Thừa dịp bây giờ ít người, nói cho rõ ràng, chờ sau khi dân cư bộ lạc tăng lên hàng ngàn hàng vạn, thì có muốn tập trung người cũng phải tốn chất xám chọn thời điểm.

Muốn triệu tập mọi người còn cần chút thời gian, Nghiêm Mặc với Nguyễn Chiến đã đi đến chỗ phát sinh sự việc.

Tất cả mọi người đều hành lễ với bọn hắn.

Băng cho thủ hạ của mình áp chế mấy tên phạm tội, đi đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, tối hôm nay bắt được tổng cộng năm người làm trái quy tắc của bộ lạc, dám cưỡng hiếp những con dân mới tới của bộ lạc.”

“Anh làm tốt lắm. Lột sạch bọn chúng cho tôi.”

Giọng nói hắn lãnh đạm tới mức khiến người nghe phải kinh hãi trong lòng.

Ai nấy đều thầm bật thốt một câu trong lòng: Tư tế đại nhân nổi giận!

Băng quay đầu, phất tay một cái: “Mặc đại nhân ra lệnh, không nghe thấy à? Lột sạch chúng!”

“Vâng!” Các thành viên của đội duy trì trật tự đều là những chiến sĩ cường tráng được đặc biệt tuyển chọn, giá trị vũ lực cao hơn các chiến sĩ bình thường khác, vừa hạ lệnh, bọn họ liền lột sạch năm tên phạm tội.

Linh Cẩu trong năm người đó hô to: “Tôi không phục! Tư tế đại nhân, vì sao lại đối xử với bọn tôi như vậy? Bọn tôi làm sai cái gì?”

“Câm miệng!” Băng giáng một bạt tai vào mặt Linh Cẩu.

Linh Cẩu điên cuồng giãy giụa, gã không dám mắng tư tế, nên bao nhiêu từ ngữ thô tục đều chửi thẳng vào mặt Băng.

Mọi người đều nhìn về phía Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc tựa như không nghe thấy tiếng kêu của Linh Cẩu, mà Nguyên Chiến thì bận bảo người mang một tấm da thú dày tới, trải lên cái ghế đá mà hắn vừa làm ra.

“Mặc, ngồi.” Nguyên Chiến còn làm nửa vòng tường đất phía sau để chắn gió.

Nghiêm Mặc xoay người bước lên bậc thang, ngồi xuống cái ghế đá được trải một tấm da thú dày.

Đinh Phi dẫn vài hộ vệ đến nhóm mấy chậu than đặt quanh ghế đá.

Ô Thần với Diệp Tinh thì dẫn bọn nhỏ đi đốt đuốc, để đảm bảo người xung quanh có thể thấy rõ khu này.

Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến không nói gì hết, bên dưới cũng không có ai dám cầu tình.

Mới đầu Linh Cẩu còn gào mắng, một lát sau đã lạnh đến mức toàn bộ cơ thịt cứng hết cả lại, gã muốn chạy tại chỗ để sưởi ấm, nhưng lại bị đè chặt.

Bốn người còn lại thì mang vẻ mặt xanh xanh trắng trắng, lạnh đến phát run nhưng lại không dám xin tha, càng đừng nói đến việc lớn tiếng kêu gào như Linh Cẩu.

Quét tuyết, trải rơm, nhóm lửa, dẫn người vào, không cần Nghiêm Mặc chỉ từng cái một, những người phụ trách và các chiến sĩ thủ lĩnh đã làm tốt mọi việc.

Các chiến sĩ tập trung nhanh nhất, thủ lĩnh các cấp thì đứng phía trước đội ngũ của mình.

Còn những người không phải chiến sĩ và hơn hai trăm dã nhân thì tập trung ở khu bên cạnh.

Hơn một ngàn ba trăm người mới đứng ở chính giữa.

Mà trên bãi đất trống ngăn cách giữa con dân Cửu Nguyên với hai vị đầu lĩnh là năm tên phạm tội sắp bị đông cứng.

Khi tập trung đến đây còn có người nói chuyện, ai cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng nói chuyện biến thành tiếng thì thầm khe khẽ, rồi ngay cả tiếng thì thầm khe khẽ cũng biến mất, mọi người bị bầu không khí nghiêm trọng này dọa sợ, không có ai dám mở miệng nói chuyện, nếu có đứa nhóc nào không hiểu chuyện mà khóc nháo cũng sẽ lập tức bị người lớn bịt miệng lại.

Các chiến sĩ trên tháp vọng là tới muộn nhất, tất cả mọi người đều đang chờ bọn họ, nhưng không có ai dám oán giận, không thấy thủ lĩnh và tư tế đại nhân cũng đang chờ sao?

Mọi người cùng nhìn về phía năm tên bị lôi ra trừng phạt, không có ai đồng tình với bọn hắn, cũng không có ai cảm thấy như vậy là không tốt.

Đừng nói tư tế đại nhân chỉ bảo người lột sạch bọn hắn, dù tư tế đại nhân có nói nướng bọn hắn lên ăn, thì bọn họ cũng sẽ giúp những người phụ trách phân chia thức ăn, chứ tuyệt đối không cho rằng cách làm của tư tế có gì sai.

Nghiêm Mặc nhìn hơn một ngàn tám trăm người bên dưới.

Không có ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cần vừa chạm đến tầm mắt của hắn liền vội vàng cụp mi cúi đầu.

Ngu muội nhưng thông minh, thành thật nhưng giảo hoạt, bình tĩnh nhưng điên cuồng. Đây là bản chất của người nguyên thủy.

Bạn cho rằng bọn họ dễ lừa, nhưng bọn họ có suy nghĩ của riêng mình.

Bạn cho rằng bọn họ thông minh, nhưng bọn họ lại ngu muội và cứng đầu đến mức bạn hận không thể giáng cho bọn họ hai cái bạt tai.

Nguyên Chiến thấy người đã tới đủ, liền chỉ chỉ năm người bị bêu ra bên dưới, hỏi: “Các người có biết vì sao bọn chúng lại bị tóm ra không?”

Không có ai trả lời.

Nguyên Chiến cũng không cần người trả lời: “Bởi vì bọn chúng làm trái với quy tắc của bộ lạc. Băng, dựa theo quy tắc của bộ lạc, cưỡng hiếp và cố ý đả thương người thì phải trừng phạt như thế nào?”

Băng bước lên trước một bước: “Ăn năm mươi roi, chặt một ngón tay!”

“Chấp hành!”

“Vâng!”

“Không ⸺⸺!” Linh Cẩu gào thảm một tiếng.

“Khoan đã.”

Không ai ngờ tư tế đại nhân sẽ kêu dừng vào lúc này, Nguyễn Chiến cũng lấy làm kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn.

Nghiêm Mặc không nhìn Nguyên Chiến, chỉ nhìn về phía năm người bên dưới: “Bộ lạc trừng phạt các anh, các anh cảm thấy không phục, đúng chứ?”

Bốn tên khác không dám trả lời, nhưng Linh Cẩu không muốn mất một ngón tay, liều mạng gật đầu.

“Vậy được, nói thử lý do mà các anh không phục xem, nếu các anh thuyết phục được tôi, các anh sẽ không phải chịu trừng phạt.”

Linh Cẩu và bốn tên khác mừng như điên, môi Linh Cẩu run run, lớn tiếng nói: “Bọn họ chỉ, chỉ là nữ nô, bọn tôi là chiến sĩ, vì sao bọn tôi không thể...”

“Cho bọn chúng mặc đồ vào, đút thêm chút canh nóng.”

Năm tên đó thiếu chút nữa chảy nước mắt, bọn hắn không sợ ăn roi, nhưng nếu cứ tục mình trần đứng giữa gió rét thế này, bọn hắn sẽ chết cóng mất.

Áo bông được lửa hun nóng bao lấy thân thể bọn hắn, có người còn giúp bọn hắn chà xát chân tay, mấy đứa nhỏ thì bưng canh nóng lên đút.

Năm tên đó mới thở được một hơi nhẹ nhõm.

Rất nhiều người đều cảm thấy tư tế đại nhân quá mức nhân từ, xem đi, chỉ mới đông lạnh bọn hắn có một lát mà đã không đành lòng.

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc một cái, không nói gì mà chỉ khẽ cười.

Nghiêm Mặc tiếp tục nói với năm tên bên dưới: “Tôi nhớ tôi đã nói rồi, người lần này được đưa về không phải nô lệ Cửu Nguyên, tuy rằng bọn họ phải dùng lao động để đổi lấy thân phận tự do, nhưng quyền lợi và nghĩa vụ của bọn họ vẫn giống như người Cửu Nguyên bình thường, nói cách khác, bọn họ đều là con dân Cửu Nguyên, giống như các anh. Các anh không có nghe à?”

Bốn tên kia lập tức lắc đầu, Linh Cẩu cũng không thể không nói: “Bọn tôi có nghe.”

“Nếu có nghe, vậy các anh nói cho tôi biết, vì sao các anh còn cho rằng bọn họ là nô lệ? Ai nói với các anh bọn họ là nô lệ?”

Năm tên đó không rặn ra được lời nào.

“Nếu các anh không đáp được, vậy thì để hội đồng phán quyết...”

“Khoan đã!” Có lẽ Linh Cẩu cảm thấy tư tế nhỏ dễ nói chuyện hơn lão tư tế Nguyên Tế nhiều, lại còn rất nhân từ, nên nghĩ dù có bị trừng phạt thì cùng lắm cũng chỉ là năm mươi roi và một ngón tay, vậy còn không bằng nhân cơ hội nói hết những gì mình muốn ra.

“Mặc đại nhân, tôi, tôi không phục! Cho dù bọn họ không phải nô lệ, nhưng ngài đưa bọn họ về chẳng phải là để các chiến sĩ bọn tôi dùng hay sao? Vậy vì sao bọn tôi không thể ngủ với họ?”

“Ngu xuẩn! Bởi vì lũ chúng mày dám cưỡng ép người ta!” Băng không đợi Nghiêm Mặc trả lời, đã khinh bỉ chửi một câu.

“Cưỡng ép thì có làm sao? Trước kia bọn tôi đều như vậy cả! Băng, trước kia mày ngủ với nô lệ cũng chẳng quan tâm xem chúng nó có nguyện ý hay không! Mà bây giờ mày còn giả vờ giả vịt, mày thì tốt lành gì!” Linh Cẩu không chút sợ hãi chửi to.

Băng lạnh mặt nhìn Linh Cẩu.

Linh Cẩu không sợ tư tế, nhưng lại sợ Băng. Chỉ cần là
người Nguyên Tế, ai chẳng biết Băng là kẻ âm hiểm độc ác cỡ nào, ngay cả Chiến thủ lĩnh còn từng bị hắn hãm hại đấy! Thật không hiểu tại sao thủ lĩnh lại cho thứ người như vậy làm thủ lĩnh đội duy trì trật tự.

Băng thấy Linh Cẩu sợ, mới mở miệng nói: “Nguyên Tế là Nguyên Tế, Cửu Nguyên là Cửu Nguyên, tao bây giờ là người Cửu Nguyên, đương nhiên phải tuân thủ theo quy tắc Cửu Nguyên, nếu mày cảm thấy Nguyên Tế tốt, thì đi theo bọn tao tới Cửu Nguyên làm gì?”

Bởi vì tao cho rằng Cửu Nguyên có thể cho tao cuộc sống tốt đẹp hơn! Bởi vì tao là người tộc Tức Nhưỡng!

Linh Cẩu dù có ngu cách mấy cũng biết lời này không thể nói ra miệng, gã cúi đầu, liều mạng động não nghĩ cách.

Có rồi! Linh Cẩu đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy: “Mặc đại nhân, ngài hỏi mọi người xem, hỏi những người khác xem, bọn hắn có muốn nô lệ không?! Ngay cả, ngay cả là Nguyên Tế, tù trưởng và tư tế muốn đưa ra quyết định gì thì cũng phải với thương lượng các chiến sĩ, chỉ khi được số đông người ý thì mới có thể chấp hành.”

“Không được bất kính với tư tế đại nhân!” Băng đá Linh Cẩu một phát.

Trong mắt Linh Cẩu bắn ra sự thù hằn oán độc, nhưng lần này gã không lớn họng chửi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tư tế, chờ tư tế trả lời.

Nghiêm Mặc nhếch môi: “Được, vậy tôi hỏi mọi người, các người có muốn nô lệ không?”

Nghiêm Mặc không thấy rõ vẻ mặt của đám người bên dưới lắm, ánh lửa trong bóng đêm tản mác trên diện rộng, còn có khúc xạ của mặt tuyết, khiến vẻ mặt bọn họ trở nên mơ hồ trong đêm tối.

“Không cần sợ, tôi sẽ không trừng phạt các người, theo như lời tên chiến sĩ kia, bộ lạc muốn đưa ra quyết định gì, thì phải được số đông tán thành và đồng ý. Đêm nay, chúng ta xác lập lại quy tắc của bộ lạc một lần nữa, đêm nay sẽ đưa ra quyết định, về sau nếu không phải vì lý do cực kỳ đặc biệt thì sẽ không thay đổi.”

Nguyên Chiến nhìn ra ý muốn của mọi người, thay bọn họ hỏi: “Quyết định như thế nào?”

Nghiêm Mặc đáp: “Số ít phải theo ý số nhiều, quy tắc của bộ lạc là quan trọng nhất, vì thế, phải có sự đồng ý từ tám phần trở lên, thì quy tắc mới có thể thành lập. Mọi người có đồng ý không?”

Không ai phản đối.

Lúc này Linh Cẩu lại hô lên: “Những người mới không tính, bọn họ ngay cả ngôn ngữ thông dụng cũng không biết! Hơn nữa nhân số còn quá nhiều!”

Nghiêm Mặc thầm cười lạnh, tên này tính ra cũng có chút lanh trí đó, nhưng sao lại ngu tới mức dám ngang nhiên làm trái quy tắc bộ lạc nhỉ? Có lẽ tên này chưa bao giờ để quy tắc bộ lạc vào mắt.

Có lẽ không chỉ mình gã, có lẽ đại đa số người trong bộ lạc đều hướng theo những quy tắc cũ, trước mắt bọn họ vẫn chưa vi phạm quy tắc Cửu Nguyên, chẳng qua là tạm thời chưa cần thiết thôi.

“Thế thì chia làm hai, người Cửu Nguyên và người mới tới. Ô Thần, nhóc cùng Tát Vũ phụ trách thống kê bên người mới. Diệp Tinh, nhóc phụ trách thống kê bên người cũ.”

“Vâng.” Ba đứa nhóc đã bước vào thời kỳ niên thiếu lập tức chạy tìm đá phiến với bút than.

Nhiều người cảm thấy tư tế đại nhân làm như vậy quá phiền toái, bọn họ thật sự không ngại việc tư tế đại nhân nói cái gì mình nghe theo cái đó, nhưng đồng thời bọn họ cũng có chút kích động trong lòng, nếu đêm nay thật sự có thể thay đổi quy tắc bộ lạc, vậy bọn họ sẽ có được nô lệ và nhiều lợi ích hơn nữa, đúng không?

Linh Cẩu đắc ý dạt dào, đêm nay cho dù gã có thật sự bị trừng phạt, thì chỉ cần quy tắc bộ lạc thay đổi, về sau sẽ không còn ai dám xem thường gã nữa. Gã chính là người đem lại lợi ích lớn cho các chiến sĩ!

Mà gã dũng cảm như vậy, biết suy nghĩ cho người trong bộ lạc như vậy, thủ lĩnh và tư tế đại nhân chắc cũng sẽ suy xét tới việc cho gã vào danh sách kích phát năng lực thần huyết kỳ sau.

Để tiện cho việc thống kê, những ai không phải người Cửu Nguyên đứng sang bên cạnh.

Đa số những người phụ nữ và bọn trẻ mới tới không hiểu được ngôn ngữ thông dụng, nhưng bọn họ có thể hiểu Nghiêm Mặc nói gì, trong lòng bọn họ có căm hận, có mờ mịt, có hy vọng đối với tương lai, bọn họ cảm giác được cậu tư tế thiếu niên kia tựa hồ như đang đứng về phía họ.

Nghe nói ý kiến của họ cũng sẽ được ghi lại, điều này làm họ vừa kinh ngạc vừa có chút luống cuống.

Mà phương pháp biểu đạt ý kiến rất đơn giản, giơ tay biểu quyết là được.

Bởi vì bọn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, cho nên sẽ thống kê ý kiến của hơn tám trăm người phụ nữ thành niên và nhóm dã nhân chưa đến hai trăm người.

Nghiêm Mặc thấy đã chuẩn bị xong, liền gật đầu ra hiệu cho Đại Hà.

Đại Hà có giọng lớn, đứng ở bậc thang, đọc một lượt cửu quy tam lệnh của bộ lạc.

“Nghe rõ chưa? Điều thứ nhất, về thể chế của hội đồng
phán quyết, có ai không đồng ý hay không?” Nghiêm Mặc hỏi đám người cũ.

Không có ai giơ tay, điều thứ nhất được thông qua.

Nghiêm Mặc lại hỏi người mới, vì để bọn họ hiểu, hắn giải thích lại điều thứ nhất một cách kỹ càng và tỉ mỉ. Nhóm người mới không cảm thấy quy tắc này có vấn đề gì, cho dù trong lòng cảm thấy có vấn đề, thì cũng không dám nêu ý kiến.

Nghiêm Mặc để điều thứ hai là chế độ một vợ một chồng ra phía sau, nói từ điều thứ ba đến điều thứ chín trước.

Từ điều thứ ba đến điều thứ chín là quan niệm gia đình, xử phạt tội phạm, giáo dục, phúc lợi xã hội và chế độ khen thưởng, không có gì cần tranh luận, đều nhất trí thông qua.

Ba điều lệnh, chớ giết chóc, chớ lãng phí, chớ phản bội, cũng không có ai phản đối.

Vở kịch lớn cuối cùng cũng tới.

“Điều thứ hai, họ hàng gần không thể kết hôn, mười
sáu tuổi trở lên mới có thể lập gia đình, cùng với chế độ một vợ một chồng. Ai bất đồng ý kiến? Những người đã được bộ lạc đồng ý như nhà Tát Vân sẽ không tính trong đó, nhà Tát Vân không cần phải suy xét đến tình huống của mình, chỉ cần tỏ vẻ mình có ủng hộ quy tắc này của bộ lạc hay không là được.”

Tát Vân cười, cô cùng hai vị trượng phu tuy là một vợ nhiều chồng, nhưng bọn họ đều ủng hộ quy tắc của tư tế.

Lần này trong đám người cũ có không ít người do dự xem có nên giơ tay hay không.

Nghiêm Mặc đẩy nhẹ Nguyên Chiến một cái.

Nguyên Chiến hiểu ý, nói: “Người không đồng ý giơ tay lên, còn nếu đồng ý thì không cần giơ!”

Đám người cũ lập tức thả lỏng hơn, ai không muốn chế độ một chồng một vợ liền lớn mật giơ tay, mà những người vốn dĩ không dám giơ tay nay thấy có nhiều người giơ như vậy, thế là lớn gan giơ theo.

Diệp Tinh lanh trí, nó sợ một mình không đếm hết, liền bảo các chiến sĩ thủ lĩnh thống kê phụ nó, phân ra đếm theo từng cấp, rất nhanh.

Nghiêm Mặc thấy hơn một nửa người không đồng ý chế độ một chồng một vợ, nhưng vẫn không nói sẽ giải quyết như thế nào, chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Sau đó bảo những người không đồng ý đứng sang một bên.

Nghe tư tế đại nhân bảo bọn họ bước ra khỏi hàng đứng sang một bên, đám người đó liền đoán mò trong lòng, nhưng thấy Chiến thủ lĩnh không có phản ứng gì đặc biệt, liền nghĩ thầm chắc là thủ lĩnh đại nhân cũng sẽ không chịu sở hữu một người. Nghĩ như vậy, gan bọn họ liền phình to hơn.

Nghiêm Mặc lại hỏi đám người mới, có lẽ bởi vì phụ nữ chiếm đa số, mà dã nhân thì có chút ngây thơ, nên không có bao nhiêu người phản đối. Mà những dã nhân giơ tay phản đối khá là cá biệt, Nghiêm Mặc bảo Ô Thần đưa bọn họ ra, để bọn họ đứng cùng chỗ với đám người cũ ban nãy tỏ vẻ phản đối.

Đám người cũ thấy Nghiêm Mặc làm như vậy, trong lòng nghĩ thầm, không biết tư tế đại nhân rốt cuộc muốn làm gì.

“Tiếp theo còn một điều, tuy rằng không có viết trong quy tắc khi tiến vào bộ lạc, nhưng tôi đã nói rõ với mọi người, đêm nay vừa lúc để tôi hỏi lại mọi người một lần nữa, nếu đồng ý thì sẽ viết vào quy tắc cơ bản của bộ lạc luôn. Đó là việc bộ lạc Cửu Nguyên không cho phép có nô lệ, người không đồng ý trực tiếp bước ra, đứng sang kia.” Nghiêm Mặc tùy tiện chỉ vào một chỗ trống.

Lục tục có người bước ra, Diệp Tinh cũng chỉ đạo đám người vừa phản đối chế độ một vợ một chồng vừa phản đối chế độ không chiếm hữu nô lệ đứng sang bên đó.

“Còn một vấn đề khác, bổ sung về việc cố ý đả thương và mua bán người, nếu phát hiện ra tình trạng bạo hành giữa vợ chồng, anh chị em hay người trong gia đình, thì sẽ xử theo tội cố ý đả thương người! Nếu trong bộ lạc có kẻ trao đổi hoặc chuyển nhượng vợ, chồng, con cái, trẻ nhỏ, người trong gia đình, thì không cần biết người đó có tình nguyện hay không, đều sẽ xử như trọng tội mua bán người! Về hai điều này, người không đồng ý đứng ở bên kia.”

Có người không hiểu hai nội dung này lắm, Nguyên Chiến bổ sung: “Các chiến sĩ đánh vợ mình, con mình,
hoặc người lớn đánh trẻ nhỏ, đánh học trò, tạo ra thương tổn, đều sẽ xem như tội cố ý đả thương người! Các chiến sĩ không thích bạn đời của mình nữa, tặng họ cho người khác hoặc cho người khác cùng ‘hưởng dụng’, cũng là trái với quy tắc của bộ lạc.”

Bên dưới lập tức truyền đến tiếng xôn xao ồn ào, mọi người nhao nhao bàn luận, có người cảm thấy hai điều mới bổ sung này rất tốt, lại có người thấy như làm điều thừa.

Nghiêm Mặc không thèm quan tâm tới họ, để mặc họ ồn ào, chờ khi tất cả an tĩnh lại, mới mở miệng nói: “Suy nghĩ kỹ chưa? Người không đồng ý bổ sung hai điều này đi qua bên kia.”

Đám người lại lần nữa di động.

Đến lúc này, toàn bộ người trong bộ lạc bất luận là mới hay cũ, đều chia ra hai phe rõ ràng.

Đám người vừa phản đối chế độ một vợ một chồng, vừa muốn có nô lệ, vừa phản đối hai quy tắc bổ sung bị Diệp Tinh khéo léo dùng một cái chậu than ngăn cách, số lượng những người này cộng lại cũng không ít, thậm chí còn vượt quá một nửa dân cư ban đầu của Cửu Nguyên.

Những người này vốn dĩ rất bất an, nhưng lúc thấy phe bọn họ có nhiều người như vậy, liền không sợ nữa.

Nghiêm Mặc chỉ vào năm người Linh Cẩu, ra lệnh: “Lột sạch bọn chúng cho tôi!”

Vẻ mặt của năm người Linh Cẩu vốn đang đầy nét cười, bọn hắn thấy có nhiều người ủng hộ Linh Cẩu như vậy, còn tưởng lần này có thể thoát được trừng phạt, nhưng nào ngờ tư tế đại nhân vừa thảo luận xong tất cả các quy tắc liền quay đầu lại muốn trừng phạt bọn hắn.

Linh Cẩu hoảng sợ kêu to. Bốn tên khác cũng bắt đầu cầu xin tha thứ. Hết lạnh rồi ấm, hết ấm rồi lạnh, còn chẳng bằng ngay từ đầu đã bị lạnh, lạnh đến một lúc nào đó bọn hắn sẽ không còn cảm giác nữa, hiện giờ vất vả lắm mới ấm lên được chút xíu thì lại bị lột sạch, thống khổ khỏi nói!

Nghiêm Mặc chán ghét quát khẽ: “Khiến tên đó câm họng lại cho tôi!”

Băng liền vò một cục tuyết nhét vào miệng Linh Cẩu.

Năm người lại lần nữa bị lột sạch.

“Thành viên hội đồng phán quyết lên đây.”

Thành viên trong hội đồng phán quyết đi ra từ đám người.

“Các người cho rằng chúng có tội, hay là không?”

“Có.” Các thành viên của hội đồng phán quyết không chút dị nghị với điều này.

“Vậy các người có đồng ý trừng phạt chúng hay không?”

“Đồng ý.”

“Rất tốt, Băng, chấp hành hình phạt đi!”

“Vâng!” Băng đã sớm chờ cái câu này.

Người bên dưới bắt đầu kinh hoảng vì sắc mặt tư tế đại nhân đã biến đổi, đặc biệt là đám người bị chậu than ngăn cách.

Nghiêm Mặc căn bản không thèm giải thích, cũng không có ý muốn thuyết phục bọn họ, quan niệm bất đồng, bây giờ hắn có nói rã họng cũng chưa chắc đã thông não được đám người nguyên thủy đó, cho nên...

“Nếu các người không quên, như vậy hẳn là còn nhớ rõ, muốn gia nhập Cửu Nguyên, muốn trở thành con dân thật sự của Cửu Nguyên, thì phải qua được khảo nghiệm.”

Đám người bị ngăn cách lập tức biến sắc.

“Kẻ không đồng ý với quy tắc của Cửu Nguyên, thì không cần phải trở thành người Cửu Nguyên, chính là các người đấy.” Nghiêm Mặc chỉ tay về phía đám người bị ngăn cách: “Cút đi. Trừng phạt năm tên này xong cũng quẳng hết ra ngoài cho tôi!”

“Mặc đại nhân!” Đám người bị ngăn cách nháo nhào, có vài người còn trực tiếp quỳ xuống.

Nghiêm Mặc không chút mềm lòng, cũng mặc kệ trong số đám người đó có chiến sĩ thủ lĩnh cấp cao hay không: “Cho các người thời gian một tiếng đồng hồ, về nhà thu dọn đồ đạc, tôi cho phép các người mang theo tài sản riêng của mình rời đi, nếu người nhà các người cũng muốn đi cùng, thì đi luôn đi. Một tiếng sau, tôi sẽ bảo Băng đuổi tất cả các người, kẻ không đi giết tại chỗ! Cút hết cho tôi!”

“Không! Mặc đại nhân! Bọn tôi sai rồi! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý với quy tắc của bộ lạc! Đại nhân!”

“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh đại nhân!”

Đám người bị ngăn cách liên tục quỳ xuống, cuối cùng không có một ai là đứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp