Dị Thế Lưu Đày

Chương 218: Sóng lớn dưới mặt nước


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

73ca9faae3b7a09db38da826d341bb92

“Tao nghe người ta bảo, tư tế đại nhân của chúng ta từng là nô lệ của thủ lĩnh đại nhân, mày nói xem có phải vì vậy mà bộ lạc mới không cho phép có nô lệ?”

Lửa trại lần này bởi vì thời tiết nên không tổ chức ngoài trời, mà nhóm rất nhiều đống lửa vây quanh số phụ nữ và trẻ con mới tới trong cái nhà nửa chìm dưới hố, trên đống lửa có bắt giá thịt nướng, chỉ cần nướng xong sẽ được đưa vào trong.

Chiến sĩ Cửu Nguyên phụ trách nướng thịt bên đống lửa.

Nghiêm Mặc vốn muốn để đám lưu manh Cửu Nguyên mượn buổi lửa trại này xum xoe hiến dâng cho những người phụ nữ đó, thuận tiện bày ra mặt hữu hảo của Cửu Nguyên, nhưng không ngờ đám lưu manh này đã sớm nhịn không được mà làm càn trước rồi, nhưng hắn đã nói, thì lửa trại vẫn phải cử hành.

Bởi vì trước đó đã được cảnh cáo, đại đa số chiến sĩ đều khá thành thật, nướng thịt xong thì đưa vào nhà hố, không dám dừng lại trong nhà lâu.

Các chiến sĩ không sợ lạnh, cười đùa vây quanh đống lửa, có vài người còn triển lãm vóc dáng cường tráng của mình cho các cô gái trong nhà coi, còn cố ý so đấu với nhau.

Các cô gái trong nhà không có hứng thú với đám người quanh đống lửa hi hi ha ha, bọn họ chỉ nói chuyện phiếm, chọc bọn trẻ.

“Tao không tin tao chỉ ngủ với mấy người phụ nữ mà bộ lạc sẽ thật sự trừng phạt tao!” Một tên chiến sĩ thân thể cường tráng vứt xương qua một bên, chùi miệng đứng dậy.

“Mày muốn làm gì? Đừng có xằng bậy! Chuyện của mày hôm qua tao đã giấu đi giúp mày rồi, mày còn muốn nữa? Đám phụ nữ đó không hiểu chúng ta nói gì, tế đại nhân thì khác, tư tế đại nhân sẽ hiểu!”

Tên chiến sĩ bên cạnh giữ chặt lấy tay gã.

“Vậy phải xem cô ta có dám đi tìm tư tế đại nhân hay không, tao đánh chết cô ta!”

“Linh Cẩu!”

“Đừng có cản tao, tao muốn phát tiết! Trong số các chiến sĩ được kích phát năng lực thần huyết không có tao, trong số các thủ lĩnh cũng không có tao, hiện giờ ngay cả phụ nữ cũng không chịu chia cho tao, sớm biết thế lúc trước tao đã...”

“Câm miệng! Mày nói bậy cái gì đó?”

Có người cười nhạo: “Cậu quản nó làm gì? Chỉ là một thằng vô dụng mà thôi, đánh không lại người khác còn muốn lên làm thủ lĩnh? Muốn làm chiến sĩ thần huyết hả? Sao không nhìn coi mình có xứng không?!”

“Tiên sư mày nói cái gì!?” Linh Cẩu nổi giận.

“Tao nói mày có ngon thì kéo một người ra làm đi, làm trước mặt Băng cho hắn xem, tốt nhất là làm ngay trước mặt Mặc đại nhân luôn ấy. Mày dám không?”

“Mày xem tao có dám không!”

“Linh Cẩu!”

Linh Cẩu xô tên chiến sĩ đang giữ chặt mình ra, vọt vào trong nhà, kéo một người phụ nữ trẻ tuổi ra.

Các chiến sĩ ở gần đống lửa lập tức ồn ào.

Linh Cẩu càng thêm đắc ý, vén váy da lên nhào tới người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ nọ hét lên.

Trước một cái nhà hố khác, Thạch Dĩ vén tấm mành da thú lên, nhìn chằm chằm một thiếu nữ đang giúp chia
thịt trong nhà, liếm liếm môi.

Đông Sinh cảnh cáo hắn: “Nhìn thôi được rồi, đừng có đụng vào, nghe nói hai ngày nay người nào dám cưỡng ép bọn họ đều bị bắt lại.”

Thạch Dĩ hung hăng xé một miếng thịt, nhai nhai, nuốt xuống: “Mắc gì? Trước kia khi bộ lạc có nô lệ đều cho
các chiến sĩ tùy ý chọn, chọn rồi thì có thể làm tình.”

“Đó là ở Nguyên Tế, nơi này là Cửu Nguyên. Tư tế đại nhân đã nói bộ lạc không có nô lệ, mọi người đều có quyền lợi như nhau.”

“Quyền lợi? Quyền lợi là cái giống gì? Bây giờ chúng
ta sống tốt hơn trước kia, vậy mà lại không có nô lệ, hiện giờ ngay cả đàn bà để ngủ cũng không, còn chẳng bằng...”

“Thạch Dĩ!” Đông Sinh thấp giọng quát.

Chiến sĩ bên cạnh nghe tiếng hai người nói chuyện, lập tức nhìn về phía Thạch Dĩ.

Thạch Dĩ phát hiện mình nói sai, vội vàng cứu chữa: “Tao chỉ cảm thấy quy tắc bộ lạc không hợp lý.”

“Không hợp lý chỗ nào?” Đông Sinh nhíu mày: “Bộ lạc cũng đâu có nói không thể ngủ với phụ nữ, chỉ nói không được cưỡng ép, tôi thấy quy tắc của bộ lạc rất tốt, thích thì cưới về, hai người sống chung, không nhất định cứ phải có nô lệ.”

“Chúng ta liều mạng mạnh lên là vì cái gì? Trước kia chỉ cần là chiến sĩ cấp hai thì có thể có nô lệ, lên tới cấp ba còn có được hai đứa, bây giờ thì sao? Tao vất vả lắm mới lên được cấp ba, đừng nói là hai tên nô lệ, về nhà ngay cả một người nhóm lửa cũng không có!” Thạch Dĩ thoáng tăng cao âm lượng.

Các chiến sĩ xung quanh nghe được, có người bày ra vẻ mặt đồng ý với Thạch Dĩ, Thạch Dĩ cảm thấy mình nói rất có lý, xem đi, không chỉ mình tao nghĩ vậy.

“Nếu không hài lòng, cậu có thể trở về Nguyên Tế.” Đông Sinh lạnh giọng nói.

“Tao chưa nói là sẽ về Nguyên Tế, tao chỉ nghĩ, không
hiểu tại sao thủ lĩnh và tư tế đại nhân lại không cho chúng ta có nô lệ. Mày xem thằng nhãi Trệ Thảo kia đi, rõ ràng nó là nô lệ của Thạch Nguyên, vậy mà bây giờ nó đã không thèm để ý tới Thạch Nguyên.”

Có chiến sĩ nghe bọn hắn nói chuyện muốn xen vào, thì Đông Sinh đã nói trước một câu: “Không có ai là muốn làm nô lệ cả, Thạch Nguyên cũng chẳng đối xử tốt với Trệ Thảo, Trệ Thảo đương nhiên không muốn đi theo hắn.”

Thạch Dĩ bĩu môi: “Không có ai muốn làm nô lệ, nhưng tao cũng không tin thủ lĩnh đại nhân với tư tế đại nhân thật sự không muốn có nô lệ hầu hạ. Ê, mày có nghe tao nói không? Tao nghe người ta bảo, tư tế đại nhân của chúng ta từng là nô lệ của thủ lĩnh đại nhân, mày nói xem có phải vì vậy mà bộ lạc mới không cho phép có nô lệ?”

Các chiến sĩ muốn đáp lời lập tức ngậm miệng, có vài người nghe Thạch Dĩ nói vậy liền biến sắc. Nếu Thạch Dĩ không phải anh em của bọn họ, thì bọn họ đã sớm đập cho tên đó ba má nhận không ra.

“Vậy thì sao?” Vẻ mặt Đông Sinh lạnh như băng.

Thạch Dĩ vốn nhỏ hơn cậu vài tuổi, cậu không ra tay được.

Thạch Dĩ nhìn chằm chằm một thiếu nữ trong nhà hố, không để ý tới vẻ mặt biến đổi của các chiến sĩ xung quanh, cũng không thấy được sắc mặt của Đông Sinh, hắn còn thuận miệng hỏi: “Sao là sao?”

“Cho dù Mặc đại nhân đã từng là nô lệ của thủ lĩnh đại nhân, thì sao? Chúng ta có được ngày lành hôm nay đều do Mặc đại nhân ban cho, nếu không có Mặc đại nhân, chúng ta đã sớm chết trong cuộc đại chiến giữa ba tộc, đã sớm chết trong khu rừng đen. Nếu không nhờ có Mặc đại nhân lập ra quy tắc không cho phép bộ lạc có nô lệ, thì theo như trao đổi của tù trưởng và lão tư tế lúc trước, chúng ta bây giờ chính là nô lệ của Cửu Nguyên! Nếu thật như vậy, cậu còn vọng tưởng mình có được phụ nữ và nô lệ à?”

Thạch Dĩ câm họng, thu ánh mắt lại, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nguyên Tế cũng có quy tắc nói nếu nô lệ lên tới cấp ba thì có thể thoát khỏi thân phận nô lệ.”

“Vậy cậu xem xem có mấy tên nô lệ lên tới được cấp ba?” Sau lưng hai người đột nhiên truyền đến tiếng cười nhạo.

Thạch Dĩ hoảng sợ, nhảy dựng lên.

Đông Sinh và các chiến sĩ khác cũng vội vàng đứng dậy hành lễ: “Bộ Nga đại nhân.”

Bộ Nga gật gật đầu với đám người Đông Sinh, đè lấy bả vai Thạch Dĩ: “Nô lệ, mỗi ngày đều phải vội vàng làm việc, ăn không đủ no, tới mùa đông thì bị xem như lương thực, nếu cậu thật sự trở thành nô lệ, căn bản không có thời gian và tinh lực để rèn luyện, muốn lên tới cấp ba, nằm mơ đi.”

Thạch Dĩ há miệng, nhưng không nói nên lời.

“Muốn có người hầu hạ cũng không phải không được, Mặc đại nhân đã nói rồi mà, về sau có thể tìm người đến nhà mình giúp việc, nhưng phải trả thù lao cho người ta, giúp việc cũng là một loại công việc, giống như các chiến sĩ chúng ta săn thú giết kẻ địch. Muốn có người cùng làm tình, thì chỉ cần đủ tuổi, hai bên tự nguyện, vẫn còn độc thân, thì chẳng ai quản các người.”

“Nhưng...”

“Nhưng cái gì?” Bộ Nga ấn Thạch Dĩ xuống, khiến hắn ngồi bệt trên đất, cúi đầu nhìn hắn.

Thạch Dĩ nghiến răng, nghẹn ra một câu: “Nhưng đổi thành nô lệ không phải càng tốt hơn sao? Ngay cả thù lao cũng không cần trả, chỉ cần cho nó ăn cho nó uống là được. Lại còn có thể khích lệ các chiến sĩ nỗ lực thăng cấp.”

“Không có nô lệ, cậu sẽ không nỗ lực thăng cấp?” Bộ Nga buồn cười.

“Không phải, nhưng mà...”

“Các người cũng nghĩ như vậy?” Bộ Nga ngẩng đầu hỏi các chiến sĩ khác.

Đông Sinh là người thứ nhất lắc đầu. “Tôi không cần nô lệ, quy tắc bộ lạc không có nô lệ rất tốt, Mặc đại nhân đã nói thì nhất định là đúng.”

Trong các chiến sĩ khác có người bảo: “Bộ lạc không có nô lệ, những người mới tới rất nhanh sẽ trở thành anh chị em của chúng ta, bọn họ sẽ liều mạng vì bộ lạc như chúng ta. Cho dù có nô lệ, bọn họ cũng chưa chắc đã ngoan ngoãn làm việc.”

“Đúng vậy, chỉ có đối xử tốt với nô lệ, thì bọn họ mới có thể nghĩ lại cho mình. Đại Sơn đối xử với Văn Sinh, Đại Điêu đối xử với Thảo Đinh, không phải đều như với người một nhà à? Vậy thì có khác gì cưới về nhà đâu. Lần trước người theo chúng ta tiến vào khu rừng đen, chẳng phải có rất nhiều nô lệ hay sao, đối xử với bọn họ không tốt, thì chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ đào tẩu, vậy còn không bằng mướn người giúp việc.”

Có người còn thẳng thắn: “Dù sao đi nữa, tôi vẫn sẽ nghe theo thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân, bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó.”

Bộ Nga cười, đang định nói tiếp thì gần đó đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng liên tục.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía đó, không ít người
chạy tới hóng chuyện, tin tức rất nhanh được truyền tới.

“Đội duy trì trật tự đang bắt người!”

“Có thằng kéo một người phụ nữ ra cưỡng hiếp, bị tóm được!”

“Ai mà ngu dữ vậy?”

“Hình như không chỉ một thằng, một người phụ nữ trong nhà hố khác cũng bị kéo ra.”

“Đám đó nói muốn mấy người phụ nữ ấy ngồi ăn thịt cùng, ai ngờ... mấy thằng đó to gan quá!”

Chuyện phát sinh bên kia vẫn chưa truyền tới tai Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc.

Hai người đang ngồi bên đống lửa lớn lớn nhất, hộ vệ và đệ tử của Nghiêm Mặc muốn tới hầu hạ nhưng đều bị
Nguyên Chiến đuổi đi.

“Tôi vốn định kiếm thêm một đám nô lệ từ chỗ Ma Nhĩ Càn tới trước khi mùa đông kết thúc, bây giờ nghĩ lại, tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi.” Nghiêm Mặc để sát cái xiên thịt lạnh ngắt vào đống lửa nướng.

Lúc trước hắn tưởng chỉ cần nói với những nô lệ đó rằng bọn họ tự do, nói rằng từ nay về sau bọn họ sẽ không cần lo lắng bị đánh đập, bị làm nhục, bị giết, thì những nô lệ đó sẽ cảm kích hắn, sẽ yêu quý Cửu Nguyên. Nhưng thực tế thì...

Lũ trẻ thì dễ dỗ, chỉ cần cho tụi nó đủ thức ăn và ấm áp cho tụi nó một sự quan tâm nhất định, tụi nó sẽ thay đổi suy nghĩ nhanh thôi.

Vấn đề khó nhằn là những người phụ nữ đó, hy vọng những chuyện hắn làm bây giờ có thể mau chóng sưởi ấm trái tim họ.

Quyển sách hướng dẫn thiếu đạo đức kia làm hắn tức chết, khi những người đó vẫn chưa thật sự quy thuận Cửu Nguyên thì nó sẽ không tính điểm, chỉ tính cho hắn mỗi người giảm mười điểm cặn bã vì được hắn giải thoát khỏi danh phận nô lệ mà thôi.

“Vậy chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi hẵng nói.”

Nguyên Chiến nghĩ thầm, nếu cậu không cho nô lệ quyền hạn và địa vị, thì đâu có phiền toái đến vậy?

Nô lệ khó quản lý, nhưng chỉ cần cậu mạnh, đánh cho chúng sợ, giết những kẻ không nghe lời, thì dù chúng có hận, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo thôi.

Nguyên Chiến không nói ra tiếng lòng của mình, hắn và tư tế của hắn có cái nhìn khác nhau ở rất nhiều chuyện.

Đây cũng là lý do vì sao vài chiến sĩ rõ ràng rất tôn kính Nghiêm Mặc, nhưng vẫn làm trái quy tắc mà Nghiêm Mặc ban bố, bởi vì không quen, bởi vì đã có nhận thức ăn sâu trong đầu, thậm chí bọn họ còn không nghĩ rằng mình làm sai, càng không cảm thấy mình làm như vậy là đang vi phạm mệnh lệnh của tư tế.

Thấy cây thịt xiên của người nọ đã ăn gần hết, Nguyên Chiến liền duỗi tay cầm một cây xiên khác, vừa xiên thịt vừa nói như an ủi mà cũng không giống an ủi cho lắm: “Cậu là tư tế, không cần phải xen vào quá nhiều thứ, sau này, nếu những người phụ nữ đó vẫn không hiểu chuyện, không nghe lời, thì đánh cho bọn họ nghe lời, còn nếu không được nữa, thì bỏ đói mấy bận là khôn lên chứ gì.”

Thấy ánh mắt Nghiêm Mặc nhìn mình bất thường quá, Nguyên Chiến vội sửa miệng: “Giá trị vũ lực của phụ nữ thấp, nhát gan, mùa đông sẽ không dám chạy ra ngoài, nuôi bọn họ thật tốt, chờ sau khi qua mùa đông, bọn họ cảm thấy Cửu Nguyên tốt thì sẽ không muốn rời đi nữa, mà chỉ cần bọn họ chịu an phận, thì bọn họ sẽ trấn an được những nam nô đến sau.”

Nghiêm Mặc cười, ném cây xiên xuống: “Anh biết không? Đàn ông và phụ nữ khác nhau ở tỉ lệ mỡ và cơ bắp. Phụ nữ vì để dễ sinh con nên bẩm sinh có hàm lượng mỡ nhiều hơn đàn ông, dù bọn họ có rèn luyện như thế nào, cũng rất khó có được cơ bắp thô to như đàn ông. Anh xem, mấy thằng nhóc trong bộ lạc chỉ cần tùy tiện rèn luyện dăm ba bữa, là tụi nó đã có được một đống cơ bắp, nhưng mấy nhỏ con gái thì khó lắm.”

“Ý cậu là sao?” Nguyên Chiến nhíu mày: “Đừng có vòng vo với tôi, phiền lắm!”

Nghiêm Mặc nhìn hắn: “Đừng để tôi phát hiện anh đánh phụ nữ, trừ phi người đó đáng đánh.”

Nguyên Chiến khịt mũi: “Đang yên đang lành tôi đánh phụ nữ làm cái gì? Ý tôi là nếu đám nữ nô vừa đến đó có kẻ không nghe lời, dám chạy trốn hoặc không chịu làm việc, vậy thì xử theo quy tắc của bộ lạc. Có phải cậu... thấy ai đánh phụ nữ rồi không? Không phải đánh những người mới?”

“Ừm.” Nghiêm Mặc gật đầu. Một bộ lạc nho nhỏ, chỉ mới mấy trăm người, nhưng lại nảy sinh đủ loại vấn đề, hắn không quan tâm, không có nghĩa là hắn không biết.

“Trong bộ lạc có vài chiến sĩ đánh chửi vợ với con mình, nhất là đám chiến sĩ Nguyên Tế các anh.”

“Cái gì mà ‘đám chiến sĩ Nguyên Tế các anh’? Người tộc A Ô bộ không đánh vợ với con họ à?” Nguyên Chiến khó chịu

Nghiêm Mặc cũng khịt mũi: “Từ khi chia hộ gia đình xong thì không còn tình trạng đó nữa, chỉ có đám Nguyên Tế các anh!”

“Chắc là mấy cô đó với tụi nhãi ranh không nghe lời thôi.” Nguyên Chiến hoàn toàn không cảm thấy loại chuyện này có gì hay để mà đem ra thảo luận, chiến sĩ đánh vợ và nô lệ của mình, đó chẳng phải bình thường
như ăn cơm đi ngủ sao?

“Không phải như vậy. Vài chiến sĩ bị áp lực tâm lý lớn, về nhà liền lấy vợ con mình ra trút giận, đôi khi còn đánh không biết chừng mực, phòng khám đã nhận vài ca bị đánh tới gãy xương rồi. Hơn nữa, tôi còn nghe nói có tên chiến sĩ đã có vợ mà khi hay tin bộ lạc trao đổi một lượng lớn nữ nô thì lật đật muốn đổi người đang có của mình cho các chiến sĩ khác, thậm chí là trả về Nguyên Tế, chỉ để đổi một người mới.”

Nghiêm Mặc nói tới đây thì cười lạnh: “Đám chiến sĩ Nguyên Tế các anh chắc còn tưởng phụ nữ với lũ trẻ đều là vật sở hữu của mình, muốn đánh thì đánh, muốn đổi thì đổi, cả đám đều xem quy tắc của bộ lạc như cục cứt.”

“Vậy có muốn thêm hạng mục nào nữa không?”

“Thêm! Bạo hành gia đình cũng giống như phạm tội. Buôn bán hoặc trao đổi phụ nữ và con cái của mình, dù là mua bán trong cùng một bộ lạc thì cũng là trọng tội, phải trừng phạt! Ngày mai tôi sẽ công bố điều này và nói rõ sự tình xảy ra trong mấy hôm nay.”

“Muốn ngăn chặn loại tình huống này, thì phải nâng cao sức chiến đấu của phụ nữ, về sau huấn luyện cho bọn họ luôn đi. Được không?”

“Sao lại không? Ít nhất cũng phải dạy cho họ biết làm nào để tự bảo vệ mình.”

Nguyên Chiến vốn chỉ tùy tiện nói mà thôi: “...Cậu thật phiền phức.”

“Mặc đại nhân, thủ lĩnh đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”

Đinh Phi chạy tới truyền lời, báo cáo lại cho hai người sự tình đã phát sinh bên kia.

Nghiêm Mặc tức điên lên, đứng bật dậy: “Anh nghe thấy chưa? Đây còn là dưới tình huống không có uống rượu mà đã dám làm vậy, về sau bộ lạc sẽ ủ rượu, nếu còn không quản thúc, thì chẳng cần kẻ khác tới tấn công chúng ta, tự chúng ta đã tan đàn xẻ nghé trước rồi!”

“Rượu? Mặc, cậu từ từ, rượu là cái gì?” Nguyên Chiến nhảy dựng lên, đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp