Tang Thế Tình Nhân

Chương 136 : Đường Tiểu Miểu ngây thơ


...

trướctiếp

Chương 136 : Đường Tiểu Miểu ngây thơ

Ngủ đến nửa đêm, Đường Miểu cảm thấy vô cùng khô nóng, cả người như bị vây trong nơi cực nóng, dồn tới bộ vị nào đó trên cơ thể, nóng khôn cùng, trướng đến khó chịu, còn có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn. Cậu muốn tỉnh lại để xem xảy ra chuyện gì, nhưng lại thế nào cũng không tỉnh được, gấp đến độ không ngừng vặn vẹo cơ thể. Bỗng nhiên, cậu cảm giác được như có một thứ gì đó lành lạnh ngay trước mình, kinh hỉ dịch người qua, ôm chặt lấy, còn kẹp chặt hai đùi, đầy thỏa mãn cọ cọ. Không biết qua bao lâu, cỗ nhiệt nóng kia cuối cùng cũng phóng ra, toàn thân Đường Miểu lập tức thoải mái, thỏa mãn rên rỉ một tiếng, lần nữa lâm vào giấc ngủ say.

Cả ngày hoạt động nhiều, vốn đã mỏi mệt, nên Đường Miểu ngủ rất sâu, cũng rất thoải mái, thật sự chẳng muốn nhúc nhích. Vai cậu bị người đẩy đẩy, giọng Đường Tư Hoàng vang lên bên tai : “Tiểu Miểu, không phải muốn làm bữa sáng sao?”

Đường Miểu mơ mơ hồ hồ một lúc, chậm chạp ậm ừ một tiếng, lại bị đẩy đẩy thêm vài cái mới hoàn toàn tỉnh giấc.

“Cha, sớm.” Đường Miểu mở mắt ra thì phát hiện một chân mình đang gác lên đùi Đường Tư Hoàng, không được báo trước nhớ tới giấc mơ tối qua, lại thấy quần lót mình ươn ướt, mặt nhanh chóng nóng lên, xấu hổ muốn chết. Tối qua cậu cư nhiên mộng tinh, cậu cư nhiên mộng tinh trong lúc ngủ cùng Đường Tư Hoàng a a a a a !! Thế thì, cái “thứ” tối qua cậu ôm ôm cọ cọ không phải là cha đó chứ? Chắc, chắc không phải đâu ha…

Đường Miểu chột dạ muốn rút chân lại, đã thấy Đường Tư Hoàng rất tự nhiên ngồi dậy, không có ý kéo chân cậu ra, chỉ lười biếng duỗi thắt lưng cứng ngắc rồi xoay người xuống giường.

Thái độ của y như vậy, hiển nhiên không có một chút cảm giác nào về tâm tư của cậu. Nội tâm mới rồi còn cuống cuồng lo lắng nháy mắt như bị tạt một gáo nước lạnh, tâm không biết nên nói là yên tâm hay thất vọng, ủ rũ gục đầu xuống, im lặng một lúc mới lấy một cái quần lót sạch trong không gian trốn trong chăn thay vào, rước lấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Tư Hoàng.

Đường Miểu không xác định có phải do mình nghĩ nhiều hay không, mà thấy, thấy cái nhìn thoáng này có chút sâu xa. Cậu vội ho một tiếng, sau khi dời mắt đi rồi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực sau lưng, cấp tốc thay quần áo rồi chạy đi rửa mặt.

Tang thi bên ngoài đập cửa thùng thùng, mấy người trong phòng nghe mãi cũng thành quen, trực tiếp xem nó như một bài nhạc đệm vào sáng sớm. Bữa sáng Đường Miểu định nấu cháo đậu phộng, thuận tiện làm cho mỗi người một cái trứng luộc. Đường Tư Hoàng tựa hồ không thể nào thích trứng luộc được nên Đường Miểu làm cho y hai cái trứng chiên. Còn về đồ ăn kèm với cháo, Đường Miểu cắt một khối thịt khô ra, gừng tỏi băm nhuyễn, thịt khô xắt thành những sợi nhỏ, bỏ hết vào chảo đảo đều, là đã có một món ăn kèm vô cùng ngon miệng.

Trương Vọng thêm củi giúp Đường Miểu, người khác thì mang đống vật tư tìm được hôm qua chất vào xe. Mỗi xe đều đầy ắp mấy bao lương thực cùng vài thứ lắt nhắt khác như than củi, bột mì, khoai tây, nửa hủ dầu lạc, mỡ heo, mấy khối thịt khô,..v.v… Ngoài ra còn có đủ các loại đĩa, chén, đống củi đốt và hơn một trăm than hòn chất đống ở góc sân. Củi đốt rất nhiều, ba chiếc xe thật sự chứa không hết.

Triệu Đại gần như cả đêm không chợp mắt, vẫn nằm trên đất không nhúc nhích, thất thần nhìn bọn họ ra ra vào vào. Mọi người cũng làm như không thấy sự hiện diện của gã.

“Tiên sinh, nóc xe còn chỗ để.” Đường Nhất không nỡ bỏ lại đồ thừa. Vì càng lúc càng có nhiều tang thi nghe thấy động tĩnh mà chạy tới nên tốc độ vận chuyển của cả bọn rất nhanh. May mà người trong thôn vốn không nhiều lắm nên lượng tang thi khá ít, bằng không, bọn họ cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Đường Tư Hoàng : “Nóc xe còn cần để chứa trúc.”

Y không giải thích, người khác tuy thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi, tới lúc rồi bọn họ cũng sẽ biết.

“Vậy sau này chúng ta có quay lại lấy không?” Đường Xuân hỏi. Hiện tại đang là lúc thiếu thốn vật tư, ông cũng không nỡ bỏ lại chúng.

Đường Tư Hoàng bình thản nói : “Không cần. Nói không chừng sẽ có những người sống sót khác tìm tới. Đồ thừa cứ để cho bọn họ.”

Đường Miểu hồ nghi nhìn lão cha nhà mình. Papa đại nhân nhà cậu không phải người tốt bụng thế nha.

Quả nhiên, sau khi ăn xong bữa sáng, Đường Tư Hoàng liền tìm cơ hội cho cậu thu toàn bộ vật tư còn lại vào không gian. Mấy chồng củi đốt cao chừng 2 mét ở gian nhà sau cũng lấy luôn. Sau này tới lúc trở trời nhất định sẽ cần dùng tới, dù sao trong không gian dư chỗ để, lấy nhiều chỉ có lợi chứ không hại. Đường Miểu không chút khách khí gom hết vào.

Sau khi mọi người lần nữa kiểm tra không còn gì có thể bỏ vào nữa, Đường Tư Hoàng thủ thế với Đường Nhất. Đường Nhất tiến tới cởi trói cho Triệu Đại.

Triệu Đại trầm mặc đứng đó, không nói gì.

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói : “Ngẩng đầu.”

Triệu Đại giật mình một cái, ngước đầu nhìn Đường Tư Hoàng, chạm phải một đôi mắt băng lãnh, muốn dời mắt đi lại phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Đường Tư Hoàng khẽ cười, nhưng ý vui lại truyền không tới đáy mắt.

“Triệu Đại, nhớ cho kỹ, người ta buông tha không phải ngươi, mà là con ngươi.”

Triệu Đại run lên, gật đầu đầy mỉa mai.

Đường Tư Hoàng ra hiệu với mấy người Trương Vọng, bốn người lần nữa tiêu diệt mấy tang thi vây tới, rồi mau chóng lên xe, dần dần chạy đi xa.

Đường Miểu ló đầu ra cửa sổ xe, cười cười với Triệu Đại, đột nhiên rút súng ra bắn thẳng về phía gã.

Pằng! Triệu Đại kinh hãi nhìn nam nhân áo đen vẻ mặt ngàn năm không đổi kia, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên bên tai. Triệu Đại co quắp ngồi bệt xuống đất, không thấy người mình đau đớn mới chậm rãi quay đầu lại. Chỉ thấy ở một nơi khuất mắt chừng 2 mét, có một con tang thi nằm ngay đơ dưới đất không nhúc nhích, giữa mi tâm là một lỗ máu.

Triệu Đại thở hổn hển vài cái, bất chấp mọi thứ dưới chân chạy ào vào sân, đóng cửa cài chốt lại. Lúc này, gã mới thật sự ý thức được mình đã chọc vào người không nên dây vào.

Đường Tư Hoàng nhìn Đường Miểu, mỉm cười thản nhiên : “Bọn họ không hẳn sẽ hiểu được ý tốt của con.”

Đường Miểu trong lòng dâng lên một niềm vui không thể nào nói rõ, thật không nghĩ tới Đường Tư Hoàng lại hiểu rõ dụng ý của phát súng đó, nhìn y nở một nụ cười phát ra từ nội tâm. Một phát này, không phải muốn hù dọa Triệu Đại, mà là thuận theo lòng mà làm. Dù tâm địa có cứng rắn đến mấy, thấy nhiều người từng là đồng loại biến thành tang thi như vậy, cũng không thể nào thờ ơ được. Huống chi cả hai đời cậu đều là một người bình thường. Hi vọng Triệu Đại và mấy người cùng thôn với gã có thể thông qua phát súng này mà hiểu được : không phải kẻ nào cũng có thể để bọn họ uy hiếp, nếu lần sau bọn họ đụng phải người ngoan độc hơn người của Đường gia, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Mặt trời dần lên cao, thôn trang nhỏ rất nhanh đã bị bọn họ để lại sau lưng. Lúc đi ngang qua thôn Thạch Đầu, sáu người Đường Miểu xuống xe chém lấy mấy trăm cây trúc, dùng dây thừng buộc chặt lại rồi để lên nóc xe, thân trúc dài kéo lê trên đất cũng không ảnh hưởng đến việc chạy đi.

Trên đường quay về có gặp vài tang thi, nhưng mọi người không xuống xe mà chỉ mở cưa điện, gấp rút chạy về.

“Cha, để con lái một đoạn cho.” Đường Miểu thấy cha lái suốt, cũng muốn gánh vác một phần giúp y.

Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu. Đường Miểu chờ y dừng xe lại nhưng Đường Tư Hoàng lại không làm gì, chỉ ra hiệu : “Qua đây luôn đi.”

Đường Miểu hai tay cầm lấy tay lái, cẩn thận dời người qua, bất quá không gian thật sự rất nhỏ, xe xóc lên một cái, mông cậu liền đặt ngay xuống đùi Đường Tư Hoàng. Đường Miểu cảm giác được một loại xúc cảm cùng nhiệt độ không giống của mình dưới mông, tâm khẽ động, lại nghe thấy tiếng rên đau đớn của Đường Tư Hoàng, vội hỏi : “Cha, cha không sao chứ?”

Đường Tư Hoàng cười cười, có chút bất đắc dĩ, hai tay giữ lấy thắt lưng cậu, nhấc lên : “Không sao.”

Đường Miểu vội vàng khom người lên, sau khi Đường Tư Hoàng chuyển qua ghế phụ, cậu mới ngồi xuống.

Đường Miểu đánh lái, trong lúc vô tình nhìn qua Đường Tư Hoàng, lập tức ngây người. Đường Tư Hoàng đang lười biếng ngả lưng lên ghế, tay phải gác lên cửa sổ xe, tay trái lại lơ đãng xoa xoa nơi dưới háng.

Đường Miểu yên lặng xem nhẹ độ nóng trên mặt, quay đầu nhìn về trước. Cậu vừa rồi không phải đã ngã xuống chỗ đó của cha chứ?

“Cha, chỗ kia, không sao chứ?” Đường Miểu nhìn chằm chằm về trước, trong lòng tự bội phục mình. Cậu hỏi được rồi, thật sự hỏi được rồi. TT^TT

“Không có gì, cũng đã lâu không làm.” Đường Tư Hoàng tự nhiên dời tay đi, hời hợt đáp.

“Két—“ Đường Miểu chợt trượt tay lái, chiếc Land Rover suýt nữa thì bay ra khỏi đường. Đường Miểu vội vàng quẹo phải chỉnh lại, mặt lại càng thấy nóng, phỏng chừng có thể luộc luôn trứng gà rồi, nhưng sắc mặt vốn hơi biến lập tức trầm xuống. Cậu nhớ tới chuyện cùng Đường Tư Hoàng tới thị trường giao dịch lần trước. Lúc ấy có không ít nữ nhân nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, nếu không phải sau đó có Charles và Hắc Uy phô trương thực lực, cậu dám khẳng định, chắc chắn sẽ có nữ nhân tiến tới quyến rũ y.

“Chuyên tâm một chút.” Đường Tư Hoàng nhắc nhở.

Đường Miểu ừ có lệ rồi không nói gì nữa, thở một hơi thật dài trong lòng.

Về đến căn cứ, nhân viên công tác không cần trúc, mà Đường Tư Hoàng cũng không có ý nộp lên, chỉ đưa ra hai bao lương thực. Những thứ khác cũng trích ra một ít. Không ít người tò mò nhìn bọn họ, không biết bọn họ mang nhiều trúc về như vậy để làm gì.

Kiểm tra thân thể xong, không hề ngoài ý muốn, mọi người lại bị mấy người xung quanh dùng đủ loại ánh mắt dòm ngó. Trước kia Đường Miểu không chú ý, lúc này mới thấy có vài nữ nhân đang nhìn Đường Tư Hoàng với ánh mắt ái mộ. Cậu đen mặt lại, cố ý đùa giỡn đẩy Đường Tư Hoàng lên xe.

Kỳ thật quanh cửa căn cứ không cho người tụ tập, nhưng mấy người này đuổi mãi không đi, hơn nữa bọn cậu cũng không dừng lâu, mà mấy binh lính ở đây cũng không quản được nhiều vậy.

Còn chưa lên xe, Đường Miểu đã gặp lại tiểu lão đầu gặp lúc mới đến đây kia. Lão vẫn rất có tinh thần, cũng không biết có phải mỗi ngày đều canh ở cửa ra vào không mà vừa thấy bọn họ liền nhanh nhẹn chạy tới, vẻ mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình, lại không làm người ta thấy như đang nịnh nọt.

“Ông chủ Đường, không biết hôm nay ngài có cần giúp đỡ gì không?”

Đường Tư Hoàng đang tính nói không, Đường Miểu đã mở lời trước : “Cha, không bằng chúng ta tìm vài người khéo tay đi.” Nhiều trúc như vậy ít nhất có thể làm ra được một nghìn mũi tên, mà mấy người bọn họ cũng không thể tự mình làm hết được. Thuê vài người làm giúp, cũng có thể xem như giúp đỡ người khác trong phạm vi đủ khả năng.

Đường Tư Hoàng đại khái cũng đoán được ý cậu, gật đầu. Y vốn định mang mấy cây trúc này tới thị trường giao dịch tìm người, tiểu lão đầu này nhìn cũng đáng tin cậy, tìm lão cũng như nhau cả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp