Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 2 - Chương 4: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Trung Thành, Điện Minh Dương.

Một nam tử mặc long bào màu vàng kim vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm ngồi ở trên ghế rồng, mày kiếm nhập tấn, cho dù sắc mặt có chút khô gầy, nhưng tinh quang trong mắt sáng quắc, uy nghiêm và tôn quý bất khả xâm phạm. Người này chính là hoàng đế Lan Khải, Mộ Dung Trạch.

Chúng thần cúi người trên đất, theo một câu bình thân kia, đồng loạt đứng lên. Hôm nay trên đại điện hình như có chút không giống thường ngày, chung quanh tràn ngập sự đè nén nồng đậm, một vài quan viên không mang chức vị quan trọng đều cụp đầu xuống, lẳng lặng nghe.

Mộ Dung Dục đứng ở vị trí đầu tiên bên phải đại điện, triều phục màu tím đậm phối hợp với kim quan kia, ung dung hoa quý, anh khí bức người.

Mộ Dung Trạch dời mắt làm như vô tình nhìn lướt qua, trong ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện lên vẻ tối tăm, lúc nâng mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói, "Thái tử cuối cùng đã nguyện ý trở về."

Cả sảnh đường yên lặng, mọi người có chút suy nghĩ riêng. Lời này của Hoàng thượng rất có thâm ý, bọn họ không dám vọng động phụ họa, đành phải yên lặng theo dõi biến hóa.

Mộ Dung Dục buông đôi mắt thoáng qua vẻ suy tính xuống, cúi đầu cung kính nói, "Nhi thần bất hiếu, khiến phụ hoàng lo lắng." Đáy mắt suy nghĩ sâu xa, xen lẫn nghi ngờ.

Vẻ mặt Mộ Dung Trạch ngưng lại, tiếp đó cười ha ha nói, "Thái tử ở đất Ngô lâu như vậy, chắc là muốn mang về cho phụ hoàng tin tức tốt gì?" Mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh kia, hi vọng tìm được một dấu vết nào đó.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần ở Đào Hoa Huyện mấy ngày, muốn tìm cho phụ hoàng một thọ lễ, nhưng chưa từng nghĩ đến, dân chúng Đào Hoa Huyện kia lại đang xây thọ từ cho phụ hoàng, cầu phúc tích thọ cho phụ hoàng, nhi thần rất là vui mừng. Vốn định chờ thọ từ xây xong, thắp một nén hương cầu phúc cho phụ hoàng, cầu phúc cho Lan Khải, chúc thọ cho phụ hoàng. Đáng tiếc sắp đến cuối năm rồi, thọ từ kia còn chưa xây xong, nhi thần đành phải trở về trước. Mong phụ hoàng thứ tội!", Mộ Dung Dục ngôn từ thành khẩn, vẻ mặt nghiêm nghị.

Trên đại điện nổi lên từng trận tán dương, vẻ mặt Mộ Dung Trạch trông rất tốt, thuận miệng tán dương mấy câu, nhưng đáy mắt lại tràn đầy u ám. Thật là một thái tử tốt, quả thật đã trưởng thành rồi!

Mộ Dung Dục hơi thả lỏng sắc mặt, hắn nói như vậy, phụ hoàng sẽ không còn lý do hỏi tội, như vậy tội đẩy đưa hồi kinh, cũng sẽ không giải quyết được gì. Hắn biết, hắn ở đất Ngô muốn điều tra cái gì, Mộ Dung Trạch nhất định rõ như lòng bàn tay. Nếu ông ta không có làm rõ, như vậy mình cũng sẽ giả vờ câm điếc.

Sau khi tan triều, Mộ Dung Dục vốn tưởng rằng Mộ Dung Trạch sẽ giữ hắn lại hỏi, nhưng không ngờ lại không có. Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, nếu phụ hoàng biết hắn tra xét lâu như vậy, cũng không muốn biết hắn điều tra như thế nào sao? Hay là, trong lòng phụ hoàng vốn cũng không lo lắng, hắn sẽ tra ra thứ gì.

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào đại điện màu vàng kim kia, mái ngói bằng ngọc lưu ly phản xạ tia sáng chói mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mộ Dung Dục thu hồi ánh mắt lại, quay người rời đi. Nhưng ở cửa cung gặp được Phúc công công bên cạnh hoàng hậu, nhìn vẻ mặt, sợ là cố ý chờ ở đây.

Lúc Phúc công công liếc thấy bóng áo tím kia thì vẻ mặt lo âu lập tức được vui mừng thay thế, vội vung tay áo cúi người hành lễ.

"Đứng lên đi, " Mộ Dung Dục vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói có chút lạnh nhạt.

"Tạ ơn thái tử, " Phúc công công đứng lên, cung kính nói, "Thái tử rời kinh mấy ngày, hoàng hậu nương nương luôn nhớ nhung, lúc này, nghe nói thái tử đã trở về, bèn căn dặn nô tài sớm chờ ở chỗ này." Giọng nói lanh lãnh, không the thé giống thái giám bình thường, ngược lại nghe trầm ổn vô cùng.

Mộ Dung Dục khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ không nhẫn nại, nhưng không có dời bước. Phúc công công nhìn ánh mắt, vội vàng chuyển qua một bên, dẫn đường.

Lúc này trong Gia Phúc Cung, một mảnh tường hòa.

Một phụ nhân đẫy đà mặc cẩm bào thêu loan phượng, đang ngồi ở trên giường êm, sắc mặt nở nang, da trắng nõn nà, nhìn cũng chỉ chừng ba mươi tuổi. Đang lôi kéo một thiếu nữ trẻ trung bên cạnh thân thiện trò chuyện, theo động tác chuyển động, trâm phượng trên đầu không ngừng rung động, vô cùng tôn quý.

Bộ dạng nữ tử kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, ánh mắt hẹp dài càng lộ vẻ quyến rũ, cằm hơi nhọn, tăng thêm một phần xinh đẹp. Cúi đầu cười duyên, nhìn rất là ngoan ngoãn.

Theo tiếng bước chân đến gần, rèm cửa nhấc lên, phong lãng tuấn dật kia hiện ra. Hai người cùng nhau đưa ánh mắt quay đầu nhìn sang. Thiếu nữ trẻ trung bên cạnh liếc mắt một cái lập tức thẹn thùng đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống đứng lên.

Phụ nhân kia nhìn thấy vẻ mặt lông mày nhỏ nhắn chau lên, không chờ bóng dáng


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp