Cùng Trời Với Thú

Chương 608: Thiếu


11 tháng

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Nguyên Thương muộn màng phát hiện trên trán của khuê nữ nhiều hơn một ngạch văn Ngũ Mang Tinh.

Sắc mặt hắn hơi đổi, thoạt nhìn không giống vui sướng, mà là vô cùng phức tạp.

Nhưng Sở Khai Hà thì ngược lại rất hờ hững, cười nói: "Cho tới nay cũng chưa từng gặp qua con, không nghĩ tới con đã lớn lên thế này, chỉ trong thời gian ngắn có thể tu hành đến tận đây, không hổ là tộc trưởng Bách tộc chúng ta. A Chước, con vất vả rồi."

Sở Nguyên Thương vẫn luôn lải nhải nàng đã vất vả, nhưng Sở Chước không có cảm giác gì.

Nhưng lúc này khi nghe vị trưởng giả dùng chất giọng nhẹ nhàng lạnh nhạt lại thương tiếc nói nàng vất vả, trong lòng Sở Chước không thể ức chế được mà dâng lên một cỗ cảm giác chua chát, loại cảm giác này vô cùng vi diệu.

Nàng không nói gì.

Sở Khai Hà cũng không thèm để ý, nhìn nhìn chung quanh, nói: "Đầu tiên chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi trò chuyện một chút." Hắn nhìn về phía Sở Chước, mỉm cười, tươi cười thế nhưng có vài phần tương tự với nàng: "Tin tưởng con cũng hy vọng như thế."

Sở Chước gật đầu, nàng đương nhiên hy vọng chậm rãi trò chuyện cùng vị ông cố chưa từng gặp mặt này một chút.

"Đi không gian của ta thôi." Phong Chiếu nói: "Nơi đó rất an tĩnh."

Mọi người rơi ánh mắt xuống trên người hắn, cái nhìn này, không khỏi chấn động, ngay cả Sở Khai Hà đều nhịn không được giật mình trợn trừng mắt.

Lấy tu vi hiện tại của Sở Khai Hà, đã có thể loáng thoáng chạm đến quy tắc tồn tại, đối với rất nhiều chuyện cũng càng sâu sắc thông thấu hơn người tu luyện cấp thấp, ở trong mắt của ông, tu vi của Phong Chiếu tuy rằng còn chưa đạt tới Bán Thần cảnh, nhưng trên người hắn quấn quanh hơi thở quy tắc, so với Bán Thần cảnh thì càng đáng sợ hơn, giống như chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể phá tan gông cùm, thành thần phi thăng bất cứ lúc nào.

Phong Chiếu mở ra không gian, mang tất cả mọi người tiến và trong không gian của hắn.

Sau khi bước vào nửa bước Bán Thần cảnh, không gian của Phong Chiếu càng rộng lớn, cũng càng hoàn thiện, giống như một mảnh đại lục dựng dục thành thục trong hư không, linh khí uẩn nhiên, thậm chí bởi vì chủ nhân xông pha trời Nam đất Bắc, gặp được thứ tốt không ít, khiến cho không gian này giống như bảo địa trong mắt người đời, thiên tài địa bảo có thể thấy được khắp nơi.

Nhìn đến trái cây trong veo như nước ở trên linh cây ăn quả cách đó không xa, mấy đứa nhỏ nhịn không được âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

Đồng dạng nuốt nước miếng còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với linh thảo cấp mười hai lóe ra linh quang trong không gian này, thật muốn lập tức đi làm vài cọng vụng trộm mang đi.

Mọi người theo Phong Chiếu tiến vào tòa cung điện.

Cung điện lại đại tài khí thô, tùy ý có thể thấy được lấy thần mộc trải lên trên mặt sàn, đắm chìm ở trong hơi thở thần mộc, giống như ngay cả tâm ma trên đường tu hành cũng giảm đi rất nhiều, ninh thần tĩnh tâm.

Sở Nguyên Thương bị con rể giàu có khí khái mà kinh hãi, con rể rất có tiền, hắn thật lo lắng khuê nữ bị y ức hiếp.

Sở Khai Hà cũng không nghĩ tới cháu cố rể này giàu có sung túc như thế, lại nhìn thần sắc hắn không có vẻ gì to tác, làm sao không biết hắn đặc biệt dẫn bọn họ tiến vào không gian của hắn, chẳng qua là triển lãm tài lực cùng năng lực của hắn với bọn họ.

Sở Khai Hà lập tức lại hiểu rõ vì sao Phong Chiếu như thế.

Ông vốn chính là muốn dùng tham linh thuật dò xét tình huống Sở Chước một chút, xem nàng thật sự đã thức tỉnh hay không, nào nghĩ đến...

"Con song tu với hắn rồi?" Giọng của Sở Khai Hà có chút khác thường.

Nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía Sở Chước.

Sở Chước bị bọn họ nhìn xem mà thần sắc bình tĩnh thiếu chút nữa thì tan vỡ, nàng làm sao nghĩ đến ông cố sẽ đột nhiên dùng tham linh thuật, ở trước mặt tham linh thuật, tất cả hết thảy đều vừa xem thì hiểu ngay.

Ánh mắt của mọi người bồi hồi ở giữa nàng cùng Phong Chiếu.

Sở Nguyên Thương đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó rít gào như sấm: "Cái gì? Xú tiểu tử này ức hiếp khuê nữ của ta?"

Hắn trừng sang Phong Chiếu, làm nhạc phụ tức giận để cho hắn nháy mắt quên mất tu vi của Phong Chiếu cao hơn hắn tới mấy đoạn, thiếu chút nữa thì nhịn không được vung nắm đấm đánh lên xú tiểu tử ức hiếp khuê nữ.

Phong Chiếu sớm đã chuẩn bị tốt khả năng bị đánh, không chỉ có sẽ bị nhạc phụ hắn đánh, hơn nữa sẽ còn có mẹ hắn đánh, thậm chí có khả năng còn có thể chịu đựng nhóm cọp mẹ toàn tộc của tộc Bạch Hổ đánh. Tuy rằng tu vi hiện tại của hắn đã cao đến không người nào có thể đánh hắn, nhưng hắn cũng nguyện ý bị bọn họ đánh một chút. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh

Cho nên khi Sở Nguyên Thương vung nắm đấm tới, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Làm sao nghĩ đến, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn ngăn Sở Nguyên Thương lại.

Sở Nguyên Thương thấy nàng thế nhưng ngăn cản, bi thống không thôi, khổ sở mong ngóng nói: "Khuê nữ con yên tâm, cha cho dù bất cứ giá nào, cũng sẽ giúp con đánh xú tiểu tử bắt nạt con."

Sở Chước giật giật khóe miệng, nói: "Chàng ấy không bắt nạt con."

"Sao lại không bắt nạt? Nếu không bắt nạt,


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp