Cùng Trời Với Thú

Chương 603: Thiếu


11 tháng

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Thời gian Phất Chước nán lại cũng không lâu, rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.

Bạch Ly thấy nhi tử giống như một vật trang sức dính ở trên vai Phất Chước không chịu xuống dưới, đành phải vươn tay qua, muốn xách hắn lại.

Tiểu thú màu đen tứ chi mềm nhũn, móc lấy bả vai Phất Chước, kêu ngao ô không chịu đi xuống, cuối cùng vẫn bị mẫu thân nhẫn tâm túm lấy cổ ôm về trong lòng.

Tiểu thú dùng bốn cái móng vuốt mềm nhũn đạp tay mẫu thân, phá lệ hoạt bát.

Bộ dáng này dường như chọc cười Phất Chước, nàng nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu hắn, bị tiểu thú vội vàng vươn ra hai cái chân trước ôm lấy tay nàng, một đôi dị đồng tử xinh đẹp quay tròn nhìn nàng, không cho nàng đi.

"Được rồi, Phất Chước còn có việc, lần sau nương mang con đi thăm nàng." Bạch Ly dỗ nhi tử.

Phất Chước rút tay về, ở trong tiếng kêu non nớt của tiểu thú, mở ra một cái vết nứt không gian.

"Phất Chước!" Bạch Ly chung quy nhịn không được gọi nàng lại: "Bảo trọng."

Phất Chước nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt trắn nõn mỹ lệ, thần sắc bình thản như nước, không gợn sóng sợ hãi, thanh âm lại hết sức thanh nhu: "Ta biết rõ."

Phất Chước sải bước tiến vào vết nứt không gian rời khỏi.

Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước, vội chạy theo sau.

Ở khi vết nứt không gian khép lại, Sở Chước quay đầu nhìn về phía hai mẹ con dưới cây đại thụ, thần sắc của Bạch Ly có chút u sầu buồn bã, tiểu thú trong lòng nàng duỗi cổ, dị đồng tử xinh đẹp chớp cũng không chớp nhìn vết nứt không gian, thẳng cho đến khi nó biến mất ở phía trước.

Sở Chước bọn họ theo Phất Chước đi ra từ vết nứt không gian, đi đến một chỗ tháp cao trên mặt điêu khắc Ngũ Mang Tinh.

Tháp cao đứng lặng tại chỗ cao nhất Hồng Mông, giống như tương liên cùng phía chân trời, là vì để bộ tộc Tư Túc tu hành tinh chi túc.

Bầu trời trên tháp cao là một đỉnh khung hình vòm, đỉnh khung liên thông nghênh tiếp tinh không, lúc này ngôi sao đang lấp lóe, ngoài tháp cao cũng là trời xanh mây trắng, mặt trời lên trăng lặn, bốn mùa thay đổi, thời gian tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Phất Chước vén làn váy lên, ngồi ở dưới vòm sao, trung ương Ngũ Mang Tinh.

Ngũ Mang Tinh lướt trên một đạo ánh sao sáng lạn, giống như hoan nghênh chủ nhân trở về.

Mỗi một cử chỉ hành động của nàng, có được một loại vận luật nói không nên lời, giống như dung nhập tự nhiên, giống như tiếng gió, tiếng nước, tiếng hoa nở, một cách tự nhiên mà đến, cảnh đẹp ý vui, cho dù là ngồi ở đằng kia, nhìn bóng dáng nàng, trong lòng phá lệ yên tĩnh.

Trên người Phất Chước có một loại lực lượng trấn an lòng người.

Phong Chiếu cũng lôi kéo Sở Chước ngồi ở một vị trí nào đó phía sau Phất Chước, hai người cứ như vậy nhìn bóng dáng của nàng ấy.

Sở Chước nhìn chằm chằm bóng dáng của Phất Chước, nàng chú ý tới, cho tới bây giờ từ khi cái ảo cảnh này bắt đầu, Phất Chước vẫn luôn là đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ không thể nhìn đến hình dáng của nàng, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy được một góc sườn mặt.

Phất Chước ngồi ở dưới vòm sao, an tĩnh mà cô độc.

Thân ảnh của nàng hờ hững thong dong, cũng không vì ngoại vật mà động tâm, thanh tâm quả dục, kính dâng chính mình cho bộ tộc Tư Túc, không oán không hận, có lòng bao dung vạn vật, không vì ngoại giới mà đổi thay.

Phong Chiếu nhìn chằm chằm bóng dáng của Phất Chước, thần sắc có chút phức tạp, mở miệng nói: "Bộ tộc Tư Túc, từ nhỏ được giao cho trách nhiệm canh gác thế giới, lấy thân tế trời, mới được thủy chung. Nhật nguyệt mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên, đều là trách nhiệm cần bộ tộc Tư Túc canh gác."

Trong lòng Sở Chước khẽ động, nhật nguyệt mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên, đều là tuần hoàn tự nhiên, cũng là thời gian tuần hoàn.

Cùng với nói Tư Túc canh gác thế giới, không bằng nói Tư Túc canh gác thời gian.

Thế gian vạn vật, đều sinh ra ở trong thời gian, trưởng thành, mai một, thời gian chứng kiến một cái thế giới lại một cái thế giới sinh ra, trưởng thành, chôn vùi.

Thời gian chứng minh hết thảy.

Trong lúc hốt hoảng, nàng đột nhiên hiểu rõ cái gì đó, hai mắt nhìn ngôi sao phía trên đỉnh khung, cả người lâm vào trạng thái nhập định.

Phong Chiếu ngậm miệng lại, thần sắc phức tạp nhìn nàng.

Lúc này Sở Chước, tư thế cực kì tương tự với Phất Chước dưới vòm sao—— không, các nàng vốn chính là cùng một người.

Thẳng cho đến khi ngôi sao rơi rụng, trên mặt Ngũ Mang Tinh sáng lên tinh quang sáng lạn, Phất Chước cùng Sở Chước đồng thời bừng tỉnh.

Phất Chước xoay người đứng lên, đi đến trước tháp cao, nhìn về phía ngày lên trăng rụng ngoài tháp, gió từ trên cao thổi qua, nhấc lên tay áo trắng thuần của nàng, bay phất phới.

Thân ảnh Phất Chước tinh tế giống như không chịu được cuồng phong, khẽ chạm là gãy đoạn, lại cứng cỏi như vậy, lấy dung mạo nhỏ yếu, chống đỡ lên trách nhiệm cuối cùng của bộ tộc Tư Túc.

Kế tiếp, Phất Chước như cũ tị cư ở trong tháp cao không ra ngoài, cả ngày lẫn đêm ngồi ở dưới vòm trời, ngưỡng vọng những ngôi sao từ từ rơi rụng từ đỉnh vòm, cả người trở nên càng thêm an tĩnh trầm mặc.

Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Sở Chước có thể cảm giác được, tình hình bên ngoài càng ngày


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp