Cùng Trời Với Thú

Chương 602: Thiếu


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Hai người đi theo cước bộ của Sở Chước trong ảo cảnh, một lần nữa trải qua việc nàng kinh lịch khắp nơi.

Đây là trải qua hai người bọn họ đều quen thuộc, giống như ôn lại một lần ở trong ảo cảnh.

Thẳng cho đến khi quyết định đến Đại Hoang giới, ở thông đạo không gian, bởi vì hai người tu luyện Hóa Thần cảnh chiến đấu, lan đến gần bọn họ, dẫn tới xuyên chiến hạm tan rã, trong thông đạo không gian đột nhiên lao ra một đoàn khí thể đáng sợ, rốt cục mọi người bị thất lạc.

Làm những người đứng xem, lần này Sở Chước rốt cục thấy rõ ràng khí thể đó là cái gì, không khỏi hoài nghi một tiếng.

"Là hỗn độn khí." Phong Chiếu thản nhiên nói: "Chúng ta vận khí không tốt."

Hỗn độn sinh vạn vật, trong hư không ở ngoài đại lục, quả thật trải rộng rất nhiều hỗn độn khí, bởi vì hỗn độn khí tách đại lục thế giới người tu luyện sinh sống cùng nơi ma nhân cư trú ra, giữa hai bên chẳng dính dấp gì với nhau, cũng bảo trì hai bên chung sống hoà bình. Giống như đại lục Xích Vân Tinh, đại lục do người tu luyện và ma nhân cùng nhau cư trú có lẽ là thiểu số.

Loại chuyện hai người tu luyện Hóa Thần cảnh chạy đến trong thông đạo không gian đánh nhau, đưa tới hỗn độn khí cũng không coi như là hiếm thấy, chỉ là bọn họ xui xẻo gặp phải thôi.

Sở Chước nhìn đến xuyên chiến hạm tan rã, mặc dù có Phong Chiếu cố gắng che chở, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì hỗn độn khí đó, mọi người phân tán, nàng mất đi ý thức, biến mất ở trong thông đạo không gian.

Tiếp theo, chung quanh tối sầm lại, một cỗ hấp lực hít hai người vào.

Sở Chước và Phong Chiếu đã có kinh nghiệm, hiểu rõ ảo cảnh lại muốn chuyển đổi, trong lòng có chút nghi hoặc.

Ảo cảnh trong Huyễn Tâm Kính, là do thời gian làm chúa tể, thời gian tương liên, trừ phi giống như nàng bất ngờ chết đi trước trùng sinh, mới sẽ chuyển đổi ảo cảnh. Nhưng hiện tại lại đột nhiên chuyển đổi ảo cảnh, làm cho trong lòng nàng có chút không hiểu ra sao.

Mãi cho đến khi hai người ngã lên một chiếc thuyền lớn, Sở Chước bị Phong Chiếu kéo, nhìn đến tình huống chung quanh, không khỏi kinh ngạc.

"Là biển thời gian."

Phong Chiếu ừ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn, lập tức đã phát hiện chiếc thuyền này là của ai.

Lúc này sắc trời còn sáng, sương mù mỏng manh dâng lên ở mặt biển, trong sương mù giống như có tiếng ca truyền đến, biển thời gian lâm vào trong đoạn thời gian hoàng hôn chưa tắt sáng cuối ngày.

Khi mặt biển nhẹ nhàng lướt đến một người, bọn thị vệ trên thuyền ồ lên kinh hãi, Sở Chước và Phong Chiếu xen lẫn trong trong đám người, nhìn xung quanh xuống thuyền, liền nhìn thấy người ghé vào tấm ván gỗ di động lướt tới thuyền.

Biển thời gian không có gió không có thanh âm, lấy thời gian làm sóng, có thể đưa đẩy một người tới đây, tất nhiên là sóng thời gian.

Sở Chước thần sắc cổ quái nhìn chính mình ghé vào trên ván gỗ di động, rốt cục đã biết, vì sao sau khi nàng tỉnh lai, thái độ những người đó lại kỳ quái như thế. Chỉ riêng là sóng thời gian này chủ động đưa nàng tới đây, cũng đủ để cho nhóm người tu luyện trà trộn ở trong biển thời gian cảnh giác vạn phần, sợ là mị quỷ biến thành, nhân cơ hội xen lẫn lên thuyền người tu luyện.

Đợi sau khi nàng được Ô chủ vớt lên, khi nhìn đến Ô chủ duỗi chân nâng gương mặt của nàng lên, sắc mặt Phong Chiếu nháy mắt đen thui.

Càng làm cho hắn giận không thể nhịn là, Ô chủ ôm lấy nàng, cứ như vậy đưa đến địa bàn tư nhân của hắn, Phong Chiếu niết hai tay đến rung động răng rắc, dáng vẻ muốn đánh Ô chủ tơi bời một trận bất cứ lúc nào.

Sở Chước vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Đây chính là ảo cảnh."

Phong Chiếu vẫn vô cùng tức giận, mắng: "Thiệt thòi lúc trước ta còn đáp ứng, chỉ cần hắn có cần, liền giúp hắn giải quyết phiền toái trong cơ thể, nào biết đâu thì ra hắn còn đối đãi với nàng như vậy, rắp tâm bất lương, nhất định là nhìn mỹ mạo đáng yêu của nàng, cho nên muốn mang nàng tới trong phòng hắn..."

Sở Chước: "... Không phải chuyện này, là hắn phát hiện quan hệ giữa ta và huynh, mới có thể thi ân viện trợ." ChieuNinh tại:

Phong Chiếu vẫn hầm hừ, đối với Ô chủ nhìn trái nhìn phải kiểu nào cũng không vừa mắt.

Sở Chước sợ hắn sau khi quay về Đại Hoang giới, thật sự chạy đến Ô Minh Vực đi gây sự với Ô chủ —— lấy lòng dạ hẹp hòi của con thú này, tuyệt bức làm được, vội nói sang chuyện khác: "Thứ trong cơ thể Ô chủ rất phiền toái sao? Vì sao hắn vẫn luôn không tới tìm huynh?"

Phong Chiếu hừ một tiếng: "Trên người hắn có một trĩ tà, là vật nguyền rủa diễn sinh bộ tộc bọn hắn, đại biểu cho một mặt tà ác. Nói dễ giải quyết thì cũng dễ dàng, ta có Tịch Diệt Thần Hỏa, là người duy nhất trên Đại Hoang giới có thể giúp hắn khu trừ. Nhưng mà thái độ của bộ tộc bọn họ đối với trĩ tà có chút phức tạp, có chút tình nguyện bị trĩ tà phản phệ, cũng không muốn trừ khử, cái này dẫn tới bộ tộc bọn họ ít có người có thể thành thần phi thăng, thì đã chết bởi trĩ tà phản phệ."

"Vì sao?" Sở Chước có chút không hiểu, nếu trĩ tà sẽ phản phệ bản tôn, vì sao không trừ khử nó.

Khóe môi Phong Chiếu lộ ra tươi cười ý tứ hàm xúc không rõ: "Bởi vì theo bọn họ, trĩ tà kỳ thực là nửa người của bọn họ, nếu là trừ khử nửa người, thì bọn họ không hoàn chỉnh, đồng dạng


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp