Cùng Trời Với Thú

Chương 601: Thiếu


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

"Ngươi tên là gì? Toàn thân ngươi đen như mực, không bằng kêu là Tiểu Hắc đi."

Nữ hài vừa bôi thuốc cho tiểu yêu thú bị thương, vừa nói một mình, ai ngờ tiểu yêu thú đang hấp hối trực tiếp cào qua một móng vuốt, lưu lại mấy dấu vết trở nên trắng nhạt ở trên mu bàn tay nàng, tuy rằng không tính là rất đau, nhưng cũng biểu đạt ra rõ ràng nó kháng nghị với cái tên "Tiểu Hắc" này.

Nữ hài kinh ngạc nhìn nó, lại nói thử: "Không thích Tiểu Hắc à? Vậy Bạch Mao? Trên trán của ngươi có một nhúm lông trắng, rất thích hợp đó."

Tiểu yêu thú lại cào qua một móng vuốt.

"Tiểu Hoa?"

Vô ảnh trảo.

"Tiểu Minh?"

Tiếp tục vô ảnh trảo lần nữa.

Vì thế nữ hài hiểu rõ, con tiểu yêu thú này mặc dù không hiểu biết là chủng loài gì, nhưng đã mở trí, hơn nữa trí lực tương đối cao, không thể dùng phương thức tầm thường mà đối đãi.

Bôi thuốc ngoại thương cho nó, nữ hài nhớ tới lời luyện đan sư Sở gia nói, không khỏi âm trầm thở dài, con yêu thú này bị thương nặng như vậy, chỉ có thể tận hết lực, nghe theo mệnh trời, có thể khỏe lên hay không, phải xem tạo hóa của chính nó rồi.

Tuy rằng than thở trong lòng, nhưng nó vẫn còn sống, thì nàng không hề buông bỏ nó.

Mỗi ngày nàng từ tộc học trở về, trước tiên đều sẽ đến trong phòng xem nó, khi nhìn thấy nó còn sống, thì âm thầm thở phào.

Tiểu yêu thú bị thương rất nặng, không thể động đậy, mỗi ngày đều làm ổ ở trên giường dưỡng thương. Hơn nữa nó đặc biệt cáu gắt, làm riêng biệt cho nó cái ổ cũng không được, vạch rõ là muốn ngủ trên giường của nàng, hoàn toàn coi mình trở thành một đại gia mà đối đãi.

Ngày hôm đó, nữ hài ôm về một quyển sách, nói với tiểu yêu thú đã có thể miễn cưỡng đứng lên: "Thương thế của ngươi tốt hơn nhiều rồi, hôm nay thì đặt lấy cái tên, coi như chúc mừng thương thế của ngươi khỏe rồi."

Con yêu thú này có thể sống sót, chứng minh mệnh của nó không nên tuyệt, là nên lấy một cái tên.

Tiểu yêu thú lười biếng lắc lắc cái đuôi, một đôi dị đồng tử nhìn chằm chằm nàng.

Nữ hài ôm nó đặt tới trên bàn, trên bàn thả một tấm lót mềm, để cho nó có thể thoải mái mà nằm úp sấp ở nơi này, nàng lôi kéo một cái ghế ngồi vào trước bàn, mở sách ra, một bên chỉ vào chữ trong sách, một bên hỏi nó: "Ngươi không thích ta đặt tên cho ngươi, vậy ngươi tự mình lấy một cái đi, ngươi cảm thấy chữ nào hay, thì ấn móng vuốt xuống, hiểu chưa?"

Tiểu yêu thú khinh miệt liếc nhìn nàng một cái, cái đuôi vẫn lười biếng đong đưa.

Nữ hài nhìn không hiểu ý tứ trên cái mặt lông đó, liền mở trang sách ra, động tác vô cùng chậm, một bên nhìn nó.

May mắn, tiểu yêu thú ngẫu nhiên liếc liếc mắt qua một cái, tỏ vẻ nó đều không phải là thờ ơ.

Đột nhiên, tiểu yêu thú đứng lên, một móng vuốt đặt ở trên trang sách, nữ hài dừng lại động tác lật sách, nhìn về phía địa phương nó ấn, cái móng vuốt lông dời một chút, lộ ra chữ bị nó đè lại.

"Chiếu?" Nữ hài chậm rãi đọc ý tứ mặt trên đó: "Nhạc Nhạc hề kỳ đạo không đãi dã, Chiếu Chiếu hề kỳ dụng minh dã."

Tiểu yêu thú nâng đầu lông lên nhìn nàng, móng vuốt lông lại vỗ.

Nữ hài tiếp tục nhìn thêm: "Minh diệu dĩ chiếu chi, diệc khổng chi chiếu, thông tác chước." Trên mặt nàng nhếch ra một tươi cười nho nhỏ, trên mặt gầy yếu ấy, tuy rằng cũng không tính là mỹ lệ, lại phá lệ dễ nhìn: "Thực sự có duyên, ta gọi là Sở Chước đây."

Tiểu yêu thú vừa lòng vỗ chữ "Chiếu", đọc thành "Chiếu", không phải "Chiêu".

"Vậy về sau sẽ kêu ngươi A Chiếu."

Ngoài cửa sổ hai người nhìn một người một thú trong phòng, nhớ tới từng chuyện cũ, không khỏi khẽ cười rộ lên.

Phong Chiếu ôm cả bả vai Sở Chước, cười nói: "Mẹ ta năm đó đặt tên cho ta, cũng là mượn tên của nàng, muốn kèm theo tên của nàng, cùng tên của ta với nhau, để ta không quên Tư Túc Phất Chước. Xem ra chúng ta từ khi vạn năm trước đã kết xuống duyên phận, chờ nàng trở về tái tục."

Bạch Ly một lòng nhớ thương ân tình bạn tốt viện trợ năm đó, nào biết đâu xú tiểu tử nhà mình coi ân tình trở thành tình yêu, củng mất Phất Chước sau chuyển thế trùng tu, nên giận tím mặt, hận không thể nhét hắn trở lại trong bụng một lần nữa rồi lại sinh ra. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước không biết duyên này là duyên gì, thấy hắn cao hứng, cười khẽ hơi hơi gật đầu.

Tiếp theo bọn họ trở về thời thơ ấu của Sở Chước ở Sở gia Lăng Nam, nhìn nữ hài nhi cô độc sinh sống một mình ở trong ngũ phòng to như vậy, không người hỏi thăm, Phong Chiếu lại đau lòng, nếu không phải đây chính là ảo cảnh trong Huyễn Tâm Kính, hắn đều nhịn không được mà nghĩ muốn ôm tiểu cô nương cô độc đến trong lòng, sau đó hùng hổ đến Hồng Hoang đánh Sở Nguyên Thương không có trách nhiệm một trận.

Nhưng mà, rất nhanh, Phong Chiếu liền nhận thấy được có gì đó không đúng.

Loại không đúng này, bắt đầu từ lúc Sở Chước trong ảo cảnh đi tới Tẩy Kiếm Tông tu hành.

Nhìn tiểu cô nương vẫn như cũ một mình một người đau khổ giãy dụa ở Tẩy Kiếm Tông, tốc độ tu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp