Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Quyển 1 - Chương 39: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mông Nhỏ

""Sao ngay cả thằng bé như em mà chị ta cũng không buông tha vậy? Thật sự là táng tận lương tâm, thật sự là cặn bã trong cặn bã,"" Thừa dịp Cam Khanh ở trong bếp, Lưu Trọng Tề lặng lẽ kéo Hàn Chu hỏi, ""Này, chị ta lừa tiền tiêu vặt của em đúng không? Lừa bao nhiêu?""

Thằng nhóc này tự cho là hạ giọng xuống rất thấp, nhưng Cam Khanh cách một bức tường nghe không sót một chữ.

Cô vừa lật miếng thịt xông khói trong chảo, vừa đếm xem Lưu Trọng Tề nói xấu mình bao nhiêu câu trong tiếng lách tách của dầu sôi.

Hàn Chu nghe xong, lập tức lấy ví tiền hình phim hoạt hình trong cặp ra, chuẩn bị nộp lên: ""Tiền tiêu vặt của em đều ở trong này, đủ chưa ạ?""

Lưu Trọng Tề: ""...""

Hàn Chu nói: ""Bố em nói, tiền là vật ngoài thân, nếu có thể khiến tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt nhất, có tiền cứ tiêu, không cần lo lắng. Dù sao tiền lương của bố em đều nộp lên, mỗi tháng lãnh 300 đồng tiền tiêu vặt từ chỗ mẹ.""

Lưu Trọng Tề nghe xong liền cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cậu thật sự không tưởng tượng ra được, một người lớn mỗi tháng cầm 300 đồng thì sống thế nào. Nhưng hơn nửa năm này, cậu đã lần lượt trải qua thất tình, bỏ nhà ra đi, bắt cóc và lên trung học, đã trưởng thành hơn một chút so với trước kia, không dám tùy tiện đánh giá, hỏi Hàn Chu: ""Đã trễ thế này, em còn chạy tới đây làm gì? Đặc biệt đưa tiền tiêu vặt cho kẻ lừa đảo kia à?""

Bạn nhỏ Hàn Chu dường như có chút ngượng ngùng, duỗi dài cổ, xác định Cam Khanh vẫn còn ở trong bếp, lúc này mới ghé vào tai Lưu Trọng Tề nói: ""Anh, em sợ ở nhà một mình.""

""Một mình?"" Lưu Trọng Tề kỳ quái hỏi, ""Bố mẹ em đâu?""

Hàn Chu nhỏ giọng nói: ""Đi tìm ông ngoại em.""

""Ông ngoại em đi đâu?""

""Không biết,"" Hàn Chu lắc đầu, ""Mất rồi.""

Lưu Trọng Tề nghe qua mất tiền mất đồ mất chìa khóa, lần đầu tiên mới nghe thấy còn có người mất ông ngoại.

""Mỗi buổi tối lúc em tan học, ông ngoại em đều đã mua thức ăn về chuẩn bị nấu cơm. Hôm nay không biết ông đã chạy đi đâu, hàng xóm lầu dưới đều nói không thấy ông, còn bảo mẹ em gọi đến đồn công an hỏi xem. Mẹ em nghe thấy 3 chữ đồn công an, suýt nữa thì đánh nhau với người ta, bị bố em kéo về nhà chờ. Cả nhà em vẫn đợi đến lúc ăn tối, ông ngoại vẫn chưa trở về, gọi điện thoại cho ông cũng không được, cha mẹ em liền cùng nhau ra ngoài tìm.""

Lúc này, sau lưng hai người đột nhiên có người lên tiếng: ""Gọi điện cho mẹ em, nói cho bà ấy biết em ở chỗ chị, đừng để lát nữa tìm được ông cụ rồi, em lại mất tích.""

Cam Khanh đi đường lặng yên không tiếng động, không biết đã lại đây từ lúc nào. Lưu Trọng Tề vừa nói xấu cô, bị dọa sợ run một cái, suýt nữa nhảy lên từ trên ghế sopha.

Cam Khanh cười như không cười mà liếc nhìn Lưu Trọng Tề một cái: ""Rửa tay ăn cơm.""

Lưu Trọng Tề căng thẳng khoát tay: ""Cảm ơn, không cần đâu.""

Chữ ""Đâu"" còn chưa nói xong, bụng cậu liền mất mặt mà vang lên một tiếng.

Cam Khanh hài hước nhìn cậu, cảm giác hai anh em nhà này mặc dù bộ dạng không giống nhau lắm, nhưng hành động cử chỉ hoàn toàn từ một khuôn đúc ra, trêu ngưởi nhỏ lại càng vui hơn.

Thằng nhóc chừng mười tuổi giống như vĩnh viễn ăn không đủ no, giờ này mỗi ngày cậu cũng đã bổ sung thêm một bữa ăn khuya. sắc mặt Lưu Trọng Tề lúc hồng lúc trắng, khuất phục dưới đồng hồ sinh học hùng mạnh, nhẫn nhục mà gia nhập vào bữa ăn khuya.

Bởi vì có trẻ con, sợ buổi tối ăn nhiều khó tiêu hóa, Cam Khanh không làm đồ chiên rán nhiều dầu mỡ, cô đổ hai bát cháo bí đỏ mang về vào với nhau, cho sữa nóng vào trộn rồi đổ lại vào nồi, thả ít ngô, nấu thành ba bát súp ngô bí đỏ; lại quét ít dầu lên thịt xông khói và thịt nướng, dùng chảo nướng nóng lên, cùng với rau xà lách, bánh mì khô và vụn phomai trộn thành một món salad Trung Tây kết hợp; cuối cùng lại cắt thêm cam và táo.

Không đến mười phút đã làm xong, đủ mọi màu sắc, rất hợp với bộ đồ ăn bằng gỗ theo phong cách tây, tùy tiện photoshop lên là có thể gửi lên vòng bạn bè.

Đồ ăn và gia vị đều là Trương Mỹ Trân mua, bà cụ này bình thường cũng không có chuyện gì làm, tất cả thời gian và tinh lực đều dùng ở ""Cuộc sống"", khiến mỗi ngày trải qua đều đặc biệt tinh xảo.

Mặc dù Cam Khanh chỉ là kẻ quê mùa đứng bên đường gặm tôm hùm đất, nhưng cũng không từ chối thứ tốt, sống với vị chủ nhà này lâu rồi, cô cũng gần đèn thì rạng, học được tay nghề bày biện rất tốt.

Bạn nhỏ Hàn Chu không lên tiếng, cũng không nhận di động Cam Khanh đưa cho mình.

Lưu Trọng Tề cho rằng thằng bé không nhớ số điện thoại của phụ huynh, liền nói: ""Không gọi điện thoại cũng được, dù sao cũng ở ngay dưới lầu, nếu không thì lát nữa anh xuống dán tờ giấy thông báo ở cửa nhà em cũng được...""

""Em không muốn về nhà, cha mẹ bọn họ toàn gây gổ với nhau."" Hàn Chu rầu rĩ nói.

Thằng bé ngẩng đầu nhìn bốn phía, cảm giác đầu tiên chính là căn nhà này rất đẹp.

Cam Khanh rất chuyên cần quét dọn vệ sinh, trong bình hoa ngay cả một mảnh lá héo úa cũng không có. Mà Trương Mỹ Trân cũng là một quý bà tràn đầy tâm hồn thiếu nữ, thích làm nơi nào cũng thơm ngào ngạt, thường mua những đồ linh tinh gì đó về nhà. Một người mua, một người duy trì, mặc dù giờ làm việc nghỉ ngơi của hai người hoàn toàn không khớp nhau, nhưng vẫn có thể dưới tình huống không làm phiền nhau hợp tác khăng khít. 

Căn hộ chỉ rộng mười mấy thước vuông, nhưng không hề nhiễm một hạt bụi. Bày biện đẹp đẽ, bố trí tỉ mỉ, giống như có nhà thiết kế chuyên nghiệp và đội vệ sinh tỉ mỉ xử lý ra, hoàn cảnh sống có thể nói là "Xa hoa".

Không giống nhà của Hàn Chu, tất thối và quần áo nhăn nhúm bay loạn xạ, nắp cống thoát nước vĩnh viễn mắc tóc, khắp nơi trong tủ lạnh đều là cơm thừa. bốn người dùng một nhà vệ sinh, lại chậm trễ quét dọn, trên bồn cầu luôn còn lại vết nước tiểu, trời hơi ẩm một 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp