Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Quyển 1 - Chương 32


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mông Nhỏ

Dụ Lan Xuyên cứ cảm thấy câu nói này của cô đầy tà ác, vội vàng hỏi: ""Cô muốn làm gì?""

Cam Khanh: ""Không làm gì cả, tìm hắn tâm sự thời tiết chút thôi.""

Dụ Minh chủ tâm mệt vô cùng: ""Cô đừng có làm ẩu!""

Cam Khanh không đáp lời, gửi lại cái icon hình gấu trúc vàng ---- "Nữ nhân dáng dấp đẹp, đều không đáng tin cậy".

Ai muốn đấu icon với cô!

Dụ Lan Xuyên muốn quỳ với vị luôn hành tẩu cùng gói icon này, chào Dương Dật Phàm một tiếng, vội vội vàng vàng đuổi đến chỗ Cam Khanh.

""Bác sĩ"" Triệu trước kia mở thẩm mỹ viện, sau lại phát hiện nghề này cạnh tranh ngày càng kịch liệt, rất khó thành công. Hắn tìm người mua cái văn bằng, lại học qua một tháng đào tạo và gói hàng, xong việc liền lau mặt sạch sẽ, thay hình đổi dạng, thành ""chuyên gia tư vấn tâm lý", mở ra ""phòng khám An Tâm"" này.

Dùng 1 ngày cuối tuần, hắn liền kiếm được một khoản lớn ""Tiền an tâm"" ---- buổi chiều tiếp đãi 3 lượt tốn tiền tới nghe âm nhạc ngủ gật, bán ra 2 đợt trị liệu lâu dài, lại thêm mười mấy khách hàng nhờ hắn mua hộ ""Thuốc thông minh"", con số trên tài khoản tăng lên khả quan,hắn mỹ mãn mà ngâm nga trở về nhà.

Chỗ ở của bác sĩ Triệu cách quán cơm hôm Nick đưa tiền cho hắn không xa, giữa đường về có một đoạn đường nhỏ, mặc dù có chút tối tăm, nhưng cũng không quá xa. Đường đi cũng quen thuộc, vị tiên sinh thiếu đạo đức này tất nhiên là kẻ theo chủ nghĩa duy vật tôn thờ đồng tiền, tin chắc nhân dân tệ có thể trừ tà, sẽ không sợ tối. Hắn giống như thường ngày mở đèn pin trên di động, chân lắc lư, ngâm nga điệu tây bì(*) từ từ tản bộ.

(*)điệu tây bì: Làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị.

Nhưng hôm nay, hẻm nhỏ dường như có gì đó bất thường. Lúc đi qua, gió tây bắc ngừng lại, quanh thân chợt an tĩnh, một loại cảm giác nói không nên lời bò lên lưng hắn.

Bác sĩ Triệu nghi ngờ mà lấy đèn chiếu xung quanh, không phát hiện thấy cái gì, hắn hoài nghi thần kinh mình quá nhạy cảm, vì vậy dồn khí đan điền, hát lên: ""Tôi vốn là một người mờ nhạt ở Wolong(*)..."

(*)câu hát kinh điển trong tiết mục ""Thành phố trên không"" của opera Bắc Kinh.

Chữ cuối còn chưa hát hết, trong bóng tối dường như có người cười khẽ một tiếng.

Bác sĩ Triệu bỗng chốc ngậm miệng, cùng lúc đó, hắn đột nhiên phát hiện, tiếng bước chân của mình có chút lạ thường ---- có lẫn tiếng ""sàn sạt"".

Là giẫm phải thứ gì sao?

Không, không đúng!

Hắn chợt ngừng bước chân, tiếng ""sàn sạt"" không lập tức dừng lại, còn thừa ra vài tiếng! Giống như có người cố ý bắt chước bước chân của hắn đi, nhưng bước chân không quá chính xác.

""Có ai không?"" Bác sĩ Triệu quay đầu lại kêu một tiếng, phía sau là đường nhỏ trống không. Hắn tự dưng bắt đầu khẩn trương, vì đột nhiên phát hiện con đường qua thuộc này tối hơn hắn tưởng, điều này làm hắn có chút bất an, vì vậy bước nhanh hơn.

Tiếng ""sàn sạt"" kia như hình với bóng, bác sĩ Triệu liên tục quay đầu nhìn lại mấy lần, trái tim càng nhảy càng nhanh, lòng bàn tay bắt đầu ươn ướt.

Đang lúc hắn sắp đi tới cuối đường nhỏ, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng chạy nhanh. Nhanh lại nặng, giống như một hồi trống đinh tai nhức óc, không hề báo trước đập vào màng nhĩ của hắn.

Đây có thể là bản năng nào đó của động vật, ở nơi rất an tĩnh một mình đi về phía trước, tiếng bước chân dồn dập dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác phát run khi bị truy đuổi, đặc biệt là lúc người này bắt đầu thấy sợ. Tiếng bước chân đột ngột dọa bác sĩ Triệu sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, vội vàng giơ di động lên, chiếu về hướng phát ra tiếng bước chân.

Lần này, hắn thấy rõ con đường sau lưng, tóc gáy cũng dựng lên ----- ở đó vậy mà vẫn không có ai, ánh sáng chiếu qua, tiếng bước chân vừa vội vừa nặng liền trống rỗng biến mất!

Bác sĩ Triệu ngẩn ra, ngay sau đó, hắn nhanh chân bỏ chạy, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, trong nháy mắt xoay người, dường như hắn nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang cười!

Một hơi chạy tám trăm mét, bác sĩ Triệu suýt nữa phun cả phổi ra ngoài, chạy như điên đến đường cái, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, suýt nữa không nắm được cả di động.

Hắn lấy tay áo lung tung lau một cái, thở mạnh, phản xạ siết chặt ví tiền trong túi quần, A di đà phật hai tiếng.

""Tự hù dọa chính mình,"" Hắn vỗ vỗ ngực, tự an ủi cười một tiếng, ""Nghi thần nghi quỷ, xùy xùy xùy.""

Bác sĩ Triệu sống một mình, đưa hết vợ con ra nước ngoài, như vậy nói với người ngoài rất có thể diện, hắn cũng có tự do, muốn làm gì thì làm. Tối nay, hắn đột nhiên không muốn ở một mình, vì vậy vừa mở cửa vừa lướt di động, đang do dự có nên thông đồng bệnh nhân nữ xinh đẹp mới đến hay không, hắn cảm thấy có gì đó bất thường ---- lò sưởi ấm trong nhà có xen lẫn hơi thở âm lãnh, thổi qua người hắn lạnh buốt...

Ai đã mở cửa sổ ra?

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn, cửa phòng phía sau hắn nặng nề đóng lại, chìa khóa lúc nãy dùng mở cửa còn chưa lấy xuống. Bác sĩ Triệu bỗng dưng nghiêng đầu, liền nghe thấy một tiếng ""két"" nhỏ, cửa phòng bị người khóa trái từ bên ngoài! Hắn vội vàng nhào tới mắt mèo nhìn ra phía ngoài, đồng thời vặn khóa cửa một cách vô ích, tiếng động này khiến đèn tự động ở hành lang 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp