Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
cố Ngôn hờ hững nói: “Một câu đồ điên này của Tiền thống lĩnh, coi như là đang khích lệ ta vậy.” Tiền Tù thất thanh nói: “Ta vẫn không hiểu… người như ngươi, mười năm trước sao lại có thể thích một đứa trẻ năm tuổi!?” “Tiền thống lĩnh lại sai rồi, không phải mười năm trước, mà là mười lăm năm trước.” cố Ngôn mỉm cười sửa lại đứng lời của hắn. “Mười lăm năm trước…” cố Ngôn vừa nói xong, không chỉ là Tiền Tù mà ngay cả Tô Nhứ cũng không khỏi kinh ngạc, mười lăm năm trước Hạ Phong Quang chỉ là một đứa bé con, cố Ngôn lúc ấy là một thiếu niên lang hăng hái, hắn sao lại có thể… làm sao có thể yêu một đứa con nít chứ? Bọn họ cực kỳ không hiểu được cho nên thần sắc tỏ vẻ kinh sợ, nhưng cố Ngôn không ngại, hắn vẫn tao nhã sang quý như cũ, nho nhã như thế, sự dịu dàng được ẩn giấu trong mắt tràn ra một chút, khiến người ta nhìn ra được là lúc này hắn đangsuy nghĩ đến cái người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia. “Phong Quang, là người mà ta luôn luôn đợi nàng khôn lớn.” cố Ngôn thở dài, “Các ngươi không thể nào hiểu được, ta chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu lâu.” Nhưng cho dù bọn họ không hiểu, thì cũng đã sao đâu? Tiền Tù lại từ trong ngạc nhiên lên tiếng, “Ngươi đã… thích Hạ Phong Quang như vậy, sao không nghĩ tới trong mấy ngày ta cầm tù nàng, ta sẽ làm gì nàng sao, dù sao vứt bỏ thân phận nữ hoàng thì nàng cũng là một mỹ nhân.” cố Ngôn chợt cười lạnh, “Ngươi có vốn liếng gì mà động tới nàng sao?” Tiền Tù sửng sốt. “Tiền thống lĩnh không lẽ đã quên sao, năm năm trước ngươi qua đêm tại một thanh lâu, phát hiện của quý của mình bị người ta hoạn đứt.” cố Ngôn sung sướng nói: “Nghe nói, là một vị thanh lâu nữ tử không chịu bán mình gây ra.” “Là ngươi…” Tiền Tù không thể ức chế mà kêu lên: “Chuyện này cũng là ngươi làm!” Tiền Tù vốn là một người ngàn chén không sai, nhưng ngày đó hắn chỉ mới uống có ba chén rượu đã say bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh, hắn lập tức cảm thấy hạ thân đau tê tâm liệt phế, mà thanh quan kia đã không thấy tung tích đâu, Tiền Tùkhông nói chuyện này ra với bất kỳ kẻ nào, hắn là nam nhân, mà nam nhân sẽ có sĩ diện, nhất là sĩ diện về chuyện của quý thế này. Đối mặt với sự phẫn nộ của Tiền Tù, cố Ngôn cười bỏ qua, “Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ngươi cũngkhông được tính là một nam nhân, ta sao có thể để ngươi ở cạnh bên người Phong Quang?” Ngay cả những người khác, đám ngự lâm quân kia, nhược điểm của tất cả bọn họ đều nằm trong bàn tay hắn, ai mà dám đụng đến nữ hoàng bệ hạ? cố Ngôn cực kỳ khẳng định nói: “Tiền thống lĩnh, nhìn thử xem, ngươi mang râu giả không phải cũng rất hợp sao?” Tiền Tù từ năm năm trước đã không còn mọc râu được nữa, nhưng vì sợ người khác hoài nghi, hắn vẫn luôn mang râu giả, hắn vẫn luôn xem chuyện này là vô cùng nhục nhã, cũng là nỗi thống khổ và dơ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn, cố Ngôn tuy cười dịu dàng, nhưng đối với hắn chính là châm chọc khiêu khích. Tiền Tù rốt cục nhịn không nổi, muốn phóng đao vào cố Ngôn, “Ta muốn giết ngươi!” Hắn còn chưa tới gần cố Ngôn, thân mình đã mất đi thăng bằng mà nghiêng đi té xuống đất, máu chảy như trút nước, chân trái đã chia lìa với thân thể, qua hồi lâu sau Tiền Tù mới cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn thê lương kêu to. Tiểu Ngã thu lại chỉ bạc, Tiểu Hảo, Tiểu Vô và Tiểu Liêu cũng vậy, đều cực kỳ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, dường như người té tên mặt đất kêu thảm thiết kia không phải người, mà là một đầu heo đang đợi được làm thịt. Chức trách của Tô Nhứ luôn không phải là giết người, cho nên nàng quay lưng lại, không nhìn đến một màn máu me này. cố Ngôn đi vòng qua Tiền Tù tới cửa, hắn nói: “Hủy người này đi.” Bốn người Tiểu Ngã nói: “Dạ, chủ nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp