Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Trong tẩm cung chỉ còn lại Phong Quang và Tiền Tù, cố Ngôn vừa đi, Phong Quang chỉ cắn môi cố gắng không khóc thành tiếng. Tiền Tù nắm cằm nàng, ánh mắt âm u, ngay khi Phong Quang tưởng hắn sẽ làm chút chuyện gì với mình, Tiền Tù lại đột nhiên buông nàng ra, Phong Quang ngã xuống đất. “Đều nghe rõ cho ta!” Tiền Tù phân phó thuộc hạ, “Thân thể bệ hạ không khỏe, không thể rời khỏi tâm cung, toàn bộ người ở đây đều bảo vệ cho tốt, đừng để cho những người tạp nham tiến vào quẫy nhiễu sự thanh tịnh của bệ hạ.” Những người còn lại cúi đầu, “Dạ!” Tiền Tù lạnh nghiêm mặt đi ra tẩm cung, lúc này cuối cùng cũng chỉ còn lại có một mình Phong Quang. Nàng ngồi dưới đất, một mặt may mắn Tiền Tù không làm gì với nàng, một mặt lại ôm đầu gối rơi nước mắt, thút tha thút thít hỏi: “Hệ thống, kịch bản ngươi đưa cho ta… không có… cũng không có nói qua sẽ có đoạn bức cung nào…” Hệ thống lạnh lùng nói: “trên kịch bản cũng không có viết qua là cố Ngôn sẽ thích Hạ Phong Quang.” Là vì nàng đến đây, cho nên mọi thứ đều phát sinh biến hóa. Phong Quang ốm yếu nói: “Hiệu ứng bươm bướm thật sự lớn đến vậy sao? Bắt đầu từ thế giới trước, mỗi tình tiết vốn có đều thoát ly quỹ đạo một cách nghiêm trọng…” Vừa nghĩ đến Tiết Nhiễm, nàng lập tức có cảm giác tương lai không thể khống chế thật đáng sợ, nhất là lúc này, khả năng biết trước tình tiết của nàng đã hoàn toàn vô tác dụng. “Ta nói rồi, mong ký chủ khi hoàn thành nhiệm vụ tự thân nắm chắc thành công.” Cảm giác lúc này và khi nhìn thấy một cái quảng cái trên TV, ở một góc còn đề mấy cái chữ to, lấy sản phẩm thực tế làm tiêu chuẩn, không khác nhau là mấy. “Hệ thống… ta phải làm thế nào mới có thể cứu cố Ngôn, ta không muốn hắn chết.” Nguyên nhân không phải vì hắn là người phải tiến công chiếm đóng, mà là vì nàng thuần túy không muốn hắn chết, “Hắn vì ta… đâm bản thân hai kiếm, ta thấy… ta thích hắn…” Bởi vì thế giới trước nhiệm vụ thất bại nên nàng bị kích thích, lại bởi vì điểm hệ thống sạch bách nên không có chỗ nào phải sợ, nên trong thế giới này, nàng vẫn luôn sống không tim không phổi, cho dù muốn tiến công chiếm đóng cố Ngôn, nàng cũng chỉ áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất, đó là thường xuyên trêu chọc một chút, nói rất nhiều lời nói mạnh dạn trắng trợn, còn chuyện thực sự động tâm, chính là lúc này. Nghe xong lời của nàng, hệ thống im ắng một hồi lâu, qua một lát mới nói: “Hắn sẽ không có chuyện gì.” Phong Quang nâng mắt, “Ngươi nói vậy là có ý gì.” Nhưng hệ thống đã không muốn trả lời nàng nữa. Nàng có chút khó chịu, hệ thống của người ta có thể tùy ý khai thông vướng mắc, ngược nam nữ chính khắp nơi, đến lượt nàng, cho dù muốn hỏi một vấn đề cũng phải lựa lúc hệ thống có tâm tình tốt, lạnh lùng kiêu ngạo đến mức khiến nàng cảm thấy bất lực một cách sâu sắc. Phong Quang liên tục bị nhốt trong tẩm cung hơn nửa tháng, mấy ngày này, nàng vẫn còn có người hầu hạ, nhưng mà cung nữ thái giám hầu hạ nàng đều thay đổi, nàng đương nhiên cũng không gặp qua mấy người Tiểu Ngã, cho dù muốn tìm một người để hỏi một chút xem cố Ngôn thế nào, cũng không có ai trả lời nàng. Nữ hoàng là nàng đây, trước kia có bao nhiêu thong dong, bây giờ chỉ còn lại sự ngột ngạt. Một thái giám có gương mặt yêu dã để đồ ăn xuống, khi cảm nhận được tầm mắt kia hôm nay cũng không ngoại lệ mà nhìn mình chằm chằm, hắn hỏi: “Bệ hạ sao lại nhìn ta như vậy?” Phong Quang cắn chiếc đũa một chút, không ngờ là hắn sẽ đột nhiên quan tâm đến nàng, “Ta thấy… ngươi rất quen mặt.” Nàng hình như đã gặp qua hắn, đây là vấn đề mà nàng suy nghĩ từ mấy ngày trước. “Tiểu nhân tên là Tô Bích.” “À… chắc là trùng tên trùng họ thôi.” Nàng gắp một đũa thịt bỏ vào miệng. “Chính là Tô Bích đã từng gặp mặt bệ hạ một lần.” Hắn nói: “Lúc đó, tiểu nhân đứng bên cạnh Lam nhị công tử.” “Khụ khụ!” Nàng bị sặc, uống một ngụm nước hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, “Ngươi nói ngươi chính là Tô Bích đó sao!?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp