Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Edit: Nhi Huỳnh Tô Nhứ nhìn thấy một màn máu me này mà ngẩn ra, nàng kinh ngạc nhìn cố Ngôn, lần lữa mà quên mất ngôn ngữ. Vẫn là Tiền Tù đi tới mới gọi lại thần trí của nàng, “Tô Nhứ cô nương, cô nương sao lại đến đây?” “Tiền thống lĩnh…” Tô Nhứ hoàn hồn, lại bày ra vẻ trong trẻo lạnh lùng không không thể khinh nhờn, chậm rãi nói: “Tiểu nữ hôm nay đến đây, là vì đoán được chắc sẽ có cảnh tượng thế này, nên muốn khuyên can Tiền thống lĩnh, tuyệt đối không thể giết Khiêm vương điện hạ.” Sắc mặt Tiền Tù hơi trầm xuống, “cô nương sao lại nói như vậy? cố Ngôn còn sống thì hắn chính là một trở ngại đối với ta.” “Tiền thống lĩnh, ngươi đúng là chân long thiên tử, nếu ngày ngày đêm đêm lấy lý do thay nữ hoàng giám quốc thống lĩnh triều cương, thời gian lâu dài, lòng người cũng sẽ thay đổi, mà Khiêm vương, là Nhiếp chính vương do tiên hoàng tự thân chỉ thị, nếu một ngày nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, tin rằng mọi người sẽ đẩy Bình hòa công chúa đăng cơ, mà người ủng hộ Tiền thống lĩnh lại ít ỏi không có bao nhiêu, nhưng nếu có Nhiếp chính vương trao ngôi vua cho Tiền thống lĩnh lại khônggiống vậy, Nhiếp chính vương có quyền lợi cao nhất Đông Vân quốc, đến lúc đó Nhiếp chính vương ra mặt làm kinh sợ quần thần, hơn nữa còn có tiểu nữ lấy lòng tin trong dân gian, Tiền thống lĩnh muốn đi lên ngôi vị hoàng đế còn không phải danh chính ngôn thuận rồi sao?” Tô Nhứ nói một đoạn này, không thể phủ nhận là đã khiếm Tiền Tù động tâm, Hoàng đế, phải làm thì tất nhiên phải đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, nếu mỗi ngày đều lấy nguyên nhân vì nữ hoàng bệnh nặng mà thay mặt giám quốc, e là không ít người sẽ có tâm tư khác. Tiền Tù trầm ngâm, nhìn Phong Quang ôm cố Ngôn, hoài nghi nói: “cô nương nghĩ xem, dựa vào cá tính không sợ chết này của cố Ngôn, hắn sẽ nghe theo lời ta sao?” “Tiền thống lĩnh, người chỉ cần có nhược điểm là có thể khống chế được, Khiêm vương mặt dù cao cao tại thượng, nhưng hắn cũng chỉ là con người, mà nhược điểm của hắn, không phải đã bại lộ trước mắt chúng ta sao?” Mắt Tô Nhứ dừng lại trênngười Phong Quang, ánh mắt tối đen mù mịt. Phong Quang xiết chặt góc áo cố Ngôn, nàng mím môi, bình tĩnh khôn khéo đáng yêu. cố Ngôn từng chút từng chút vỗ về đầu nàng, đối với xung quanh đều thờ ơ, bao gồm cả miệng vết thương đang đổ máu của hắn. Tiền Tù nở nụ cười, “Tô Nhứ cô nương nói không sai, lưu lại cố Ngôn đối với ta sẽ có chỗ hữu dụng nhiều hơn nữa.” Hắn đi qua, bắt lấy tay Phong Quang muốn lôi nàng qua, nhưng một bàn tay dính máu bắt được cổ tay hắn, máu nhiễm đỏ ống tay áo của hắn, chất lỏng ấm áp này lại khiến hắn lạnh cả người từ tận đáy lòng. cố Ngôn cười nhợt nhạt, “Tiền thống lĩnh, ngươi cần phải chăm sóc bệ hạ cho thật tốt.” Cảm giác không đúng vừa rồi, tựa như ảo giác. Tiền Tù miễn cưỡng cười nói: “Ta là thần tử của bệ hạ, đương nhiên sẽ chăm sóc người cho thật tốt.” “cố Ngôn…” Phong Quang bị Tiền Tù lôi ra khỏi cái ôm âm áp, nàng còn chưa ngừng khóc, mắt đã khóc đỏ cả lên, hơn nữa giọng nói còn run rẩy, đáng thương khiến người ta thầm nghĩ muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi một phen. Tiền Tù vẫy vẫy tay, hai ngự lâm quân liền tiến lên, một người bắt được một cánh tay của cố Ngôn, cố Ngôn chỉ nhìn Phong Quang, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng lo lắng, ta sẽ không sao.” “cố Ngôn… là ta vô dụng, là ta ngốc, nếu không phải ta…” Những lời còn lại nàng đều không nói ra được, bởi vì nàng lại bị ợ khóc. cố Ngôn không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang khóc kịch liệt đến vậy, còn vì hắn mà khóc, hắn có một cảm xúc thật mới lạ, cũng thật thỏa mãn. Cho nên hắn cười chân thật hơn rất nhiều, mặc dù Phong Quang vẫn luôn cho rằng hắn đang miễn cưỡng cười vui để nàngkhông phải lo lắng. “Phong Quang, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Tiền Tù bật cười thành tiếng đối với sự tự tin của cố Ngôn, hắn phân phó thị vệ bắt lấy cố Ngôn, “Đem hắn nhốt vào đại lao, đừng để hắn chết.” “Dạ!” Tô Nhứ lại nhìn Phong Quang đang khóc, cáo lui cùng cố Ngôn rời khỏi tẩm cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp