Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp
Phong Quang: “…” Chàng trai: “…” không khí lặng im như chết. “Oẳng oẳng!” Cuối cùng vẫn là Đại Hoàng đánh vỡ trầm mặc. Phong Quang ngàn lần không ngờ người này sẽ là Âu Tuân, nhưng cô vẫn tát một cái qua đó, bị tát Âu Tuân còn vẻ mặt mờ mịt, chợt nghe người đổ ập đè trên người cậu giáo huấn nói: “Cậu có phải đàn ông hay không? Thất tình à? không có tiền à? Hay lại thi rớt? Có chuyện gì mà lại không qua được? Suy sụp một chút liền muốn chết, cậu có nghĩ tới cảm giác của cha mẹ cậu không?” “Tôi là cô nhi.” cổ họng Phong Quang nghẹn lại, “Cậu có nghĩ tới cảm giác của bạn bè mình sao?” “Bạn bè của tôi ít lắm.” Thằng nhóc này sao không nói theo kịch bản chứ! “Tóm lại… tóm lại tự sát là không đúng!” Phong Quang cao giọng lên, rất có ý tứ ai dám phản bác, “Cuộc đời không có chuyện gì là không thể qua được, cậu bây giờ chán nản, cảm thấy cuộc sống bế tắt, đợi mười năm hai mươi năm sau cậu sẽ phát hiện một chút chán nản ấy cũng không là gì hết, cuộc sống chỉ có thảm hơn không có thảm nhất… không đúng, là cuộc sống có vô vàn khả năng! Suy nghĩ một chút, xã hội này cần chúng ta, tổ quốc này cần chúng ta, vợ con tương lai của cậu cũng cần cậu a!” cô diễn thuyết cảm xúc cuồn cuộn lại mãnh liệt, Âu Tuân bỗng nhiên cảm thấy bản thân nếu ngắt lời cô chính là có tội, rất xin lỗi người xem. Nhưng mà, tư thế khó nói hiện tại này của bọn họ, cậu vẫn nên ngắt lời cômột chút thì hơn, “cô…” “A! Đê tiện!” Phong Quang thét một tiếng chói tai, lại tát một bên sườn mặt của cậu, cô ôm ngực hai ba cái liền xuống dưới người cậu, liên tục rời xa vài bước. Âu Tuân không nói gì đứng vững, cậu vốn không am hiểu giao tiếp với người khác, dưới tình huống này cậu giống như mới là người bị hại, nhưng cậukhông biết nên nói cái gì mới thích hợp, cho nên cậu cái gì cũng không nói, nhặt thứ gì đó rơi trên đất, cầm lấy nhét vào ba lô, lập tức xoay người rời đi. Phía sau truyền đến thanh âm rất mềm mại: “Aiz, cậu cứ thế mà đi sao?” Cậu không để ý cô. Phong Quang dậm chân, “Cậu đứng lại cho tôi!” Lần này cậu dừng chân lại, bởi vì có một con cún cắn ống quần cậu. Thấy cậu vẫn không quay đầu lại, Phong Quang chỉ có thể căm giận thong thả đến trước mặt cậu, “Bản tiểu thư có lòng tốt cứu cậu, làm người dẫn đường trả lại cuộc sống cho cậu, cậu lại không có lấy một câu cảm ơn, thích hợp sao?” “Tôi không có muốn tự sát.” cô không tin, “không có? Vậy động tác khiến cho người ta hiểu lầm lúc nãy của cậu là sao?” Âu Tuân trầm mặt trong chốc lát, lấy ra thứ vừa lượm trên mặt đất, đưa ta trước mặt cô. Phong Quang nhìn thoáng qua, “Đây là cái gì?” “Chong chóng đo hướng gió.” “Tôi biết chong chóng đo hướng gió, không phải là đo hướng gió…” âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô giật mình ngộ ra một chuyện, nhưng cô tuyệt không phải là người sẽ thừa nhận sai lầm của mình, vì thế lay động ánh mắt, đánh đòn phủ đầu nói: “Được rồi được rồi, cậukhông muốn chết là được, nhớ rõ phải trân trọng sinh mệnh thật tốt nha, khuya rồi không an toàn, đầu tiên tôi phải về nhà, hẹn gặp lại.” Phong Quang quay đầu rời khỏi, không dám lại liếc mắt nhìn Âu Tuân một cái, nhưng cô đi vài bước liền cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhìn lại, con cún ngốc Đại Hoàng nhà cô còn đang cắn ống quần người ta kìa! “Đại Hoàng, về nhà ăn cơm!” “Gâu!” Đại Hoàng thế này mới vui sướng chạy tới bên cô. Mặt trời chiều ngả về tây, một người một chó chậm rãi rời đi, chỉ là người kia, bước chân thoạt nhìn chó chút vội. Tay Âu Tuân khẽ cong nhẹ giật giật, cảm xúc kỳ diệu đó… Cậu chưa từng sờ qua thứ mềm mại như vậy, bởi vì không hiểu, cho nên cậu càng thêm nhịnkhông được tưởng tượng lại cảm giác vừa rồi. Điện thoại trong túi rung đánh gãy suy nghĩ của cậu, Âu Tuân lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi tới, không cần xem tên cũng biết là ai gọi, bởi vì nói chung là chỉ có một người sẽ gọi cho cậu, người đó nhất định phải là người bạn duy nhất kiêm bạn cùng phòng của cậu. Quách Minh la lên: “Thừa dịp tôi công phu mang thê tử đi đi bắt sủng vật, cậu thế nào mới chớp mắt đã thoát game rồi? Còn nói hôm nay cùng nhauđi đánh phó bản? Tôi nói cậu nha, tính cách thật sự quá quái gở, cậu xem cậu ngoài đời không có bạn bè, trong game cũng không có ai, mỗi lần mang theo cậu đi quan hệ hữu nghị cậu đều vô tình…” Quách Minh như cũ lải nhãi dong dài, một câu có thể dẫn ra một đoạn dài khác, mất mấy phút nghe Quách Minh lải nhải xong, Âu Tuân như mọi khi thản nhiên trả lại mấy chữ, “Ừ, tôi biết rồi.” Tiếp theo cậu không lưu tình mà cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 Chương tiếp