Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 309: Không đội trời chung (4)


...

trướctiếp

“Làm ra sao, làm như nào, Tần tông chủ tự nghĩ đi.” Hoa Dao nhất định không đồng ý, hắn không phải là Kha Tàng Cúc, cho dù chọc giận Tần Nhạc hắn cũng không thèm để ý, kể cả khiến Tần Nhạc tức giận muốn giết người, chỉ cần có thể khuấy đảo Khuynh Vân Tông là được.

Tần Nhạc nghiến răng nhìn Kha Tàng Cúc, trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng nói: “Được! Ta đồng ý! Nhưng ngươi bắt buộc phải đáp ứng là không được động vào đệ tử thân truyền của các trưởng lão, hơn nữa phải nhanh chóng làm ra cho ta thuốc kịch độc, ta không muốn đợi lâu!” Vì muốn báo thù cho con gái cũng là vì muốn khống chế người khác, Tần Nhạc không thể không đồng ý trước yêu cầu vô lý của Kha Tàng Cúc.

Mặc dù Tần Nhạc hiểu rõ, đáp ứng yêu cầu của Kha Tàng Cúc sẽ làm các trưởng lão khác bất mãn, nhưng ông ta tự tin rằng ông tra đã nắm chặt Khuynh Vân Tông trong tay, cho dù các trưởng lão bất mãn thì cũng không có chuyện lớn gì xảy ra được.

Tần Nhạc tự cho mình là đúng nên rất nhanh đã chuốc lấy kết cục thảm hại, hiện tại mặc dù ông ta cho rằng Kha Tàng Cúc cuồng vọng nhưng cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, có điều ông ta lại không biết rằng Kha Tàng Cúc bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, điều mà Quân Vô Tà và Hoa Dao muốn đó chính là Khuynh Vân Tông rơi vào cảnh hỗn loạn trước nay chưa từng có.

“Ông yên tâm, ta sẽ làm ông hài lòng.” Mục đích đã đạt được, Hoa Dao cũng không muốn nói nhiều, bên ngoài đáp ứng nhưng bên trong thì đang cười lạnh.

Chỉ sợ Tần Nhạc không đợi được đến lúc báo thù Quân gia và Thích quốc thì đã chôn thân ở trong Khuynh Vân Tông rồi.

Tần Nhạc có được câu trả lời vừa ý mới đứng dậy rời khỏi đây.

Lúc Tần Nhạc vừa bước đến cửa thư phòng, Hoa Dao đột nhiên nói: “Tấm bản đồ kia ông đã cất đi rồi?”

Bước chân của Tần Nhạc hơi khựng lại, bóng lưng đột nhiên thẳng đứng, trầm mặc một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ cất nó thật kỹ.”

Tần Nhạc đang quay lưng lại với Hoa Dao nên không biết dưới đáy mắt Hoa Dao ngồi trước bàn kia trong lúc ông ta trả lời đã lóe lên một nụ cười.

Sau khi Tần Nhạc rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại Hoa Dao và Hắc Miêu.

Hoa Dao chống cằm trầm mặc một lúc lâu, nhìn Hắc Miêu yên tĩnh ngồi nghe từ đầu đến cuối rồi nói: “Người giết Tần Ngữ Yên và Khương Thành Thanh là người thân của ngươi?”

Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn Hoa Dao, với trí thông minh của Hoa Dao đoán được việc này không có gì khó cả.

“Là ta.” Nàng nói không che giấu gì cả.

Hoa Dao hơi sững người sau đó lập tức cười rộ lên.

“Thảo nào ngươi muốn hủy diệt Khuynh Vân Tông, sợ là ngươi đã sớm biết chuyện xảy ra hôm nay rồi, nếu như để Tần Nhạc động thủ trước thì ngươi không đủ lực xoay chuyển tình thế, vậy nên ngươi định tiêu diệt Khuynh Vân Tông sớm một bước đúng không?”

“Đúng.” Quân Vô Tà quyết đoán.

Hoa Dao nhìn Hắc Miêu, nhìn xuyên qua đôi mắt lạnh lùng trong suốt đó, hắn phảng phất thấy được linh hồn bé nhỏ trong thân thể nhỏ bé này.

“Chờ đến khi việc ở Khuynh Vân Tông kết thúc, nếu như ngươi có thời gian thì trở về cùng ta có được không?” Tuổi nhỏ như vậy mà đã có tâm cơ như thế, đúng không thể xem thường.

“Ta đồng ý rồi, không phải sao?” Mắt của Hắc Miêu hơi híp lại, nhảy từ trên bàn xuống.

“Sự dung túng của Tần Nhạc đối với Kha Tàng Cúc dường như không có giới hạn, chỉ cần không uy hiếp đến vị trí tông chủ của ông ta, ở các đỉnh núi khác chúng ta có thể tùy ý làm việc gì cũng được, đừng để lãng phí cơ hội.” Trước khi đi Quân Vô Tà ném lại câu nói đó, sau đó nhanh chóng biến mất với cơ thể linh hoạt của Hắc Miêu.

Hoa Dao nhìn Hắc Miêu biến mất trước mắt, đáy mắt hiện lên ý cười, nếu là nàng, có lẽ có thể làm ra thứ thuốc kia thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp