Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 17: Gảy đàn một khúc động nhân tâm


...

trướctiếp

Lão sư cầm nghệ đi đến, tay áo dài rộng, bộ râu dài bay bay trước ngực, ngỡ tưởng thần tiên. Cao Thừa Phong, danh sư đương thời, cầm kĩ có một không hai thiên hạ, nhân vật như vậy kiếp trước La Duy làm như không thấy. Nay gặp lại, tâm La Duy thoáng động, lại một lần cảm thấy bản thân ngốc không ai bằng.

Cao Thừa Phong nhìn đệ tử chung quanh, khi thấy La Duy ngồi vị trí ấy chợt sửng sốt, La Duy lại ngồi chỗ đó, thật sự ngoài dự kiến của ông. Ngày ấy trong ngự yến Cẩm Xuân viên, Cao Thừa Phong đánh đàn trợ hứng, khi đó La Duy đã khiến ông chấn động, không riêng gì dung mạo biến hóa, cử chỉ của La Duy cũng bất ngờ văn nhã, tiến lui có độ, rõ ràng thay đổi thành người khác.

Cao Thừa Phong dạy nửa thời gian, sau đó để cho các đệ tử lên đài đánh đàn.

La Duy vẫn nhớ kiếp trước, y vì biết Long Huyền mê cầm nhạc, chạy lên đài đầu tiên, đàn một khúc khiến người ta hận không thể trốn thoát, còn không tự ngộ ra. Đây cũng là những lúc chúng bạn trong thư phòng được xem xiếc khỉ mỗi ngày.

Cao Thừa Phong kêu vài đệ tử lên đài, sau khi nghe đều cảm giác không hài lòng. Không biết Cao Thừa Phong có mục đích gì, hôm nay La Duy không cướp đài bêu xấu, ông ngược lại nhớ thương y, vì thế kêu: “La Duy ngươi tới đây.”

Không khí trong Thượng thư phòng đột nhiên trở nên dị thường, trừ Tạ Ngữ chưa biết gì, thì ai cũng đều chờ xem xiếc khỉ.

La Duy ngồi trước đàn, cúi đầu nhìn hai tay mình, mười ngón tay này từng bị người rút hết móng, mà còn có thể nhịn đau tấu lên bản nhạc không tồi, cầm kĩ của y ít nhất sẽ không khiến cao sư thấy xấu hổ đi?

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cầm huyền, nhạc thanh cũng theo đó vang lên. Mưa phùn Giang Nam, trăng lạnh Mạc Bắc, suối tuôn róc rách, thanh sơn nguy nga, tiếng ái nhân nỉ non, kẻ chinh chiến nhớ nhà, người trở về cố hương vui sướng, thiên nhai cô khách tịch liêu, phong hoa tuyết nguyệt, nhân thế đủ loại tựa hồ đều về đây theo tiếng đàn lưu động triền miên.

Tiếng đàn say mê mọi người, bao gồm cả Hưng Võ đế không biết từ khi nào đã đứng trước cửa Thượng thư phòng.

“Không hổ là nhi tử của Tri Cẩm!” Hưng Võ đế thầm si niệm, ngày xưa La Tri Cẩm ca múa song tuyệt, đánh đàn một khúc rung động thiên hạ, con trai của nàng tất nhiên cũng nên như thế.

Khúc nhạc của La Duy kết thúc, dư âm còn vấn vương, Hưng Võ đế đã bước vào Thượng thư phòng.

“Bệ hạ!” Tất cả mọi người quỳ xuống đất hành lễ.

Hưng Võ đế cũng không nhìn Long Huyền, chỉ tiến lên nâng La Duy dậy, mỉm cười nói với La Duy: “Xem ra danh sư xuất cao đồ!”

Cao Thừa Phong quỳ ngẩn người một bên, ông vẫn coi La Duy như nỗi hổ thẹn, không ngờ người này đột nhiên lại tấu nên tiếng đàn tuyệt diệu, chẳng lẽ ngày xưa y đều chỉ trêu đùa, hôm nay biết Hoàng đế tới, cho nên mới lộ bản lĩnh thật sự?

Hưng Võ đế cố ý đến xem La Duy, hôm qua sau khi biết La Duy là con mình, ngài liền tâm tâm niệm niệm tất cả đều vì La Duy, hận không thể ngay lập tức hạ chỉ khiến La Duy khôi phục thân phận hoàng tử, triệu hồi vào cung để tự mình nuôi nấng. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Hưng Võ đế lại nghĩ đến chuyện ngài cùng với La Tri Cẩm không có danh phận phu thê, ngài khôi phục thân phận La Duy, ngược lại sẽ khiến La Duy rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, y không hề là công tử Tướng gia, cho dù là con cái đế vương, cũng vẫn là con riêng, mà La Tri Cẩm chưa lập gia đình đã sinh con, cũng bị hủy danh tiết. Sau khi lo nghĩ trái phải, Hưng Võ đế thấy trước khi ngài nghĩ ra biện pháp tốt hơn, La Duy vẫn làm công tử nhà Tướng phủ là hay nhất.

“Bệ hạ.” La Duy khi đối mặt với cái nhìn từ ái của Hưng võ đế, lòng tràn đầy nghi hoặc, Hoàng đế làm sao vậy?

“Trẫm đến xem…” Hưng Võ đế xoa đầu La Duy.

Động tác thân mật này lọt vào mắt Long Huyền, chưa có hoàng tử nào khiến hoàng đế cư xử như vậy, La Duy này lại là kẻ đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp