Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 203-204


...

trướctiếp

Chương 203:

Hàn Thiếu Vy vứt điện thoại xuống giường, ôm mặt chạy ra trước gương. Gương mặt này...biểu cảm này...là sao chứ?

Không nhắc đến chuyện này nữa, cô bắt đầu chải chuốt mái tóc đen nhẹ của mình. Ngày mai nên buộc tóc lên hay xõa tóc ra nhỉ? Mặc váy trắng hay váy màu? Đi giày cao gót hay giày búp bê?

Hàn Thiếu Vy ngã ngửa xuống giường, khóe môi còn giữ lại nụ cười rạng rỡ. Đây chính là cảm giác gọi là...yêu sao?

Cô vừa tủm tỉm cười vừa tung hứng cây lược lên xuống mấy lần liền, trượt tay rơi vào sống mũi yêu kiều của cô. Hàn Thiếu Vy suýt xoa cọ mũi nhưng nụ cười vẫn chưa tắt. Dù sao thì, cái bọn có tình yêu có lúc nào bình thường đâu.

Buổi tối hôm ấy, Hàn Thiếu Nghi cho đầu bếp làm những món đặc biệt nhất. Bữa tối này là bữa tối mà anh cho là buổi tiệc chia tay, ngày mai anh và ông nội sẽ bay sang Đức rồi. Thế nhưng Hàn Thiếu Vy lại không biết đây chính là bữa tiệc chia tay giữa cô và sự tự do.

Ngồi vào bàn ăn cạnh ông nội, cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh trai và Lâm Dương nhìn cô không bình thường.

Khi rót rượu cho cô, cô cũng cảm thấy trong mắt anh cô ánh lên một cảm giác tội lỗi rất khó hiểu.

- Anh, anh có tâm sự gì à?

Hàn Thiếu Vy đột nhiên hỏi.

Hàn Thiếu Nghi hơi giật mình nhưng trong nháy mắt đã ổn định trở lại. Anh cười nhẹ, xoa xoa đầu cô:

- Không có gì đâu. Chỉ là...nghĩ đến ngày mai phải xa em mấy tuần thì hơi buồn một tí thôi.

- Xì! - Cô cười, tin lời anh răm rắp.

Ông nội Hàn Tùng An là một lão làng, lúc nghe Hàn Thiếu Nghi đòi đẩy nhanh tiến độ đến Đức hẳn một tuần, lại còn thông báo trước ngày xuất phát chỉ một ngày ông đã thấy nghi ngờ. Bây giờ nghe Hàn Thiếu Vy hỏi như thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, đứa cháu trai này của ông chắc chắn đang định làm việc gì đó không muốn ông thấy.

Cạn ly xong, Hàn Thiếu Nghi cẩn thận dặn dò cô:

- Trong thời gian anh không ở đây nhớ phải nghe lời Lâm Dương đấy.

- Lúc nào anh cũng nói câu này. - Cô bĩu môi.

Anh cười, đẩy phần thịt bò hun khói ra trước mặt cô. Nghĩ sẽ làm điều đó, anh không bao giờ muốn cô nghĩ mình là một người anh tồi tệ, chỉ là...anh càng không muốn cô bị tổn thương nữa.

Bữa tối kết thúc, Lâm Dương không ngủ lại, tất cả mọi người đều về phòng. Hàn Thiếu Nghi bỗng bị ông gọi sang phòng nói chuyện.

Anh không cảm thấy gì lạ, chắc ông muốn hỏi anh về lịch trình sắp tới thôi.

Đến cửa phòng ông, anh cẩn thận gõ cửa, được ông cho phép rồi mới thận trọng đi vào.

- Ông tìm cháu có việc gì không ạ?

- Chúng ta có nhiều việc phải nói với nhau lắm. - Ông Hàn Tùng An ra vẻ thần thần bí bí khiến anh lạnh sống lưng. Ông lúc nào cũng vậy, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hết nghiêm khắc với anh. Và anh cũng thế, trên đời ông chính là người duy nhất khiến anh sợ hãi, cũng là người anh kính trọng nhất.

- Vâng ạ. - Anh cúi người đi phía sau ông. Ông lững thững đi đến ghế sopha, trong phòng ông cũng có một bộ bàn ghế khá lớn để tiếp khách.

Hai người ngồi đối diện nhau khiến Hàn Thiếu Nghi cảm thấy không thoải mái. Anh có thể nói dối bất kì ai, bất kì thứ gì nhưng riêng ông thì không. Ánh mắt của ông luôn tạo áp lực khiến anh không thể giấu nổi.

Ông rót cho anh một chén trà, môi hơi nhếch lên một chút, chăm chú nhìn anh:

- Nào, cháu trai có gì muốn nói với ta không?

Hàn Thiếu Nghi đơ như tượng, nhìn ông không chớp mắt. Mãi sau, anh mới hoàn hồn, vội vàng lấy giấy ghi ghi chép chép, vừa ghi vừa nói:

- Lịch trình sáng ngày mai sau khi xuống sân bay chúng ta sẽ...

- Chuyện này không cần. - Hàn Tùng An chậm rãi nâng ly trà lên. - Ta cần cháu thành thật một số vấn đề khác.

Hàn Thiếu Nghi bắt đầu run cầm cập.

Nhìn thấy biểu hiện của cháu trai, Hàn Tùng An cười một cái, kiểu cười mà đểu đểu giả giả của những người đàn ông lớn tuổi.

- Ta biết cháu đẩy nhanh thời gian xuất ngoại là có lý do của cháu.

- Dạ...

- Có phải vấn đề của Tiểu Vy không?

Anh hơi đứng hình:

- Dạ...phải. - Hàn Thiếu Nghi cuối cùng không chịu nổi áp lực mà phải khai thật.

Ông nội lại cười, quay lại bàn tiếp khách và đặt ly trà xuống.

- Cháu cũng biết chúng ta không có quyền kìm hãm Tiểu Vy về vấn đề cá nhân của con bé. - Đột nhiên giọng ông nghiêm nghị đến lạnh người.

- Cháu không kìm hãm, nhưng cháu chắc chắn điều này là tốt cho em ấy. - Hàn Thiếu Nghi không đồng tình, nói.

- Cháu nghĩ là tốt, nhưng với con bé có chắc là nó cảm thấy tốt không? Mặc dù ta không biết cháu định làm gì, nhưng ta cũng phải nhắc nhở cháu, phải suy nghĩ đến cảm nhận của con bé.

Hàn Thiếu Nghi im lặng, ông cũng im lặng, không khí khó thở bao trùm cả căn phòng. Anh xin phép ông về phòng mình, nhưng cuối cùng lại đi qua phòng Hàn Thiếu Vy.

Anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Hàn Thiếu Vy đang thử mấy bộ váy đơn giản cho cuộc hẹn ngày mai, nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình vội giấu xuống dưới chăn. Cô chỉnh lại tóc, chạy ra mở cửa.

- Anh.

- Anh nói chuyện với em một chút được không? - Hàn Thiếu Nghi, bằng một thanh âm không thể nhỏ nhẹ hơn, nói với cô.

- Dạ...

Cô rón rén cùng anh đi vào, cô bê cái ghế ở bàn trang điểm của cô lại gần giường để anh ngồi. Anh và cô - mặt đối mặt nói chuyện một cách nghiêm túc.

- Em biết tại sao lần này anh và ông nội lại xuất ngoại sớm như vậy không?

- Công việc ở bên đó có gì không ổn ạ?

- Không phải.

- Thế...tại sao? - Cô tròn mắt nhìn.

- Vì em.

- Dạ??

Hàn Thiếu Vy ngẩn tò te, anh và ông nội xuất ngoại thì liên quan gì đến cô?

Hàn Thiếu Nghi không nói gì nữa, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của em gái. Anh chỉ im lặng nhìn cô, mãi sau mới đặt tay lên đầu cô, xoa xoa:

- Em chỉ cần biết là, mọi chuyện anh làm bây giờ đều muốn tốt cho em.

Cô gật đầu lia lịa:

- Dạ, em biết mà.

- Anh không mong sau này em trách móc anh đâu. Em nghĩ em trưởng thành rồi, nhưng rời xa sự bảo bọc của Hàn gia thì em vẫn sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Cô chớp chớp mắt.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, anh thấy nhẹ nhõm hơn vừa nãy được một chút rồi.

- Muộn rồi đấy, mai anh phải đi sớm, ngủ đi.

- Mai em tiễn anh! - Cô nghĩ, nếu đi tiễn hai người thì sẽ dễ dàng trốn ra ngoài hơn. Cô đang đau đầu việc viện cớ để ngày mai ra ngoài đây.

- Không cần đâu. Em cứ ở nhà đi, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.

Cô gật gật, anh cười nhẹ rồi ra khỏi phòng, trong lòng vẫn còn canh cánh. Anh không biết...đây là anh muốn tốt cho cô hay là anh ích kỷ?

*

Đúng 9 giờ tối Thượng Hải, Hạo Thiên cùng A Hạn đặt chân xuống sân bay. Dương Hàn Phong đích thân ra đón, vừa nhìn thấy người liền lao tới ôm lấy A Hạn, bế bổng lên.

- Anh bạn trẻ, lâu rồi không gặp, nhớ chú không?

- Cháu nhớ cô xinh đẹp! - A Hạn hùng hổ nói.

- Chỉ mỗi cô xinh đẹp thôi á? - Dương Hàn Phong giọng nạt nạt.

- Cả...chú Foong nữa! - A Hạn cười, nhe hàm răng đang đổi mất vài cái ra, trông dễ thương không chịu nổi.

Hạo Thiên đi phía sau đang cảm thấy hơi tủi thân...

- Bây giờ đi về đâu? - Hạo Thiên vứt chiếc vali nhỏ cho Dương Hàn Phong, hắn đặt A Hạn xuống, một tay kéo vali, một tay dắt bạn nhỏ, nghĩ ngợi nói:

- Về khách sạn.

- Mày đừng nói với tao mấy tháng mày ở đây đều ở khách sạn nhé?

- Không thì ở đâu? - Hắn tỉnh bơ.

Hạo Thiên day day trán, mẹ ơi, đúng là tình yêu có thể vượt qua tất cả.

- Cô chú tao có một căn hộ ở gần đây, ở đất Thượng Hải đắt đỏ này có lẽ hơi nhỏ một chút, nhưng chắc ba người ở vẫn thoải mái.

Hạo Thiên lấy điện thoại định vị, căn nhà cách đây khoảng 5 cây số, cũng không xa lắm.

- Mày còn ở đây bao lâu nữa? - Hạo Thiên chép miệng hỏi.

- Không biết được.

- Thế thì chuyển hẳn đến căn hộ đấy đi, ở khách sạn mãi cũng không tiện, mày còn chẳng có tiền.

Hắn bật cười:

- Cảm giác khi nói chuyện với một người nghèo khổ ra sao hả bạn tôi?

- Sướng. - Hạo Thiên cười như được mùa, lững thững vượt lên trước. - Tao ra trước gọi taxi, mày cầm đồ đi.

Đúng 10 rưỡi tối đó, hắn đã làm xong thủ tục rời khỏi khách sạn, kéo hành lý đến ngôi nhà mới.

*

Hạo Thiên đi, gửi cho Hạ An một dòng tin nhắn.

“Anh đi đây, hẹn gặp lại em nhé. Anh về sẽ mời em một chầu kem”.

Hạ An nằm trên giường, điện thoại vứt một bên. Anh nói anh về sẽ mời cô ăn kem, còn khi nào anh về thì anh không nói...

Sáng hôm sau, Cao Tư Nguyên vẫn đến đón cô như thường lệ. Hôm nay cậu đến rất sớm, khi cậu đứng trước cửa nhà thì Hạ An vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cô dậy vươn vai tập thể dục, thấy cậu đỗ xe trước cửa, ngỡ ngàng:

- Cậu bị điên à? 5 rưỡi đứng ở cổng nhà người ta?

- Chờ cậu đi học. - Cao Tư Nguyên cười cười.

Hạ An ném cho cậu một cái nhìn ruồng bỏ:

- Không cần, mình tự đi học được. Từ giờ cậu đừng có đứng ở cổng nhà mình nữa đi, người không biết lại nói mình không đứng đắn.

Cao Tư Nguyên tỏ vẻ khổ sở:

- Mình đứng ở đây từ năm sáu tuổi đến giờ, còn ai không biết nữa?

- Rất-nhiều-người! Sao cậu đáng ghét thế nhỉ, đừng làm phiền mình nữa.

Hạ An trút hết mọi cơn giận dữ lên đầu Cao Tư Nguyên, sau đó bỏ vào nhà, mặc kệ cậu cùng sự thất vọng tràn trề đang thu lu trước cổng.

Cao Tư Nguyên từ nhỏ đã thích cô rồi. Thích cô, nên nuông chiều cô đến vô pháp vô thiên.

*

Sáng hôm sau, Hàn Thiếu Vy đã chuẩn bị từ rất sớm cho cuộc hẹn. Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt tươi tắn, tóc uốn xoăn nhẹ rủ xuống vai. Mất cả buổi sớm để cô tìm đồ cho cuộc hẹn hò. Tính ra cũng chưa phải là hẹn hò đâu, cô và Dương Hàn Phong vẫn chưa xác định quan hệ mà.

Hàn Thiếu Nghi bỗng mở cửa phòng.

Cô giật mình, chiếc đồng hồ lấp lánh màu bạc định đeo trên tay rơi xuống đất.

- Anh đã nói em không cần đi tiễn anh mà. - Hàn Thiếu Nghi nhẹ nhàng nâng cánh môi, vỗ vỗ đầu cô.

Hàn Thiếu Vy thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ấy không nghi ngờ gì.

- Nhưng mà em muốn đi mà. - Cô nhõng nhẽo.

- Nhưng mà...em ăn mặc như thế này, đi tiễn người ra sân bay...không hợp lý chút nào. Người không biết còn tưởng em đi hẹn hò đấy. - Anh bật cười.

Trống ngực cô đổ dồn dập, thì đúng là cô chuẩn bị đi hẹn hò mà...

- Vậy...em thay bộ khác.

- Không cần đâu, anh đi ngay bây giờ. Em cũng không cần tiễn anh, ở nhà ngoan ngoãn đi. Nhớ nghe lời đấy.

Hàn Thiếu Vy cũng không muốn ngầy ngà năn nỉ, gật đầu:

- Dạ. Thế...Lâm Dương có đi tiễn hai người không?

- Cậu ấy à? Chắc có đấy.

Cô mừng ra mặt:

- Vậy ạ? Tốt quá!

Anh nghiêng đầu hoài nghi:

- Tốt gì cơ?

- Dạ? À...thì tốt mà. Em không đi cùng, có cậu ấy chăm sóc hai người em cũng yên tâm.

- Ra vậy. - Ánh mắt anh nhìn Hàn Thiếu Vy có chút khác lạ. - Gần đến giờ rồi, anh đi xuống trước đây. Vẫn còn sớm lắm, em thay đồ rồi nghỉ ngơi đi.

- Vâng ạ.

Hàn Thiếu Nghi ra khỏi phòng, cô thở phào ngã lăn ra giường.

Hú hồn!

Cũng may, Lâm Dương đi cùng hai người kia, vậy thì việc cô chạy đi chơi dễ như ăn bánh.

Nhưng Hàn Thiếu Vy ơi Hàn Thiếu Vy, cái bánh mà cô sắp ăn đáng tiếc lại là một cái bánh xe bò.

Dưới nhà, có cả chục vệ sĩ cao to đứng trước mặt Lâm Dương. Cậu đi rồi, đời nào cậu lại để Hàn Thiếu Vy ở nhà một mình.

Đám vệ sĩ nhanh chóng được sắp xếp một cách dày đặc canh gác khắp nơi từ cổng vào đến cửa chính. Mọi ngóc ngách có thể chuồn ra ngoài cũng không chừa một lỗ nào.

Hàn Thiếu Nghi cùng ông nội ra đến cửa, mỗi người một ánh mắt. Hàn Thiếu Nghi gật gật đầu, tỏ ý rất hài lòng đối với sự sắp xếp này của Lâm Dương. Ông nội nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi, nhưng cũng lắc đầu cho qua.

Tiếng xe khởi động vang lên, đám vệ sĩ cúi gập người xuống chào, xe lăn bánh.

Hàn Thiếu Vy đang nằm thì nghe thấy tiếng khởi động xe vội chạy xuống nhà. Sao mọi người đi mà không nói với cô một tiếng? Gấp vậy sao?

Cả chào cũng không chào được tử tế.

Một bóng đen lấp ló ngoài cửa, sau đó thò hẳn mặt vào trong nhà. Hàn Thiếu Vy giật mình, tên vệ sĩ kính cẩn nói:

- Tiểu thư, mọi người đã đi rồi, cô cũng lên phòng nghỉ ngơi đi.

Cô ngạc nhiên:

- Anh từ đâu chui ra vậy?

- Tôi là người được sắp xếp tới đây để bảo vệ cô, thưa tiểu thư.

Hàn Thiếu Vy cười xuề xòa:

- Xùy xùy, bảo vệ cái gì chứ. Anh làm việc này cũng không dễ dàng gì, thôi vậy. - Cô rút trong túi áo khoác một cái thẻ vàng mới cứng. - Hôm nay anh tan ca rồi, về nhà đi.

Tên vệ sĩ cao to kia vẫn không nhúc nhích.

- Này! - Hàn Thiếu Vy huých nhẹ người tên kia. Người hắn cứng quá khiến cô chao đảo suýt ngã.

- Tiểu thư đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi đến đây để làm nhiệm vụ.

- Tôi đâu có làm khó các người chứ...- Quá mệt mỏi với tên vệ sĩ, Hàn Thiếu Vy thở dài thở ngắn, đột nhiên não phát hiện ra cái gì đó kì lạ, cơ mặt căng ra. - Gì cơ? “chúng tôi”? Còn có người nữa à?

Không đợi tên kia trả lời, cô vội vàng chạy ra cửa chính.

Trời ơi!!!

Cứ 5 mét vuông lại có một tên canh gác. Thế này khác gì giam giữ tử tù không?

Tên vệ sĩ đi ra cửa, nghiêng mình:

- Xin tiểu thư vào nhà, ngoài này nắng nóng, đen da đấy ạ.

Lý do lý trấu, bây giờ mới có 6 giờ 30 phút sáng, nắng còn chưa đến mông kìa!

- Ai thuê các người đến đây? - Cô giận dữ.

- Mời cô lên phòng. - Tên vệ sĩ đánh trống lảng câu hỏi của cô.

- Tôi hỏi anh, ai kêu anh đến đây?

Tên vệ sĩ chỉ cúi đầu.

Tức giận, cô quơ mấy quyển sách trên bàn rơi lộp độp xuống đất rồi dậm chân bình bịch chạy lên phòng.

Vừa đóng được cái cửa, điện thoại cô đã rung lên: “8 giờ ở vườn xx thuộc đường abc, không gặp không về”.

Hàn Thiếu Vy chạy ra mở cửa sổ, từ cửa chính ra đến cổng, tất cả những chỗ có thể trèo ra hoặc chui ra đều có người canh gác. Lần này có hóa thành tro cô cũng không ra khỏi nhà nổi.

Hmmm...

Chốc lát, trên gương mặt xinh xắn lại hiện lên một nụ cười quỷ dị. Cô vơ lấy điện thoại, nhắn tin cho người nào đó: “Bây giờ tôi không thể ra khỏi nhà, giúp tôi một việc...”. Ngắt máy, cô tiện tay đổi luôn tên số của người nào đó thành bác sĩ Trần.

*

A Hạn và Hạo Thiên ngồi rung đùi uống trà do Dương Hàn Phong pha. Hạo Thiên vẫn không thể tin được bạn mình có ngày lại trở thành bộ dạng như thế này.

- Lần đầu tiên được uống trà bạn tôi pha, cảm động quá. - Anh trêu chọc.

Hắn đang bận bịu với vụ trang trí bàn. Chọn khăn trải bàn, bình hoa, hộp rút giấy...các thứ các thứ làm hắn rối cả lên.

Bị Dương Hàn Phong bơ, Hạo Thiên lại ngồi lảm nhảm với A Hạn:

- Sắp được gặp cô xinh đẹp rồi, con có vui không?

- Dạ vui! - A Hạn tít mắt cười, anh nhẹ nhàng xoa đầu nhóc con, ngoan thật đấy.

Khi thấy Dương Hàn Phong có vẻ đỡ bận hơn rồi, Hạo Thiên mới bắt đầu kể lể:

- Chết, hình như hơi nhớ nhóc con của tao rồi thì phải. Tiếc là ở đây không vào được Facebook...

- Nhóc con của mày là ai? - Quả nhiên, hắn nghe xong liền đáp lại.

- Một cô bé cực kỳ cực kỳ đáng yêu. Thề, chẳng kém Vy Khánh hồi trước là bao. - Mắt Hạo Thiên lóng la lóng lánh.

- Xì, thế là mày không yêu được Vy Khánh nên tìm thế thân đấy à? - Dương Hàn Phong lắc đầu.

Hạo Thiên bỗng dưng trầm mặc. Quả thật là...phong thái của Hạ An là điều đầu tiên thu hút anh vì rất giống Vy Khánh ngày xưa. Nhưng mà...anh có thật sự chỉ coi Hạ An là thế thân không?

- Em ấy và Vy Khánh không giống nhau. - Anh chậm rãi nói.

- Ờ, thế thì tốt. - Hắn đã trải xong chiếc bàn, cũng là nhiệm vụ trang trí cuối cùng. Khu vườn nhỏ ngày hôm nay ấm áp lộng lẫy tràn đầy hương vị mùa xuân.

Dương Hàn Phong cầm điện thoại, khóe miệng cong lên, cười cười vỗ vai Hạo Thiên:

- Đi theo tao, chúng ta chơi trò bác sĩ.

Bây giờ đã là 7 giờ 30 phút sáng...

Hàn Thiếu Vy thay bộ váy, mặc một bộ đồ ngủ xuống nhà, mang bộ mặt ốm yếu nhất có thể, thở dốc tuột xuống cầu thang. Cô ôm ngực, hơi thở khó khăn thiếu điều ngã xuống đất.

Tên vệ sĩ thấy tiếng động liền chạy vào xem, thấy vậy mặt cắt không còn giọt máu:

- Tiểu thư, tiểu thư, cô không sao chứ?

Hàn Thiếu Vy mắt nhắm mắt mở, trong lòng thầm chửi “Nhìn mặt tôi có giống không sao không?”

Cô nuốt nước bọt, thều thào, đưa điện thoại cho lão:

- Có, nhiều sao lắm, anh làm ơn...gọi bác sĩ Trần giùm tôi...

Trong lúc này thì lão vệ sĩ còn não đâu mà nghĩ nhiều, cầm ngay lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Trần. Chả hiểu sao, chỉ 3 phút sau bọn họ đã thấy xe của “bác sĩ Trần” đỗ ở cổng.

Bác sĩ Trần và y tá của anh ta đều đeo khẩu trang nhưng vẫn toát ra vẻ khí chất. Hắn cùng Hạo Thiên chạy vào nhà, tất cả vệ sĩ đều nhường lối cho hắn đi. Dám phản lại mới lạ, cô tiểu thư cành vàng lá ngọc kia mà có mệnh hệ gì chắc bọn họ cũng đi theo luôn.

Hàn Thiếu Vy he hé mắt, nháy nháy tín hiệu, may mà có khẩu trang, không thì đám người kia đã nhìn thấy vẻ mặt cười như bố đẻ của một vị bác sĩ khi thấy bệnh nhân đang hấp hối.

Dương Hàn Phong bế cô lên, nói với tên vệ sĩ gần đó nhất:

- Tình hình rất nguy kịch, phải chuyển cô ấy đến bệnh viện gấp.

- Vâng, vâng! - Tên đó đần thối gật đầu như gà mổ thóc, luống cuống sai người đi chuẩn bị xe.

Thế là, ý xời, Hàn Thiếu Vy dễ dàng ra khỏi nhà. Dương Hàn Phong cùng cô ngồi ở ghế sau, thi nhau cười nắc nẻ.

Ngó lại, hình như đã cắt đuôi được đám người kia rồi. Cô thở phào, cười vui vẻ, vỗ vai hắn:

- Cảm ơn nhé, “bác sĩ Trần”.

- Em báo đáp thế nào đây? - Hắn khép hờ mắt.

- Anh hay nhỉ, mới đến đây có vài tháng mà cái gì cũng đòi báo đáp. Cái màn lấy thân báo đáp chỉ dành cho mấy cô gái không có tiền thôi, còn tiểu thư tôi đây, thứ không thiếu nhất chính là tiền. - Hàn Thiếu Vy hôm nay ăn nhầm cái gì mà tự phụ ghê gớm, lên mặt với Dương Hàn Phong.

- Ai nói với em là tôi muốn em lấy thân báo đáp? E là em tự mình đa tình thôi. - Hắn cười khả ố.

Hàn Thiếu Vy quê một cục, mặt đỏ lựng, không nói gì. Sau đó hắn dỗ thế nào cũng không chịu nói chuyện. Ai bảo anh dám trêu chọc lão nương.

*

Lâm Dương đang lái xe về thì nhận được điện thoại từ phía đám vệ sĩ nói tiểu thư đột nhiên ngã bệnh, nhưng hiện đã đưa đến bệnh viện rồi. Cậu hoài nghi, hỏi thêm:

- Bệnh viện nào?

- Tôi...tôi cũng không rõ. Có một nhóm người đã đi theo xe của bác sĩ Trần đến bệnh viện rồi. Còn chúng tôi vẫn đang ở biệt thự.

- Bác sĩ Trần nào?

- Bác sĩ của gia đình ạ? Lâm tiên sinh, anh không biết anh ta sao?

Nhận ra đã bị lừa, Lâm Dương tức giận đạp chân ga:

- Hàn gia không hề có bác sĩ Trần nào cả! Các người...mười mấy người mà cũng không trông nổi một cô gái. Biến hết đi!

Lâm Dương phóng như bay trên đường cao tốc, đến mạng cũng không cần nữa.

Hàn Thiếu Vy, sao cậu lại như vậy?

Chương 204:


Hàn Thiếu Vy đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bị giật mình bởi những ánh đèn flash. Không ít những người đi đường thấy một đôi nam nữ có nhan sắc đỉnh cao như thế liền lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dương Hàn Phong không muốn lớn tiếng kêu bọn họ đi sợ làm cô tỉnh giấc, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ra sau bịt mắt cô lại. Bọn họ thấy vậy cũng hiểu ý mà dần tản đi hết.


Nửa tiếng sau, Hàn Thiếu Vy choàng tỉnh, chỗ ngủ êm ái như vậy hóa ra là vai của Dương Hàn Phong. Cô gạt tay hắn ra, hắng giọng cho tỉnh ngủ. Hắn cười tươi:


- Ngủ xong rồi sao? Vẫn chưa đến giờ mà.


- Ngủ đến lúc đấy thì tôi vừa ngái ngủ vừa ngắm đèn trời chắc.


Nghe vậy, hắn gật gù đồng tình, mũi thính ngửi thấy mùi kẹo xiên que liền nảy ra một ý:


- Đói chưa? Chúng ta đi ăn gì cho tỉnh ngủ nhé?


- Không cần đâu, tôi không đói.


Nói thế nhưng Hàn Thiếu Vy cũng căng mũi lên ngửi ngửi, oa, đúng là mùi thịt xiên cô thích, trong bụng không chút kiêng nể lời vừa rồi mà phát ra những tiếng ọc ọc rõ ràng.


Đến nước này cô muốn chối cũng không được...


Dương Hàn Phong cười nín thở, mím môi nhìn ra phía bờ hồ:


- Ừm...thân thể này của em khá trung thực đấy.


- ... - Hàn Thiếu Vy ngượng chín mặt, nhấc mông lên không nổi nữa.


- Thôi nào, đừng nháo nữa. Đứng lên rồi sẽ mua cho em 100 xiên thịt. - Dương Hàn Phong đứng dậy kéo cô.


- Anh đang nuôi lợn đấy à? Tôi không đi.


- Nhất quyết không đi à? - Hắn nghiêm túc.


- Nhất quyết không đi.


Dương Hàn Phong gật gù, cô vẫn khó chiều như lúc trước, kéo ống tay lên cao một chút, hít thở sâu rồi ngồi xuống bế sốc cô lên.


Hàn Thiếu Vy cảm giác đầu quay như chong chóng, lại đang bị hắn bế đứng như thế này giãy giụa là ngã vỡ mồm, điều tốt nhất bây giờ nên làm là...kéo tóc hắn.




Thế là cứ mỗi bước đi của hắn lại bị cô kéo tóc về phía ngược lại, thành ra mặt ai cũng dở khóc dở cười. Họ đi đến đâu chỗ đó liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hàn Thiếu Vy:


- Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống, anh định bắt cóc tôi đấy à? Thả tôi xuốngggggg!


- Em nhỏ tiếng lại một chút không người ta lại nghĩ em đang cố tình khoe rằng mình có một anh người yêu đẹp trai.


- Tôi không có!!


- Vậy thì ngoan ngoãn yên lặng bám vào cổ tôi cho đỡ mỏi, sắp đến chỗ ăn rồi.


Hàn Thiếu Vy đành ấm ức buông tóc hắn ra, nhìn xung quanh thấy hắn nói cũng đúng, cô có hơi to mồm, có khi làm người ta nghĩ bậy nghĩ bạ thật.


Đến quầy thịt xiên, Dương Hàn Phong đặt cô xuống một cách...không nhẹ nhàng, cũng chẳng cục súc, nhưng cô vừa nghe tiếng độp phát ra từ dưới mông.


- Ông chủ, cho 10 xiên thịt đi.


- Đến đây ~.


Thịt xiên ở đây vừa thơm vừa ngon khiến Hàn Thiếu Vy vừa ăn đã nghiện. Khi đi cùng với anh trai và Lâm Dương cô chưa bao giờ được ăn những đồ ăn ngon như thế này. Ánh đèn sáng lập lòe, khói nghi ngút cùng mùi đồ ăn bốc lên, những âm thanh xèo xèo bên tai k.ch thích vị giác. Chưa đến năm phút 10 xiên thịt đã đi tong.


Dương Hàn Phong cười không ra cười, mếu chẳng ra mếu, méo xẹo hỏi cô:


- Hàn Thiếu Nghi bỏ đói em à?


Đầu nhỏ khẽ lắc, hắn cười khổ, hỏi thêm:


- Có muốn ăn nữa không?


Đầu nhỏ lại gật gật.


- Mấy xiên?


Hàn Thiếu Vy khẽ giơ một ngón tay lên, mắt chớp chớp. Hắn nheo mắt nghi ngờ:


- Em chắc chắn chứ?


Hai ngón.


- Hửm?


Năm ngón.


Nếu cứ hỏi như thế này chắc chắn càng về sau càng tăng, Dương Hàn Phong vòng tay qua eo cô kéo lại gần mình, hào phóng gọi thêm:


- Ông chủ, 50 xiên nữa.


Hàn Thiếu Vy giật mình, nhìn ngó xung quanh rồi khẽ nói vào tai hắn:


- Tôi nói 5 xiên thôi mà!


- Chẳng lẽ tôi chỉ gọi cho mỗi mình em? - Dương Hàn Phong dí đầu cô.


Tuy thịt xiên nướng ngon không tả được nhưng hắn gọi nhiều như vậy, nếu ăn không hết thì sẽ rất lãng phí.


Hơn nữa bây giờ hắn cũng là một kẻ không có tiền mà...


Tự nhiên cô thấy hơi áy náy. Giá mà lúc trốn đi cô đem theo tiền, bây giờ đã không phải mặt dày ăn không của hắn.


Thịt xiên đã được mang ra, trước khi đi ông chủ còn cười khà khà chọc ghẹo:


- Từng này thì hai người phải ăn nhanh mới kịp lễ hội đấy.


- Không sao mà, ông không thấy tôi đang đi cùng Chư Bát Giới hay sao. - Dương Hàn Phong thích thú tiếp nối chọc ngoáy.


Hừm, anh có tin tôi lấy cuốc bổ vào mồm anh không?


Hắn thấy cô cứ đơ người ra, môi mím vào liền cầm lấy một xiên, le ve trước mũi cô:


- Thịt gì mà thơm thơm thế...


- Bữa ăn hôm nay coi như là tôi nợ anh, lần sau tôi nhất định sẽ mời lại. - Cô nghiêm túc.





Dương Hàn Phong tắt chế độ giải trí, mặt cứng lại một chút, đây chẳng phải kết quả hắn mong đợi hay sao??


- Hmmm, nếu Hàn tiểu thư có thành ý như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối được. Này, ăn đi.


Hàn Thiếu Vy cầm lấy một xiên ăn nhồm nhoàm.


Hai xiên.


Ba xiên.


...


Mười xiên...


Mười lăm xiên...


- Tôi không ăn nổi nữa rồi, no quá đi mất.


Hàn Thiếu Vy vừa ôm bụng vừa ưỡn người ra phía sau để thở. Nãy giờ hắn cũng chỉ xử lý xong vài xiên, đủ no rồi.


- Đã bảo anh gọi ít thôi, bây giờ thừa đầy ra đấy anh không thấy lãng phí à? Người giàu các anh đúng là không biết tiết kiệm gì hết.


Hàn Thiếu Vy nhìn mấy bé thịt xiên nướng thừa trên bàn, bức xúc nói.


- Gì mà người giàu các anh, tôi so với em thì chỉ bằng một cái búng tay. - Dương Hàn Phong ngả lưng về sau.




- Đó là anh tôi, ông tôi giàu, tôi đâu có tiền đâu. Thực ra tôi rất ngưỡng mộ họ, đột nhiên thấy mình trở thành kiểu phụ nữ sùng bái đồng tiền mất rồi.


- Vậy thì tôi phải trở thành người có rất nhiều tiền, để cho em chỉ được sùng bái một mình tôi thôi. - Hắn cười, mồm ngoác ra tận mang tai.


- Chẳng phải bây giờ anh đang giàu nứt đố đổ vách à. Là cái đầu anh có bệnh, mò sang bên đây làm người không có tiền.


Hắn chỉ biết lắc đầu cười, cô vẫn còn kì thị hắn vì chuyện sang đây làm mấy thứ vô bổ.


Ông chủ tiệm thịt xiên nhẹ nhàng ló đầu ra, chỉ lên chiếc đồng hồ cũ sắp đến 12 giờ:


- Hai cô cậu mau mau một chút đi không muộn mất giờ.


- Ông chủ, chỗ thịt này gói lại cho cháu đi ạ, vừa đi vừa ăn chắc không vấn đề.


- Được thôi.


Hắn và Hàn Thiếu Vy rời tiệm với một bọc thịt xiên. Mọi người đã tập trung rất đông trước quảng trường gần bờ hồ. Nơi này rất rộng rãi, lại còn lấp lánh ánh đèn trên mặt hồ. Cô và Dương Hàn Phong mua hai cái đèn trời, hí ha hí hửng chạy ra bờ hồ. Nhìn kĩ mới ra, ở đây có 10 người thì có đến 4 cặp tình nhân, bằng chứng là họ đều thả-chung-một-cái-đèn.


*


Lâm Dương hoàn thành xong bản thiết kế, môi nở một nụ cười thỏa mãn. Nhấc tay lên xem giờ, ài, không ngờ hôm nay hoàn thành xong sớm như vậy, quả nhiên lên tay rồi.


Cậu xuống nhà rót một ly nước, căn nhà im lặng đến nỗi nghe tiếng rót nước như thác đổ. Giờ này mọi người đã ngủ hết rồi, lên thăm tiểu tổ tông của cậu một chút rồi cũng đi ngủ thôi.




Mở cửa, căn phòng tối om làm cậu hơi ngạc nhiên. Không phải cô luôn để đèn ngủ rất sáng mới ngủ được sao, hôm nay lại không có lấy một tia sáng nào lọt vào phòng. Bật đèn, hình như cô đang ngủ trùm chăn kín đầu trên giường, chắc lại gặp ác mộng rồi. Nhưng ngủ như vậy nhất định rất khó thở.


Lâm Dương nhẹ nhàng lật chăn ra, người đâu rồi?


Cửa sổ đều đóng khóa, rèm cũng được kéo ngay ngắn, khi nãy xuống nhà cậu cũng đã kiểm tra kĩ cửa, đã đóng rất chặt từ trong rồi. Vậy Hàn Thiếu Vy cô ấy ra ngoài bằng cách nào?


Nhà vệ sinh cũng không có người, một cảm giác lo lắng ập tới, nửa đêm nửa hôm thế này, cô ấy có thể đi đâu được chứ?


Lâm Dương mặc vội chiếc áo khoác, chạy như bay đi lấy xe. Tạm thời cậu sẽ đi tìm một mình để Hàn Thiếu Nghi không phải lo lắng.


*


Loay hoay viết ước nguyện, Hàn Thiếu Vy nhăn mặt nhăn mày. Cuộc đời cô còn cái thứ gì không đạt được nữa đâu. Gia cảnh ngon lành, gia đình ấm áp, bản thân cũng vô cùng xuất sắc, còn cái gọi là tình yêu thì...


Bây giờ chưa bàn đến đi.


- Em không viết ước nguyện à?


Dương Hàn Phong ngó ngó vào trong mảnh giấy để xem lén, ai ngờ bên trong vẫn trắng trơn. Trong khi đó tờ giấy của hắn đã viết kín không hở một chỗ nào.


- Tôi chẳng biết ước cái gì nữa.


- Nghĩa là em đang rất hài lòng với cuộc sống của mình, đúng không?


- Chắc là vậy đi...


Mọi người đều chờ đợi thời khắc điểm 12 giờ, hàng trăm hàng nghìn ánh đèn sáng rực cả quảng trường. Lâm Dương trên xe cũng bị lóa mắt bởi ánh sáng hắt lên từ mặt hồ. Ở đây có gì náo nhiệt vậy nhỉ, Tiểu Vy chắc chắn không đi xa được, cô ấy có lẽ đang ở trong đám người kia?


Đỗ xe xong, Lâm Dương vội vàng chạy đến quảng trường, vớ vẩn hỏi một người đàn ông khá lớn tuổi đang đứng có vẻ háo hức:


- Anh ơi, ở đây có việc gì vậy?


- Cậu là người ở nơi khác đến sao? - Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên.


- Không có, tôi là người ở đây.


- Người ở đây mà không biết lễ hội đèn trời, bốn năm mới tổ chức một lần đó. Aiza người trẻ bây giờ thật là...


Nói xong anh ta nhìn đồng hồ, hét lên:


- Ể, còn vài phút nữa là lễ hội bắt đầu rồi, cậu trai trẻ mau đi mua đèn đi, ước nguyện rất linh đó!


- Cảm ơn anh nhé, chắc không cần đâu, tôi đang đi tìm người.


Lâm Dương băn khoăn hòa vào đám người náo nhiệt, ai nấy đều đếm từng giây từng khắc chờ đợi đến 12 giờ. Cậu cũng đứng sững lại một lúc. Đông người như thế này tìm cũng khó, đợi sau khi lễ hội kết thúc đi tìm có lẽ sẽ dễ hơn.


Cả quảng trường rộn tiếng đếm của mọi người...


1


2


3


Tiếng chuông lớn vang lên, hàng trăm chiếc đèn nhỏ được thả lên bầu trời dưới hàng nghìn ánh mắt đầy mong đợi của những người thả đèn. Một khoảnh khắc đẹp đẽ không một từ ngữ nào có thể lột tả. Lâm Dương chỉ lặng nhìn những chùm đèn cùng ước nguyện của người khác từ từ bay lên. Một phụ nữ trẻ chọt chọt vào vai cậu, cười tươi:





- Anh trai, không mua được đèn sao?


Cậu hơi đứng hình một chút, sau đó gật đầu.


- Vậy thì anh ước đi, nhìn lên trời rồi ước cũng được mà. Nhìn anh giống kẻ thất tình lắm ấy. Haha...


Lâm Dương cũng chỉ cười nhạt. Cậu lúc nào mà chả thất tình, cô ấy có bao giờ để ý đến đâu.


Những chiếc đèn bay lên cao dần, có những cái bị gió thổi bay đi, có những cái đang bay bị tắt lửa mà rơi xuống mặt hồ, có những cái còn chưa kịp thả đã bị tắt luôn.


Điển hình là đèn của Dương Hàn Phong.


Hắn dở khóc dở cười với cái đèn xẹp lép, bối rối nhìn Hàn Thiếu Vy, đèn của cô đã bay rất xa rồi. Cô ngồi xuống xem xét, hóa ra chỗ châm lửa của hắn bị làm rởm nên không cháy được bao lâu. Khẽ thở dài chép miệng, cô lắc đầu nhìn hắn:


- Lạy chuối trên cây, chắc anh viết ước nguyện gì không thể thực hiện nên mới không thả được đèn đấy.


- Không thể thực hiện sao? - Dương Hàn Phong rơi vào trầm tư.


Nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của hắn, tự nhiên Hàn Thiếu Vy thấy mình đùa hơi quá rồi, vội vàng bào chữa:


- Tôi đùa đó. Anh mua phải đèn rởm thôi, bỏ đi.


- Không, tôi nhất định sẽ làm nó bay được lên.


Dương Hàn Phong nghiêm túc nói, cổ họng hắn như có gì nghẹn lại. Hắn nhất định phải để cái đèn này bay được lên, nhất định phải khiến cô quay về bên cạnh hắn.


Dương Hàn Phong tỉ mỉ ngồi xuống bóc từng mảnh dây dù ra để làm ngòi lửa, môi mím chặt. Ước nguyện của hắn phải được thực hiện.


Hàn Thiếu Vy nhìn thấy hắn cố gắng đến vậy, trong lòng bỗng dưng như có một mũi tên đâm trúng. Cô xích lại gần hắn, hỏi nhỏ:


- Rốt cuộc trong đó anh viết cái gì?


Hắn không trả lời, chỉ hướng mắt lên nhìn, sau đó lại tập trung bóc dây. Không thể đứng nhìn, cô lập tức chạm vào tay hắn:


- Để tôi giúp anh.


Dương Hàn Phong vui mừng run rẩy, thứ gì đó trong cổ họng cũng dần xuôi xuống. Thời khắc tay cô chạm vào hắn, giống như có cả thế giới trong tay.


Ngòi châm lửa cuối cùng cũng xong, hắn bật lửa đốt. Ngọn lửa màu cam lóe lên trong không gian, soi rọi vào hai khuôn mặt tươi cười đang nhìn nhau. Hai người ở hai bên, cùng một lúc thả chiếc đèn từ từ bay lên cao. Dương Hàn Phong cảm thấy không lúc nào ấm áp bằng bây giờ.




Nhìn cô đang luôn mắt hướng theo chiếc đèn của hai người, hắn buột miệng hỏi:


- Vui không?


- Ừm. - Hàn Thiếu Vy gật đầu.


- Tức là ở bên tôi, em thấy vui?


- Đừng có tưởng bở.


Hàn Thiếu Vy khẽ lườm hắn, bỗng một hình dáng quen nhức mắt lọt vào đồng tử. Ôi mẹ ơi, Lâm Dương, cậu ta sao lại ra đây?


Hàn Thiếu Vy mặt nhăn như đít khỉ, quay lưng lại tìm cách trốn đi. Ai ngờ lại bị tên óc lợn Dương Hàn Phong nắm cổ áo giữ lại:


- Sao? Ngại quá nên định trốn à?


- Đồ thần kinh, tôi đang trốn Lâm Dương.


- Lâm Dương? - Hắn phải mất ba giây để load lại cái tên này. - Đâu?


- Phía sau anh...


Dương Hàn Phong buông áo cô ra, quay về phía sau. Ồ, quả nhiên thấy tên âm binh họ Lâm đang đứng, hình như còn đang tìm ai đó.


Quay lại, Hàn Thiếu Vy đã chuồn mất từ bao giờ.


Dương Hàn Phong cười cười, làm sao bây giờ, hắn tự nhiên lại muốn thấy Lâm tiên sinh hết hồn một phen.


Thế là, hắn cố hết sức để lảng vảng trước mặt Lâm Dương nhưng giả vờ không nhìn thấy. Hắn được như ý nguyện khi Lâm Dương thấy một bóng dáng khá quen liền kéo tay áo giữ lại.


- Sao lại là anh? - Cậu nhíu mày.


- Ô, Lâm Thiên Khánh, là cậu đấy à? Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.


- Sao anh lại ở đây? - Lâm Dương không vui hỏi.


- Sao tôi lại không được ở đây? À, tôi đi ngắm đèn trời cùng bạn gái, không được sao?


- Bạn gái? - Cậu khẽ nâng cánh môi.


- Ừ đúng rồi, bạn gái đó.


- Bạn gái anh đâu rồi?


- À, cô ấy hả, biết tôi thích ăn kem nên đã đặc biệt đích thân đi mua kem rồi. Cậu xem người bạn gái này của tôi có phải rất ngọt ngào không?


- Vậy thì chúc mừng anh. - Cậu cười nhẹ.


Dương Hàn Phong cười như điên trong lòng. Không biết từ khi nào hắn trở nên lắm lời như thế này nữa.


Nhìn từ đầu đến chân hắn, ngay từ đầu Lâm Dương cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là bộ quần áo hắn đang mặc. Người bạn gái đó của hắn chắc là thích kiểu thời trang này.


- À, cậu cũng đến đây ngắm đèn sao? Đi một mình à? - Dương Hàn Phong cắn cắn lưỡi, hỏi.


- Cứ cho là vậy.


- Sao nhìn cậu cứ như đang muốn tìm ai đó thế nhỉ...


- Cũng không phải là việc của anh. Không sớm nữa, lễ hội sắp kết thúc rồi, cũng nên về thôi.


- Ok? - Dương Hàn Phong nhún vai. - Cậu không muốn xem xem bạn gái tôi trông như thế nào sao?


- Không có hứng.


Lâm Dương quay người bước đi, không quên giơ tay tạm biệt. Tìm hết đám người này rồi cũng không thấy Tiểu Vy đâu, cậu phải về nhà báo cho Hàn Thiếu Nghi biết.


Dương Hàn Phong cười một kiểu rất man rợ, không ngờ khiêu khích đình địch lại kí,ch thích như thế này. Nói chung là, hôm nay là một ngày đẹp trời, ừm, rất đẹp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp