Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 256| Đinh tử


2 năm

trướctiếp

Tôn thị nói: "Còn có cha của Hạ Cô, một tháng trước bị trúng gió, nằm liệt giường, không dậy nổi. Vốn sinh hoạt trong nhà khó khăn, cha nàng vừa bệnh, lại càng như tuyết thêm sương, lão bà tử lớn tuổi, toàn thân đều là tật bệnh, không làm ăn được, cả nhà đều dựa vào mình Hạ Cô nuôi sống, còn tiền bốc thuốc cho cha nàng, toàn dựa vào củi nàng lên núi đốn, thật là cực khổ đứa nhỏ này rồi."

Lục Thanh Lam nghe được có chút động dung. "Trong nhà không cày ruộng sao?"

"Tổ tiên của cha Hạ Cô nàng vốn truyền lại vài mẫu đất cằn, nhưng những năm này dần dà cũng bị nhóm nhà giàu mua đi, xây biệt viện, toàn gia chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào đốn củi mà sống."

Kinh thành là dưới chân thiên tử, quyền quý và phú thương tụ tập, tùy tiện lấy ra một người đều là bọn họ chọc không nổi, sợ là lúc những người này mua đất, hẳn là đã dùng một vài thủ đoạn hèn hạ. Lục Thanh Lam gật đầu, lại nhìn căn phòng này một chút, trong vương phủ hạ nhân hạ đẳng nhất, ở sợ cũng tốt hơn gấp mười lần bọn họ.

Cuộc sống của con dân Đại Tề hiện giờ trôi qua như vậy sao?

Nàng dằn lòng, hỏi: "Ta có một việc muốn hỏi bà bà, Hạ Cô thật sự là nữ nhi thân sinh của ngài sao?"

Sắc mặt Tôn thị biến hóa: "Cái này, ta..." Nàng không muốn nói tiếp, tựa hồ có chút ẩn tình khó nói.

Thanh Phong nghiêm nghị quát lớn: "Trước mặt vương phi, ngươi dám nói dối sao?"

Tôn thị bị làm cho sợ đến lại muốn quỳ xuống, Lục Thanh Lam đưa tay ngăn cản Thanh Phong, nàng nói với Tôn thị: "Ta muốn nghe lời thật." Giọng nói mặc dù không nặng, nhưng toát ra một cỗ uy nghiêm của bậc trên một cách tự nhiên, lại làm cho Tôn thị không dám nói dối.

Tôn thị sửa lại giọng một chút, nói: "Hồi bẩm vương phi, Hạ Cô quả thật không phải là nữ nhi thân sinh của ta và lão đầu tử. Nàng là lão đầu tử nhặt về từ dưới chân núi."

"Nhặt về?" Lông mày Lục Thanh Lam nhướng lên, trên mặt lộ ra vẻ đương nhiên.

"Đó đại khái là nửa năm trước, lão đầu tử nhà ta theo thường lệ lên núi đốn củi, lúc trở lại, thấy Hạ Cô hôn mê bất tỉnh ở dưới chân núi, liền cứu nàng trở về. Ta đút chút nước canh cho nàng, nàng liền tỉnh lại, chúng ta hỏi nàng từ đâu tới, tên gọi là gì, nàng ngây ngốc, nói rằng mình đã quên, cái gì cũng không nghĩ ra, cái gì cũng không nhớ rõ. Chúng ta thấy nàng đáng thương, liền chứa chấp nàng, bởi vì lúc trước chúng ta có một nữ nhi, tên gọi là Hạ Cô, nàng không nhớ ra được mình tên gọi là gì, chúng ta liền gọi nàng là Hạ Cô."

Thì ra là như vậy.

Nửa năm trước. Tính toán thời gian, nàng và Tiêu Thiểu Giác thoát khỏi sự đuổi bắt của Nhị hoàng tử là tám chín tháng trước. Lúc ấy Đại Vân rơi xuống từ trên vách núi, phía dưới là một con sông lớn, nếu nàng may mắn còn sống, trải qua hơn một tháng mới trở về kinh sư, cực kỳ hợp lý.

Trong nội tâm nàng càng kích động, cơ hồ có thể kết luận Hạ Cô chính là Đại Vân.

Lại hỏi một vài chi tiết, nàng nói: "Tôn bà bà, Hạ Cô có duyên với ta, ta muốn mang nàng về vương phủ trị liệu, ngươi thấy thế nào?"

Tôn bà bà nghe xong mặt liền biến sắc. "Chuyện này..." Nàng và Hạ Cô sớm chiều ở chung hơn nửa năm, sớm có tình cảm thâm sâu, sao nỡ để nàng đi như vậy?

Hạ Cô trốn sau lưng Tôn bà bà, nói: "Ta không đi, không đi!" Nàng nói chuyện, lộ ra khẩu âm kinh sư, Lục Thanh Lam càng cao hứng.

Nàng cười đứng dậy, "Ta biết các ngươi lo lắng cái gì! Ta sẽ dẫn ngươi và trượng phu ngươi cùng đến vương phủ dưỡng thương, các ngươi rốt cuộc không cần nghèo túng nữa, các ngươi cảm thấy thế nào? Đến lúc đó ta sẽ mời đại phu trị liệu cho trượng phu ngươi, nói không chừng có thể trị khỏi bệnh trúng gió của hắn đấy."

Không đợi Tôn thị và Hạ Cô nói chuyện, Thanh Phong đã nói: "Ân tình trời cao đất dày của vương phi, các ngươi còn không mau tạ ơn."

Trong lòng Tôn thị vẫn còn có chút thấp thỏm, nhưng rốt cuộc không dám trái.

Lục Thanh Lam nóng lòng, vốn muốn trực tiếp đón Đại Vân trở về phủ. Nhưng Tôn bà bà và Đại Vân không nỡ bỏ đồ đạc trong nhà, còn muốn dọn dẹp một chút mới có thể đi theo nàng về phủ, Lục Thanh Lam liền dẹp đường hồi phủ trước.

Lúc nàng trở về, trời đã tối mưa lất phất. Tiêu Thiểu Giác hạ triều liền hồi phủ, trở về sớm hơn nàng, không thấy thê tử, hắn có chút lo lắng, dẫn người ra ngoài tìm, hai người gặp nhau ở trên đường cách vương phủ hơn hai dặm.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng rốt cuộc trở lại, thở phào nhẹ nhõm, xuống ngựa tiến vào trong xe, hỏi: "Sao giờ nàng mới trở về?"

Lục Thanh Lam cũng nói: "Sao vương gia lại ở chỗ này?" Chợt nhận ra: "Là tới đón ta sao?" Tâm tình nhất thời vui vẻ hơn.

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: "Biết ta lo lắng cho nàng, còn không sớm trở về?"

Tâm tình Lục Thanh Lam vui vẻ, ôm cổ hắn, hôn một cái ở trên mặt hắn: "Vương gia đoán xem, hôm nay ta gặp được người nào?"

Tiêu Thiểu Giác đoán một vòng, cũng không đoán ra, Lục Thanh Lam nhịn không được công bố đáp án, "Là Đại Vân!"

Tiêu Thiểu Giác cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Sao có thể?"

Lục Thanh Lam liền đem chuyện hôm nay ở Đại Từ tự gặp được Đại Vân như thế nào nói một lần. Cuối cùng nói: "Ta ngày mai sẽ phái người đi đón cả nhà ba người bọn họ trở về. Chàng không biết, Đại Vân ở hộ nông gia đó chịu bao nhiêu khổ đâu!" Nói liên miên đem những gì nàng biết được nói một lần.

Tiêu Thiểu Giác "Ồ" một tiếng: "Nếu thật sự là Đại Vân, nàng nhiều lần cứu tính mạng của nàng, nên đón nàng về phủ, phụng dưỡng."

Lục Thanh Lam kịp nhận ra, "Ý của chàng là, Đại Vân này có thể là giả ư?" Nàng cười cười, "Sao có thể? Trên đời làm sao có thể có hai người bộ dạng giống nhau như đúc."

Tiêu Thiểu Giác nói: "Giang hồ hiểm ác, chuyện gì cũng có thể phát sinh." Hắn ôm sát eo nhỏ của nàng, "Chuyện này nàng cũng đừng quan tâm, chờ ta điều tra rõ lai lịch gia đình này đã, nếu không có vấn đề, ta sẽ đón bọn họ trở về."

Lục Thanh Lam cực kỳ tin cậy sự chuyên nghiệp của hắn, mặc dù trong lòng sốt ruột, vẫn nói: "Ta nghe vương gia."

Tiêu Thiểu Giác hết sức hài lòng, hôn "chụt" một cái ở trên trán của nàng. Sau đó rất tự nhiên chuyển đề tài, "Tỷ tỷ của nàng đều đã mang thai đứa thứ hai rồi, chúng ta cũng không thể để bị thụt lùi quá xa, cũng phải cố gắng thêm, cố gắng đuổi theo mới được." Nói xong tay liền không khách khí tiến vào trong vạt áo của nàng.

"Này! Đây là trên xe ngựa..." Lời còn chưa nói hết, Tiêu Thiểu Giác đã ngăn lại miệng của nàng.

Sau đó mấy ngày, Tiêu Thiểu Giác phái tâm phúc đắc lực, tra xét ngọn nguồn cả nhà Tôn bà bà, lại tự mình gặp Đại Vân một lần, cảm thấy cũng không có gì khả nghi, lúc này mới đón cả nhà Đại Vân trở về phủ.

Đại Vân có thể là lúc rơi xuống vách núi thương tổn đầu óc, chẳng những quên hết thảy lúc trước, cả người đều trở nên có chút ngẩn ngơ ngây ngốc, may mà nàng mơ hồ nhớ được quê của mình là ở kinh sư, cho nên tốn mấy tháng một đường từ Ung Châu màn trời chiếu đất trở về kinh sư, hết thảy lý lẽ đều kín kẽ, Tiêu Thiểu Giác cũng không còn hoài nghi nữa.

Thư phòng Yến vương phủ.

Tiêu Thiểu Huyền đang lật xem công văn của triều đình, từ lúc hắn bán đứng Tiêu Thiểu Cảnh bảo vệ vương vị, đã hỏng hết danh tiếng, rất nhiều triều thần vốn bị hắn thu mua mượn sức qua lại rất thân với hắn đều vạch rõ giới hạn cùng hắn, hắn hiện tại cũng rất ít đi đến những trường hợp đông người.

Thái giám thiếp thân Lý Thế đi đến. "Vương gia... Nô tài có chuyện quan trọng hồi bẩm."

Tiêu Thiểu Huyền gật đầu, cho lui toàn bộ hạ nhân hầu hạ trong phòng, mới nói: "Chuyện gì, nói đi."

Lý Thế lúc này mới vui vẻ nói: "Đinh tử*. . . đã thành công gài vào."

(*) 钉子: cái đinh; ở đây ám chỉ người nằm vùng.

"À", trong đôi mắt của Tiêu Thiểu Huyền đột nhiên lóe ra một tia sáng, "Không lộ ra sơ hở gì chứ?"

"Vương gia thần cơ diệu toán, sao có thể lộ sơ hở?" Lý Thế nịnh nọt. "Huống chi đối với hai lão nông dân hàng thật giá thật, chúng ta vì gài đinh tử này, tốn thời gian gần một năm để sắp đặt."

Tiêu Thiểu Huyền gật đầu: "Rất tốt, ngươi phái người truyền tin cho đinh tử, bảo nàng ngàn vạn cẩn thận. . ." Suy nghĩ một chút, hắn lại phân phó: "Nửa năm này tạm thời ẩn núp, không nên gửi tình báo gì. Đinh tử này, tương lai bổn vương có chỗ dùng."

Tiêu Thiểu Giác đón một nhà ba người Đại Vân đến vương phủ, đặc biệt cho bọn họ một tiểu viện để ở lại. Lục Thanh Lam thường xuyên đến thăm Hạ Cô, hơn nữa còn mời đại phu tới xem bệnh cho trượng phu của Tôn bà bà, bệnh tình của hắn vốn không nghiêm trọng, chẳng qua là bởi vì nhà nghèo không mời nổi đại phu thôi. Hiện giờ có đại phu xem bệnh, trượng phu của Tôn bà bà rất nhanh đã có khởi sắc, mặc dù không đến mức khôi phục như lúc ban đầu, có thể để hắn làm việc, nhưng đủ để chống gậy đi lại rồi.

Lục Thanh Lam rảnh rỗi liền đến tiểu viện thăm bọn họ, Tôn bà bà thiên ân vạn tạ đối với Lục Thanh Lam. Hạ Cô ban đầu có chút cảnh giác đề phòng đối với nàng, thời gian dài, cũng chầm chậm buông lỏng một chút.

Lục Thanh Lam mời Cù Ngọc Tuyền tự mình xem bệnh cho nàng, Cù Ngọc Tuyền quả nhiên phát hiện cái gáy của nàng bị va chạm quá mạnh, nàng sở dĩ quên chuyện cũ trước kia, trở nên si ngốc ngây ngô, đại khái cũng là bởi vì điểm này.

Về phần nàng vì sao chỉ nhớ được nhà ở kinh sư, ngay cả Cù Ngọc Tuyền cũng không nghĩ thông. Nên biết não người là phức tạp nhất, cho dù là thần y như Cù Ngọc Tuyền, với chứng bệnh của phương diện này cũng khó mà chẩn đoán chính xác.

Đến đây, ngay cả hoài nghi cuối cùng của Lục Thanh Lam đều bị tiêu trừ. Chẳng qua là Hạ Cô không thích bị gọi là "Đại Vân", Lục Thanh Lam liền đổi gọi nàng là Hạ Cô.

Ngày hôm đó dùng xong bữa sáng, Lục Thanh Lam đang ở trong khách sảnh xử trí gia vụ. Có nha hoàn đi vào bẩm báo: "Biểu tiểu thư tới."

Lục Thanh Lam thả sổ sách trong tay ra, phân phó nói: "Mời tiến vào." Từ lần trước ở Đại Từ tự xem mắt xong, Lục Thanh Lam liền quyết định không quan tâm chuyện của Hạ Như nữa. Mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, ngược lại muốn nhìn xem nàng có thể chơi ra dạng gì?

Hạ Như đi đến. Lục Thanh Lam thấy nàng mặc một thân bối tử màu hồng đào, trang điểm có chút đoan trang nghiêm chỉnh. Cười nói: "Biểu muội quả là khách ít đến."

Hạ Như khách sáo cùng nàng mấy câu, nói rõ ý đồ đến, "Biểu tẩu, ta đã có một khoảng thời gian không gặp di mẫu, muốn vào cung gặp mặt, cố ý tới nói với ngươi một tiếng."

Di mẫu, chính là Trinh phi nương nương. Trinh phi và mẹ đẻ của Tiêu Thiểu Giác - Hạ Huệ phi tình như tỷ muội, Hạ Như liền gọi Trinh phi là di mẫu.

Lục Thanh Lam cười nói: "Ngươi vào cung tẫn hiếu, đây là chuyện tốt. Bà mẫu thấy ngươi nhất định vui vẻ, cũng thay ta vấn an bà mẫu. Đợi ta hết bận chuyện trong phủ, hai ngày nữa sẽ vào cung thỉnh an." Nói xong phân phó bà tử cầm thẻ bài đi an bài xe ngựa cho Hạ Như.

Hạ Như hời hợt cám ơn, lúc này mới xoay người đi ra.

Đợi Hạ Như đi xa, Mặc Hương không nhịn được nói: "Nàng vào cung, đi còn chịu khó hơn cả ngài, ai biết trong lòng nàng đánh chủ kiến quỷ quái gì, vương phi ngài không thể không phòng a."

Lục Thanh Lam cười nhạt: "Tùy nàng đi đi." Nàng đâm chọt ở trước mặt Trinh phi, những điều này đều ở trong dự liệu của nàng. Chẳng qua Hạ Như này thật có chút khó đối phó, mấu chốt nhất chính là, nàng mặc dù chán ghét, nhưng nàng lại không thể chủ động xuất thủ đối phó nàng ta, dù sao Tiêu Thiểu Giác xem nàng ta là người thân. Không phải là nàng mềm lòng, mà nàng sợ tùy tiện xuất thủ, ảnh hưởng tới tình cảm giữa nàng và Tiêu Thiểu Giác sẽ được không bù nổi mất.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến, chờ chính nàng ta lộ ra sơ hở.

Chuyện cải cách binh chế, trong triều đình huyên náo đến sôi sùng sục, liên tiếp tranh luận nửa tháng cũng không có kết luận gì. Tiêu Thiểu Giác cũng là ngày ngày phập phồng không yên, hắn thúc đẩy việc cải cách này, cũng không phải là vì tư lợi bản thân, mà là cảm thấy quân đội của Đại Tề đã đến trình độ không thể sửa đổi được nữa, nếu Đại Tề và Đại Chu thật sự phát động chiến tranh toàn diện, lấy tố chất quân đội của Đại Tề hiện tại, căn bản không phải đối thủ của Đại Chu.

Ngày hôm đó hắn trở về vương phủ, nói với Lục Thanh Lam: "Nếu Tiêu các lão có thể đứng ở phía chúng ta thì tốt rồi."

Tiêu các lão, chính là thủ phụ của Đại Tề hiện giờ, hắn bốn mươi lăm tuổi nhập các, lăn lê bò trườn ở trong nội các mười hai năm, năm mươi bảy tuổi lên làm thủ phụ, năm nay sáu mươi lăm tuổi, làm nội các thủ phụ tám năm, môn sinh khắp thiên hạ, chính là nhân vật dậm chân một cái kinh thành rung chuyển, là phái thực lực chân chính, hoàng đế lại càng cực kỳ tín nhiệm hắn.

Hoàng đế đang do dự, nếu hắn có thể nói vài lời trước mặt hoàng đế, chuyện cải cách này căn bản có thể giải quyết dứt khoát rồi.

Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác và Tiêu các lão không có chút giao tình nào.

Mặc kệ các hoàng tử tranh quyền như thế nào, thái độ của hoàng đế cực kỳ minh xác, vô luận như thế nào nội các cũng không thể cuốn vào trong đó, bất kỳ các lão nào chỉ cần có một chút dấu hiệu nhảy về phía các hoàng tử, hoàng đế sẽ trực tiếp tóm lại, không do dự chút nào. Đây là điểm mấu chốt của hắn.

Các hoàng tử cũng không dám liều lĩnh sơ suất kết giao cùng các lão.

Chuyện này Lục Thanh Lam cũng lo lắng thay hắn. Nàng muốn phân ưu giúp Tiêu Thiểu Giác, liền nói: "Chuyện này không có biện pháp gì khác sao? Ta nghe nói Tiêu các lão có hơi sợ vợ, chúng ta có thể tìm cách mở ra lổ hổng từ chỗ phu nhân của hắn không?"

Nàng khoảng thời gian này làm nữ chủ nhân của vương phủ, không ít lần ra ngoài giao tế. Tiêu Thiểu Giác là người cao ngạo nghiêm túc, phương diện quan hệ nhân mạch tương đối cứng nhắc một chút, từ lúc cưới Lục Thanh Lam về nhà, nàng dụng tâm giúp hắn bù đắp ở phương diện này, trong kinh phàm là nhà ai có việc hiếu hỉ, luôn không thể thiếu thân ảnh của nàng.

Nàng là người cởi mở thoải mái, tính cách hướng ngoại hoạt bát, rất nhanh liền lăn lộn ra thành quả ở trong giới giao tế của kinh sư, bất kể là phu nhân của văn thần hay là võ tướng đều nguyện ý cùng nàng kết giao bằng hữu. Lúc này đã qua một năm, danh tiếng của Khánh vương phủ ở bên ngoài so với trước tăng lên không chỉ là một cấp bậc.

Tiêu Thiểu Giác vừa nghe lời của nàng liền hiểu ra: "Ý của nàng là, là đi ngả phu nhân?" Hắn và Tang Nguyên Khải cùng với một đám phụ tá suy nghĩ rất nhiều biện pháp, chỉ duy không nghĩ tới điểm này.

Nói đến vị thủ phụ phu nhân Cảnh thị này, trong kinh thành cũng là một truyền kỳ. Tiêu các lão thì ra cũng là xuất thân thế gia đại tộc, hắn và Cảnh thị thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Người lớn hai nhà đã sớm định hôn ước cho hai người. Hắn mười tám tuổi đậu Cử nhân, tiền đồ vô lượng, hai người vốn nên sớm thành thân.

Không ngờ một năm này, gia tộc bị dính líu vào trong một vụ án lớn, cả nhà bị giết, ngay cả Tiêu các lão cũng bị dính líu, bị triều đình tước bỏ công danh.

Cha mẹ tộc nhân của Cảnh thị, thấy tình hình này, liền dâng lên suy nghĩ hủy hôn. Nhưng Cảnh thị không đồng ý, nàng cho rằng nhân vô tín bất lập*, nếu hai người từ nhỏ đã định ra hôn ước, mà trước khi Tiêu các lão làm trái hôn ước, Cảnh gia cũng không thể hủy hôn trước.

(*)人无信不立 [nhân vô tín bất lập]: Người không giữ chữ tín sẽ không có chỗ đứng trong xã hội

Cuối cùng, cha mẹ của Cảnh thị không lay chuyển được nàng, rốt cuộc để nàng gả cho Tiêu các lão. Cảnh thị vì thế, thậm chí đoạn tuyệt cùng cả gia tộc. Sau lần đó, Gia Hòa đế lên ngôi, sửa lại một loạt án sai tù oan, nhà Tiêu các lão được đặc xá, khôi phục danh dự, sau nữa Tiêu các lão lại trúng Thám hoa, từ nay về sau một đường lên như diều gặp gió, dùng thời gian không tới hai mươi năm đã nhập các bái tướng.

Bởi vì đoạn thời gian này, Tiêu các lão dị thường kính trọng chính thê mặc dù Cảnh thị chỉ sinh cho hắn hai nữ nhi, không sinh được nhi tử, địa vị của Cảnh thị ở Tiêu gia cũng không gì phá nổi. Cảnh thị nếu có thể ở bên tai Tiêu các lão thổi gió bên gối, so với người khác nói mười câu còn dễ dàng hơn, cho nên Lục Thanh Lam mới muốn đi ngả phu nhân, khơi thông một chút từ chỗ Cảnh thị.

Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, "Hay là thôi đi. Ta sợ nàng đi sẽ bị ăn bế môn canh." Cảnh thị thân là phu nhân chính nhất phẩm cáo mệnh, ở kinh sư nổi danh cao ngạo thanh lãnh, năm đó Nhị hoàng tử vì mượn hơi Tiêu các lão, kêu Liêm vương phi đi lôi kéo làm quen với Cảnh thị, kết quả Cảnh thị khước từ bị bệnh không gặp, Liêm vương phi náo loạn mất mặt mũi.

Nếu như Lục Thanh Lam đi, rất có thể bị đãi ngộ giống như vậy. Lục Thanh Lam lại có chút hưng phấn, "Không đi thử một lần, sao biết?" Nàng suốt ngày ở nhà, trừ ăn ra chính là ngủ. Tiêu Thiểu Giác vì vương phủ, ở trên triều đình cùng các vị đại lão so chiêu, nàng lại trải qua cuộc sống như heo, nàng cấp bách hi vọng giúp Tiêu Thiểu Giác làm một việc gì đó.

Nàng ôm lấy cổ của Tiêu Thiểu Giác, hôn một cái ở trên mặt của hắn: "Cứ quyết định như vậy đi!"

Tiêu Thiểu Giác thấy thái độ nàng kiên quyết, rốt cuộc gật đầu.

Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam mời Nhiễm Ninh đến Thế An uyển. Nhiễm Ninh hiện giờ đã làm đại quản sự của phòng bếp vương phủ, đồ hắn làm được Tiêu Thiểu Giác vô cùng yêu thích, lúc Lục Thanh Lam nhàn rỗi không có việc gì, cũng thường xuyên đến phòng bếp học làm điểm tâm cùng hắn, coi như là nửa sư phụ của nàng. Vì vậy Lục Thanh Lam có chút khách khí với hắn.

"Nhiễm tiên sinh, có thể làm chút điểm tâm ngọt mới mẻ khác biệt, mùi vị đặc biệt không? Ta có việc cần dùng." Nàng trực tiếp nói với Nhiễm Ninh. Nàng muốn đi bái kiến Cảnh thị không thể đi tay không, đưa vàng bạc châu báu, Cảnh thị tuyệt đối sẽ không thu. Nhưng nàng hỏi thăm được, Cảnh thị có một yêu thích, đam mê đồ ngọt. Làm một chút điểm tâm ngọt đưa qua cho nàng, chẳng những lễ vật không chướng mắt, lại càng hợp ý, nếu có thể đánh chiếm vị giác nàng, câu nói kế tiếp liền dễ nói.

Nhiễm Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Hồi bẩm vương phi, thật sự là có. Mấy ngày trước đây cùng Tang đại nhân trao đổi, hắn từng nói qua ý tưởng mấy loại điểm tâm ngọt, nói là người già và hài đồng đều thích ăn, một loại tên là bánh trứng*, một loại tên là sầu riêng tô**, tiểu nhân đang thử nghiệm, xem có thể làm ra loại phong vị hắn nói kia hay không."

(*) Bánh trứng (蛋挞): Bánh Egg Tart là một loại bánh trứng được tìm thấy trong ẩm thực Quảng Đông có nguồn gốc từ bánh trứng sữa Anh và pastel de nata của Bồ Đào Nha. Các món ăn bao gồm một lớp vỏ bánh bên ngoài chứa đầy hỗn hợp sữa và trứng.

(**) 榴莲酥 [sầu riêng tô]: là một món tráng miệng được nướng bằng bột và thịt quả sầu riêng. Bánh sầu riêng vàng ươm, hấp dẫn được làm từ thịt quả sầu riêng tươi với phần nhân mềm, mịn, kèm theo đó là nhân bánh bông lan nhiều lớp, tơi xốp.

Tang Nguyên Khải không yêu thích gì, không háo sắc, không cờ bạc, chỉ là có một thứ, thích ăn. Hắn cũng người đam mê đồ ăn ngon, kiếp trước Tang Nguyên Khải danh chấn thiên hạ, kỳ văn dị sự của hắn cơ hồ phụ nhụ đều biết, Lục Thanh Lam đương nhiên biết được. Nàng vì giúp Tiêu Thiểu Giác mượn hơi vị thiên tài tuyệt thế này, liền thường xuyên thưởng điểm tâm ngọt Nhiễm Ninh làm cho hắn, thường xuyên qua lại, Tang Nguyên Khải cũng xen lẫn thành bằng hữu với Nhiễm Ninh.

Tang Nguyên Khải người này có một đặc điểm, chính là đối đãi với mọi người ngang hàng, hạng người gì hắn cũng đều nguyện ý kết giao. Hắn đưa cách làm mấy loại điểm tâm ngọt cho Nhiễm Ninh, Nhiễm Ninh quả thực mới nghe lần đầu, bánh trứng và sầu riêng tô chính là hai loại trong đó, Nhiễm Ninh cũng cực kỳ sùng bái Tang Nguyên Khải.

Lục Thanh Lam nghe xong hết sức cao hứng, nàng có loại sùng bái mù quáng với Tang Nguyên Khải, vì vậy cũng rất là mong đợi hai loại điểm tâm này. Nàng nói: "Vậy thì làm phiền tiên sinh giúp bổn vương phi làm hai món điểm tâm ngọt này như được chứ?"

Nhiễm Ninh nói: "Vương phi, bánh trứng kia ngược lại có thể thử một lần, nhưng sầu riêng tô này, Tang tiên sinh từng nói sầu riêng chính là đặc sản của vùng cực nam, tiểu nhân ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, nên vô luận như thế nào cũng làm không được."

Lục Thanh Lam nói: "Vậy tiên làm bánh trứng ra trước."

Nhiễm Ninh theo lời rời đi, qua hơn nửa canh giờ, bưng lên một lồng điểm tâm tạo hình kỳ lạ, dáng bát tròn nhỏ, ở giữa lõm vào phía trong, bên ngoài là vỏ xốp giòn, bên trong thì vàng óng, nhìn đã khiến người ta thèm ăn.

Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu thấy loại điểm tâm khác biệt như vậy, cầm lấy một cái quan sát một lát, cắn một cái, vừa vào miệng xốp giòn, bên trong là nhân trứng đặc, có một loại mùi thơm vô cùng kỳ lạ, nàng không nhịn được ăn một miếng lại một miếng, rất nhanh đã tiêu diệt hết một cái bánh trứng.

Nàng liếm môi một chút, vẫn có chút chưa thỏa mãn, "Đây chính là bánh trứng sao, ăn ngon thật!" Nàng đưa tay ra mút mút ngón cái, "Có đồ ăn ngon như vậy, sao không sớm trình lên?"

Nhiễm Ninh nói: "Tiểu nhân sau khi làm xong, mang đi cho Tang tiên sinh thưởng thức, hắn nói mùi vị còn thiếu sót, liền không dám trình lên, nghĩ đợi cải thiện lại, liền hiến vật này cho vương gia vương phi thưởng thức."

Lục Thanh Lam lầu bầu một câu: "Tang tiên sinh thật đúng là vạch lá tìm sâu." Cũng thôi. Có loại điểm tâm ngọt này, sợ là sau này Cảnh thị cũng rất khó cự tuyệt mình tới cửa.

Nàng nghĩ như vậy, kêu người gói hộp bánh trứng còn nóng lại, trực tiếp đến phủ Tiêu các lão.

Tiêu phủ nghe nói Khánh vương phi tới chơi, không dám trì hoãn, vội vàng đi vào báo. Cảnh thị đang ở trong viện phơi nắng tản bộ, sau khi nghe được bẩm báo ngây cả người, "Nàng cũng tới ư?" Nàng cũng không phải là nữ tử nội trạch bình thường, biết rất rõ ràng hướng đi trong triều, "Lúc này tới, sợ là vì chuyện cải cách binh chế."

Thiếp thân Vương ma ma nói: "Vậy ngài gặp hay không gặp?"

Cảnh thị cười cười: "Đương nhiên không gặp."

Vương ma ma nói: "Khánh vương phủ quyền khuynh thiên hạ, Khánh vương gia lại có thù tất báo. Nô tài nghe nói hắn xem vị tiểu thê tử này còn trọng yếu hơn so với mệnh, nếu ngài cứ như vậy đuổi nàng, Khánh vương gia có thể thù ghét chúng ta hay không?"

Cảnh thị cười cười: "Nếu Khánh vương gia chỉ có chút khí lượng này, hắn sao có thể đi tới bước đường ngày hôm nay."

Vương ma ma có chút khó hiểu, Cảnh thị giải thích: "Hình tượng của Khánh vương trong suy nghĩ của mọi người, chẳng qua chỉ là hình tượng hắn muốn cho chúng ta nhìn thấy mà thôi."

Vương ma ma vẫn còn có chút không rõ cho lắm, Cảnh thị đã không còn giải thích nữa, "Ngươi tự mình đi qua một chút, nói ta bị bệnh, thân thể khó chịu, hôm nay không thể gặp khách, thái độ nhất định phải cung kính khách khí."

Vương ma ma gật đầu: "Nô tỳ hiểu."

Vương ma ma không dám trì hoãn, mang người đi tới khách sảnh. Thấy một vị nữ tử như xuất thủy phù dung (hoa sen mới nở) di nhiên tự đắc* đứng ở trước một bộ tranh thủy mặc, tựa hồ xem đến nhập thần. Vương ma ma cho rằng nàng còn nhỏ tuổi, lại là địa vị cao như thế, để nàng chờ như vậy, nhất định phập phồng không yên, nói không chừng có chút tức giận, nàng đã làm tốt chuẩn bị nàng mắng, không ngờ nàng vẫn bảo trì bình thản.

(*) 怡然自得 (di nhiên tự đắc) Có nghĩa là rất vui vẻ hài lòng. Mô tả một cái nhìn hạnh phúc và mãn nguyện.

Trong mắt Vương ma ma hiện lên một chút tán thưởng, tiến lên cung kính hành lễ: "Nô tỳ bái kiến vương phi."

Lục Thanh Lam nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi là?"

"Nô tỳ là người hầu hạ ở trước mặt Lão phu nhân." Vương ma ma tỏ rõ thân phận, "Lão phu nhân lớn tuổi, bệnh cũ đau lưng lại tái phát, ngay cả giường cũng không dậy nổi, thật sự không thể ra mặt tiếp đãi vương phi, kính xin vương phi thứ tội." Nàng nói cực kỳ cung kính.

Lục Thanh Lam dù sao cũng là thân vương phi siêu nhất phẩm, tự mình tới cửa bái phỏng, lại ăn bế môn canh, Vương ma ma đoán nàng cho dù là lòng dạ sâu hơn đi nữa, sợ cũng khó nén sắc mặt giận dữ. Không ngờ thần sắc Lục Thanh Lam không thay đổi, vẫn vẫn duy trì mỉm cười đúng mực ôn hòa, "Ta tới thật đúng là không khéo." Nàng cười đến hoàn mỹ không tỳ vết, "Các lão phu nhân bệnh nghiêm trọng sao, ta thường xuyên tiến cung, cũng biết được vài vị quốc thủ thái y, không bằng ta thay các lão phu nhân tiến cử vài vị thái y tới xem cho nàng một cái?"

Vương ma ma nói: "Nào dám làm phiền vương phi? Lão phu nhân nhà ta đây là bệnh cũ, uống vài viên thuốc là có thể chuyển tốt."

Lục Thanh Lam cũng không phải là làm khó nàng, "Nếu như thế, ta liền về phủ trước, ngày khác lại tới bái phỏng các lão phu nhân." Dứt lời cực kỳ dứt khoát đứng dậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp