Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 877-1: Đại chính biến - Quyết chiến Tử Cấm thành(3 - 4)


...

trướctiếp

Nương nương nói không sai, chỉ là người sẽ thay đổi. Khi hoàng thượng còn tại thế, quốc hữu trưởng quân, nhóm ngoại thần Cao Củng tự nhiên không dám thế nào. Hiện tại tình hình đã khác, hoàng thượng còn nhỏ tuổi, người ta lại có thân phận uỷ thác đại thần, danh chính ngôn thuận không coi hoàng thượng vào đâu. - Phùng Bảo vẻ mặt nghiêm túc xúi giục.

- Những lời này, sau đó đừng nói bậy. - Lý quý phi hơi nhíu mày nói: - Cao lão tiên sinh là người thế nào, ai gia khi ở Dụ để đã biết, đó là lão tiên sinh rất trung tâm, bộc trực.

Nàng cũng có nghe thấy mâu thuẫn giữa Cao Củng và Phùng Bảo.

- Nương nương dụng tâm Bồ Tát, trong mắt tất cả đều là người tốt.

Phùng Bảo thầm chấn kinh trong lòng, không ngờ Lý quý phi không bị tử vong uy hiếp lại trở nên có chủ kiến như vậy. Cũng may hắn có chuẩn bị mà đến, không nhanh không chậm bắn ra đạn pháo:
- Lão nô nói người sẽ biến đổi, thật ra không phải là nói xấu ông ấy. Cao lão tiên sinh khi ở Dụ để lão nô cũng quen biết, nhưng cùng Cao tể tướng, Cao thiên quan hiện tại lại không phải một người rồi.

- Sao không phải là một người? - Lý quý phi có chút không hài lòng nói.

- Lão nô sẽ nói một việc, cái ngày tiên đế bệnh tình nguy kịch, Cao Củng đang làm gì?

Phùng Bảo vẻ mặt oán hận nói:
- Hắn đang tổ chức sinh nhật. Thế mà hắn còn hạ lệnh quan viên thiên hạ, trong lúc tiên đế bệnh nặng cấm yến ẩm kết hôn. Quay đầu lại, mình thì trắng trợn tổ chức sinh nhật, đốt pháo, ca hát, tiệc cơ động một trăm bàn.

- Một trăm bàn? - Nghe Phùng Bảo nhắc lại, Lý quý phi cũng mơ hồ nhớ tới đúng là có chuyện như vậy.

- Quan viên ở kinh thành đi hết, thiếu có thể bày được sao? - Phùng Bảo nói rồi, không khỏi âm thầm bội phục bản lĩnh thảo xà hôi tuyến(tìm dấu vết) của Trương Cư Chính, không ngờ đã sớm đào lỗ cho Cao Củng rồi.

". . ."

Lý quý phi im lặng không nói, nàng là một nữ nhân tâm tư rất linh hoạt, lập tức nghĩ đến điều đó có hàm ý gì...Hạ lệnh quan viên cấm tiệt yến ẩm, còn mình thì bày tiệc to. Loại người chuyên ràng buộc người khác, không kiềm chế bản thân chút nào này thì nói gì đến bộc trực chứ? Đồng thời lại còn trong lúc tiên đế bệnh nặng, đại thần thân cận nhất của tiên đế như hắn lại vội vàng chúc thọ cho bản thân, thế còn nói gì đến trung thành chứ?

Nghĩ sâu xa thêm, hơn một nghìn quan viên ở kinh thành, biết rõ tiên đế trong lúc bệnh nặng nhưng tất cả đều đi chúc thọ cho Cao Củng, điều này nói rõ cái gì? Bọn họ sợ Cao Củng hơn cả tiên đế! Hiện tại hoàng đế mới 10 tuổi, sợ rằng các quan viên càng chỉ biết có Cao Củng, không biết có hoàng đế đấy chứ?


Thấy Lý quý phi cúi đầu không nói, Phùng Bảo thầm thoả mãn trong lòng. Hầu hạ vị nương nương này hơn mười năm, hắn đã sớm biết tỏng tâm tư tính tình của nàng rồi. Nói đến Lý quý phi, bản thân vừa thông minh, lại có chủ kiến, vốn nên là một nữ hào kiệt không thua kém đấng mày râu. Nhưng thân thế nàng nghèo hèn, luôn có một cảm giác tự ti và không tự tin, địa vị càng cao thì sẽ càng lo lắng vạn nhất sẽ mất đi, cho nên luôn có một phản ứng quá độ đối với uy hiếp của bên ngoài.

Bằng không, nàng cũng sẽ không sau khi trở thành mẹ của thái tử, lên làm quý phi rồi còn nghiêm phòng tử thủ đối với tần phi trong cung, chỉ sợ họ cũng sinh ra hoàng tử. . . Kỳ thật cho dù có sinh ra một trăm thì cũng không thể uy hiếp được địa vị của thái tử. Địa vị thái tử của Chu Dực Quân đã định trước từ khi sinh hạ, trải qua đại điển phong tước, chiêu cáo thiên hạ. Chỉ cần không phải đại nghịch bất đạo, cho dù hoàng đế muốn phế hắn cũng không được, bởi vì bách quan sẽ không đồng ý, cũng không có cách nào ăn nói với người trong thiên hạ.

Nhưng mà Lý quý phi chung quy cứ cảm thấy chỉ cần uy hiếp tồn tại thì có nguy hiểm trở thành hiện thực. Loại không tự tin trong nội tâm này làm cho nàng trở thành gương cá nhân tiên tiến của phong trào kế hoạch hoá gia đình tại hậu cung, dưới nỗ lực không ngừng của nàng, tên tuổi chú ong mật không bại của hoàng đế lại thủy chung không thành công thụ phấn với đóa hoa khác.

Sự kiện Nô Nhi Hoa Hoa sau đó càng đem tính cách quá khích của vị nương nương này hiển lộ không thể nghi ngờ, ngươi nói ngươi một tây cung nương nương, mẹ của thái tử, gây với một nữ tử phiên bang vô căn vô thế là cái quái gì? Không phải là bị ép quá hại thành bệnh vọng tưởng thì là gì.

Phùng Bảo nắm trúng loại tính cách này của nàng, cũng tìm được cách thức lợi dụng nàng, lại đem lời nói hôm qua của thái giám truyền chỉ, thêm mắm thêm muối diễn dịch một phen, nói cho Lý quý phi nghe:
- Không quản thế nào, đó đều là lấy danh nghĩa của hoàng thượng tuyên bố, Cao Củng dám ngang nhiên nghi vấn, tới cùng trong mắt hắn có hoàng thượng hay không?

Sau khi Lý quý phi nghe xong mặc dù không tự nuốt lời, nhưng sắc mặt cũng khó coi hơn nhiều, hiển nhiên thất vọng về Cao Củng rồi.

Lúc này Phùng Bảo mới đưa ra hai đạo tấu chương kia:
- Nương nương xem, đây là hai đạo tấu chương hắn dâng lên sau khi hoàng thượng đăng cơ.

Lý quý phi cầm lấy một quyển, xem xong lại cầm quyển thứ hai, nhìn xong rồi, sắc mặt lại tốt hơn nhiều, ngược lại ánh mắt có chút quái dị lườm Phùng Bảo một cái:
- Trong hai đạo tấu chương này, mặc dù có một đạo có hơi nhắm vào Phùng công công ngươi, nhưng việc nói trên cũng không chê vào đâu được. Ta lại thấy ông ấy không có cô phụ giao phó của tiên đế, những việc làm đủ thấy trung thành, cũng có chút phong thái của cố mệnh đại thần.

Phùng Bảo nghe xong lòng liền trầm xuống, thầm than thở, Cao Hồ Tử quả nhiên cao chiêu! May mà đi hỏi Trương tiên sinh trước rồi, bằng không ta cầm tấu chương, lỗ mãng chạy tới đây, thế nào cũng phải gậy ông đập lưng ông rồi.

Quả thật, sớ [Trần ngũ sự] của Cao Củng mặc dù với mục đích hạn chế quyền lợi của ti Lễ giám, nhưng mọi việc cũng đều đứng trên lập trường của hoàng đế, rất có ích đối với hoàng đế luyện tập chính thể, sớm ngày trở thành quân vương xứng chức. Lý quý phi tự nhiên sẽ không phản cảm như Phùng Bảo. Về phần thương nghị tôn hiệu, mua đồ trang sức của bản thứ hai, đây thuần túy là cử chỉ lấy lòng, Lý quý phi tự nhiên tâm hoa nộ phóng.

Rất hiển nhiên, tâm huyết của Cao Củng không có phí công, chút nghi ngờ mới vừa mọc lên trong lòng Lý quý phi đảo mắt liền biến thành thưởng thức, đây lại là cục diện mà Phùng Bảo không muốn nhìn thấy nhất. Hắn trộm nhìn một cái gương mặt rất có chủ kiến của Lý quý phi, trong lòng nghĩ mà sợ, thầm nghĩ may mà có cao chiêu của Trương tiên sinh, bằng không bằng vào tín nhiệm đã được thành lập của quý phi nương nương đối với Cao Củng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Phải nắm lấy thời cơ, lập tức quyết đoán, bóp chết loại khả năng này đang nảy sinh, Phùng Bảo liền kiên trì lên tiếng:
- Nương nương minh giám, vốn lão nô cũng cho rằng Cao Hồ Tử này đã đổi tính rồi, nhưng lão nô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ là lão nô tài sơ học thiển, không hiểu ra được kỳ hoặc của phương diện này. Hôm qua lão nô đã phái người thỉnh giáo Trương tiên sinh, trải qua một phen phân tích, lão nô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu dụng tâm hiểm ác của Cao Hồ Tử.

- Trương tiên sinh nói thế nào? - Lý quý phi lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ, chẳng lẽ còn có huyền cơ mà ta không thấy?

- Hai phần tấu chương này Trương tiên sinh trình bày chu đáo. Trước tiên là nói về đạo thương nghị tôn hiệu của lưỡng cung. Trên đó cho hoàng hậu chính là 'Nhân Thánh thái hậu', cho nương nương chỉ là 'Thái hậu', không có huy hiệu, mặc dù đều là thái hậu, thế nhưng phẩm cấp lại thua kém." - Phùng Bảo xuất ra thủ đoạn.

- A...

Những lời này quả nhiên đã kích đến chỗ đau của Lý quý phi. Nàng vốn tưởng rằng, mình dựa vào ưu thế thân mẫu của hoàng đế chí ít có thể ngang vai ngang vế cùng chính cung nương nương, ai ngờ Cao Củng lại cho cái 'thái hậu đầu trần', vẫn thua thái hậu chính quy người ta một cái đầu.

Y theo tổ chế của Đại Minh, đích mẫu(mẹ cả) là lớn. Tân hoàng đế sau khi xuất lô(mới xuất hiện), chính thất của tiên đế vẫn còn, hoàng hậu phải được tôn làm thái hậu, mà thân mẫu của tân hoàng đế nếu như là phi tử thì cũng chỉ có thể tôn làm hoàng thái phi, trên phẩm cấp phải thấp hơn nhiều. Nhưng sau khi đến Hoằng Trị triều, thân mẫu hoàng đế cũng có thể xưng là thái hậu rồi, nhưng phía trước hai chữ 'thái hậu' không thể thêm huy hiệu. Mà phía trước của đích mẫu thái hậu thì tôn thêm hai chữ huy hiệu, để biểu thị phẩm cấp khác nhau.

Mặc dù Cao Củng tận lực lấy lòng Lý quý phi, nhưng tính tình tự tôn tự đại vẫn còn đó, hắn xem thường cái tâm mẫn cảm mà hiếu thắng của Lý quý phi. Trong mắt hắn, Lý quý phi chẳng qua là một phi tử, đề thăng làm thái hậu đã là đi ngược với tổ chế, y theo lệ riêng cận đại mà làm rồi. Sao nàng còn có thể không thỏa mãn chứ?

Thật ra hắn thiếu chút nữa đã thành công rồi, Lý quý phi vừa nhìn thấy hai chữ 'thái hậu', lập tức tâm hoa nộ phóng, hận không thể ôm lão Cao hôn hai phát. Nhưng Phùng Bảo nói mấy câu, lập tức khiến nỗ lực của hắn trở thành cái khinh thị Lý quý phi.

Trương Cư Chính sờ thấu tâm lý muốn dẫn đầu của Lý quý phi, hắn mượn lời của Phùng Bảo đề nghị, Trần hoàng hậu và Lý quý phi không chỉ có thể đồng thăng thái hậu, đồng thời có thể gia tăng huy hiệu:
- Vừa đều là thái hậu, thêm hai chữ thì có mất mát gì đâu?

Hắn còn suy nghĩ kĩ càng cho huy hiệu của Lý quý phi rồi, nói là 'Từ Thánh' .

Điều này tuy là vi phạm tổ chế, nhưng hắn liệu định Lý quý phi không thể chối từ.

Quả nhiên, Lý quý phi cảm thấy Trương Cư Chính và Phùng Bảo mới là người thật tâm suy nghĩ cho nàng. . .Có lẽ ở trong mắt hậu nhân thì hai chữ này có lẽ không đáng một đồng tiền. Có hai chữ này rồi, Lý thái hậu mới có thể ngang vai ngang vế trên địa vị cùng Trần thái hậu, sẽ không còn phải như quá khứ, mỗi ngày phải thỉnh an hoàng hậu nữa. Càng quan trọng là, nếu như không có hai chữ này, mình vĩnh viễn bị bỏ xa thái hậu chính quy, vẫn là vô pháp xuất đầu!

Những lời của Phùng Bảo làm cho Cao Củng như dọn đá tự đập vào chân mình. Ở trong mắt Lý quý phi, Cao Củng đã trở thành kẻ khi dễ phận đàn bà kiến thức hữu hạn, âm mưu muốn cho mình vĩnh viễn dưới cơ Trần thái hậu.

- Còn có số đồ trang sức kia, theo lão nô biết, tiên đế đã từng ban thưởng, nhưng Thế Tông hoàng đế và Võ Tông hoàng đế chưa từng ban thưởng.

Phùng Bảo nói luôn một thể:
- Vì sao? Bởi vì hoàng thượng còn chưa có thành thân, đâu ra hậu phi? Nói ban thưởng cho quả phụ của tiên đế coi cũng có lý, nhưng người trong thiên hạ ai chẳng biết, hoàng thượng mới 10 tuổi, có thể biết được những điều này sao? Còn không cho rằng là nương nương đang xui nữa chứ? Đồng thời Hộ bộ luôn bóp chặt ngân quỹ, chỉ sợ bị đại nội lấy đi một đồng, lần này sao lại rộng rãi như thế? Người trong thiên hạ sẽ không cho rằng là Hộ bộ chủ động cho, mà sẽ cho rằng là nương nương mượn cớ vòi tiền... Nói trắng ra, đây là Cao Củng đang bán đi danh tiếng của nương nương, để làm suy yếu đi lực ảnh hưởng của nương nương đối với triều đình.

- Về phần sớ [Trần ngũ sự] kia thì lại càng rõ ràng như bóc, hắn muốn hoàng thượng đúng giờ thượng triều, thiết án lãm chương, sự tất diện trần, nhìn như là suy nghĩ cho hoàng thượng luyện tập chính thể. Nhưng mà hoàng thượng tuổi tác còn nhỏ, việc này sao có thể sắp xếp được chứ? Còn không phải là nghe hắn sao?

Phùng Bảo một hơi thở bắn ra toàn bộ đạn dược:
- Về phần 'Phê hồng nhất định phải trải qua phiếu nghĩ', 'Tấu chương không được giữ lại', đâu chỉ là nhằm vào ti Lễ giám, rõ ràng là muốn hoàng thượng mọi chuyện đều y theo ý chỉ của nội các, nói trắng ra, chính là y theo ý của Cao Hồ Tử hắn. Còn cấm tiệt hoàng thượng phủ quyết. . .

- Đừng nói nữa!


Lý quý phi rốt cuộc nhịn không được quát lên. Trong đầu nàng hiện tại đang rối như tơ vò. Nếu như thực sự như Phùng Bảo nói, như vậy Cao Củng chính là đến chết vẫn không hối cải, vẫn tự cho mình là 'cố mệnh đại thần', chuyên quyền can chính. Nhưng tiếp tục như vậy thì đối với Cao Củng hắn có chỗ tốt gì chứ?

Nghĩ tới đây, nàng bình tĩnh nhìn Phùng Bảo nói:
- Ý kiến của Trương tiên sinh trình bày đều có lý lẽ. Nhưng Cao Củng ở nội các đã lâu, hẳn là sự lợi hại của hắn, bức cô nhi quả phụ chúng ta nóng nảy, đối với hắn có chỗ tốt gì chứ?

Dừng một chút, nàng đưa ra cái nhìn của mình:
- Đến tột cùng là không phải cố ý làm, khó nói.

". . ." Phùng Bảo có chút trợn tròn mắt, hắn không ngờ được nữ nhân này hôm nay lại cố chấp đến vậy, mình nói đến rát cổ họng nhưng nàng vẫn không chịu vào tròng.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, Lý nương nương đã không còn là hoàng quý phi lúc trước, vì sinh tồn mà hoang mang bất an, hiện tại nàng là mẫu thân của hoàng đế, gần trở thành thái hậu, tự nhiên nên suy nghĩ cho con trai của mình, cho giang sơn Đại Minh. . . Một màn lúc trước tiên đế kéo tay Cao Củng, giao phó quốc sự đã để lại cho nàng ấn tượng không thể xóa nhòa. Cho nên trong lòng nàng, Cao Củng chính là thủ phụ, là thủ tịch uỷ thác đại thần, sao có thể đơn giản đổi được chứ?

- Vậy, vậy bên Cao Củng nên trả lời thế nào đây?

Cũng may Phùng Bảo coi như kinh nghiệm sa trường, rất nhanh khôi phục trấn định, vứt nan đề cho Lý quý phi:
- Bên hắn còn đang chờ câu trả lời đấy.

- Trả lời thế này. - Lý quý phi suy nghĩ một chút mới cầm bút viết lên giấy: - Hy vọng hắn có thể có chừng có mực.

********

Lại nói Cao Củng sau khi thượng sớ liền không ngừng phái người đi ti Lễ giám giục họ đem tấu chương đưa đến nội các phiếu nghĩ. Lần thúc giục này hiệu suất quả là khá tốt. Buổi sáng cùng ngày, thái giám truyền chỉ liền đưa tới một ngự phê, chỉ có hàng chữ ngắn gọn: 'Biết rồi, tuân theo tổ chế'! Bản tấu lại bị lưu không phát rồi.

Nhìn hàng chữ trả lời, Cao Củng có chút trợn mắt, theo tổ chế? Đại Minh hơn 200 năm, tổ tông nhiều, tổ chế tự nhiên cũng nhiều, tuân thủ thế nào đây? Tuân thủ người nào? Đây không phải là cái gì chưa từng nói sao?

Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được, đây nhất định là Phùng Bảo đang phá, muốn cho việc này không giải quyết được gì!

Phùng công công, ngươi nghĩ cũng quá đơn giản rồi đấy? Đây chính là khai môn đệ nhất sớ của Vạn Lịch triều do thủ phụ đương triều tự tay viết, cứ như vậy bị lưu không phát, ngươi biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?

Quả nhiên, tin tức vừa truyền đi, bộ viện đại thần kinh thành cùng với các lộ ngôn quan đều ám chỉ bất mãn mạnh mẽ, cho rằng Phùng Bảo đã đến cảnh giới phát rồ rồi.

Tức giận nhất vẫn là Cao Củng, nếu như nước cờ đầu tiên mà hắn tỉ mỉ bày ra đã thành pháo lép, vậy bước đi sau này có tiến hành thế nào nữa? Hắn dĩ nhiên không thể dễ quên đi như thế, cùng ngày liền múa bút thành văn, lại viết một đạo tấu chương, nội dung không khác lắm, chỉ nhiều thêm vài câu:

'Ngày hoàng thượng đăng cơ chính là thời khắc nhân tâm mong ngóng, bản tấu đầu tiên của chúng thần vẫn chưa được phát, tức chưa minh bạch cho ý kiến, e sợ mất nhân tâm. Vì vậy chúng thần không dám đưa bản đến khoa, vẫn đưa lên bản tấu đó. Hi vọng hoàng thượng xem xét, phát cho chúng thần nghĩ phiếu, chúng thần nếu có sai trái, tự có công luận. Pháp luật tổ tông cái nào có thể tha thứ. Chúng thần rất trông mong.'

Nói đơn giản thì đây là bản tấu chương đầu tiên sau khi ngài lên ngôi, nếu lưu không phát thì thật sự không thể nào nói nổi. Cho nên chúng thần lại dâng một lần nữa, ngài vội vàng phát trở lại nội các phiếu nghĩ, mọi người đang chờ ngài đấy!

Vì tăng cường uy lực của một quyển này, Cao Củng quyết định Cao Củng quyết định cả nội các liên hợp kí tên. . .Lần trước chỉ có hắn và Trương Tứ Duy, lần này cũng kéo theo cả ba người không ở các, vừa lúc thử xem thái độ của Thẩm Mặc và Cao Nghi, ly gián một chút quan hệ giữa Trương Cư Chính và Phùng Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp