Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 872: Minh tranh


...

trướctiếp

Sau khi cảm thấy sức khỏe của mình tốt hơn, hoàng đế liền có chút xấu hổ, bởi vì hắn đã có hơn nữa tháng không để ý tới triều chính rồi, mặc dù quả thật hắn hơi lười, nhưng thời gian dài như vậy không hỏi tới quốc sự vẫn là rất ít thấy.

Vì vậy hắn hỏi Mạnh Hòa:
- Gần đây có tấu chương gì không?

Việc bình thường Long Khánh đã trao quyền cho nội các xử lý rồi, chỉ khi gặp phải đại sự mới mệnh hắn báo cáo.

- Mấy ngày này chuyện vẫn không nhiều lắm. Song có một việc vẫn phải nhờ hoàng thượng định đoạt. - Mạnh Xung phục hồi tinh thần lại, móc ra một phần tấu chương từ trong người, hai tay trình lên.

Long Khánh hoàng đế cũng không tiếp, hỏi:
- Của ai?

- Là của Thẩm các lão. - Mạnh Xung đáp.

Long Khánh dựa người ngồi vào trên giường, chống hay tay xuống, bày ra tư thế lắng nghe. Lý Toàn đem tới một cái sập gụ để cho Long Khánh hoàng đế gác chân lên, rồi xoa bóp cho hắn.

Mạnh Xung mở tấu chương, lắp bắp đọc lên:
- Ngô hoàng bệ hạ kính ngưỡng, tội thần Thẩm Mặc kinh sợ phục tấu. . .

Tuy chỉ là một bản tấu chương thỉnh tội rất quy củ, nhưng hoàng đế tập trung tinh thần nghe xong lại giơ tay lên, ý bảo Mạnh Xung cầm qua, rồi nghiêm túc xem một lần, hiển nhiên cực kỳ coi trọng. Suy nghĩ hết hai ngày, Long Khánh mới viết lại tin bảo người đưa đến nội các 'Thẩm sư phó có sai, nhưng công lớn hơn tội, dùng tước vị chuẩn bị phong cho hắn để bù vào, đãi ngộ còn lại vẫn ổn định,' ngay sau đó, lại phái thái giám đến nội các, trước mặt các vị các thần tiến hành khuyên giải an ủi Thẩm Mặc, bảo y không cần phải chịu ảnh hưởng của chuyện này, chỉnh đốn Binh bộ cho tốt, không thể để xuất hiện chuyện như vậy nữa.

Vậy còn chưa hết, chỉ qua hai ngày, Long Khánh lại hạ chỉ, lấy lý do là 'trung cần mẫn đạt', thăng Cao Củng làm Cẩn thân điện Đại học sĩ, đặc tiến vinh lộc đại phu. Chính thức trở thành người thứ hai sau Thẩm Mặc, Đại Minh triều chính nhất phẩm. Điều này trong mắt rất nhiều người hiển nhiên là lễ vật hoàng đế chúc mừng đại thọ 60 cho lão sư, ai không khỏi ước ao đố kị.

Các môn sinh của Cao Củng thì vui mừng khôn xiết, trước kia Cao Củng còn cố kỵ sức khỏe của hoàng đế nên không nguyện ý tổ chức sinh nhật này. Nhưng hiện tại hoàng đế cũng đã ân thưởng gia phong rồi, không tổ chức đại thọ một phen hình như không được rồi! Hơn nữa hình như còn có người đang trắng trợn tuyên truyền việc này, khiến cho trên dưới kinh thành, trong mỗi nha môn, không ai không biết không người không hiểu ngày sinh của Cao các lão hắn sắp tới. Trước kia không biết thì thôi, hiện tại nghe nói rồi, ai không chuẩn bị một phần hạ lễ, đến lúc đó thì sao đến Cao quý phủ thăm hỏi cho được?

Kết quả cái ngày đại thọ 60 của Cao Củng, trong con hẻm sở tại của Cao phủ, thậm chí trên đường cái đều chật ních người đến đây mừng thọ, ngay cả một số quan lại bình thường không có quan hệ quá lớn cùng thái giám nội phủ các nha môn cũng đều chuẩn bị thọ lễ đến đây chúc thọ. Khắp Cao phủ chiêng trống vang trời, tiếng pháo đùng đoàng. Cao Củng chông chút nào cảm kích sau khi thấy được cảnh tượng đông như trẩy hội này lại cảm thấy rất khó hiểu, hắn gọi Hàn Tiếp đang vội vàng tất bật tới, hỏi hắn tới cùng là đang làm trò gì.

Hàn Tiếp cũng thầm giật mình, nói:
- Đâu có mời nhiều người như vậy đâu.

Hắn vốn nghĩ thông qua yến hội sinh nhật lần này biểu hiện cho bách quan thấy địa vị và lực ảnh hưởng của Cao các lão, song hắn cũng chỉ mời chư vị Đại học sĩ của nội các, chính phó thủ trưởng của 18 nha môn, cùng với danh lưu nhã sĩ như Vương Thế Trinh, còn nữa là nòng cốt liên can của Cao đảng, dự tính tiền sảnh hậu đường mỗi nơi 10 bàn là đủ rồi. Nhưng hiện tại vừa mới đến giờ Thìn mà cũng đã đông như trẩy hội, rất nhiều quan viên, nội giám, thậm chí huân quý quen và không quen nối liền không dứt tiến đến. Không chỉ chiếm hết chỗ ngồi dự bị, thậm chí trong viện, lối đi nhỏ cũng bị chen đến chật ních. Hàn Tiếp chỉ có thể bảo người nhanh chóng đem bàn ghế từ các tửu lâu lân cận tới, rồi mới hoả tốc chuẩn bị rượu và thức ăn.

Cao Củng vốn chỉ nghĩ cùng các môn sinh và đồng niên của mình tổ chức một sinh nhật đơn giản, không nghĩ tới hiện tại các quan viên đến đây chúc thọ lại càng ngày càng nhiều, điều này làm cho hắn rất không hài lòng, oán giận Hàn Tiếp không hiểu chuyện. Hàn Tiếp tất bật đến sứt đầu mẻ trán còn bị Cao Củng mắng cho, tự nhiên hết sức buồn bực, còn phải trấn an:
- Mọi người tới để chúc mừng mà, chúng ta không thể đuổi họ ra ngoài được. Người ta đều mang theo quà tới, chúng ta cũng không thể không giữ lại ăn cơm được? Chút mặt mũi ấy cũng không cho, người ta sẽ ghi hận đấy.

Cao Củng cũng biết đạo lý này, bực mình phẩy tay áo một cái nói:
- Làm bừa bãi!

Rồi hắn bỏ về thư phòng tìm kiếm thanh tĩnh. Ai ngờ còn chưa được lâu thì trong viện lại vang lên tiếng diễn tấu chầm chậm, sau đó sinh đán tịnh sửu cao giọng ca lên, Cao Củng rốt cuộc nhịn không được, đẩy cửa ra la ầm lên:
- Lại là cái gì nữa đây?

(sinh đán tịnh sửu: Trong hài kịch truyền thống Trung Quốc, căn cứ vào loại hình nhân vật đóng, ta chia diễn diên vào các vai “Sinh” (kép)”, “Đán” (đào), “Tịnh” (gan dạ, dữ tợn), “mạt” (vai đệm), “Sửu” (vai hề) v.v…

Lần này bị Cao Củng bắt đến hỏi là Tống Chi Vấn, hắn cười ha ha nói:
- Là Đức Vân xã nổi danh trong kinh, mộ danh đại nhân nên tới đây chúc thọ!

- Còn ngại động tĩnh không đủ lớn sao! - Cao Củng giận đến râu tóc dựng đứng lên: - Bảo họ làm nhanh đi. . .

Lúc này, một nhóm quan viên đi qua, hân hoan chúc mừng Cao Củng, người dẫn đầu là Dương Bác vừa mới trở về cười hỏi:
- Bảo họ làm gì?

- Bảo họ ca hát cho đã đi...

Cao Củng coi như là bất cận nhân tình mấy cũng không thể ở trước mặt nhiều quan viên nhiều như vậy mà nổi nóng được, đành phải nói với Cát Thủ Lễ và Dương Bác:
- Đi, chúng ta vào buồng trong ngồi đi, cứ để bọn thanh niên ở ngoài quậy.

Việc đã đến nước này, Cao Củng cũng ngăn cản không được rồi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, mong cho trò cười hôm nay trôi qua mau.

Tin tức tể tướng quý phủ làm đại thọ kèm với tiếng chiêng trống, tiếng pháo truyền khắp kinh thành, ngoại trừ các quan viên đến đây chúc thọ, người đến xem náo nhiệt cũng như thủy triều ùa tới Cao phủ, trong nhất thời cả quảng trường ngựa xe như nước, chen lấn nhau, nơi nơi đã xuất hiện cảnh tượng muôn người đều đổ xô ra đường.Lúc gần đến buổi trưa, ba vị Đại học sĩ của nội các cũng đã đến, vì vậy mọi người an tọa khai tiệc.

Uống rượu nói cười. Hơn 100 bàn tiệc thịnh soạn bày từ quý phủ cho tới hẻm, từ hẻm bày tới trên đường cái, hơn 1000 quan viên lớn nhỏ, quý tộc, có yêu ngũ hát lục, có châu đầu ghé tai, có nói giỡn pha trò, có đi các bàn kính rượu, quả thật hết sức náo nhiệt.

Cao Củng cũng bị bên này kính, bên kia mời đến say ngất ngưởng, hai mắt mông lung nhìn các quan viên đến đây chúc thọ, trong lòng cũng không khỏi có chút lâng lâng, nhân sinh như vậy thì còn cầu điều gì nữa chứ!

Rốt cuộc hắn đè nén nỗi bất an trong lòng, liền thấy một thái giám trong bộ mãng y đỏ thẫm từ bên ngoài bước nhanh đi tới:
- Nguyên ông, chúc mừng đại thọ sáu mươi.
Thái giám kia liền ôm quyền qua loa sau đó thấp giọng nói:
- Mau tiếp giá đi, hoàng thượng giá lâm rồi!

- A. . .

Cao Củng kích động hơi run run, đường đường cửu ngũ chi tôn, đích thân tới dự yến của một thần tử, vinh dự này đặc biệt thế nào chứ!

Ngay sau đó lập tức dừng tiệc, Cao Củng mặt mày hớn hở suất lĩnh chúng quan viên ra đường cái cung nghênh thánh giá. Lúc này, đại đội binh đinh của Cẩm Y Vệ, ti Binh mã đã bước tới đầu đường, đuổi đi những người bên đường, rất nhanh liền hoàn thành cảnh giới. Sau đó là từng tốp thái giám đi mở đường, dùng vải vàng tách ra giữa con đường và dân chúng. Đợi khi tất cả đã dọn dẹp xong, mọi người thầm nghĩ, nghi trượng của hoàng đế nên xuất hiện rồi chứ? Ai ngờ đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy cung nhân cầm la phiến, mui xe xuất hiện. Các quan viên không khỏi nghị luận, từ lúc hoàng thượng hạ chỉ gặp cho đến khi thánh giá xuất hiện, từ trước đến nay canh hết sức chuẩn xác, trì hoãn lâu như ngày hôm nay là cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua.

Cao Củng đang khó hiểu thì thấy Sử thái giám kia đầu đầy mồ hôi chạy tới, lại qua loa thi lễ, nói:
- Hoàng thượng bảo nô tài tới thông tri cho Cao các lão, giá lâm hôm nay bị hủy bỏ rồi.

- Vì sao hủy bỏ? - Cao Củng cả kinh, bất chấp lễ phép hỏi ngay.

Sử thái giám sắc mặt lúng túng, nhưng không chống nổi Cao Củng nhiều lần truy vấn, đành phải gọi hắn một mình ra bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngài là các lão, nói cho ngài cũng không sao. Khi vạn tuế gia đi ra còn tốt, đi tới nửa đường lại không biết vì sao hắt xì một cái, sau đó sắc mặt thay đổi, lại làm ầm ĩ lên như lần trước rồi.

Cao Củng như bị ăn một gậy, sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh nhễ nhại, nhưng dù sao hắn cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cuối cùng cắn răng chịu đựng, kiệt lực trấn định rồi nói với Sử thái giám:
- Ngươi mau hồi cung chăm sóc hoàng thượng đi, ta sẽ thay quần áo tiến cung thăm hỏi ngay!

- Ài...

Sử thái giám gật đầu, liền dẫn theo các cung nhân đi khỏi, sau đó quan binh của Cẩm Y Vệ và ti Binh mã cũng rút đi hết.

Hơn một nghìn tân khách đều bị biến cố bất thình lình làm ngỡ ngàng. Bữa yến thọ này không ăn được rồi. Đợi Sử thái giám kia đi một lúc lâu rồi, mọi người mới từ trong giật mình tỉnh lại. Có người đi qua trấn an Cao Củng, có người châu đầu ghé tai khẽ nghị luận, rồi đứng dậy cáo từ. Về phần gánh hát thì đã bị Hàn Tiếp thấy chuyện không tốt đuổi đi rồi. Vốn tưởng rằng ngày vui, kết quả bị khiến cho hỗn loạn cả lên...

Bên cạnh Cao Củng ngoại trừ đám môn sinh bạn bè của hắn thì chỉ có ba vị nội các đại thần, Dương Bác, Cát Thủ Lễ, Chu Hành. Những người này thương lượng vài câu, rồi Dương Bác tiến lên nói:
- Chư vị tướng công tốc tốc tiến cung diện thánh, để ngừa vạn nhất, chúng ta sẽ về nha môn trước để đợi tin tức, tất sẽ không để xảy ra sai lầm.

Lúc này Cao Củng cũng phục hồi tinh thần lại, nặng nề gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Thế là không để ý tới nhà cửa phía sau hỗn loạn, cùng ba vị các thần cưỡi kiệu về đại nội.Trong quan kiệu, Trương Cư Chính thầm hiếu kỳ, đây thực sự là người tính không bằng trời tính. Khi đó hắn tìm hai người Lưu Đài và Vương Triện, dụng ý là đem chuyện Cao Củng uống rượu mua vui với sai người việt thọ từ trong lúc hoàng thượng mang bệnh truyền ra ngoài, đồng thời còn mời một gánh hát đến ăn mừng cho ngày vui đại thọ 60 của Cao Củng, chỉ cần đem sự tình khiến cho xôn xao dư luận thì khẳng định sẽ khiến hoàng thượng bất mãn với Cao Củng. Ai ngờ Long Khánh không những lơ đểnh, còn muốn đích thân tới chúc thọ cho Cao Củng, điều này làm cho Trương các lão mưu kế tính toán sâu chỉ có thể tự than mệnh tồi, cũng là lão sư của hoàng đế tại sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ?

Ai biết phía sau thay đổi bất ngờ, hoàng đế không ngờ đột nhiên phát bệnh, giờ thì tiệc vui của Cao Củng thành chuyện lớn rồi. Dù cho hoàng đế không thèm để ý, nhưng sau đó mọi người sẽ nghĩ thế nào? Trong cung Lý nương nương sẽ nhìn ra sao? Nói chung là vớ vẩn thế nào mà hiệu quả càng tốt hơn. Thực sự là giải hận a!

Sảng khoái đôi chút, hắn lại nghĩ tới lời nói của Phùng Bảo và không khỏi thầm ngạc nhiên, tên thái giám này sao lại phán đoán chuẩn như vậy nhỉ? Việc ngay cả thái y cũng không dám nói sao hắn lại một mực chắc chắn rằng hoàng đế sẽ không trị hết bệnh nan y được chứ? Hắn ép buộc bản thân đừng nghĩ tiếp nữa, bởi vì tình thế hiện nay thật sự khiến người khác thoả mãn quá rồi, nhất thiết đừng gây thêm rắc rối nữa.

Bốn vị các thần hạ kiện tại Tả An môn, Cao Củng và Thẩm Mặc ngồi trên kiệu khiêng, Trương Cư Chính và Trương Tứ Duy thì cưỡi ngựa chạy tới trước Hoàng Cực môn, tới đó rồi tất cả đều xuống đi bộ vào, đợi ở ngoài Càn Thanh môn. Đợi hết gần nữa canh giờ, Sử thái giám mới từ cửa cung đi ra, Cao Củng kéo hắn lại cấp thiết hỏi:
- Sử công công, hoàng thượng làm sao rồi?

Sắc mặt Sử thái giám vẫn còn tái mét, hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại từ trong sợ hãi lúc đi, hắn tập trung tinh thần nói:
- Hiện tại hoàng thượng đang ở cùng với hoàng hậu, thái tử gia, hoàng thượng kéo tay thái tử gia, còn vừa khóc vừa nói nữa.

- Ôi trời, hồ đồ a! - Vừa nghe lời này, Cao Củng gấp đến độ giậm chân nói: - Người trúng gió kị nhất tâm tình không ổn định, hiện tại hoàng thượng không thể gặp ai hết, phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng mới phải.

- Ai nói không phải đâu. - Thấy Cao Củng gấp gáp như thế, Sử thái giám càng luống cuống hơn: - Hoàng hậu nương nương cũng nói phải đi, nhưng hoàng thượng cứ không cho, khuyên như thế nào cũng vô dụng.

Nói rồi hắn giãy tay khỏi Cao Củng nói:
- Nô tài tới đây là truyền chỉ cho chư vị tiên sinh.

Cao Củng vội vàng dẫn ba người hành lễ tiếp chỉ.

Sử thái giám liền truyền chỉ rằng:
- Chư vị các lão cứ đợi ở ngoài cửa cung không đi đâu hết!
Sau khi chúng các thần tiếp chỉ liền chờ trong trị phòng ngoài Càn Thanh cung. Sử thái giám lại tới truyền chỉ:
- Mời chư vị các lão nghỉ ở ngoài Càn Thanh cung.

Cao Củng cảm thấy không thích hợp, liền bảo Sử thái giám thượng tấu rằng: 'Tổ tông pháp lệnh sâm nghiêm, Càn Thanh cung thuộc đại nội, ngoại thần không được vào. Ban ngày càng không được, huống hồ ban đêm? Chúng thần không dám ở đây, song lại không dám đi, nên ra Hoàng Cực môn, đến ở trong phòng các thần ở Văn Uyên các, có triệu tới ngay, cũng không tính xa.'

Qua một hồi lâu Sử thái giám đi ra nói rằng hoàng đế đã đáp ứng, vì vậy chúng các thần trở lại trực lư của mình. Khi đến đêm ai cũng khó chợp mắt, tận đến buổi trưa hôm sau mới có cung nhân qua tuyên gặp.

Mấy người Cao Củng liền vội vàng đi qua, đi tới Đông Noãn các ở Càn Thanh cung, vấn an Long Khánh hoàng đế đang nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, thấy trên gương mặt hơi phù thũng của Long Khánh lập lờ sắc xanh, đây là biểu hiện của nguyên khí bị tổn hao. .. Mọi người không khỏi thầm khó hiểu, hai ngày trước thấy hoàng đế vẫn còn rất khởi sắc, sao giờ lại biến thành như vậy rồi.

- Ngày hôm qua đột nhiên cảm giác không khỏe, làm lỡ mất tiệc sinh nhật của Cao sư phó, trẫm thật rất băn khoăn. - Đợi các đại thần hành lễ xong, Long Khánh mở lời xin lỗi Cao Củng.

- Hoàng thượng nghìn vạn lần đừng nói như vậy, tất cả lấy thánh thể làm trọng. - Củng vội vàng an ủi hoàng đế: - Đối với vi thần thì ngài khoẻ mạnh chính là hạ lễ sinh nhật tốt nhất rồi.

- Ta bị bệnh, nhưng cũng không phải bệnh nan y.

Long Khánh hoàng đế nghe Cao Củng nói vậy rõ ràng là nói hắn có bệnh, liền mất hứng. Nhưng sau khi nổi đóa xong hắn vẫn thương cảm nói:
- Mấy vị đều là cựu thần, hẳn là biết nguyên nhân bệnh tình của trẫm là vì sao...

Các vị các thần hầu như đồng thời nhớ tới lời đồn hoàng đế đi chơi ở hẻm Liêm Tử, nhưng ai cũng không dám nói rõ. Đang khi trố mắt thì Long Khánh lại chậm rãi nói:
- Trẫm không phải bệnh nặng gì hết, chỉ là thời tiết thay đổi, dẫn đến trong cơ thể âm dương mất cân đối. Uống thuốc mấy tháng thì sẽ ổn thôi.
Dừng một chút lại nói tiếp:
- Ngày hôm nay chẳng qua là ngẫu nhiên tái phát.

Chỉ nói vài câu này mà hoàng đế đã bắt đầu thở, có thể thấy được thân thể hư nhược đến mức nào rồi.

Các vị các lão nhìn lẫn nhau, ai cũng có đầy bụng tâm sự. Hôm qua vừa chờ thái y chẩn đoán bệnh cho hoàng đế xong, Cao Củng liền sai người đưa đến nội các để chuẩn bị làm báo cáo, kết quả là Kim Viện Chính và Lý Thời Trân, hai vị đại quyền uy đồng thời kết luận, bệnh tình của hoàng đế tái phát là bởi vì dùng thuốc đại táo liều lượng lớn, lúc này mới dụ phát ra hỏa liệu linh tê, mà còn nghiêm trọng hơn lần trước là, hoàng đế. . . , rất khả năng không đứng lên nổi nữa rồi.

Đây là điều mà các vị các lão đều nghe được, Thẩm Mặc biết lại nhiều hơn chút, mặc dù Lý Thời Trân vẫn chưa đơn độc nói qua cái gì với y, nhưng hai người quen biết nhiều năm, loại thời khắc vi diệu này chỉ cần trao đổi một ánh mắt thì có thể biết tin tức mà đối phương muốn truyền lại. Trong ánh mắt của Lý Thời Trân thấy được cái lắc đầu, khẽ thở dài không thể phát hiện. . . Đây là biểu hiện mới có sau khi bác sĩ đã triệt để tuyệt vọng.



Mặc dù Trương Cư Chính không thấy được Thẩm Mặc và Lý Thời Trân mắt đi mày lại, nhưng trong lòng hắn cũng đã chắc chắc mệnh của hoàng đế không còn lâu rồi. Lần này hoàng đế phát bệnh, khiến hắn tin tưởng chắc chắn phán đoán lúc trước của Phùng Bảo, rất có khả năng mệnh của hoàng đế không còn lâu nữa.

Bất đồng trên tâm tính làm cho phản ứng của mọi người cũng bất đồng, Thẩm Mặc tâm tình trầm trọng đứng ở bên người hoàng đế, Trương Cư Chính cũng vẻ mặt vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hai người đều im lặng không nói. Cao Củng lại nhịn không được chất vấn:
- Xin hỏi hoàng thượng ngoại trừ thuốc của thái y kê, còn ăn thứ đại bổ gì nữa không?

Long Khánh sửng sốt, biết là giấu diếm không được nữa, thế là từ từ nói:
- Vốn cũng không định gạt Cao sư phó. Trước đó vài ngày, Mạnh Hòa tìm một thần y từ dân gian cho trẫm, sau khi xem qua bệnh của trẫm liền hiến một phương thuốc, trẫm cảm thấy tốt hơn của thái y.

- Thân thể hoàng thượng ngàn vàng, sao có thể tùy tiện để cho đại phu bên ngoài chẩn trị được? - Cao Củng liền sầm mặt nói.

- Ha ha, Lý Thời Trân không phải cũng là đại phu dân gian đó sao? - Long Khánh cười nói: - Không quản là từ đâu, có thể trị được bệnh của trẫm thì chính là hảo đại phu.
Rồi hắn sai người đem thuốc tới:
- Trẫm cũng không ăn bậy, đều bảo thái giám thử qua trước, hơn nữa sau khi ăn rồi rõ ràng chân có sức, cũng muốn ăn cơm nữa, quả thật hữu hiệu mà.

Thấy Lý Toàn bưng lên viên dược hoàn màu vàng, các đại thần ở đây tâm tình càng trầm trọng hơn, bọn họ đều là người trải qua tiền triều, đương nhiên liên tưởng đến đan dược của đạo quân hoàng đế dùng. Hiện tại vị hoàng đế trước mặt lại muốn bước theo vết xe đổ của phụ thân, đi tin theo lời yêu nhân, lại làm cái việc vô căn cứ họa quốc hại mình. . .

Cao Củng nghĩ phải tận trách nhiệm của một lão sư và thủ phụ, hắn quỳ xuống khuyên ngăn:
- Hoàng thượng, thần cho rằng việc này phải suy nghĩ kỹ mới làm được!

- Vì sao? - Long Khánh khó hiểu nói: - Trẫm ăn vào thấy hữu hiệu thật mà, chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì nhất định có thể khang phục.

Cao Củng nghiêm túc tấu:
- Bệ hạ là thiên hạ chí tôn, tấm gương của vạn dân, tuyệt đối không thể nghe theo lời của yêu nhân nói, vẫn phải khẩn tuân lời dặn của thái y, điều dưỡng thánh thể làm trọng.
Rồi hắn chỉ tay vào viên dược hoàn nói:
- Không thể ăn những thứ hại chết tiên đế này được!

Tính tình Cao Củng bình thường thì nói năng rất thẳng thắn, vừa ra khỏi miệng liền hối hận. . . Ý tại ngôn ngoại của lời này, chẳng phải là hoàng đế cũng sẽ bị mấy thứ này hại chết sao?

Quả nhiên, Long Khánh liền biến sắc, nhưng Cao Củng dù sao cũng có sự khác biệt. Lúc này hoàng đế mới cố nén giận, đoạn hỏi Thẩm Mặc:
- Thẩm sư phó nghĩ sao?

- Cái này à...
Thẩm Mặc nhìn Cao Củng, chậm rãi nói:
- Không bằng đưa thuốc này và phương thuốc đó đến Thái Y viện cho các lão thái y nhìn xem, nếu như họ nói có thể sử dụng thì cứ ăn cũng không sao, không thì nên dừng lại mới tốt hơn...

- Đức hạnh của đám thái y đó trẫm còn không biết sao? Người nào cũng nhát như chuột chỉ sợ gánh một chút trách nhiệm! Để cho họ xem thì khẳng định là không dùng mới thỏa đáng.
Long Khánh thở hồng hộc, bực dọc nói:
- Nói đến cùng, ngươi cũng không tán thành trẫm dùng thuốc!

Hắn lại chuyển hướng Trương Cư Chính nói:
- Trương sư phó thì nghĩ sao?

- Nêu đã ăn không thành vấn đề thì thử xem cũng không sao. - Trương Cư Chính nhỏ nhẹ nói.

Rốt cuộc nghe được tiếng ủng hộ, lúc này Long Khánh mới thở dài một hơi, thoáng nhìn qua Trương Cư Chính tín nhiệm mình, sau đó buồn bực nói với Cao Củng và Thẩm Mặc:
- Trẫm biết nhị vị sư phó là có ý tốt, nhưng đây chỉ là chuyện riêng của trẫm, hai người không cần lo quá.

Nói xong hắn lại bắt đẩu thở.

Lẽ ra, hoàng đế đã thể hiện sắc mặt thì người làm thần tử nên câm miệng không nói nữa, nhưng mà Cao Củng có phong thái của cổ đại thần phạm ngôn can gián, hắn nặng nề dập đầu nói:
- Hoàng thượng, thứ cho cựu thần nói thẳng, thiên tử cũng không có chuyện riêng!

- Thiên tử cũng sẽ bị bệnh, cho nên thiên tử cũng là người, là người tự nhiên có chuyện riêng!

Cũng không biết là tác dụng của dược vật hay không, tinh thần của Long Khánh rõ ràng phấn khởi hơn, tư duy cũng nhanh nhẹn hơn nhiều bình thường:
- Trẫm đã sớm nói trước với mọi người rồi, việc ngoài cung các ngươi quản, việc trong cung các ngươi không cần lo. Hiện tại trẫm bị bệnh, tìm người phối thuốc cho trẫm đây là việc tư của đế vương, ngoại thần không được dự biết? !

Long Khánh nói giọng chưa bao giờ nghiêm khắc qua như thế.

Cao Củng từ trước đến nay được Long Khánh lấy sư phụ để đối đãi, đâu bị chịu qua nặng lời như vậy? Hắn nhất thời sững sờ ở đó, không biết nên đáp lại thế nào.

- Hoàng thượng, đây quả thật không phải là việc tư...
Thẩm Mặc đành phải giải vây, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng là vạn thừa chi tôn, người đứng đầu thiên hạ, thánh thể của ngài an khang quan hệ đến phúc lợi của thương sinh xã tắc. Thánh cung khiếm an, thiên hạ lộc vị, thảo dân bách tính ai cũng lo sợ không yên, dâng hương cầu phúc. Bệnh của mình hoàng thượng tác động đến lòng của bách quan vạn dân, sao có thể nói là việc tư được chứ?

Vẫn là Thẩm Mặc nói xuôi tai, trong lòng Long Khánh hoàng đế thoải mái hơn nhiều, lửa giận dần dần nguôi ngoai, liền cảm thấy đầu cháng váng, thân vô lực, động đầu ngón tay cũng trắc trở. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng nói:
- Không quản có phải là việc tư hay không, các ngươi cũng đừng lo nữa, đi đi. Trẫm muốn nghỉ ngơi rồi.

Long Khánh hoàng đế vừa dứt lời liền khép hai mắt lại.

Người làm thần tử còn biết làm thế nòa? Chẳng lẽ đánh thức hoàng đế dậy để tiếp tục khuyên nhủ? Thẩm Mặc liền cùng Trương Cư Chính một bên một người nâng Cao Củng dậy, sau đó rời khỏi Càn Thanh cung.Mất hồn mất vía trở về Hội Cực môn, Cao Củng nói với Thẩm Mặc đang dìu mình:
- Giang Nam, ta rất mệt, chính vụ trước giao cho ngươi và Tử Duy đảm đương, để Thái Nhạc đưa ta trở về đi.

Thẩm Mặc liếc nhìn Trương Cư Chính một cái thật sâu, rồi gật đầu nói:
- Nguyên ông chú ý nghỉ ngơi.

Rồi cùng Trương Tứ Duy đi vào Văn Uyên các.

Cao Củng thì được Trương Cư Chính dìu trở lại trực lư của mình.

Đỡ Cao Củng ngồi xuống ghế, Trương Cư Chính xoay người muốn đi pha trà cho hắn thì bị Cao Củng ôm lấy cánh tay. Tay Cao Củng rất có lực, đâu giống lảo đảo như ở bên ngoài.

Trương Cư Chính giật mình nhìn sang, Cao Củng chì nhìn chằm chằm người sau, gằn từng chữ nói:
- Lúc nãy, vì sao ngươi làm trái ta. Chẳng lẽ không biết đó sẽ hại chết hoàng thượng sao?

- Nguyên ông, bệnh tình của hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng, không thể tức giận. Nếu như chúng ta cứ tranh với hoàng thượng, vạn nhất giận quá để xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?

Trương Cư Chính tim đập thình thịch, nhưng một lời của hắn thốt ra chỉ muốn sao cho vẹn toàn, bởi vậy lập tức trấn định xuống, cười khổ nói:
- Huống chi có thái độ trước đó của ngài và Thẩm các lão rồi, lời của ta còn có tác dụng gì nữa?

- Thật chứ? - Cao Củng híp mắt, quan sát hắn một lúc.

- Còn thật hơn cả vàng nữa. - Trương Cư Chính vẻ mặt vô tội nói: - Hoàng thượng đã như vậy rồi, ta còn khoe mã gì được sao?

- Ừm.
Cao Củng lúc này mới buông tay ra, vẫn nhìn chằm chằm Trương Cư Chính nói:
- Lần này bệnh tình của hoàng thượng tái phát, trong cung khẳng định nhân tâm chấn động, ngươi thay ta thông báo cho Phùng Bảo một tiếng, bảo hắn thành thật chút, bằng không thì ta sẽ thịt hắn.

- Việc này.
Trương Cư Chính hơi đỏ mặt nói:
- Nội ngoại hữu biệt, sao ta truyền lời cho Phùng công công được?

- Ngươi tự có biện pháp. - Cao Củng cười mà như không nói: - Không có biện pháp thì nghĩ biện pháp, làm phiền Trương các lão rồi.

- Vâng. . .

Trương Cư Chính tâm như tro nguội. Hắn vốn tưởng rằng Cao Củng đơn độc giữ hắn lại là vì thương lượng đối sách. Hiện tại mới biết, thì ra Cao Củng chẳng bao giờ chân chính coi trọng mình...Cao Củng quả thật mắt sáng như đuốc, Phùng Bảo, nguồn gốc họa loạn trong mắt hắn lập tức sắp quậy tung đại nội đến độ gà chó không yên rồi!

Từ Ninh cung, vẫn là gian cung thất lần trước, vẫn là hai người lần trước, bài biện như cũ, quần áo như cũ, thậm chí tư thế ngồi cũng như cũ. Nhưng có chỗ khác biệt là lần trước Lý nương nương với dáng vẻ như phù dung xuất thủy, hiện tại hai mắt lại sưng đỏ, sắc mặt vàng như nến, nhìn qua rất là đáng thương.

- Phùng công công ngươi cũng nên biết, hôm qua nghe nói hoàng thượng phát bệnh, ta dẫn thái tử cùng Hoàng hậu nương nương đi vào thăm hỏi.
Lý nương nương đã khóc một đêm, hiện tại trong lòng chỉ còn xấu hổ, buồn bực cắn răng nói:
- Ai ngờ hoàng thượng chỉ cho hoàng hậu và thái tử đi vào, ngăn bản cung ở ngoài.

- Ài, chuyện này thái quá rồi, trong cung không có một ai không bất bình thay cho nương nương...

Phùng Bảo thở dài theo Lý nương nương, nhưng thầm nghĩ: "Nếu không phải biết chuyện hôm qua, ta có thể tới gặp bà sao?"

- Ngươi nói ta sinh con cho hắn, giúp hắn quản hậu cung lớn như vậy. - Lý quý phi càng nói càng ủy khuất, trong lòng cũng càng nén giận: - Coi như là Nô Nhi Hoa Hoa, lúc đó chẳng phải vì sức khỏe của hắn sao? Hắn thì lại vì một tiện nhân mà cấm cửa không cho ta vào, khiến ta mất hết mặt mũi! Việc này tàn khốc vô tình lạnh lùng cỡ nào chứ!

- Ai nói không phải đâu? - Phùng Bảo gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: - Nương nương, thứ cho ta nói thẳng, chuyện xảy ra khác thường, tất có yêu nghiệt quấy phá, chuyện này không bình thường đâu!

- Yêu nghiệt? - Lý quý phi cả kinh: - Chẳng lẽ là quỷ hồn của tiện nhân kia?

Thực sự là làm chuyện đuối lý, chỉ sợ quỷ gọi cửa.

- Ý của lão nô không phải vậy. - Phùng Bảo toát mồ hôi, thầm nghĩ bà cũng chột dạ quá đấy. Hắn vội vàng giải thích: - Quỷ không đáng sợ, đáng sợ chính là người đấy, lão nô chỉ chính là người bên cạnh hoàng thượng.

- Ngươi nói Mạnh Hòa. . .", Lý quý phi lúc này mới định thần lại, oán trách liếc hắn một cái.

Giận cá chém thớt, vừa nhắc tới thì nàng rất bực tên mập suốt ngày nịnh hót Nô Nhi Hoa Hoa, còn dẫn hoàng đế ra ngoài đi chơi kỹ viện.

- Nương nương có biết hai ngày trước hoàng thượng phát bệnh thì làm những gì không? - Phùng Bảo thần bí hỏi.

- Làm gì?

- Hồi nương nương, những lúc này, vạn tuế gia dùng đan dược mà Mạnh Hòa tiến hiến đí. - Phùng Bảo hạ giọng nói.

- Đan dược gì?

Phùng Bảo liền đem việc Mạnh Hòa hiến dược lấy lòng hoàng đế, thêm mắm thêm muối nói cho Lý quý phi. Lý nương nương nghe xong oán hận mắng:
- Tên Mạnh Hòa chết tiết này, hoàng thượng là đấng vạn thừa chi tôn, cành vàng lá ngọc, sao hắn dám hiến dược lung tung!

Phùng Bảo một lòng muốn trọc cho Lý quý phi nổi giận nên liền dục ức tiên dương nói:
- Đan dược đó hoàng thượng ăn vào rất có hiệu quả.

- Hiệu quả gì? - Lý quý phi dựng mày lên nói.

- Từ lần hoàng thượng phát bệnh lúc trước, hơn mười ngày liền tại Càn Thanh cung chưa bao giờ điểm danh bảo tần phi thị tẩm. Nhưng mới ăn đan dược ba ngày, hoàng thượng lại có tinh thần rất tốt, có người nói ba đêm liền đều tìm luyến đồng vào thị tẩm!

- Có cả chuyện này sao? - Lý quý phi trừng hai mắt nói.

- Nô tài sao dám lừa nương nương? - Phùng Bảo vội vàng đứng dậy nói.

Lý quý phi híp mắt, cắn răng im lặng một hồi. Nàng hít sâu mấy hơi để cho ý nghĩ thanh tỉnh, tâm tình ổn định, một lúc lâu mới bình phục, đăm đăm nhìn Phùng Bảo nói:
- Phùng công công, theo ý kiến của ngươi, đan dược Mạnh Hòa đó tiến hiến thật sự linh như vậy sao?

- Nếu như linh quang như thế thì hôm qua hoàng thượng cũng không phát bệnh rồi. - Phùng Bảo cười lạnh một tiếng, hắn lại giận dữ nói: - Thuốc đó rốt cuộc có hiệu quả thế nào, nô tài cũng chưa dùng qua, nên không dám có kết luận bậy, song nô tài biết một việc, đang do dự có nên nói cho nương nương hay không.

- Có cái gì không thể nói? - Lý quý phi nói.

- Việc này thật sự quá mức kinh sợ, chỉ sợ làm bẩn lỗ tai của nương nương thôi. - Phùng Bảo khó xử nói: - Cũng sợ Bồ Tát trách tội.

- Nói!

Lý quý phi khẽ quát, con bà nó, còn giở quẻ, muốn ta hiếu kỳ chết sao.

- Nô tài là đề đốc Đông Xưởng, có trách nhiệm giám thị kinh thành cho hoàng thượng. - Phùng Bảo trước tiên là chối bỏ bản thân, ta không phải là nhằm vào tên đó, ta là chấp hành công vụ đó: - Phát hiện Mạnh Hòa mua một căn nhà ở ngoài cung, còn cưới mấy phòng tức phụ.

- Cưới tức phụ? - Lý quý phi trừng mắt nói: - Hắn là thái giám, cưới tức phụ thì có khả năng gì?

- Việc này nô tài cũng thấy khó hiểu. - Phùng Bảo thần bí nói: - Thế nên nô tài sai người điều tra qua, kết quả phát hiện, thì ra hắn mời từ bên ngoài được một vị Hồ thần y tới để tạo thế hoàn dương cho hắn.

- Tạo thế. . .
Lý nương nương không hiểu lắm.

- Chính là làm cho cái chỗ đó. - Phùng Bảo nhỏ giọng giải thích: - Trở lại làm nam nhân lần nữa.

- Phi, câm miệng! - Lý nương nương cảm thấy cái lỗ tai mình bị cường bạo rồi, nhưng lại hiếu kỳ nói: - Điều này sao có thể chứ?

- Ai nói không thể chứ. Nhưng Hồ thần y này hình như có biện pháp. - Phùng Bảo dưới địa đồ lộ dao găm nói: - Hắn có một loại "Hoàn Dương đan", dùng nửa năm là có thể có hiệu quả.
Dừng một chút hắn mới nói:
- Nhưng thuốc này mỗi lần uống vào lại tàn nhẫn chưa từng nghe thấy, không có nhân tính!

- Thuốc gì? - Lý quý phi hỏi.

- Não của đồng nam...
Phùng Bảo thần bí đáp.

- Cái gì! - Lý quý phi lộ vẻ sợ hãi.

- Hồ thần y đó mỗi tháng tìm cho hắn hai đồng nam làm thuốc...

Phùng Bảo liền tường tận kể cho Lý quý phi nghe phương thuốc của Hồ thần y kia.

Lý nương nương nghe mà không ngừng nôn ọe, che miệng nói: - "Được rồi" không khỏi vì bản thân thất thố mà oán giận Phùng Bảo, căm tức nói:
- Nói hoàng thượng đi chứ, vạch trần tội ác của Mạnh Hòa! Hắn làm liễu ác, tự có thiên trừng!

- Nhưng mà, đại phu hắn tìm cho hoàng thượng chính là Hồ thần y đó, mà dược hoàn hoàng thượng dùng lại giống như của Mạnh Hòa. - Phùng Bảo chậm rì rì nói.

- Hả?
Lý quý phi cả kinh vỗ bàn, giận tím mặt nói:
- Mạnh Hòa này tự mình tìm đường chết, còn muốn hại chết hoàng thượng. Có phải hắn có mưu đồ gây rối gì không?

- Nô tài cũng hoài nghi như vậy.

Phùng Bảo thấy thời cơ đã đến, liền rèn sắt khi còn nóng:
- Nương nương thử nghĩ xem, từ sau khi hoàng thượng bệnh nặng, nương nương cùng lão nô bị ngăn ở ngoài Càn Thanh cung không được yết kiến, hoàng hậu lại quanh năm không ra khỏi Từ Khánh cung. Hoàng thượng ai cũng không thấy, nghĩ cái gì ai cũng không biết, toàn dựa vào một mình Mạnh Hòa truyền lời từ trong ra ngoài, nếu như thằng nhãi này nổi lên tâm tư xấu xa gì, nếu muốn che tai mắt thánh, giả truyền thánh chỉ gì gì đó, ai cũng hết cách với hắn.

Nghe xong lời Phùng Bảo nói, Lý quý phi cũng ngồi không yên được nữa. Nàng đứng dậy đi tới trước song cửa sổ, thấy trong đình viện ngoài cửa sổ cây hoa đan xen, chim hót líu lo, nhưng nàng cũng không phải thưởng thức cảnh xuân hợp lòng người ngoài cửa sổ, mà là muốn thay đổi ý nghĩ, ổn định tâm tình.

Bởi vì lời nói của Phùng Bảo nghe quá kinh sợ, rồi lại có chút khả năng!

Phùng Bảo cũng đứng lên theo, tiếp tục đổ thêm dầu phía sau Lý quý phi:
- Bằng không thì nô tài không thể giải thích được, vì sao hoàng thượng ngay cả nương nương cũng không gặp. Phải biết rằng nương nương chính là thân mẫu của thái tử, hoàng thượng đã sắp không được rồi, tương lai thái tử gia đăng cơ còn phải dựa vào nương nương che chở mới có thể không bị khi dễ.

Lời này Lý quý phi thích nghe, nàng quay lại nhìn chằm chằm Phùng Bảo, lấy ánh mắt u buồn lo lắng giục Phùng Bảo nói hết:
- Trong cung truyền lại bởi vì chuyện Nô Nhi Hoa Hoa mà hoàng thượng giận nương nương, nhưng hoàng thượng chưa từng ở trước mặt nương nương nói qua một câu như thế mà? Cũng không có người qua đây truyền chỉ, nói không cho phép nương nương yết kiến? Lão nô nói cả gan chứ, cho dù hoàng thượng thực sự giận nương nương thì cũng không thể bởi vì một Nô Nhi Hoa Hoa mà khiến thái tử mất đi sự che chở của mẫu thân được...

- Trần hoàng hậu mới là mẹ cả của thái tử. - Đây là điểm Lý quý phi lo lắng nhất.

- Hoàng hậu nương nương có thừa hiền lành, nhưng uy nghiêm không đủ, không phải là người có thể chống đỡ được tràng diện. - Phùng Bảo nói: - Nếu lão nô nói lời rơi đầu, tương lai nếu là hoàng thượng tân thiên(đế vương chết), chỉ còn lại cô nhi quả phụ hai người họ, còn không phải là bị tiểu nhân trong ngoài cung khi dễ chết rồi sao?

- Ừm.

Lý quý phi gật đầu. Nàng tán thành những lời này.

- Nương nương cũng biết đấy, mặc dù hoàng thượng nhu nhược, nhưng rất rõ lý lẽ, không phải không nghĩ rõ điểm này.

Phùng Bảo một mực chắc chắn nói:
- Cho nên hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bởi vì một tiện nhân mà đày nương nương vào lãnh cung! Ngược lại hoàng thượng hẳn là nên ủng hộ nương nương, tạo quyền uy cho nương nương, làm tốt chuẩn bị cho tương lai của nương nương. Đây mới là hành động của người đứng đầu một quốc gia nên làm!

- Không sai.

Lý quý phi dù sao cũng là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, mặc dù cực thông minh nhưng cách cục không rành, chỉ có thể đi theo cách nghĩ của Phùng Bảo, nhiều lần suy nghĩ cũng tìm không được kẽ hở, nàng liền chấp nhận:
- Nhưng hoàng thượng chung quy vẫn làm như vậy!

- Theo lão nô thấy thì chỉ có hai loại khả năng. - Phùng Bảo áp chế lồng ngực đang đập loạn, run giọng nói: - Một là hoàng thượng triệt để hồ đồ, phân không rõ thị phi rồi, ra lệnh lung tung. Nữa là hoàng thượng thần chí không rõ, bị tên Mạnh Hòa đó giả truyền thượng ý!

- Hắn dám? ! - Lý quý phi khó có thể tin nói.

- Tên điên đó dám ăn cả não người thì còn có chuyện gì mà không dám làm? - Phùng Bảo lạnh lùng nói: - Nương nương đừng quên giữa chúng ta và Mạnh Hòa từ lâu đã là cục diện ngươi chết ta sống rồi. Nếu như hắn không muốn đợi thái tử đăng cơ nương nương đem hắn bầm thây vạn đoạn, thì cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường triệt để phế bỏ nương nương thôi!

- Hắn dám!

Mặc dù là cùng một chữ, nhưng độ phẫn nộ đã tăng lên gấp trăm lần.
__________________


- Hiện tại lúc này chỉ có thể nghĩ mọi chuyện đến tình huống xấu nhất thôi! - Phùng Bảo trầm giọng nói: - Nương nương, bất kể là loại tình huống nào, điều chúng ta phải làm là bất kể trả giá thế nào cũng phải trở lại bên cạnh hoàng thượng, chỉ có như vậy, tiểu nhân mới không có cơ hội quấy phá, chúng ta mới có thể đứng ở thế bất bại!

- Không sai.
Một câu nói đánh thức Lý quý phi, nàng xoay người nói:
- Giờ ta sẽ đi Càn Thanh cung, bất kể như thế nào cũng phải gặp được hoàng thượng, lẽ nào họ có thể ngăn cản ta được sao!
Nói rồi liền đi ra ngoài, chưa đi được hai bước lại đứng lại nói:
- Tất cả đều theo suy đoán của ngươi, vạn nhất hoàng thượng thần chí còn thanh tỉnh, ta chẳng phải là tự tìm trái đắng rồi?

Đâu chỉ là tự tìm trái đắng, quả thật là tự tìm tử lộ.

- Nương nương suy nghĩ rất phải. - Phùng Bảo gật đầu nói: - Cho nên chúng ta phải cầu viện binh.

- Ai? - Lý quý phi nhìn sang hắn, trong lòng mấp máy: - Ngươi nói hoàng hậu nương nương.

- Nương nương anh minh. - Phùng Bảo khen: - Chính là hoàng hậu nương nương, dù sao hoàng hậu vẫn là nhất quốc chi mẫu, vả lại từ trước đến nay dữ thế vô tranh, rất được hoàng thượng kính trọng. . . Cũng chỉ có hoàng hậu đứng ra mới có thể khiến hoàng thượng phải gặp mặt nương nương.

"Không ngờ mình rơi đến tình trạng phải dựa vào người khác mới có thể nhìn thấy nam nhân của mình." Lý quý phi đầu tiên là đắng chát trong lòng, nhưng vừa nghĩ lại mình nhiều năm bái phật, không phải là vì mai kia được toại nguyện đó sao? Nàng liền thu hồi tâm tình, bắt đầu chuyên tâm suy tư, một lát sau mới nói:
- Chiêu này của ngươi sợ là không thực hiện được. Hoàng hậu tỷ tỷ này của ta lá gan quá nhỏ! Sợ nhất là dính vào chuyện thị phi. Hoàng hậu cũng không dám chống đối hoàng thượng. Nếu như hoàng hậu chịu giúp thì hôm qua sao ta lại bị ngăn ở ngoài Càn Thanh cung được?

Rồi ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo:
- Hơn nữa, đừng thấy ta vài chục năm như một ngày nịnh hót cô ta, chỉ sợ ta một khi không may, cô ta còn cao hứng hơn bất cứ ai!

Đạo lý rất đơn giản, ngày sau thái tử đăng cơ làm đế, nàng làm thân mẫu đương nhiên có địa vị ổn định hơn hoàng hậu chỉ là mẹ cả.

- Nương nương, xin thứ cho lão nô nói thẳng, nương nương thông minh một đời hồ đồ nhất thời rồi. - Phùng Bảo lại cười rộ lên: - Thái tử đã 10 tuổi, vả lại thiên tư thông minh, cơ trí sáng suốt, còn hiểu lí lẽ, căn do hơn người trưởng thành, lẽ nào ngay cả mẫu thân của mình là ai cũng phân không rõ sao?

Một câu nói đã đánh thức Lý quý phi, đúng rồi, chỗ dựa vào lớn nhất của mình chính là thái tử! Nàng lập tức lĩnh ngộ vô sỉ nói:
- Ta dẫn thái tử đi để thái tử cầu cô ta, để xem cô ta cự tuyệt thế nào!

Hoàng hậu không lo lắng thái tử mang thù, vậy thì không giúp không được rồi.

- Việc này thành công phân nửa rồi. - Phùng Bảo ôm cây đợi thỏ, không bỏ lỡ thời cơ nói: - Nương nương còn phải đưa ra một lý do để hoàng hậu đi thuyết phục hoàng đế!

Rồi hắn vẻ mặt thâm trầm nói:
- Sẽ không có lý do nào tốt hơn việc của Mạnh Hòa đâu. Tên khốn khiếp tội ác tày trời này không chỉ ăn não người, còn trong lúc hoàng đế lâm trọng bệnh đưa luyến đồng tiến cung, dấu giếm thời gian dài. Đây chính là tội tru cửu tộc! Đại Minh khai quốc 200 năm chưa từng có kẻ nào dám làm thế!

Hiện tại trong lòng Lý quý phi đã tràn đầy quyết tuyệt, đem Mạnh Hòa trở thành sinh tử đại địch rồi, bởi vậy quyết định nắm lấy nhược điểm cáo trạng hắn trước mặt hoàng đế . . . Phu thê nhiều năm, Lý quý phi tự nhận hết sức lý giải Long Khánh, biết chỉ cần nắm vững vàng lý lẽ thì không chỉ hoàng đế không làm gì được mình, thậm chí ngay cả vấn đề của Nô Nhi Hoa Hoa cũng có thể được rửa sạch.

Một là không làm, đã làm thì làm đến cùng! Lý nương nương hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Phùng công công, mấy tên luyến đồng đó ở đâu, ngươi có thể tìm được không?

- Nương nương cũng không nghĩ lão nô làm gì à. - Phùng Bảo hơi tự ngạo nói.

- Cũng đúng, ngươi là đề đốc Đông Xưởng, lần này vừa lúc phát huy được công dụng rồi! - Lý quý phi quyết định thật nhanh nói: - Giờ ta sẽ dẫn thái tử đi tìm hoàng hậu, ngươi lập tức dẫn người bắt lại mấy tên luyến đồng đó, chúng ta hội hợp trước cửa Càn Thanh cung, để xem Mạnh Hòa giải thích thế nào!Binh quý thần tốc, thế là phân hai đường. Lý quý phi tự mình đến Văn Hoa điện tiếp thái tử. Lúc này là thời gian thái tử tập viết, không có Phùng Bảo coi chừng, Chu Dực Quân cũng lộ ra bản sắc ngoan đồng, đang cùng các thư đồng chơi đá dế khí thế. Lý nương nương hấp tấp đi vào, tiểu thái giám trông chừng thậm chí chưa kịp mật báo, kết quả bị bắt ngay tại trận, thảm rồi...

Chu Dực Quân liền sụ mắt xuống, thầm kêu không may nghĩ: "Chắc lại bị phạt quỳ một canh giờ rồi." nhưng thấy mẫu phi của nó không nói gì hết đã kéo tay nó đi ra ngoài. Cái kiểu vội vội vàng vàng đó làm Chu Dực Quân sợ đến tái cả mặt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ còn muốn đánh bằng roi?" Lòng mang theo tuyệt vọng, nó bị mẫu phi kéo lên kiệu. Sau khi khởi kiệu Lý nương nương nghiêm mặt nói:
- Chuyện hôm nay nên phạt con thế nào?

- Dạ .. .đánh tay, sau đó phạt quỳ. - Chu Dực Quân tội nghiệp nói.

- Biết là tốt rồi, đánh tay 40 cái, phạt quỳ 2 canh giờ. - Lý nương nương đe doạ.

- Mẫu phi tha mạng a! - Chu Dực Quân sợ quá dựng cả lông tơ, khóc thút thít nói.

- Tha cho con lần này cũng không phải không được, nhưng con phải giúp mẫu phi một việc. - Lý nương nương dụ dỗ: - Nếu như biểu hiện tốt thì lần này sẽ bỏ qua.

- Mẫu phi cứ việc phân phó đi. - Chu Dực Quân sáng cả mắt, gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại khó xử nói: - Nhưng con còn nhỏ, cũng làm đâu được việc gì...

- Con có thể làm tốt! - Lý nương nương lúc này mới nói ra an bài: - Đợi lát nữa mẹ muốn đi cầu hoàng hậu nương nương hỗ trợ, hoàng hậu thương con nhất, cho nên một câu của con tại thời khắc mấu chốt còn giá trị hơn 10 câu của mẹ. . . Nhớ kỹ, mẹ vừa khóc thì con khóc theo ngay, sau đó dập đầu với hoàng hậu, nói van cầu mẫu hậu, cứu mẫu phi của con đi. Hoàng hậu không đáp ứng thì con cứ tiếp tục dập đầu, nói nhiều lần, đến khi hoàng hậu đáp ứng mới thôi. Nhớ kĩ chưa?

- À, chuyện này không khó.
Đối với một đứa trẻ 10 tuổi trưởng thành sớm thì quả thật không khó.

- Đừng xem thường. - Lý nương nương trừng mắt với nó: - Con phải khóc, khóc thật, hoàng hậu mới có thể mềm lòng!

- Nhưng, nhưng nhi thần khóc đâu có được. - Chu Dực Quân khó xử nói.

- Con cứ nghĩ, nếu như khóc không được thì sau khi trở về sẽ bị đánh 80 roi, quỳ bốn canh giờ. - Lý nương nương hung dữ nói: - Mẹ không nói chơi với con đâu, nếu như làm hỏng việc thì trở lại con sẽ biết tay!

- Dạ.

Chu Dực Quân tức thì như ăn phải hoàng liên, mắt ngấn nước.

Đang khi nói chuyện thì đã đến ngoài Từ Khánh cung chỗ ở của hoàng hậu nương nương, Trần hoàng hậu thành kính sùng phật, phân nửa Từ Khánh cung là phật đường, khiến người giống như đặt mình trong chùa chiền. Thái giám quản sự Ngô Đức Quý vội vàng ra nghênh đón, mời thái tử và quý phi chờ ở trong nội thất, tự có cung nữ dâng lên nước trà bánh kẹo, còn hắn thì đến phật đường mời hoàng hậu nương nương.

Chốc lát sau, Trần hoàng hậu niệm xong một bài kinh văn đi ra gặp mẫu tử Lý quý phi. Nàng mới vừa vào thì Lý quý phi thì vội vã đứng lên thi lễ, đồng thời nói với thái tử:
- Mau thỉnh an mẫu hậu.

- Thỉnh an mẫu hậu. - Chu Dực Quân nói rồi quỳ xuống, nhanh nhẩu nói: - Hôm nay mẫu hậu có ngủ ngon không ạ?

- Mau đứng lên.

Trần hoàng hậu thương yêu đỡ thái tử dậy rồi ôm vào trong lòng, cảm động nói với Lý quý phi:
- Chỉ ngẫu nhiên nói với muội một lần, nói buổi tối ai không ngủ ngon, để tiểu quỷ đầu này nghe được, nó cứ hỏi như vậy suốt.
Rồi nàng trìu mến hẩy mũi Chu Dực Quân nói:
- Thật là một đứa trẻ ngoan khiến ai cũng thương.

Trần hoàng hậu phát ra từ nội tâm thương yêu thái tử, tư tưởng công lợi vẫn là thứ yếu, trước kia nàng sinh một đứa con gái, nhưng sau đó chết yểu, rồi không sinh con cái gì nữa, nhưng nàng rất thích trẻ con. Hơn nữa Chu Dực Quân lại quả thực thông minh khả ái, cho nên từ lâu đã coi thái tử như con mình sinh ra. Đây mới là nguyên nhân chân chính.

Lúc này, Trần hoàng hậu ôm thái tử vào lòng, khó hiểu nói:
- Lúc này con phải ở Văn Hoa điện đọc sách, sao lại chạy tới chỗ mẫu hậu rồi?

"Gay rồi." Lý quý phi thầm nghĩ, nghỉ đủ mọi đường, nhưng lại quen mất vấn đề rõ ràng này.

Nàng lo lắng nhìn Chu Dực Quân, chỉ sợ một câu nói của tiểu gia này sẽ khiến mình xấu hổ vô cùng.

- Hôm nay không lên lớp, cũng không biết có chuyện gì nên cho con về sớm. - Ai ngờ Chu Dực Quân mắt cũng không nháy nói: - Sớm thỉnh an mẫu hậu không tốt sao?

- Tốt, đương nhiên tốt. - Trần hoàng hậu sủng nịch ôm lấy Chu Dực Quân, lại nhìn sang Lý quý phi nói: - Muội muội, không phải buổi sáng muội đã tới rồi sao, một ngày sao lại tới hai chuyến?

- Có thể tới thì tới thôi...
Lý quý phi buồn bã cười nói:
- Không biết đến lúc nào thì sẽ không còn gặp được tỷ tỷ nữa rồi.

"Phi phi", Trần hoàng hậu vội vàng nói:
- Nói gì vậy, sao lại nói gở rồi.

- Tỷ tỷ đương nhiên phúc thọ an khang, trường mệnh trăm tuổi rồi, là tiểu muội phúc bạc mệnh ngạt, sắp phải tai vạ đến nơi rồi...

Lý quý phi nói rồi đứng dậy, dịu dàng hạ bái với hoàng hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp