Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 869: Thời cuộc (1)


...

trướctiếp

To chuyện rồi, thần tiên cũng không cứu nổi hắn nữa, mà Cao Củng vốn ngứa mắt với hắn, sớm muốn xử lý cho xong, mà lúc này Trương Cư Chính nhất định không lên tiếng, dù sao Ân Chính Mậu mới rời khỏi Thẩm đảng, chưa nói nhất định gia nhập Trương đảng.
Đúng lúc Ân Chính Mậu đang hốt hoảng thì ở An Nam, Thẩm Mặc lên tiếng : Quảng Tây mới ổn định, nhân tâm hỗn độn, khó tránh khỏi có kẻ giả mạo Vi Ngân Báo làm loạn, phải dập tắt tin đồn, trước khi tra ra rõ ràng, triều đình không tiện tỏ thái độ.
Đây là lời lão thành trị quốc, tiếng nói ở Bắc Kinh liền lắng xuống, nhưng ai cũng Thẩm Mặc đang gánh áp lực thay cho Ân Chính Mậu, nếu hắn không mau chóng tìm được tên Vi Ngân Báo bất kể thật giả kia, sau đó giết chết thì kẻ gặp xui xẻo chỉ một mình hắn ...
May mắn chưa đầy một tháng, Vi Ngân Báo lại mất đầu, lần này không có khả năng sống lại nữa.
Giờ thì Ân Chính Mậu nhìn rõ ai có thể dựa vào nên quỳ trước mặt Thẩm Mặc thỉnh tội.
- Có câu chim khôn chọn cạnh mà đậu, huynh thấy ta là cái cây sắp đổ, tất nhiên phải tìm cây cao khác, đúng không?
Thẩm Mặc không khách khí với hắn nữa, lạnh lùng nói:
- Không sai, cảm giác của huynh rất mẫn cảm, ta đúng là đã gặp phải rắc rối.
Ân Chính Mậu muốn giải thích nhưng bị Thẩm Mặc ngăn lại:
- Nhưng không như huynh nghĩ. Ta lãnh binh bao năm , tổng binh đốc phủ không phải thuộc hạ của ta không nhiều, ta lập chút chiến công, trong dân gian có chút danh vọng, chẳng lẽ vì thế mà ta tạo phản?
Thẩm Mặc cười nhạo:
- Ta chỉ là thần tử nho nhỏ, triều đình nói một câu, ta phải ngoan ngoãn bỏ binh quyền về kinh, chỉ có 200 thân vệ bên mình. Nói ta có khả năng tạo phản, ai tin? Huynh tin không? Hoàng đế tin không? Bất kỳ người có đầu óc nào có tin không?
Ân Chính Mậu lắc đầu.
- Nếu như ta không có khả năng tạo phản, vì sao huynh không tin ta mà lại đi tin người khác sẽ thắng.
- Hạ quan cho rằng ...
Ân Chính Mậu cắn răng nói:
- Thái tử còn trẻ, đương kim vì tông miếu, sẽ không giữ quyền thần.
Thẩm Mặc im lặng, Ân Chính Mậu nói đụng vào vấn đề, một lúc sau mới hỏi:
- Huyn hiểu được đương kim bao lâu?
- Đương kim là vị quân chủ nhân từ cổ kim hiếm có.
- Lời này không sai, song huynh vẫn không hiểu đương kim. Đó là một vị hoàng đế tín nhiệm người khác, với đế vương mà nói, đó là điều cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần người không tin ta tạo phản, những kẻ kia sẽ không toại nguyện.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Nếu là vị hoàng đế khác, lựa chọn của huynh là đúng, nhưng với Long Khánh đế, huynh đúng là kẻ ngu tự chuốc phiền vào thân.
- Không tin chúng ta đợi mà xem.
Thẩm Mặc đứng dậy, giọng nói mang tự tin mạnh mẽ:
- Xem ai là người cười cuối cùng.
Ân Chính Mậu vội tỏ quyết tâm:
- Thề chết đi theo đại nhân.
- Không cần.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Ta đã nói chim khôn chọn cành mà đậu, huynh cứ nhìn cho rõ, ta không có huynh cơ hội thứ hai đâu.
Đối với loại người thông minh như hắn, nói gì cũng vô ích, chỉ có thực lực, thực lực cường đại mới làm hắn ngoan ngoãn nghe lệnh.
Chiều ngày hôm đó Thẩm Mặc rời thành Nam Ninh, hỏa tốc hồi kinh, tâm tình của y nặng nề hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, Ân Chính Mậu không phải ví dụ đơn lẻ, có lẽ có rất nhiều kẻ khác đang nhìn y với ánh mắt hoài nghi.
Trận này không được thua, nếu như thua rồi không còn gì để nói, tất cả sẽ tan thành bong bóng.
~~o0o
Từ mùa thu năm Long Khánh thứ 3 rời kinh, tới nay tháng 6 năm Long Khánh thứ 6, Thẩm Mặc thoắt cái đã từ biệt tòa kinh thành này gần ba năm rồi. Trong ba năm ấy phát sinh ra rất nhiều việc, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc xa hoặc gần ảnh hưởng sâu sắc tới vận mệnh đế quốc ...
Nói tới phương diện tốt trước, có người bảo may mắn lớn nhất của Đại Minh không phải có danh thần trị quốc như Cao, Thẩm, Trương, mà là có một vị Long Khánh hoàng đế.
Nhưng quan điểm này không được số đông tiếp nhận, thực tế vị hoàng đế nổi danh háo sắc, lười biếng, cùng với các việc làm hoang đường này gần như chẳng làm một cái gì, thậm chí từ đầu năm tới cuối năm không có lấy một ý chỉ, gần như làm người ta không cảm thấy được sự tồn tại của hắn.
Thế nhưng hắn lại là người thích hợp làm hoàng đế thời đại này nhất, bất kể là đại trí giả ngu cũng được, lười hết thuốc chữa cũng được, hắn đã đặt mình vào một vị trí cực kỳ thích hợp.
Qua 200 năm phát triển, quyền trị vì quốc gia đã dần dần nắm trong tay giai tầng quan văn, quyền lực quản lý và hành chính hoàng đế ngày càng ít, dần thành tương trưng đạo đức và công cụ để đại thần tranh thủ.
Nói trắng ra, khi các đại thần thống nhất ý kiến thì hoàng đế có thể ngồi bên hóng mát được rồi, lúc đó mọi người ghét nhất hoàng đế can dự vào bất kỳ việc nào, nếu hoàng đế chỉ chỏ gì sẽ bị đại thần hùa nhau công kích, chỉ trích là bạo quân.
Còn khi ý kiến của các đại thần có chia rẽ, hoàng đế được đưa ra làm trọng tài, mọi người đều hi vọng được hoàng đế chống lưng, nếu không làm sẽ có nguy hiểm bị chửi lười nhác hôn quân.
Đồng thời mọi người mong hoàng đế phải làm điển hình đạo đức, hiếu nhân lễ tín cần nghĩa ... Đương nhiên điều này là yêu cầu hơi cao.
Long Khánh phù hợp với tuyệt đại yêu cầu của mọi người, vì hắn biết luận trị quốc mình không bằng Cao sư phụ, luận quân sự mình không bằng Thẩm sư phụ, luận tài chính mình không bằng Trương sư phụ ...
Nội các và các bộ đã làm rất tốt rồi, dù không có mình cũng vẫn vận hành bình thường, mà thực tế "chẳng ai hi vọng vào mình", vậy vì sao phải tốn công? Vừa mệt bản thân vừa thêm loạn, đúng là tiêu chuẩn của nhọc nhằn mà chẳng nên công trạng gì.
Nhìn suốt nghìn năm qua, triều Long Khánh là hợp với truy cầu của cổ nhân về "thánh thiên tử" nhất, cho nên có người nói Long Khánh chỉ may mắn gặp đúng lúc Đại Minh người tài lớp lớp xuất hiện.
Lời này bản thân nó đã sai về lý luận cơ sở, nếu hoàng đế việc gì cũng xen vào, các đại thần chỉ còn phận phụng chỉ làm việc, lấy đâu ra không gian phát huy? Lấy đâu ra nhiều nhân tài như thế?
Chính vì Long Khánh tín nhiệm đại thần đã gạt bỏ tất cả chướng ngại, làm bọn họ thoải mái làm việc, cung cấp vũ đài tốt nhất cho bọn họ.
Cho nên bắt đầu từ năm Long Khánh thứ hai do nhu cầu xã hội và điều kiện chủ quan đã đầy đủ, Đại Minh triển khai một cuộc chỉnh đốn tác phong lề thói từ trên xuống dưới, đề cao hiệu suất, cải cách nhân sự và chế độ thuế má. Cải cách quân sự,, tăng cường biên phòng, trị thủy ..v..v..v.. Thực sự thúc đẩy bước chân lịch sự nặng nề trì trệ.
Từ năm Long Khánh thứ hai cho tới nay, năm nào Cao Củng cũng khảo sát quan viên, gần nghìn quan viên không hợp cách bị giảm biên chế, trừng phạt số tham ô càng không kể siết, lề thói quan trường tựa hồ không có thuốc chữa đã có chuyển biến lớn.
Dưới sự phá cách đề bạt của ông ta, vô số quan viên trẻ tuổi tài cao, xuất thân thấp kém đi lên vũ đài, bọn họ trẻ trung tài năng, khao khát lập công khiến cái thân thể thối rữa của Đại Minh được trút vào dòng máu mới, hiệu suất đề cao, việc bóc lột hà hiếp người giân giảm mạnh, gây dựng lại hình tượng triều đình, lập nên quyền uy nội các, tạo cơ sở vững chắc cho các hạng mục cải cách khác.
Về tài chính, từ năm Long Khánh đầu tiên mặc dù có thị bạc ti không ngừng cung cấp máu, tài chính triều đình vẫn lỗ lớn, thậm chí cả lương của quan viên cũng thường xuyên nợ nần làm bọn họ tham ô càng có lý chính đáng để tham ô.
Nhưng tới năm Long Khánh thứ sáu, mỗi năm đã dư hơn 100 vạn, đừng quên mấy năm qua triều đình đánh hai trận lớn, mỗi trận đều chi tiêu hơn 500 vạn, theo thống kê của hộ bộ, nếu tương lai không có chiến tranh, tài chính mỗi năm có thể dư trên 500 vạn lượng, hơn nữa sẽ còn tăng lên hàng năm.
Bởi vì nhất điều tiên pháp đã thi hành ở Nam Trực, Chiết Giang, Sơn Đông, Phúc Kiến, Giang Tây, các tỉnh khác còn chưa chấp hành, việc đo đạc ruộng đất đang mở rộng một cách gian nan, còn vô số ruộng ẩn chưa tra ra.
Mà Trương Cư Chính giải quyết được nguy cơ tài chính vây khốn Đại Minh gần 70 năm chính là dựa vào Nhất điều tiên pháp và đo đạc ruộng đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp