Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 813-2: Thần kiếm xuất vỏ (tiếp)


...

trướctiếp

Khi Hải Thụy sắp vào nội các thì thấy Dương Dự Thụ từ phía sau đuổi đến rồi, hắn thản nhiên cười nói:
- Đại nhân nghĩ thông suốt rồi hả?

- Ngươi làm thế nào, ta không quản, ta làm thế nào, ngươi cũng đừng quản! - Dương Dự Thụ tức giận nói: - Thực sự là một năm không may, đi hợp tác với người như ngươi!

- Ha ha.
Hải Thụy biết đây đã là cực hạn của Dương Dự Thụ rồi, hắn liền nghiêng người tránh ra:
- Mời đại nhân trước.

- Ài...
Dương Dự Thụ không có khí thế chút nào:
- Ngươi cũng mời.

Hai người vào nội các, liền có Ti trực lang đi ra đón chào, nói Trương các lão đã chờ họ rồi.

Tại quan trường, đây xem như là một lần hội ngộ long trọng. Theo lý thuyết, hẳn là tại đại đường bái thánh chỉ trước, rồi mới tự báo quan danh, đại lễ tham bái với Trương Cư Chính. Nhưng hai người lại được dẫn đến trị phòng của Trương Cư Chính, sau khi vào cửa lại thấy Trương Cư Chính ăn mặc thường phục, tóc búi ngồi ở trước bàn xem sách. Án quy chế, quan phục không thể thăm viếng thường phục. Hai người đành phải đứng ở giữa gian nhà.

- Xem hồ sơ vụ án cả đêm nên không kịp đổi lại quan phục, nhị vị không cần câu nệ.

Trương các lão chậm rãi khép hồ sơ lại rồi từ từ đứng dậy, hắn phong độ vô cùng tốt, giở tay nhấc chân đều mang theo một cổ khí độ ung dung, đưa tay mời khách:
- Nhị vị cũng không phải mới gặp gỡ, không cần câu nệ, mời ngồi đi.

Dương Dự Thụ và Hải Thụy liền ngồi xuống ghế ở cạnh cửa sổ.

Lúc này thư lại của Trương Cư Chính bưng trà lên cho nhị vị đại nhân.

Trương Cư Chính nói với thư lại:
- Ta cùng với nhị vị đại nhân có chuyện quan trọng trao đổi, đừng cho người khác quấy rầy.

Thư lại lui ra ngoài.

Trương Cư Chính cũng không trở về sau bàn sách mà là ngồi xuống đối diện với hai người, bắt đầu hàn huyên với cả hai.

Ở trong quan trường, không có cử động không có ý nghĩa, nhất cử nhất động đều có nội dung. Trương Cư Chính không cần quan phục không ở đại sảnh, đồng thời hạ quan chiêu mục mà ngồi cùng hai người, đây là biểu hiện đã coi họ là tâm phúc. . . Dương Dự Thụ cùng hắn là đồng niên, đương nhiên không cần làm như vậy, cho nên những gì Trương Cư Chính tận lực làm thật ra là hướng về một mình Hải Thụy.

Dương Dự Thụ trong lòng thầm than: 'Sợ là phải uổng phí công phu thôi.' liền nhìn sang Hải Thụy. Hải Thụy lúc này lại không có bất cứ biểu lộ gì, hắn ngồi thẳng tắp ở đó, giống như chưa từng phát hiện ra cái gì vậy.

Trương Cư Chính cũng đang đánh giá Hải Thụy, hai người mặc dù đối mặt qua không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ đánh giá Hải thanh thiên đại danh đỉnh đỉnh này. Thấy hắn lông mày cao vót, mũi cao mắt lõm, tướng mạo cực uy nghiêm ngay ngắn ngồi đó, đường đường chính chính, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Trương Cư Chính thầm than một tiếng, mở miệng trước:
- Nhị vị đều nhận được thánh chỉ, ngày mai phải khai thẩm án Hồ Tôn Hiến, hôm nay gọi hai vị qua đây, một là đại biểu hoàng thượng cùng nguyên ông động viên hai vị, không cần phải lo lắn gì hết, cứ việc tra đến cùng, nội các sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất cho hai vị.

Hai người cũng biết, đây chỉ là lời nói suông thôi, chứ trò chơi đều ở phía sau. Hai người liền an tĩnh nghe hắn nói tiếp:
- Thứ hai, là muốn đại biểu hoàng thượng và nguyên ông, đưa ra mấy điểm yêu cầu với hai vị.

- Mời các lão nói. - Hai người ưỡn thẳng người, nghe Trương Cư Chính nói.

- Thứ nhất, phải công chính; thứ hai, phải toàn diện; thứ ba, phải thâm nhập. - Trương Cư Chính liền rõ ràng nói: - Cái gọi là công chính, chính là muốn hai vị giữ công tâm, xử án chính là xử án, đừng bị thứ gì khác chi phối, cũng đừng để lẫn thứ gì vào; về phần toàn diện, tình huống vụ án lần này đặc biệt, căn nguyên là một số bản án cũ mấy năm trước, muốn tra thì tất cả đều tra cho rõ, không phải sợ phiền phức, chúng ta có rất nhiều thời gian, phải móc hết ra yêu ma quỷ quái ẩn náu ở phía sau, đây là điểm thứ ba, thâm nhập... Nghe hiểu chưa?

Dương Dự Thụ và Hải Thụy trầm mặc chốc lát, người trước trong lòng ảm đạm: 'Quả nhiên Hải Thụy đã nói trúng, Trương Thái Nhạc muốn mượn tay chúng ta móc sâu xuống, cũng sẽ không bởi vì đồng niên mà để ta dễ dàng quá quan.'

Hắn đang xuất thần thì nghe Hải Thụy lên tiếng:
- Hạ quan có một chuyện không rõ, xin các lão chỉ giáo.

- Mời nói. - Trương Cư Chính rất có hàm dưỡng nói.

- Không biết ba điểm yêu cầu lần này là do hoàng thượng hay là nguyên ông đề xuất? - Hải Thụy hỏi.

- Ngươi hỏi cái này để làm gì? - Trương Cư Chính mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn trả lời hắn: - Là nguyên ông đề xuất thì sao?

- Vậy thì thứ cho hạ quan không thể tiếp thu hết. - Hải Thụy nói: - Trên thánh chỉ là bảo hạ quan xử lý án Hồ Tôn Hiến ngộ hại, vậy hạ quan cũng chỉ có thể điều tra từ khi hắn bị áp giải đến Hạ trấn. Việc trước đó cùng với cái chết của hắn không quan hệ, hạ quan không đạt được thánh chỉ, không có quyền tra hỏi.

Trương Cư Chính trong lòng giận dữ, lúc trước cũng không ai hạ chỉ cho ngươi, ngươi làm sao dám buộc tội hoàng đế! Sao hiện tại lá gan lại nhỏ đi rồi! Giận thì giận, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn còn thả lỏng, thản nhiên nói:
- Ý của nguyên ông là những cái này phải tra hết. . .Nếu đại nhân tới đây rồi thì ta sẽ cho đại nhân xem trước một thứ.

Nói rồi cầm lấy một bộ hồ sơ trên bàn đưa qua.

Hải Thụy tiếp nhận mở ra xem, là hồ sơ vụ án Đô Sát viện điều tra Hồ Tôn Hiến giả tạo thánh chỉ, bên trên ghi lại quá trình tường tận, còn kèm theo thánh chỉ giả tạo và thư Hồ Tôn Hiến tự tay viết... Thấy được những thứ này, sắc mặt Hải Thụy quả nhiên bắt đầu ngưng trọng.

Trương Cư Chính nhìn chằm chằm vào Hải Thụy, thấy hắn quả nhiên vào tròng, tâm tình rốt cuộc thoải mái không ít... Hắn chính là muốn lợi dụng Hải Thụy, khiến Hải Thụy ghét cay ghét đắng Hồ Tôn Hiến, do đó thay đổi hướng đi của vụ án. Cho nên hắn cũng không thúc giục, chỉ ung dung uống trà, đợi Hải Thụy xem hết hồ sơ.

Khoảng thời gian một bữa cơm, Hải Thụy rốt cuộc khép lại hồ sơ. Trương Cư Chính hỏi:
- Có cảm tưởng gì?

Hải Thụy chậm rãi nói:
- Sự thực rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù Hồ Tôn Hiến sống, cũng không từ biện luận.

- Không sai. - Trương Cư Chính vui vẻ nói: - Hải thiếu khanh phải móc sâu từ phương diện này, không thể để cho án này chảy ra ngoài dòng, phải móc vào sâu hơn.

- Ý của các lão hạ quan không dám gật bừa. - Hải Thụy lại lắc đầu nói: - Án giả tạo thánh chỉ đã có thể kết án, hạ quan không cần thiết vẽ rắn thêm chân...Cứ trực tiếp đăng công báo công bố thiên hạ đi.

Trương Cư Chính giận đến méo mũi, nếu như đăng công báo được thì ta còn phải nỏi nhảm với ngươi làm gì? Giấy báo phía Nam, diễn đàn Tam công hòe đã sớm định tính cho việc này rồi. . . Muốn nói Hồ Tôn Hiến thông đồng giặc Oa, nhưng hiện tại giặc Oa ở đâu? Muốn nói Hồ Tôn Hiến mưu phản, nhưng hắn thành thật giao quyền, thành thật bị bắt, lại thành thật bị chỉnh chết, tội mưu phản căn bản không thành lập, chỉ có thể nói là 'Quyền nghi chi kế', tối đa có chút không từ thủ đoạn thôi.

Loại ngươi đem [Đại Minh luật] coi là khuê biểu như Hải Thụy khẳng định sẽ không tiếp thu loại thuyết pháp này, cho nên Trương Cư Chính thực trông cậy vào hắn có thể vỗ bàn đứng dây, bởi vậy đem tội đút lót nhận hối lộ, tham ô phạm tội của Hồ Tôn Hiến tất cả đều tra ra hết. . .Rồi xem Thẩm Mặc còn mặt mũi nào nữa, cả ngày cầm 'Lão ca ca' của y đánh bài bi tình.

Nhưng mà Trương Cư Chính tuyệt đối không ngờ là Hải Thụy này lại tóm chặt lấy chữ trên thánh chỉ thi hành chính sách tam không 'Không phủ nhận, không quan tâm, không dính dáng' khiến tính toán của hắn thất bại. Hắn không khỏi bực mình:
- Vậy bổn tướng dọn đường cho hai vị công bố thiên hạ, vậy ngươi cũng muốn cự tuyệt sao!

- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính(không giữ chức vụ nào thì không bàn về việc ấy). - Hải Thụy gằn từng chữ: - Hạ quan sợ là sẽ khiến các lão thất vọng rồi.

- Ngươi thì sao, Dương đại nhân? - Lúc này Trương Cư Chính mới nhớ tới còn có một chủ thẩm ở bên cạnh.

- A, ta...
Dưới ánh mắt như đao của Trương Cư Chính, sắc mặt Dương Dự Thụ dần tái đi, gian nan nuốt nước bọt nói:
- Ta cảm thấy... Hải thiếu khanh nói... Có đạo lý!

Hải Thụy ngoài ý muốn nhìn qua Dương Dự Thụ, Trương Cư Chính càng ngoài ý muốn hơn. Ngày hôm nay hắn thực sự là quá con mẹ nó ngoài ý muốn rồi, đầu tiên là tên ngoan cố Hải Thụy lại cũng biết 'Có việc nên làm, có việc không nên làm'; tiếp theo hắn chẳng thể nghĩ tới, tên đồng niên Dương Dự Thụ từ trước đến nay như ông ba phải không ngờ cũng phá mình theo.

- Ngươi, các ngươi...
Trương Cư Chính tức giận hồi lâu mới bình tĩnh trở lại:
- Nếu nhị vị kiên trì như vậy thì bổn tướng cũng không miễn cưỡng, xin mời tự thu xếp đi.

Nói xong liền bưng trà tiễn khách, một khắc cũng không nguyện lằng nhằng với họ nữa, khác một trời một vực với dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ như lúc nãy.

Đi ra khỏi nội các, trở lại trên đường Trường An, Hải Thụy chắp tay nói với Dương Dự Thụ:
- Lúc nãy trách oan đại nhân, Hải Thụy chịu tội với ngài.

- Bỏ đi. - Dương Dự Thụ khoát tay nói: - Ta cũng chỉ không muốn bị người khác lợi dụng thôi.

Rồi hắn cười ra tiếng:
- Nhưng còn Cương Phong huynh thì lại khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, còn tưởng rằng huynh ngươi không biết cái gì gọi là chừng mực chứ.

- Ta quả thật không biết chừng mực. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Nhưng ta biết làm việc phải suy nghĩ hậu quả, chuyện bị người bán còn giúp kiếm tiền ta không làm đâu.

- Ha ha ha...

Thấy người nghiêm trang như hắn cũng nói đùa, Dương Dự Thụ không khỏi ôm bụng cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp