Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 783-1: Đình thôi (1)


...

trướctiếp

May là Thẩm Mặc không làm khó hắn:
- Chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, kỳ thực huynh đừng lo, sư phụ dám đưa huynh ra, nhất định nắm chắc.

- Mong là thế...
Trương Cư Chính nặng nề gật đầu, nhưng không muốn Thẩm Mặc chê cười mình, cố lấy tinh thần nói:
- Chim hết cung vào kho, hiện giờ chim chưa hết, sao huynh đã tự giấu mình đi rồi.

Thẩm Mặc cười:
- Lùi một bước biển trời mênh mông, tiến một bước núi đao biển lửa.

- Huynh tỉnh táo thế đương nhiên là tốt ... Tuy ta không hiểu đại sự quốc gia, nhưng cũng nhìn ra, trận này thằng một phần do người Mông Cổ sơ xuất, mặt khác chúng ta cũng đã có thay đổi lớn, vốn cho rằng huynh thừa thắng thay đổi hiện trạng quân đội cơ.

- Ta vốn tính thế.
Thẩm Mặc quên giả bệnh nói:
- Nhưng cố chấp xuất quân đã chọc giận đám Dương Bác, hôm ở Tuyên Đại huynh không có mặt thôi, bọn chúng uy phong lắm, muốn cho ta thấy, binh sĩ rốt cuộc nghe lời ai... Lần này về triều ông ta cố ý đẩy ta lên thật cao, ai cũng cho rằng ông ta có lòng tốt, ta thì nói ông có âm mưu.

Trương Cư Chính tỉnh ngộ:
- Đúng thế, Thẩm Chuyết Ngôn vốn vang danh bốn biển, qua trận này thanh danh càng lên tới cực điểm, ông ta còn cố đẩy huynh lên cao càng khiến người ta ghen ghét, nếu huynh mà thiếu tỉnh táo làm ra chuyện gì ngoài quy củ thì hỏng hết thanh danh.

Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Cho nên ta mới lui về, xem ông ta dựng sân khấu xong sẽ diễn trò gì.

- Khó khăn lắm mới nắm được chủ động lại phải nhường ra, thật đáng tiếc. Nhưng huynh ở lễ bộ lại xen vào binh bộ, dánh bất chính ngôn bất thuận, khó mà thành công được.

- Đúng thế, cho nên ta đem võ đài nhường cho ông ta, để xem người ngoài không biết nội tình nhìn vào thế nào?
Thẩm Mặc cười rất gian trá.

- Còn thế nào, đương nhiên là cho rằng ông ta tranh công..
Trương Cư Chính cười ha hả:
- Ông ta phô trương như thế chỉ đành tiến hành tiếp, huynh thì trốn mất, ông ta làm càng nhiều trò, người ta càng cho rằng ông ta vô sỉ.

~~~~~~~~

Cuối cùng hộ bộ vay Hối Liên 200 vạn khảo quân, dù trong lòng không tán đồng, nhưng Trương Cư Chính đành làm việc đi trái nguyên tắc của mình.

Được tiền, quan binh hân hoan. Tướng linh cũng được phong thưởng, Đàm Luân thăng lên làm binh bộ thị lang, đảm nhiệm tổng đốc Tuyên Đại. Thích Kế Quang tổng binh Kế Châu , Doãn Phượng vì trọng tội trước, tuy có lập công nhưng bị giáng một cấp làm tổng binh Tuyên Phủ.

Thưởng đã thưởng, phạt đã phạt, đáng lẽ cả nhà cùng vui, nhưng Thẩm Mặc biết Dương Bác giở trò bên trong, điều Thích Kế Quang làm tổng binh Kế Châu đảm nhận trọng trách phòng thủ kinh sư, chính vì thế cơ hội lên tiền tuyến lập công thành mong manh.

Đám Doãn Phượng, Đàm Luân thì bị đẩy hết lên tiền tuyến đối diện với Yêm Đáp, mà có thể thấy, năm sau Yêm Đáp quay lại báo thù cuộc chiến khốc liệt chưa từng có, bê ngoài thì là nói "sắt tốt dùng làm kiếm", thực chất chẳng tử tế gì.

Nhìn thấy kết quả , Thẩm Mặc cười lạnh không thôi, Dương Bác phản kích đúng là không tầm thường.

- Lão già này mặt dày thật.
Ngay cả Thẩm Minh Thần cũng phải phục sát đất:
- Bao nhiêu người đàn hặc mà vẫn làm theo ý mình, chẳng lẽ cậy già lên mặt.

- Đại nhân đừng lo.
Vương Dần thong thả nói:
- Ông ta càng vội ra tay, càng nói rõ ông ta ý thức được, mình không làm nổi binh bộ thượng thư bao lâu nữa. Đại nhân bảo các vị tướng quân bình tĩnh, đừng rơi vào bẫy, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại...

- Đại nhân cũng đừng mừng, ông ta không ở binh bộ, chuyên tâm lo lại bộ càng đáng sợ.
Dư Dần nói thêm:
- Năm sau lại là kinh sát, không ai dám chọc vào, cho nên ông ta mới dám ngang ngược như thế.

Thẩm Minh Thần rủa một câu:
- Lão già đó cầm phong thần bẳng trong tay, muốn ai chết là chết, đại nhân tất nhiên không sợ, nhưng môn sinh của người ...

- Trước tiên cứ đảm bảo nhập các nữa.
Thẩm Mặc cũng phiền lòng vì việc này, cau mày nói:
- Thêm chút vốn liếng còn mặc cả với ông ta.

Nói tới nhập các, vẻ mặt Vương Dần trở nên trịnh trọng:
- Đại nhân nắm chắc mấy phần?

Thẩm Mặc nhắm mắt tính toán một lúc:
- Hẳn là vấn đề không lớn.

- Nếu người của Từ các lão đều không chọn ngài thì sao?

Thẩm Mặc ngạc nhiên:
- Vì sao?

- Vì thuộc hạ có tính thế nào thì Trương Cư Chính cũng không thể vượt qua được đình thôi.
Vương Dần chậm rãi nói:
- Nếu thế Từ Giai để hai người cùng đình thôi là rất có vấn đề.

- Hoàn toàn có khả năng này.
Thấy mọi người không tin, Vương Dần nói:
- Bỏ phiếu kín nên không ai có thể biết ai bỏ ai không.

- Làm thế có lợi gì cho ông ta?
Mọi người không hiểu.

- Nhưng có lợi cho Trương Cư Chính, hắn có thể cùng đại nhân dùng đặc chỉ nhập các.

Trừ đình thôi còn có hoàng đế bỏ qua quần thần, hạ chỉ bổ nhiệm nội các đại học sĩ, nhưng hoàng đế rất ít dùng quyền lực này, không phải hoàng đế không muốn can thiệp vào, mà dù hoàng đế cho, đại thần không dám nhận.

Vì nếu đi ngược lại kết quả của đình thôi, sẽ bị bách quan khinh bỉ quan viên được hoàng đế bổ nhiệm đó, vì trong chế độ hoàng quyền tối cao, đình thôi là đảm bảo bọn họ phân quyền với hoàng đế.

Cho nên nhiều người thà không thăng quan chứ không đi con đường tắt phá hỏng quy củ này.

Có điều hiện giờ ngôn quan đều nghe Từ Giai, nên Vương Dần cho rằng Trương Cư Chính có khả năng đặc chỉ nhập các .. Đương nhiên vì giảm bớt áp lực dư luận, kéo Thẩm Mặc ngã xuống cùng vũng bùn này chẳng có gì mà lạ.

Mọi người cho rằng có khả năng này, Thẩm Mặc thấy trong lòng khó chịu, vuốt râu hỏi Vương Dần:
- Tiên sinh thấy Trương Thái Nhạc có chấp nhận không?
Tự hỏi lòng, Thẩm Mặc không chấp nhận cách thức tiến bộ nhiều ẩn họa này.

- Hắn không có lựa chọn nào khác.
Vương Dần giọng nhạt nhẽo:
- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đường đi được sao hắn không đi? Nhưng đại nhân sẽ phải chịu tội cùng hắn.

Thư phòng rơi vào yên tĩnh, hồi lâu Thẩm Mặc mới đứng dậy, đẩy cửa sổ, hơi lạnh ùa vào, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, y đóng cửa lại, về chỗ nói:
- Người khác làm sao ta mặc, nhưng không kẻ nào được sắp xếp vận mệnh của ta, ta chỉ đường đường nhập các.

Mọi người biết đại nhân đã hạ quyết tâm, không ngờ Thẩm Mặc liếc nhìn Vương Dần, khẽ cười:
- Thập Nhạc công, thành công rồi nhé.

Vương Dân chỉ cười không đáp, ai cũng hiểu cả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một loạt lễ ăn mừng kết thúc, không khí ngày vui vẫn chưa tan đi, sức chú ý của kinh quan bị đình thôi thu hút. Mặc dù thủ phủ và thứ phụ lần lượt tiến cử Trương Cư Chính và Thẩm Mặc, nhưng chưa tới ngày chưa ai biết hạn ngạch sẽ rơi vào ai.
Còn có nhiều người cho rằng Dương Bác sẽ quay trở lại, chiếm lấy một suất.

Nhưng Dương phủ mau chóng truyền tin ra, Dương đại nhân không tham gia tuyển cử, xin các vị đại nhân chớ suy đoán nhầm lẫn. Rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, những nghĩ lại thì thấy ông ta cũng bất đắc dĩ thôi.

Vì Dương Bác là thiên quan, một khi nhậc các sẽ đứng ngang với Từ Giai, hơn cả Cao Củng, chuyện này cả hai người đó sẽ không chấp nhận.
Cho nên ông ta phải chọn nội các hoặc lại bộ, qua ngăn trở lần trước, ông ta không còn nhiệt tình nhập các lắm nữa.
Cái chỗ quỷ quái chú trọng ai vào trước sau đó, chẳng lẽ với địa vị của ông ta còn sau đám hậu bối Quách Phác, Lý Xuân Phương?

Hơn nữa lại bộ nắm quyền kinh sát, ông ta biết chỉ cần tận dụng tốt cơ hội này là có thể đứng ngang với nội các, tội gì vào đó chịu ấm ức?

Nhưng sở dĩ ông ta rút lui là vì thỏa thuận với Từ Giai, để vị trí binh bộ thượng thư cho Vương Sùng Cố.
Có điều không thể đề Trương Cư Chính được an lành, cho nên ông ta mới bày ra trò khao thưởng linh đình, ông ta biết bị tình thế bức ép, Trương Cư Chính phải chấp nhận, rồi cuối năm xem lương bổng của văn võ bá quan hắn phải xoay xở ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp