Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1252: Chinh phục đỉnh núi


...

trướctiếp

Từ một vị trí cấp phó lên vị trí đứng đầu là một bước tiến nhảy vọt.

Rất nhiều người làm cả đời cũng chưa chắc đã đạt được kết quả này.

Một người đứng đầu đều tạp áp lực cho các cấp phó dưới mình, điều này rất rõ ràng.

Do vậy mỗi một vị trí vừa là khởi đầu cũng là kết thúc

Ở vị trí cấp phó muốn vươn tới vị trí đứng đầu cũng giống như đứng bên này bờ sông nhìn ngọn núi bên kia sông.

Muốn leo lên ngọn núi kia bằng đôi chân của mình trước tiên phải tìm cách qua sông.

Trong quá trình này có rất nhiều rủi ro xảy ra.

Dưới chân núi có rất nhiều người, có người trong qua trình leo lên thì bị rơi xuống, Đàm Trường Chinh là một trường hợp như vậy, sai một ly đi một dặm, hiện tại hắn ta đang đối mặt với song sắt, cho nên chỉ có một số ít người là có thể chinh phục ngọn núi.

Chức Chủ tịch tỉnh, tuy rằng so với quốc gia thì chưa nói lên được điều gì nhưng chắc chắn đó là nhân vật hết sức quan trọng. Ở tỉnh Tương Trương Nhất Phàm đã bôn ba nhiều năm, bỗng nhiên nhìn lại thấy dưới chân mình đã có rất nhiều người theo gót.

Không thể nghi ngờ một điều Giang Hoài là một mảnh đất mới. Ở Giang Hoài việc đầu tiên mà Trương Nhất Phàm phải làm không còn như trước kia nữa, trước đây hắn luôn phải suy nghĩ làm thế nào để thu hút đầu tư càng nhiều càng tốt, tạo điều kiện cho các nhà đầu tư, có chính sách để họ phát triển lâu dài nhằm giúp nền kinh tế của tỉnh phát triển mạnh.

Giang Hoài rất phát triển, điểm này có thể thấy rõ nhất.

Ở đây để tìm thấy một làng nghề thật dễ, cũng như không thể đếm xuể bao nhiêu công nhân, bao nhiêu xưởng gia công, bao nhiêu nhà mày. Tuy rằng công nghiệp ở đây vẫn dùng sức lao động là chủ yếu nhưng điều đó cũng phần nào chứng minh nền kinh tế ở đây rất có triển vọng.

Quả thật là có đến hàng chục nghìn nhà máy và xưởng gia công, điển hình là vùng duyên hải Giang Hoài, kinh tế vùng này rất mạnh, tạo nên bộ mặt của tỉnh.

Điều thấy rõ nhất ở Giang Hoài dĩ nhiên là một đô thị hiện đại hóa, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, các khách sạn quốc tế mọc lên, rất nhiều các cửa hàng trang sức, các văn phòng cao cấp đủ nói lên giá trị và thực lực kinh tế nơi này. Ban đêm ở đây cũng rất sôi nổi, nhộn nhịp.

Còn một minh chứng cho thực lực kinh tế nơi này đó là lượng xe ô tô lưu thông trên đường rất nhiều, số lượng và đẳng cấp các loại xe vô cùng phong phú.

Đối với một cán bộ công tác lâu dài ở hoàn cảnh này cũng khó giữ được khí tiết tuổi già.

Vì thế Trương Nhất Phàm nghĩ đến câu nói của một tham quan, thường đi dọc bờ sông không thể không bị ẩm, chỉ cần tắm rửa một cái là xong.

Những lời này phản ánh lòng dạ của một số người. Trương Nhất Phàm rời khỏi tỉnh Tương chỉ dẫn theo thư ký và lái xe. Hắn không biết cấp trên cử ai đến theo đề nghị của mình? Cũng không biết Thủ tướng có coi trọng mình như lời nói không.

Trương Nhất Phàm chỉ ra điểm mấu chốt, vấn đề quan tâm Giang Hoài không còn chỉ còn là xây dựng kinh tế mà còn bồi dưỡng tố chất chính trị của cán bộ. Những nơi thế này, không tham thì thôi, nhưng đã tham thì sẽ rất lớn.

Những lời nói trong cuộc gặp mặt không có gì mới mẻ, nhưng điều duy nhất có thể nhận ra là hình như ai cũng đã từng nghe đến danh của hắn, không dám tỏ ra coi thường. Hoặc nói đúng hơn họ giờ như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, chỉ e rằng một ngày không xa có thể điều tra được việc gì liên quan đến mình, cho nên họ không dám đắc tội với vị Chủ tịch tỉnh mới này.

Có thể leo lên vị trí này quả là không đơn giản. Hơn nữa cấp trên cử Trương Nhất Phàm đến đây điều đó chứng tỏ hắn ta rất có năng lực, năng lực không cân xứng với tuổi tác chút nào.

Trương Nhất Phàm không muốn nói những lời sáo rỗng, mở một cuộc gặp mặt đơn giản 3 ngày sau đó cũng không lộ diện.

Năm mới sắp đến, nhiệm vụ trước mắt là duy trì sự ổn định.

Đợi đến khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương kết thúc công việc hắn mới bắt tay vào sắp xếp.

Cho nên thời gian này hắn cùng thư ký và lại xe đi vi hành.

Đứng bên bờ biển, cảm nhận được không khí của biển cả Trương Nhất Phàm cảm thấy thoải mái, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.

Giờ phút này hắn đang rất hăng hái, con đường sự nghiệp đang mở rộng trước mắt.

Lý Hồng gọi điện thoại tới hỏi cảm giác của hắn ở Giang Hoài thế nào?

Trương Nhất Phàm đối mặt với biển lớn, lắng nghe tiếng Lý Hồng:

- Nghe xem, đó là âm thanh gì?

Ngoài biển đang rộ lên tiếng còi tàu và ca nô.

Lý Hồng nói:

- Không ngờ anh còn có tâm tư ngắm biển cơ đây? Không triển khai công việc nữa à?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Chỉnh đốn Giang Hoài không phải là việc một sớm một chiều. Mấu chốt ở đây không phải là vấn đề phát triển mạnh kinh tế, hơn nữa sắp xếp lại và công tác quản lý ở đây khá tốt, cứ như vậy mà duy trì thôi.

Hắn hỏi tiếp Lý Hồng:

- Em đã từng học về đầu tư cổ phiếu so?

Lý Hồng trả lời:

- Em chưa, nhưng cũng biết qua qua.

Trương Nhất Phàm nói:

- Biết qua qua là được rồi, thực ra đầu cơ cổ phiếu có rất nhiều trình độ khác nhau. Em chắc cũng biết biểu đồ của cổ phiếu, sau khi lên đỉnh điểm rồi sẽ thế nào chứ. Nhất định sẽ bị tụt dần xuống. Anh nghĩ Giang Hoài rồi cũng sẽ gặp phải tình trạng này, nếu phát triển quá nhanh, sau đó mà ngã xuống thì rất là thảm hại.

Lý Hồng mỉm cười:

- Không thể tượng tượng được, hai chuyện không liên quan gì đến nhau mà anh cũng liên kết lại với nhau được.

Đứng trước biển bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi tới nhưng Trương Nhất Phàm vẫn đứng yên:

- Thật ra trên thế giới này không có cái gì gọi là liên hệ, cũng không có cái gọi là không liên quan, em còn nhớ lúc trước lập trường của hai chúng ta ra sao không? Lúc trước em chắc chắn sẽ không nghĩ có bước tiến như ngay hôm nay được.

Nói đến việc này Lý Hồng có chút bối rối:

- Được rồi, không nói nữa, loanh quanh cũng chỉ chuyện đó.

Trương Nhất Phàm mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được tâm tư Lý Hồng lúc này, Lý Hồng nói:

- Nghe nói anh đề đạt nguyện vọng lên cấp trên, cấp trên cũng đồng ý cử đến một người sẽ hợp tác cũng anh.

Trương Nhất Phàm không ngờ đến người đến hợp tác lại là Lý Hồng.

Hắn lắc đầu:

- Không biết, việc này không trong tầm tay của anh. Thực lòng anh cũng mong muốn có một người như em hợp tác, chỉ tiếc ước nguyện này không thực tế chút nào.

Thực ra Trương Nhất Phàm đã từng hi vọng, nhưng hắn không nghĩ như vậy, cũng không dám mơ tưởng đến.

Hắn càng không thể yêu cầu Lý Hồng lại đây. Trước kia hắn đã trình bày tình hình thực tế ở Giang Hoài, cấp trên xử lý ra sao, hắn hoàn toàn không có quyền can thiệp.

Chắc chỗ Lý Hồng cũng không có ai, đột nhiên cô nổi giận với Trương Nhất Phàm:

- Vì sao có tia hi vọng mà anh không cố gắng thực hiện đi?

Trương Nhất Phàm cười thích chí:

- Anh sợ người đời nói anh, trái tim Tư Mã Chiêu làm hoen ô thanh danh công chúa.

Lý Hồng không vui trả lời:

- Sớm muộn gì cũng bị anh dụ dỗ rồi đấy thôi.

Trương Nhất Phàm ngạc nhiên.

Lý Hồng cố tình bật đèn xanh cho anh, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

Sau khi nói chuyện xong với Lý Hồng, hắn quyết định đến thăm bố vợ ở tỉnh bên cạnh, ở tỉnh Giang Đông Đổng Chính Quyền đã khá nhiều tuổi, đã ngồi ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy. Ông ta nghe tin con rể được điều động công tác thì rất vui mừng, đã sớm gọi điện cho Trương Nhất Phàm bảo hắn ta đến nhà gặp mặt uống rượu.

Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm biết Đổng Chính Quyền quan tâm đến mình thì sẽ có tám phần có chuyện gì phải giải thích.

Tỉnh Giang Đông liền ngay cạnh tỉnh Giang Hoài chỉ cách nhau con sông, ngày mai lại là thứ 7, giao thông giữa hai tỉnh khá thuận lợi rất tiện để đi đi về về.

Hơn nữa cơ cấu kinh tế hai tỉnh cũng tương tự nhau một cách ngạc nhiên, hiện tại Giang Đông và Giang Hoài là những tỉnh lớn của quốc gia………

Đặc biệt là các tỉnh Tây Bộ, các thành phố ven biển thì căn bản là không thể so sánh.

Lúc Trương Nhất Phàm cùng thư ký và lái xe đi tới tỉnh Giang Đông thì cũng đã 5h50 chiều. Họ đi vào ……….

Số 9, tượng trưng cho quyền lực tối cao, suy cho cùng đó cũng là cái tôi của người Trung Quốc, Đổng Chính Quyền vào tỉnh Giang Đông, sau khi làm Bí thư Tỉnh ủy thì nơi này liền trở thành nơi ở của ông ta.

Trương Nhất Phàm đi xuống tầng, quan sát biệt thự này đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Bởi vì tương lai không lâu, sau khi hắn nhậm chức thì bản thân mình cũng có được một biệt thự như vậy.

Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Hoài đang gấp rút chuẩn bị chỗ ở cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm không thích ở nơi Đàm Trường Chinh đã từng ở, nên tạm ở nhà khách, nhìn biệt thự trước mắt, trong long Trương Nhất Phàm nghĩ không biết Chánh văn phòng sẽ bố trí cho mình chỗ ở như thế nào?

Vào lúc này một gương mặt quen thuộc cưới khanh khách bước ra trước mắt hắn, khuôn mặt tươi như hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp