Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1234: Chạy đua với tử thần


...

trướctiếp

Hai người của tổ Tia Chớp bị thương đã được đưa vào bệnh viện. Trương Nhất Phàm vội vàng đến bệnh viện, muốn nghe tình hình ở đó do hai người này nói.

Trương Tuyết Phong và tám thành viên khác của tổ Tia Chớp khác vẫn đang ở trên tàu sân bay. Nếu bùng nổ thì hộ sẽ không còn nưa. Tám thành viên tinh anh, tám chiến sĩ kiên cường.

Quan trọng không chỉ là như vậy, quan trọng hơn nà bọn họ không biết đối phương cài vào khoang tàu bao nhiêu bom. Nếu có thể gỡ thì tốt, còn sót một thì hậu quả khôn lường.

Cho nên người đội viên này vân kiên trì:

- Các anh đừng ngăn tôi để tôi đi giúp họ. Bọn họ cần tôi, tôi không thể môt mình ở đây để những người khác gặp nguy hiểm, để tôi đi, để tôi đi.

Tâm trạng Trương Nhất Phàm trùng uống, đối mặt với quyết định khó khăn này hắn chỉ có một lựa chọn. Để mấy người Trương Tuyết Phong rời tàu cũng không kịp rồi.

Những người Mỹ thật độc ác. Không ngờ đã dùng mọi cách phá hoại. Trương Nhất Phàm nắm chặt tay, không ai hiểu các thành viên tổ Tia Chớp bằng hắn.

Biết thế nhưng vì tổ quốc hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Hiện giờ hắn đã đưa ra một quyết định, chẳng sợ quyết định này làm người khác đau lòng nữa.

Thẩm Uyển Vân có vẻ vô cùng cẩn thận, nhanh chóng nhìn về phía xưởng đóng tàu, đồng thời thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.

Thực nếu có chuyện gì chỉ sợ Trương Nhất Phàm không thể nói gì.

Những người đó đều là tâm phúc của hắn. Đương nhiên bí mật này chỉ có Đổng Tiểu Phàm biết. Đổng Tiểu Phàm cũng lo lắng, tám vệ sĩ cô mang theo là tám vệ sĩ mà tổng bí thư giao cho cô. Nhưng người này đều ở trong đó, nếu có việc gì cô cũng cảm thây không thanh thản.

Cô cũng muốn khuyên Trương Nhất Phàm bỏ qua lần hành động mạo hiểm này, nhưng Trương Nhất Phàm biết hiện tại không thể lùi. Đánh cuộc một phen cũng phải làm.






Trên tàu sân bay tất cả mọi người đang nhanh chóng gỡ bom, cũng không có thời gian báo cáo Trương Nhất Phàm. Môi giây đều là chạy đua với tử thần. Mọi người đều cố gắng, không suy nghĩ nhiều lắm.

Đã gỡ xong sáu trái, còn có bom không không ai dám khẳng định.

Càng lúc càng gấp gáp, chỉ còn lại chưa đến bốn phút, đột nhiên có người hét to ở tầng thấp nhất:

- Ở đây có hai.

Mọi người nhanh chóng di chuyển đến đó.

Đây là đáy của khoang thuyền, khi mấy người Tiểu Tứ tiến thành tháo gỡ, Trương Tuyết Phong vẫn cho người tìm kiếm. Bọn họ chỉ còn lại bốn phút đồng hồ. Bốn phút này là sinh mạng của mọi người.

Mấy nhân viên báo cáo:

- Báo cáo đội trưởng, không phát hiện thêm.

- Tốt, mọi người lập tức rút lui.

Trương Tuyết Phong đã đưa ra một quyết định chính xác vào thời điểm mấu chốt. Nếu không tìm thấy bom thì không cần nhiều người ở lại đây.

Tiểu Tứ và mấy người khác vẫn đanh nhanh chóng gỡ bom. Trương Tuyết Phong phải ở lại, đứng im nhìn. Chỉ còn ba phút rưỡi nữa.

Anh ta nhìn mấy người anh em hét lên:

- Mau lên, chạy càng xa càng tốt!

Những người này còn do dự anh ta tức giận:

- Đây là mệnh lệnh, bảo vệ thủ trưởng thật tốt, và nhanh chóng chuẩn bị một ca nô.

- Đội trưởng!

- Biến!

Trương Tuyết Phong hét lên đầy giận dữ lúc này mấy người mới ngân ngấn nước mắt chạy ra khỏi khoang thuyền.

Khoang tàu hoàn toàn im lặng. Trong mắt Trương Tuyết Phong chỉ thấy chiếc đồng hồ hẹn giờ kia.

Hai phút hai tám giây, hai phút hai mươi bảy …

Con số chạy càng lúc càng nhau tức là mạng của họ càng lúc càng ngắn. Trương Tuyết Phong nhìn hai người vội đến mức mồ hôi toát ra. Nếu không giải quyết được tức là nhiệm vụ thất bại.

Ba người đang đấu tranh với tử thần.

Năm mươi mốt giây…

Tim Trương Tuyết Phong muốn nhảy ra ngoài. Chỉ cần không giải quyết xong thì người không còn và nhiệm vụ lần này cũng hoàn toàn thất bại.

Tổn thất không thể đánh giá, cũng thành trò cười cho các cường quốc phương Tây.


Trong khoang thuyền im lặng đến mức nghe rõ tiếng tích tắc. Mỗi tiếng tích tắc giống như gõ vào đầu ba người. Thời gian ngày càng ít.

Ba mươi tám giây!

- Được rồi.

Đúng lúc này Tiểu Tứ và người đồng đột cùng hô lên, sau đó nghe tiếng Tiểu Tứ quát:

- Đưa cho tôi…

Không kịp nói gì đã giành lấy bom trong tay Tiểu Tử bỏ chạy.

- Tiểu Tứ, Tiết Tứ…

Hai người tỉnh lại, hét lên, Tiểu Tứ đã ôm bom xông lên.

Rất nhanh đã ra khỏi khoang thuyền. Trương Thuyết Phong chợt nhớ ra Tiểu Tứ có thể nhanh gấp ba lần người thường.

Khi hai người đuổi kịp Tiểu Tứ hét lớn:

- TRánh ra.

Sau đó anh ta ôm bom nhảy xuống.




- Tiểu Tứ…

Rầm, một tiếng nổ vang lên từ dưới lòng biển, một cột khói bốc lên, lửa ngút trời…

- Tiểu Tứ…

- Tiểu Tứ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp